[ Tinh! Nhiệm vụ cưỡng ép: Công lược Lạc Kiến Vũ.]
Lam Tịch: …
Are you sure?
[ Sure @_@ ]
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Nè Nè cậu đùa tôi sao? Tôi vừa mới cự tuyệt người ta chưa được một tiếng luôn đó.
[ Cự tuyệt là lỗi của cô, đâu phải tôi, không phải cô chê anh ta phản diện chết sớm sao?]
Bây giờ tôi quay lại quấn lấy anh ấy thì có làm sao không?
[ Không sao đâu, người ta chỉ nghĩ cô vô liêm sỉ thôi.]
Cậu càng ngày càng thiếu dễ thương, 2305 ạ.
A Tình thấy sắc mặt của Lam Tịch khó coi, quan tâm hỏi:
- Chị Tịch, chị không sao chứ?
- Chị đang rất có sao!!!
Lam Tịch vưa điều khiển vô lăng vừa trả lời. Phải, vô lăng. Cách đây nửa tiếng hai người tìm thấy được một chiếc ô tô bị bỏ lại trên đường xung quanh còn mấy khối thịt rỉ máu, có lẽ là người sở hữu xe đã thành bữa ăn ngon lành cho bọn xác sống.
Vậy là cô và A Tình cũng chẳng ngần ngại mà leo lên xe.
Chiếc xe vừa tiến vào trung tâm thành phố B thì gặp cả một “ lữ đoàn” xác sống. Lam Tịch chẳng bận tâm mà vẫn phóng vun vút.
Bỗng có một đám người lao ra hô hoán:
- Cho chúng tôi lên với! Cho chúng tôi lên với!
Lam Tịch như điếc, vẫn thản nhiên nhấn ga, A Tình thấy vậy liền bấu chặt lấy tay cô:
- Chị! Chị cứu họ đi! Họ rất đáng thương.
Lam Tịch ngẩng đầu nhìn A Tình, trong lòng cười lạnh.
Thắng ga, mở cửa xe, hai người thanh niên kia thấy vậy mừng rỡ chạy vào.
Lao vào ghế sau xe là một chàng trai và một cô gái.
Cô gái nọ vừa ổn định thì không nhịn được oán trách:
- Cô làm gì vậy? Cô định cứ thế bỏ đi đúng không?
Chàng trai kia liền níu tay cô gái:
- Kìa cậu…
Cô gái cáu gắt:
- Kìa gì chứ, nếu không phải tình thế cấp bách tớ mà thèm leo lên cái xe rách này sao?
A Tình nghe vậy sắc mặt liền khó coi, cái loại ý nghĩ họ đáng thương gì đó liền biến mất. Lam Tịch thì vẫn yên lặng lái xe.
Cô gái kia vẫn không buông tha:
- Mày có phải bị điếc rồi không?
Mặc kệ cô gái có nói cái gì, thiếu nữ lái xe vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
Chẳng bao lâu, xác sống đã bám kịp xe ô tô.
Xác sống theo thời gian phát triển cũng sẽ tiến hóa trở nên nhanh nhẹn và có đầu óc hơn, bấy giờ lũ bám theo có lẽ là xác sống cấp 2 hoặc cấp 3, độ nguy hiệm cao hơn nhiều.
Lúc này anh chàng ngồi cạnh cô gái kia cũng không nhịn nữa hét ầm:
- Con khất cái, mày lái xe nhanh lên, làm cái gì vậy? Chúng nó bám vào thành ô tô rồi nè!
Lam Tịch vẫn như không, dường như không để ý phía sau có bao nhiêu xác sống, cô cởi bỏ đai an toàn, một tay nắm lấy tay A Tình.
Phốc! Đạp tung cửa xe, cô đem chính mình cùng A Tình nhảy ra bên ngoài, đúng lúc này Huyết Sương xuất hiện đỡ lấy hai người phóng vút lên không trung.
Cô gái kia hoảng hốt:
- Cô ta … cô ta?! – Nhưng chưa kịp diễn đạt hết thì một con xác sống đã chui tọt vào từ cửa xe bị đá văng kia.
Lam Tịch và A Tình ngồi trên Huyết Sương từ trên cao, lẳng lặng nghe tiếng hét chói tai phía dưới, chiếc xe ô tô vô người lái đâm vào tường, không bao lâu thì một đàn xác sống chạy tới túm tụm vào “ Thưởng thức” bữa ăn của mình.
A Tình kinh hãi níu lấy tay Lam Tịch. Lam Tịch lạnh lùng:
- Thời mạt thế, loài người mất đi nhân tính, em giúp người ta chưa chắc đã nhận được sự cảm kích, có thể họ còn đâm sau lưng em. Nhớ kĩ, thời đại này, hãy vứt phăng đi cái thứ gọi là lòng trắc ẩn đi!
A Tình bủn rủn người gật đầu.
Huyết Sương cứ vậy mà phóng đi trên trời.
…
Sau ba ngày không ngừng bay và tìm kiếm lương thực, Lam Tịch và A Tình đã tiếp cận căn cứ F của Lăng Tiêu.
Căn cứ được chia thành 3 vùng quy hoạch, vùng ngoài cùng là trạm kiên cố, cho những người lánh nạn tới đến ở, vùng giữa là vùng quân đội, nơi các dị năng giả luyện tập và vùng trong cùng là nơi diễn ra các cuộc nghiên cứu phi nhân tính.
Lam Tịch và A Tình dễ dàng bước tới khu ngoài cùng, cũng không khác một thị trấn đơn sơ là bao, khác với cảnh chêt chóc ngoài kia, ở vùng ngoài này không khí như chưa tận thế, mọi người vẫn đi dạo trên đường phố bình thường, vẫn nói chuyện bình thường, nhưng có lẽ chủ đề bàn tán không phải là tin tức thời sự mới nổi, không phải là sự kiện showbiz, mà đơn giản chỉ là ngày hôm nay chết bao nhiêu người, ngày mai giết được bao nhiêu xác sống.
Con người có lẽ đã quen dần với mạt thế.
Lam Tịch kéo A Tình tới khu đăng kí dị năng giả và tình cờ gặp được người quen:
- Tiểu… tiểu thư! – Phúc bá ngồi trên ghế nhân viên ghi chép, trông thấy Lam Tịch thì hai mắt đỏ hoe.
Lam Tịch làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Phúc bá, sao bác lại ở đây?
Phúc bá mừng phát khóc ôm lấy Lam Tịch:
- Tôi còn tưởng tiểu thư ra sao rồi, thật may thật may quá, phải báo tin này cho Tiểu Vũ biến mới được.
An Tước Vũ? Cô ta mà biết chắc sẽ tức đến chết đây.
Đúng lúc này cửa văn phòng đăng kí dị năng giả mở ra, An Tước Vũ tay trong tay với Diệp Trần bước vào, nhìn thấy người bên trong là ai thì sắc mặt trắng bệch: