Lúc được hệ thống thông báo thế giới cuối cùng chính là thế giới tương lai, trong đầu Mạc Sinh Bạch tất cả đều là cơ giáp, xe lơ lửng trên không, vân vân và mây mây, cảm giác vô cùng lợi hại! Nhưng một câu tiếp theo của hệ thống, lập tức khiến sắc mặt Mạc Sinh Bạch từ trời quang thành mây mù, mà còn là loại thời tiết âm u như sắp sửa trút xuống cơn mưa to vào mùa hè.
“Hệ thống, cậu có thể đem câu vừa rồi lặp lại một lần nữa không?”
Dường như cảm giác được giọng Mạc Sinh Bạch quá mức âm trầm, hệ thống hiếm khi tự động im lặng.
“Lặp lại lần nữa đi, tôi vừa nãy thật sự không nghe rõ.”
Hệ thống: Chúc mừng kí chủ, thế giới tiếp theo là thế giới tương lai, thân phận của ngài là tang thi.
Mạc Sinh Bạch cũng không muốn tốn hơi thừa lời “Mạt thế thì cứ gọi là mạt thế, sao phải nói thành thế giới tương lai để cho người ta hi vọng chứ? Còn nữa, thân phận tang thi này là thế nào đây? Đừng nói nhiệm vụ cuối cùng của tôi là ngược một con tang thi nhé?” Vừa nghĩ tới loại tang thi như cái xác không hồn trong mấy bộ phim Âu Mỹ, thân thể hư thối, gặp người liền cắn, càng miễn bàn đến việc thế giới sau mình phải biến thành chính nó. Mạc Sinh Bạch nhất thời ghê tởm không chịu nổi.
Hệ thống: Nói đúng hơn, thân phận tiếp theo của kí chủ là Tang thi vương.
Mạc Sinh Bạch: Dù cái tên Tang thi vương này nghe rất hay, nhưng vẫn không thể che dấu được sự thật đó vẫn là tang thi được không vậy?
Hệ thống: Cũng không phải. Tang thi vương là loại tang thi có cấp bậc cao nhất, có trí tuệ cao cấp, cũng là giai đoạn tiến hóa cuối cùng của tang thi, bề ngoài của ngài sẽ không thay đổi. Đồng thời, ngài cũng không cần phải ăn thịt người giống như những tang thi cấp thấp khác.
Nghe được hệ thống giải thích, Mạc Sinh Bạch lúc này mới yên tâm.
Hệ thống: Xin kí chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng, sắp tiến vào thế giới tương lai, 3, 2, 1… Truyền tống thành công!
Mạc Sinh Bạch mở mắt ra, vừa định đứng dậy, lại phát hiện không thể động đậy dù chỉ một chút. Hắn đành phải lẳng lặng đánh giá xem mình đang ở trong hoàn cảnh nào, cơ thể dường như đang nằm trong một thiết bị giống như giường đang được mở ra, tứ chi bị ổ khóa không biết làm từ vật liệu gì chặt chẽ cố định. Xung quanh đều là các dụng cụ kim loại, cùng với các loại dung dịch màu sắc quỷ dị, thoạt nhìn như một phòng thí nghiệm khoa học. Mạc Sinh Bạch âm thầm phỏng đoán, nghe hệ thống nói thân thể của mình chính là Tang thi vương, nhưng bộ dáng sắp bị giải phẫu này lại là chuyện gì đây? Hay là nói tên Tang thi vương này thật ra là một nhân vật yếu đến mức như đồ bỏ đi?
Không đợi Mạc Sinh Bạch kịp suy nghĩ cẩn thận, một bàn tay thon dài lạnh lẽo đã chạm lên khuôn mặt hắn. Mạc Sinh Bạch nhìn nam nhân trước mặt, bộ dáng khoảng chừng 24, 25 tuổi, ngũ quan tuấn tú lộ ra một tia lạnh lùng cứng nhắc, mang một chiếc kính mắt mỏng gọng vàng, một thân áo blouse, bộ dáng vừa nhìn liền biết là cách ăn mặc của một kẻ cuồng khoa học.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, lần đầu tiên nhìn thấy mục tiêu công lược của ngài, Tô Châu. Đầu mối nhiệm vụ chính, đem độ hảo cảm của mục tiêu công lược Tô Châu đối với ngài kéo đầy 100, lại kéo độ ngược tâm đến 100. Một lần nữa chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu công lược đối với ngài hiện tại là 60, còn cho rằng ngài là tác phẩm hoàn mỹ nhất!
“Xin chào, tôi là Tô Châu, cũng là người tạo ra anh.”
Tô Châu không chỉ có một khuôn mặt băng lãnh, thanh âm lại càng lạnh như hàn băng. Mạc Sinh Bạch biết rõ loại người thoạt nhìn lạnh như băng này nếu chân chính đánh bại sẽ có biểu hiện hoàn toàn tương phản, chỉ là người trước mắt này rõ ràng là một kẻ cuồng khoa học có khuynh hướng phản xã hội, thậm chí có thể nói là phản cả nhân loại, Mạc Sinh Bạch nhất thời không biết phải xuống tay thế nào.
