Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 10



Lễ tang mẹ Thư Nhiên một tay Lục Lê xử lý, ngày đó khí trời rất âm u, trên trời mưa bay tí tách, đợi mưa gần tạnh, một đợt tuyết nhỏ rơi xuống.

Tuyết vẫn rơi, đến cuối cùng diễn biến thành trận tuyết lớn như lông ngỗng

Tới tham gia lễ tang nhân số cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là rất ít người, trong nhà Thư Nhiên không ai thân thích, qua loa cử hành xong nghi thức, liền đưa đến nhà tang lễ hạ huyệt.

Lễ tang kết thúc trong vài ngày biểu hiện Thư Nhiên vẫn như thường ngày, Lục Lê mẫn cảm nhận ra được tinh thần cậu đang trầm lắng xuống.

Lục Lê đang tính mấy ngày nay có nên hay không nghỉ phép mang Thư Nhiên ra ngoài chơi, thuận tiện giải sầu, nhưng trong nhà có người truyền lời lại đây, nói Diệp lão gia muốn hắn về nhà lớn một chuyến.

Lục Lê lúc này mới nhớ tới nên đi theo nội dung vở kịch, có điều hắn vừa nghĩ tới Diệp lão gia liền rất nhức đầu, nội dung lần nói chuyện này không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là Diệp lão gia phát hiện chính con trai mình bén rễ sinh tình, cần phải có biện pháp ngăn chặn.

Cái biện pháp chính là thông qua nói chuyện, để con trai mình biết được từ một giọt nước không thể từ bỏ biển rộng, một thân cây không thể vứt bỏ cả khu rừng.

# Bàn luận Diệp lão gia tự thân dạy dỗ tra công làm người #

Lục Lê trở lại nhà chính, thời điểm nhìn thấy Diệp lão gia, lão nhân gia đang ngồi trên xích đu đung đưa cầm trên tay tẩu thuốc bốc khói nghi ngút, nhìn thấy Lục Lê đến, lão dập tắt tẩu thuốc trên tay, đem khói bụi phủi đi.

Diệp lão gia đi thẳng vào vấn đề nói: “Con trai, gần đây ba nghe nói ở nhà con đang chứa người?”

Lục Lê gật đầu, xem chuyện này là đương nhiên: “Dạ đúng vậy.” Dưới cái nhìn của hắn đây là nhà của mình hoàn toàn không cần hướng về người trong nhà lớn báo cáo.

Diệp lão gia rất rõ ràng tính cách con trai mình, lão nói: “Thế anh thật lòng yêu thích hay vẫn là vui đùa một chút?”

Lục Lê không chần chờ, kiên định nói: “Con đương nhiên thật lòng yêu thích em ấy, nếu không phải làm sao con đem em ấy về nhà?”

Diệp lão gia không nhanh không chậm nói: “Nhưng tôi nghe nói, người mà anh yêu thích người đó là đàn ông?”

Lục Lê từ trên ghế sa lông đứng lên, đối với Diệp lão gia nở nụ cười, nụ cười kia mang theo không ít tự tin: “Diệp Tu Minh con coi trọng người ta, mặc kệ người ấy là nam hay nữ, cuối cùng đều phải trở thành người của con.”

“Được.” Diệp lão gia hít một hơi thuốc tán thưởng nói, lão yêu thích con trai luôn giữ chữ tín, lão nói: “Có điều, con thế nào cũng phải vì gia tộc Diệp gia lưu lại đời sau. Như vậy đi, ba vì con tuyển người con gái thích hợp, con cùng cô gái ấy kết hôn, chờ đứa con được sinh ra, muốn làm gì thì làm ba mặc kệ con.”

Lục Lê nghĩ đến lần trước ở trong quán bar đụng tới ‘Vị hôn thê’, liền cảm thấy một trận quẫn bách, xem ra Diệp lão gia nhiều năm nhìn người ánh mắt cũng có lúc nhìn nhầm.

Thấy Lục Lê chần chờ, Diệp lão gia cho rằng hắn đang suy nghĩ về chuyện tình nhân, tiếp theo đối với hắn nói: “Anh yêu thích người kia, cũng nên tìm cho cậu ta một cô gái kết hôn, cho nhà cậu ấy lưu lại đời sau, sau đó hai người lại bên nhau.”

Lục Lê suy tư một chút, hắn đem lời Diệp lão gia nghe vào tai, có chút giãy dụa: “Nhưng mà làm như vậy…”

Diệp lão gia vung tay lên, há mồm liền nói: “Chờ anh đem cậu ta chơi chán, lão già tôi đây lại đưa người càng tốt đẹp đưa đến cho anh.”

