Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra

Quyển 6 - Chương 66: Ngược Thần vương vô thượng cặn bã 9



Quỳnh Hoa Điện vẫn luôn là một nơi lạnh lẽo vắng vẻ, cho đến khi Mạc Sinh Bạch đến mới khiến y cảm giác được một chút ấm áp. Vô Cương đem ánh mắt chuyển qua người vẫn luôn khiến y tâm động không thôi, y không biết rốt cuộc là từ khi nào phần cảm tình đối với người này đã bắt đầu thay đổi, hết thảy giống như tự nhiên, cũng như loại cảm giác nước chảy thành sông, tầm mắt đã sớm không thể rời khỏi hắn. Quan trọng nhất chính là người này luôn lơ đãng cho y một loại cảm giác quen thuộc không thể nói nên lời, giống như cố nhân đã quen biết nhiều năm.

“Đang nghĩ gì đấy?”

Vô Cương một lần nữa đánh giá Mạc Sinh Bạch trước mặt, mi mục như họa, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ không chút tì vết “Ngươi lớn lên rất khá.”

“Chỉ vì bộ dáng của ta tốt nên mới hấp dẫn ngài sao?”

“Ngươi cảm giác được?”

“Tâm một người động, sao có thể không cảm giác được?” Mạc Sinh Bạch trả lời bằng một nụ cười.

Cảm giác tâm động của Vô Cương quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức y cảm thấy rất không đúng “Chúng ta, có phải trước kia đã từng gặp qua không?”

“Vậy sao? Ta đối với ngài cũng có một loại cảm giác rất quen thuộc đấy.”

Vô Cương nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng hỏi “Khi nào thì ngươi rời đi?”

“À? Ngài đây là không muốn để tiểu tiên xuất hiện trước mặt ngài nữa sao?”

“Sao có thể chứ? Chỉ là thế này không tốt.”

“Thế này là chỉ chuyện nào? Không tốt là tại sao không tốt?” Mạc Sinh Bạch cố ý kề sát Vô Cương, mi mục ẩn tình nhìn y.

Vô Cương nhìn khuôn mặt Mạc Sinh Bạch gần trong gang tấc, không nói gì, cũng không làm ra động tác gì, ngay cả vẻ mặt cũng không nhìn ra chút manh mối.

Mạc Sinh Bạch thầm cảm thấy kinh hãi với định lực của Vô Cương, y đã ăn Tình nhân thảo nhưng lúc này vẻ mặt vẫn có thể không đổi sắc, quả nhiên Thần vương chính là Thần vương! Mạc Sinh Bạch đưa tay duỗi đến trước ngực Vô Cương “Nơi này, rõ ràng đang đập rất nhanh.”

Vô Cương cầm lấy bàn tay Mạc Sinh Bạch đang vuốt ve trên ngực y, yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, mới thăm dò đem môi mình chạm vào môi Mạc Sinh Bạch. Mạc Sinh Bạch hơi hé miệng, hai người cứ như thế mà nhẹ nhàng chầm chậm hôn môi.

Chu Tước vừa bước vào Quỳnh Hoa Điện liền nhìn thấy cảnh tượng duy mỹ mà kích thích người khác này, y cố gắng nắm chặt lấy hai tay đang run rẩy không ngừng của mình “Vương.”

Biểu tình Vô Cương vẫn bình tĩnh trước sau như một “Có chuyện gì?”

“Vương, Chu Tước nghe nói, Quỳnh Hoa Điện của ngài lưu lại một tiên sĩ.”

“Như ngươi đã thấy.”

“Vương, ngài đây là?”

“Chu Tước, tâm của ngươi, rối loạn.”

Chu Tước cười khổ một tiếng “Chu Tước vĩnh viễn không thể làm ra vẻ mặt hờ hững như ngài, tâm tất nhiên sẽ loạn.”

“Vì sao?”

Chu Tước thản nhiên trả lời “Bởi vì người lúc này đang đứng bên cạnh Vương.”

Vô Cương nhìn về phía Mạc Sinh Bạch, Mạc Sinh Bạch lộ ra biểu tình nghi hoặc “Tuy rằng không biết Chu Tước đại nhân vì sao lại nói như vậy, nhưng mà, hôm nay mới là lần đầu tiểu tiên gặp được Chu Tước đại nhân đây.”