Thấy Mạc Sinh Bạch không có phản ứng, Tô Châu lặp lại thêm một lần “Tôi là Tô Châu.”
“Tô Châu.” Mạc Sinh Bạch gọi một tiếng “Tôi là Mạc Sinh Bạch.”
Tô Châu nhìn chằm chằm Mạc Sinh Bạch “Anh còn nhớ rõ những thứ gì?”
“Tôi chỉ nhớ được tên của tôi.”
“Tốt lắm.” Tô Châu đưa tay ấn lên hai nút kế nhau trên bảng điều khiển, trói buộc trên người Mạc Sinh Bạch lập tức được tháo bỏ.
“Thân thể của anh có nhu cầu gì không?”
“Nhu cầu?” Mạc Sinh Bạch cảm giác trong cơ thể tràn đầy một loại sức mạnh khó hiểu, có lẽ chính là sức mạnh của Tang thi vương.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, ngài đã tự thân cảm giác được sức mạnh đến từ Tang thi vương, hệ thống đã ngầm cung cấp cho ngài bộ kỹ năng của Tang thi vương, xin hãy mau chóng học tập nha.
“Nếu đã không có.” Tô Châu không biết từ nơi nào lấy ra một cái khay, phía trên là một khối thịt tươi máu chảy đầm đìa, đưa đến trước mặt Mạc Sinh Bạch “Muốn ăn không?”
“Tôi nói tôi muốn nôn cậu tin không?”
Ánh mắt Tô Châu lộ ra một tia vừa lòng, mở miệng giải thích với Mạc Sinh Bạch “Thân phận của cậu bây giờ là tang thi cao cấp, cũng chính là tang thi duy nhất có trí tuệ nhân loại và hoàn mỹ nhất. Sau này cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, trong quá trình tiêm thuốc, tôi đã đặt vào đại não của cậu một con chip, nếu cậu dám làm ra loại chuyện tôi không thích, hậu quả sẽ là thứ cậu tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Bây giờ cậu đã có trí tuệ, tôi nghĩ mỗi một chữ tôi nói cậu đều nghe hiểu, đúng không?”
“Tôi cần phải làm gì?” Mạc Sinh Bạch lúc này đã thầm gọi Tô Châu là tên khoa học điên, đồng thời độ hảo cảm của hắn đối với mục tiêu công lược này cũng đã tụt đến giá trị âm.
“Bây giờ cái gì anh cũng không cần làm, cứ đợi ở đây.”
Mạc Sinh Bạch rảnh rỗi không có gì làm, liền nhìn Tô Châu trong phòng thí nghiệm vội đến vội đi, bận rộn điều chỉnh thử nghiệm đủ loại dung dịch loạn thất bát tao. Thân hình Tô Châu thon dài, thiên về hướng gầy yếu, thoạt nhìn còn có loại cảm giác nhã nhặn bại hoại. Hương vị trên giường có lẽ cũng rất không tồi đây.
Hệ thống: Kí chủ có cần hệ thống nhắc nhở một chút kịch tình không?
Mạc Sinh Bạch: Kể một chút xem. Ấy quên, cám ơn thiện tâm của hệ thống vĩ đại!
Hệ thống: Khối thân thể này thật ra chính là bạn trai cũ của mục tiêu công lược Tô Châu.
Mạc Sinh Bạch: Quả nhiên mấy tên cuồng nghiên cứu khoa học đều là kẻ điên, y cũng có khả năng đấy, có thể xuống tay với cả bạn trai cũ của mình.
Hệ thống: Ngài, cũng chính là nguyên chủ, đã cực khổ theo đuổi Tô Châu bốn năm, Tô Châu ngại phiền nên cuối cùng cũng đồng ý. Không ngờ mạt thế đột nhiên ập đến, nguyên chủ vì bảo vệ Tô Châu mà chết, Tô Châu liền thuận tiện lợi dụng luôn phế vật này, đem nguyên chủ biến thành tang thi.
Mạc Sinh Bạch: Cảm giác thật đáng sợ, nếu nhiệm vụ này của tôi thất bại thì phải làm sao đây hả?
Hệ thống: Kí chủ thật hay nói đùa.
Mạc Sinh Bạch: Thật vất vả mới đến được đây, tôi tuyệt đối sẽ không thua, huống chi mục tiêu công lược lại là một tên cặn bã vô tình vô nghĩa như thế. Chỉ là vừa nghĩ đến việc phải kéo độ hảo cảm của y đến mức 100, đã cảm thấy thật mệt mỏi.
Hệ thống: Hệ thống chỉ có thể giúp anh đến đây, kí chủ cố lên!
Mạc Sinh Bạch thật muốn quăng cho hệ thống hai chữ ‘Ha ha’, cái câu này nghe cũng quá quen tai rồi đấy.
“Mạc Sinh Bạch.”
“Ừ?”
Tô Châu đặt bình dung dịch trong tay xuống “Thức ăn ở nơi này không còn nhiều nữa, anh mau ra ngoài tìm một ít bánh mì hoặc đồ ăn linh tinh gì đó về đây.”
“Được.” Mạc Sinh Bạch lướt qua Tô Châu kéo mở cánh cửa.
Thế giới bên ngoài thật sự có thể dùng tới bốn chữ không thể nhìn nổi để hình dung, nơi nơi đều là tang thi, những tang thi này hoặc là đang gặm cắn xác chết, hoặc là đang lang thang tìm thức ăn, trên đường không hề nhìn thấy một người sống, xe cộ bị vứt đi, phòng ở trống rỗng, siêu thị bị cướp sạch không còn chút gì. Mạc Sinh Bạch vô cùng may mắn bản thân bây giờ là Tang thi vương, tang thi dường như có bản năng tránh mạnh tìm yếu trời sinh, nhìn thấy Mạc Sinh Bạch liền né ngay ra xa. Thành phố bị tàn phá đến mức hoàn toàn thay đổi, một loại cảm giác tận thế ập đến mới thật sự rõ ràng.
Tâm tình Mạc Sinh Bạch không tốt lắm, hắn vẫn cảm thấy loại chuyện mạt thế này chỉ là chút tin tức giật gân để đám chuyên gia bàn luận lúc rảnh rỗi thôi. Bây giờ thân ở trong cảnh tượng này, thật có một loại cảm giác bi thương không thể nói rõ, cũng may đây cũng không phải là một thế giới chân thật.
Mạc Sinh Bạch một bên bước qua từng con phố, một bên thay Tô Châu tìm kiếm đồ ăn, thuận tiện nhìn xem có còn người sống nào tồn tại không.
“Này, sao anh lại một mình xuất hiện ở đây, nguy hiểm!”
Mạc Sinh Bạch thật sự không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy một người rõ ràng còn sống! Hắn quay đầu nhìn về phía thiếu niên đã hướng hắn gọi to, mặt bẩn hề hề, trên áo sơmi còn đọng lại vết máu, quần jean cũng rách mướp. Mặc kệ thế nào, việc có thể nhìn thấy người sống đã khiến tâm tình Mạc Sinh Bạch tốt lên không ít. Mạc Sinh Bạch trong nháy mắt thuấn di đến bên cạnh thiếu niên, ra tay giúp cậu giải quyết tang thi đang nhào tới.
Thiếu niên giật mình, đôi mắt to tròn mở lớn “Thật lợi hại, anh là dị năng giả đúng không?”
Mạc Sinh Bạch cười cười, kéo tay cậu, lại thuấn di đến một kho hàng thoạt nhìn tương đối an toàn “Bây giờ đã an toàn.”
Ánh mắt thiếu niên nhìn Mạc Sinh Bạch lại càng sáng lấp lánh “Cám ơn.”
“Mạc Sinh Bạch.”
Thiếu niên nhìn bàn tay thon dài như ngọc duỗi đến trước mặt mình, ngượng ngùng chà lau vết máu dính trên tay mình, rồi mới trịnh trọng cầm lấy “Tôi là An Dật.”
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ đã gặp gỡ nhiệm vụ chi nhánh An Dật! Nhiệm vụ chi nhánh, khiến An Dật thích ngài, sùng bái ngài, yêu ngài! Hệ thống có quà tặng ưu đãi nha, chỉ cần độ hảo cảm vượt mốc 80, liền tính là nhiệm vụ chi nhánh của ngài đã hoàn thành, còn không cần phải kéo độ ngược tâm nữa. Thế nào, có phải nghe rất cảm động không?
Mạc Sinh Bạch nhìn nhìn độ hảo cảm của An Dật, không ngờ đã là 70! Không khỏi phun tào, hệ thống, cậu cảm thấy nhiệm vụ chi nhánh này thật sự cần làm sao?
Hệ thống: Xin kí chủ không cần tự mãn, hệ thống lại thân thiện nhắc nhở kí chủ một chút vậy. An Dật trước mắt ngài đây chính là nam chủ của thế giới này, nói cách khác cậu ta sẽ là kẻ thống trị nơi này. Mà mục tiêu công lược chính của ngài, Tô Châu, lại là trùm phản diện cuối nha ~
Mạc Sinh Bạch nhìn An Dật thoạt nhìn vẫn còn rất non nớt trước mắt, thật khó tưởng tượng sau này cậu sẽ trở thành bộ dáng như hệ thống nói kia. Có điều nếu là nhân vật chính, khẳng định sẽ có một tá bàn tay vàng đang chờ cậu ta sủng hạnh. Xem ra, mọi chuyện càng ngày càng thú vị rồi đây.