Nội dung vở kịch bên trong Diệp Tu Minh cùng lão già hắn rất ăn khớp với nhau, Lục Lê chỉ có thể đem lời thoại nuốt xuống, hít sâu một hơi.

“… Được rồi.” Nên phối hợp cùng ông diễn kịch vậy.

Lục Lê: Đối với cái nhìn quan hệ tình ái cùng quan hệ hôn nhân, tôi chỉ khâm phục Diệp lão gia.

Chờ Lục Lê từ nhà lớn về đến nhà mình, Thư Nhiên đem nhà quét dọn sạch sẽ, đem giầy cởi ra ngồi xếp bằng trên ghế sa lông, đang xem ti vi trình chiếu hài kịch điện ảnh, nhìn dáng cậu ngồi nghiêm chỉnh còn tưởng rằng cậu đang nghiền ngẫm triết lý nhân sinh.

Nghe được tiếng Lục Lê mở cửa, thanh niên nghiêng đầu đi liếc mắt nhìn, sau đó xỏ dép vào, tiến lên nghênh tiếp hắn.

Lục Lê đem dép Thư Nhiên đưa mang vào, thuận lợi sờ vào mái tóc mềm mại, đem áo khoác dính tuyết cởi ra đưa cho cậu.

Nhiệt độ trong phòng ấm áp cơ hồ để cơ thể hắn từ đông cứng dần trở nên ấm áp.

Thư Nhiên đem tay mình bao lại tay hắn, nỗ lực đem nhiệt độ chính mình lan truyền qua cho hắn.

Lục Lê nhìn thanh niên chuyên tâm cúi đầu làm ấm tay hắn, trán cậu ở dưới ánh đèn đặt xuống bóng ma, tóc màu đen rối che kín hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy dưới đáy mắt kia hai tay thon dài như ngọc.

Lục Lê bỗng nhiên nghĩ, cùng Thư Nhiên cùng nhau cũng không tệ, liền đơn giản như vậy sinh sống, mặc kệ là hắn chăm sóc Thư Nhiên, hay là Thư Nhiên chăm sóc hắn.

Có điều tuy rằng gánh vác nhiệm vụ muốn cho nội dung vở kịch hoàn toàn HE, đáy lòng Lục Lê liền cảm thấy hắn cùng Thư Nhiên cuối cùng nhất định sẽ không đến được với nhau.

Không biết có phải là dự cảm, hay gọi giác quan thứ sáu.

Đảo mắt liền đến gần tết, hàng năm Lục Lê đều về nhà lớn cùng Diệp lão gia và lão phu nhân, năm nay hắn có chút chần chờ, năm rồi Thư Nhiên đều đi bệnh viện thăm mẹ cậu, năm nay nếu như hắn rời đi, Thư Nhiên cô đơn một mình đón giao thừa sang năm mới.

Thư Nhiên nhìn ra hắn lo lắng, cậu tiến lên bẻ cổ áo Lục Lê, cười nói: “Bên ngoài tuyết rơi lớn lắm, anh đi đường nhớ cẩn thận.”

Lục Lê nói: “Vậy còn em…”

Thư Nhiên buông mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Em ở nhà chờ anh trở về.”

Lục Lê trong lòng ấm áp, hắn nói: “Em nhớ chờ anh trở lại.”

Diệp gia tuy rằng chỉ có hắn là con một, nhưng bà con tương đối nhiều, thời điểm hắn trở lại nhà lớn các thân thích mỗi người đối với hắn hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ.

Lục Lê khước từ các thân thích vì hắn giới thiệu vợ tốt, ăn qua cơm tất niên sau liền đứng trên ban công, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh, trong trời đêm tỏa ra pháo hoa rực rỡ, bên tai vang vọng tiếng pháo đinh tai nhức óc.

Bất tri bất giác hắn đi tới thế giới này đã sắp hai năm, hắn ý thức mình vẫn ở cái thế giới này vòng vòng đi dạo, không biết khi nào có thể đi ra ngoài.

Lục Lê theo thói quen mò vào trong túi lấy điếu thuốc, tay luồn vào nhưng không có, chính mình mới ý thức được ở thời điểm bất tri bất giác từ bỏ thuốc lá.

Ngay lúc hắn muốn đem tay từ trong túi rút ra, chuông điện thoại di động của hắn trùng hợp vang lên.

Lục Lê đem cánh tay tựa trên lan can, nhận điện thoại nói rằng: “Này, sao anh lại gọi điện cho em, Lương Cảnh đâu?”