“Đúng, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.” Trong lòng Chu Tước nồng đậm mất mát “Vương, vậy Chu Tước cáo lui.” Tận mắt nhìn thấy hai người tình nồng mật ý, Chu Tước rốt cuộc cũng đã chết tâm, chỉ là cảm giác ở nơi nào đó trong trái tim y rỗng tuếch, như đã thiếu đi mất thứ gì.

Huyền Minh nhìn Chu Tước thất hồn lạc phách bước ra, cũng không nói gì, chỉ yên lặng theo sau y.

“Huyền Minh, ngươi đừng đi theo ta nữa.”

“Ta chỉ muốn bên cạnh ngươi.”

“Ta không cần ngươi bên cạnh.”

“Ta đã ở bên cạnh ngươi mấy vạn năm, sau này cũng muốn tiếp tục bên ngươi.”

Lúc này Chu Tước mới nâng mắt nhìn thẳng vào hắn “Huyền Minh, ngươi đang an ủi ta sao?”

“Không, ta chỉ là muốn vĩnh viễn cùng ngươi một chỗ.”

“Ta chỉ xem ngươi như huynh đệ, nếu giữa chúng ta có thể xảy ra chuyện gì, vậy cũng đã sớm xảy ra.”

“Ngươi, thật sự không thể cùng ta thử một lần?”

“Chúng ta không thích hợp.”

“Vậy, ngươi nên quên Mạc Sinh Bạch đi.”

“Ta biết, ta và hắn cũng không thích hợp. Hắn thậm chí còn không biết ta là ai.” Chu Tước thở dài “Ta bây giờ chỉ hy vọng hắn và Vương sẽ tốt đẹp.”

Huyền Minh nhìn Chu Tước cố gắng hé ra nụ cười khổ, lòng đau đến lợi hại, hắn đối với thứ tình yêu kia của Chu Tước ghen tị không thôi. Tại sao phần tình yêu kia lại không thể chia cho hắn dù chỉ một chút chứ?

“Huyền Minh, ta đi trước. Ngươi cũng trở về Huyền Vũ Điện đi.”

Cảm giác vô lực trong nháy mắt tập kích Huyền Minh, theo giọng điệu của của Chu Tước, hai người kia nhất định đã cùng một chỗ, bây giờ thứ duy nhất hắn có thể làm chính là cầu nguyện chuyện giữa Vương và Mạc Sinh Bạch sẽ có thể nhanh chóng kết thúc.

Tử Hà đang ở Bách Thảo Viên sửa sang lại dược liệu, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Thanh Tiêu “Có chuyện gì sao?”

“Tử Hà, ta và Bạch Hổ cùng một chỗ.”

“Tử Hà đã sớm đoán được.”

“Vậy, còn thân phận của ngươi?”

Tử Hà liếc mắt nhìn Thanh Tiêu “Thân phận của ta vẫn không bại lộ là được.”

“Ngươi, ngươi có phải đã sớm đoán được Mạc Sinh Bạch và Vương sẽ xảy ra chuyện gì đó không?”

“Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

“Tử Hà, mặc dù ta không biết một ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết ở Thiên giới này, người có thể làm ra ‘Túy sinh mộng tử’ chỉ có một mình ngươi.”

Tử Hà nhếch môi cười “Thanh Tiêu, hóa ra ngươi luôn giả vờ hồ đồ để thăm dò ta sao? Ta đúng là quá coi thường ngươi rồi. Chẳng qua, ngươi đến chỗ ta cũng không tìm hiểu được chuyện gì đâu.”

“Có thể tìm hiểu hay không, vậy phải xem ngươi có nguyện ý nói ra không.”

“Mặc dù ta có thể nhìn thấy một chút chuyện tương lai, nhưng nó cũng không đồng nghĩa với việc ta có thể biết được quá khứ. Những nhân nhân quả quả này, đều đã được định sẵn, ngươi cần gì phải lo sợ không đâu.”