Anh hai Lương gia nói chuyện trầm ổn như cũ: “Lương Cảnh muốn tôi nhắn cho cậu, chúc cậu tân niên vui sướng. Còn có, đem câu chúc phúc này gửi đến bác trai bác gái, nói cho bọn họ biết qua mấy ngày nữa chúng tôi qua nhà lớn chúc tết.”

Lục Lê gật đầu, nói: “Được rồi, em cũng có lời muốn nói. Chúc bác trai bác gái bên kia tân niên vui sướng.”

Lương Tư Thần đáp ứng, đầu điện thoại bên kia trầm mặc một chút, thật giống như đang do dự làm sao đem lời thoại nói ra như thế nào mới tốt.

Lục Lê nắm điện thoại đợi nửa ngày, hắn đứng trên ban công cảm giác được từng cơn lạnh giá, hắn nói: “Nếu không có chuyện gì em cúp máy đây, qua năm mới nếu Lương Cảnh đi ra ngoài em sẽ mời nó ăn bữa cơm.”

Lúc này anh hai Lương gia lại đột ngột nói: “Rất tốt, lần trước cậu từ quán bar mang thằng nhóc trở về, tên nó là Thư Nhiên đi.”

Lục Lê hơi nghi hoặc một chút khi Lương Tư Thần nhắc tới Thư Nhiên, vẫn là trả lời: “Dạ vâng, anh hỏi cậu ta để làm gì?”

Sẽ không phải là lần trước chính mình trực tiếp đi đến biệt thự đón Lương Cảnh rồi nhìn thấy cậu ấy đi? Có khi nhìn thấy cậu ta thật nhưng vì sao thời gian dài như vậy mới gọi điện thoại hỏi hắn?

Lương Tư Thần đầu kia thật giống đang suy nghĩ, tiếp theo hắn dùng ngữ khí nói chầm chậm nhưng kiên định: “Cậu đem đứa bé kia giao cho tôi chăm sóc đi.”

Đem Thư Nhiên giao cho anh ta?

Thư Nhiên khi nào cùng Lương gia… Không đúng, Lục Lê lần trước cũng đi thăm dò xem ai ở sau lưng làm khó dễ Thư Nhiên, kết quả chính là Lương lão phu nhân. Như vậy lần này Lương Tư Thần nói muốn chăm sóc Thư Nhiên, lẽ nào cũng là mệnh lệnh từ bà ta?

Chờ anh ta nói xong câu đó, Lục Lê lại bắt đầu do dự, có điều hắn vẫn theo bản năng mở miệng nói: “Anh muốn chăm sóc Thư Nhiên? Nhưng cậu ấy hiện tại là người của em, muốn chăm sóc thì phải là chính em chăm sóc.”

Lương Tư Thần mở miệng, giọng nói kia có chút chua xót: “Được rồi, theo lý thuyết Thư Nhiên… Nó hẳn là em trai tôi, trước cậu không biết thân phận của nó, tôi không trách cậu. Hiện tại bây giờ cậu đã biết, nên để Thư Nhiên trở về Lương gia.”

Trời đất, Thư Nhiên là em trai Lương Tư Thần?

Đột nhiên nội dung vở kịch xuất hiện đập cho cả người Lục Lê một phát đau đớn, hắn không dám tin nói: “Cái gì là em trai anh? Làm sao em lại không biết anh còn có đứa em trai thất lạc?”

Lương Tư Thần nói: “Kỳ thực mẹ tôi vẫn luôn biết sự tồn tại của nó, nhưng lại chậm chạp chưa hề muốn đem nó trở về.”

Lục Lê ở trong đầu não bổ kịch tình cẩu huyết gia đình luân lý, tạm thời không đề cập tới Lương lão phu nhân trong bóng tối làm ra sự tình gì, hắn nói: “Vậy anh đã cùng Thư Nhiên tiếp xúc qua chưa? Đã hỏi ý kiến cậu ta chưa?

Điện thoại bên kia trầm mặc một chút, mới nói:”Tôi cùng Thư Nhiên đã từng nói chuyện qua điện thoại, muốn hẹn cậu ta ra gặp mặt, có điều cậu ta từ chối, sau đó còn nói với tôi không muốn liên lạc lại nữa, tôi muốn cậu ta khẳng định là bởi vì cậu nên mới từ chối tôi.”

Nghe nói như thế, Lục Lê ung dung nở nụ cười: “Tôi không cầm súng buộc cậu ta đừng trở về nhà anh, đây là ý nghĩ của chính cậu ta. Anh yên tâm, điều kiện sống bên tôi không kém gì bên nhà anh, anh cứ an tâm giao cậu ta cho tôi chăm sóc.”

Lương Tư Thần có chút sốt ruột nói: “Nhưng tôi không thể để cho em trai mình lưu lạc ở bên ngoài, còn tưởng là cậu…, hơn nữa ba tôi cũng kiên trì muốn cậu ta trở về nhận tổ quy tông.”

Lục Lê biết anh ta muốn nói gì, nếu như hắn là anh trai, khi biết đứa em trai làm tình nhân của người khác, hắn sẽ nổi trận lôi đình, huống hồ bao dưỡng em trai hắn còn là một người đàn ông.

Thế nhưng Lục Lê chỉ có thể đối với hắn nói: “Xin lỗi, chúng ta vẫn là nên tôn trọng ý kiến Thư Nhiên đi.”

Lương Tư Thần bình tĩnh lại, hắn “nhất châm kiến huyết”* vạch ra: “Rất tốt, Diệp gia ba đời chỉ có cậu là đứa con trai duy nhất, tuy rằng lão gia luôn thương cậu nuông chiều cậu, thế nhưng cậu cho rằng ông ta sẽ cho cậu và nó ở bên nhau hay sao?”

*一 針 見 血 – Nhất châm kiến huyết: châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu. (Nguồn: Phước Quế Thư Quán.)

Lục Lê nghĩ, nếu như anh hai Lương gia biết Diệp lão gia cùng hắn nói chuyện đàm luận, Lương Tư Thần có thể hay không nổi điên.

Lục Lê cau mày, không nhịn được nói: “Cứ cho là vậy đi, đó cũng chỉ là chuyện giữa tôi cùng Thư Nhiên. Lại nói Lương lão phu nhân nếu đã sớm biết đến Thư Nhiên, thì tại sao các người không sớm một chút đem cậu ta đón về?”

Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Lương Tư Thần tự nhiên không thể nói nhiều.

Thấy Lục Lê vẫn không hé miệng, anh ta không thể làm gì khác hơn là thở dài, ngắt điện thoại.

Một thời gian sau mãi cho đến khi điện thoại treo, Lục Lê mới giật giật đầu ngón tay đông cứng, xoay người trở về bên trong nhà.

Đến buổi tối, Lục Lê thực sự nhịn không được lén lút từ trên bàn ăn thuận lợi lôi ra một hộp thuốc lá, trong nháy mắt hộp thuốc lá kia bị tiêu diệt hơn một nửa, toàn bộ phòng ngủ sương mù lượn lờ, Lục Lê ho khan vài tiếng, mở cửa sổ ra tán lưu không khí.

Gió lạnh lẽo thổi vào, Lục Lê rùng mình một cái.

Nhìn bóng đêm dày đặc, trong màn đêm bay xuống hoa tuyết nhỏ vụn, nhìn ra bên ngoài trên đường phố đều bị che kín một tầng tuyết thật dầy.

Lục Lê nhen lửa đốt một điếu thuốc, đợi tới khi điếu thuốc đốt gần hết, ngón tay của hắn bị tổn thương, hắn mới đem điếu thuốc dụi vào trong gạt tàn thuốc.

Khi điếu thuốc lá tắt, Lục Lê rời giường nắm áo khoác, xoay người ra khỏi cửa.

Hắn lái xe gian nan chạy ở bên trong một mảnh Băng Thiên Tuyết Địa, tuyết không ngừng bay xuống dừng trên cửa sổ xe, hình thành một mảnh băng sương. Trời rạng sáng trên đường phố lặng lẽ, chỉ có đèn đường đứng lặng ở hai bên.

Lục Lê đứng trước cửa biệt thự, cả người lạnh run rẩy lên, ngẩng đầu nhìn đến bên trong cửa sổ có ánh đèn mờ nhạt soi sáng ra bên ngoài.

Hắn dùng chìa khoá cẩn thận đem cửa mở ra, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trong phòng khách trên màn hình ti vi còn truyền phát tiết mục nửa đêm, hắn nhìn về hướng trên ghế salông, quả nhiên thấy Thư Nhiên thân thể cuộn mình ngủ say.

Lục Lê chưa kịp đến gần, thanh niên nằm ngủ trên ghế sô pha liền tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy vẻ mặt Lục Lê mệt mỏi, kinh ngạc nói: “Sao anh lại trở về?”

Lục Lê đem áo khoác cởi ra, trên vai áo dính đầy hoa tuyết, đối với Thư Nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ngủ không được, nên về thăm em sớm một chút.”

Thư Nhiên vươn mình ngồi dậy, viền mắt có chút ửng hồng, không để ý Lục Lê một thân lạnh lẽo, duỗi ra hai tay đem nam nhân ôm vào trong lồng ngực.