Ánh mắt Thanh Tiêu nặng nề nhìn Tử Hà “Trong lòng ta có một dự cảm, dù không rõ nhưng rất mãnh liệt, có phải Vương sẽ xảy ra chuyện không?”

Tử Hà cũng không nhìn hắn nữa, chỉ tiếp tục sửa sang lại thảo dược “Thiên cơ bất khả lộ.”

“Vậy ngươi cứ tiếp tục chăm sóc đám thảo dược rách nát của ngươi đi! Tâm tư của ngươi đối với Vương đừng tưởng rằng không có ai biết, nếu ngài ấy thật sự gặp chuyện không may, ta không tin ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn!”

Tử Hà dừng động tác trong tay, nhìn bóng dáng Thanh Tiêu càng lúc càng xa, nghĩ đến kết cục cuối cùng của Vô Cương, nàng không khỏi thở dài, một chữ tình này, thật là hại người vô cùng. Cho dù là Thần Ma Nhân, ai cũng không thể thoát khỏi chiếc bẫy rập mang tên tình yêu. Còn nàng, thì có thể làm được chuyện gì chứ?

Ở Thiên giới dù là ánh trăng hay bóng đêm vẫn luôn mang đến một cảm giác mát lạnh như nước. Mạc Sinh Bạch và Vô Cương cùng đi tới Lưu ly Thần tuyền, lẳng lặng thưởng thức cảnh tượng duy mỹ này.

“Nghe nói Lưu ly Thần tuyền từng suýt chút nữa khô cạn?”

“Không sai.” Vô Cương nhìn Mạc Sinh Bạch đang đứng bên cạnh thần tuyền, hoàn mỹ đến mức khiến người kinh hãi.

“Vậy sau khi khô cạn thì sẽ thế nào?”

“Thần giới và Nhân giới sẽ gặp đại nạn.”

“Vậy Ma giới sẽ không sao?”

“Nếu thần tuyền thật sự khô cạn, tam giới cũng có thể gọi chung là Ma giới.”

Mạc Sinh Bạch gật đầu “Thần tuyền có thể khôi phục nhất định là do công lao của ngài.”

Vô Cương cũng có chút giật mình “Đó đã là chuyện hơn một ngàn năm trước, ta đã không còn nhớ rõ.”

“Tiểu tiên thật ra đã từng nghe kể lại rằng. Thiên giới có một vị tiên tri, người này không có việc gì không biết, nói không chừng chính là vị tiên tri kia năm đó đã giúp đỡ ngài đấy.”

“Tiên tri? Hình như đúng là có một người.”

Mạc Sinh Bạch mỉm cười “Nghe nói Ma giới lúc trước có một kỳ tài ngút trời, ma hào là Phong Nhận, không biết ngài đã từng gặp qua hắn chưa?”

“Sao lại đột nhiên hỏi câu này?”

“Chỉ là tò mò. Nghe nói một ngàn năm trước hắn đột nhiên biến mất, tiểu tiên lại nghe qua tên của người này vô số lần, nên có chút hiếu kỳ thôi. Không biết hắn và ngài ai sẽ lợi hại hơn đây nhỉ?”

“Phong Nhận?” Vô Cương như lâm vào hồi ức, nhưng vẫn không thể nhớ nổi điều gì “Khiến ngươi thất vọng rồi, trong trí nhớ của ta, ta và vị Ma vương này chưa bao giờ gặp qua.”

“Vậy thật đáng tiếc.” Mạc Sinh Bạch cười có chút ý vị thâm trường “Nói vậy nếu vị Ma vương kia bây giờ có xuất hiện ngay trước mặt, ngài cũng sẽ không nhận ra hắn rồi.”

Vô Cương nhìn sườn mặt hoàn mỹ không tì vết của Mạc Sinh Bạch “Thiên giới, sẽ không có Ma xuất hiện.”

Vươn tay chạm vào khuôn mặt không chút biểu cảm của Thần vương, Mạc Sinh Bạch kề sát môi vào bên tai y, nhẹ giọng nói “Tiểu tiên, cũng nghĩ giống ngài.”

Lưu ly Thần tuyền dưới trăng như tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hết thảy đều xinh đẹp như một bức họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.