Lục Lê giật người, không tránh ra: “Em trước tiên thả anh ra, trên người anh rất lạnh. Đừng đứng gần anh quá, sẽ dễ cảm mạo.”

Thư nhiên lắc đầu, ở bên tai Lục Lê nói: “Em muốn ôm anh.”

Lục Lê yên lặng ở trong lòng nghĩ, thanh âm này thực sự mẹ nó quá êm tai, so với tiếng nói của hắn càng dễ dàng khiến người ta rụng trứng.

Đợi một hồi, Thư Nhiên rốt cục buông hắn ra, có vẻ thật không tiện cúi đầu, trên thực tế Lục Lê nhìn khóe miệng cậu nhếch lên đến tận mang tai.

Thư Nhiên đi vào nhà bếp nấu cho hắn ly sữa bò, Lục Lê đem ly thủy tinh ấm áp ấp vào lòng bàn tay, cân nhắc đợi lát nữa tìm cái lý do gì để có thể không cần uống sữa nữa.

Bất quá nghĩ đến chính mình sắp muốn nói, tìm lý do gì đều là dư thừa.

Thư Nhiên ngồi ở bên cạnh hắn, hỏi hắn: “Diệp tiên sinh, trong nhà của anh rất náo nhiệt sao?”

Lục Lê thở dài, “Mặc kệ náo nhiệt hay không náo nhiệt, tóm lại cũng phải đi về.” Tiếp theo đó, hắn chuyển đề tài, hỏi: “Thư Nhiên, em biết Lương Tư Thần sao?”

Lục Lê vốn cho rằng cậu sẽ làm bộ không quen biết, lại không nghĩ rằng Thư Nhiên gật gật đầu, đối với hắn nói: “Em biết anh ta.”

Lục Lê chưa kịp hỏi lại, Thư Nhiên liền nhăn lại lông mày đẹp đẽ, hỏi ngược lại: “Anh ta tìm đến anh?”

Lục Lê trả lời: “Anh ấy cùng anh nói một chút chuyện liên quan đến Lương gia, một chút liên quan đến em.”

Thư Nhiên thật lòng nhìn hắn, bỗng nhiên nhỏ giọng, vô cùng đáng thương nói: “Diệp tiên sinh, anh đã hứa hẹn sẽ chăm sóc em.”

Lục Lê cảm thấy câu nói này sao lại quen tai đến như vậy, hơn nữa… Hắn hứa hẹn qua? Lục Lê chợt nhớ tới tình cảnh một năm trước, hắn tựa hồ thật sự đối với Thư Nhiên hứa hẹn qua.

Xem ra Lương Tư Thần tiếp xúc cùng Thư Nhiên so với tưởng tượng mình muốn sớm hơn.

Lục Lê nói: “Lương lão gia là ba em, Lương Tư Thần là anh hai em, có Lương gia làm hậu thuẫn, anh nghĩ anh không cần phải chăm sóc em nữa.”

Thấy Thư Nhiên không trả lời, hắn nói tiếp: “Thư Nhiên, anh lúc trước không biết thân phận của em, hiện tại biết rồi, liền càng không thể đem em giữ lại ở bên người. Anh đem em mang về nhà, ban đầu vốn là muốn đem quan hệ của chúng ta càng phát triển thêm một bước… Có điều bây giờ nhìn lại, cũng nên kết thúc rồi.”

“Vốn chúng ta chính là không quen biết, anh giúp em coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, mà em mỗi ngày đều chăm sóc anh, coi như chúng ta huề nhau anh sẽ đưa thêm cho em tiền sinh hoạt phí.

Lục Lê không muốn nói lời tuyệt tình như vậy, có một số chuyện phải làm rõ, phải tuyệt tình thì mới được.

Tuy rằng hắn không muốn đem quan hệ của hai người trở thành cứng nhắc, nhưng nội dung vở kịch buộc hắn nhất định phải đi như thế, thời điểm Lục Lê nói ra lời này trong lòng mình cũng rất khó chịu.

Nước mắt Thư Nhiên không có dấu hiệu chảy xuống, đôi pha lê châu dường như từ trên mặt cậu trượt xuống, đôi con người nhìn chằm chằm nam nhân, âm thanh cậu run rẩy hỏi: “Anh, anh trở về chính là vì cùng em nói những chuyện này?”

Lục Lê đưa tay lên sờ đầu cậu, đem ngữ khí nhu hòa hạ xuống: “Không phải, thật sự anh rất muốn thấy em trở về nhà.”

“Còn có, Thư Nhiên, anh muốn kết hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.