Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 127



Trưởng Tôn Ngọc Nhi một bên khóc một bên vừa nói: “Huynh trưởng, mẫu thân nhất thời hồ đồ, không phải cố ý muốn hại huynh. Cha muốn cho mẫu thân đi Trường Sinh Tự, từ đây thanh đèn cổ Phật, khả năng sẽ không cho Ngọc nhi gặp lại. Huynh trưởng, cầu huynh niệm tình thương xót Ngọc nhi, để cha thay đổi tâm ý đi.”

Lục Lê vừa nghe liền sửng sốt, hắn thật không nghĩ tới nội dung vở kịch phát triển đến bước cuối cùng, theo lý thuyết nếu như chỉ có Tiểu Màn Thầu nhận tội, cha hắn chiếm tiện nghi kia khẳng định không thể ngoan tâm như vậy.

Hệ thống nói: “Cha anh ở trong phòng Tôn thị tìm được một con hình nhân nguyền rủa, mặt trên viết tên của anh cùng ngày tháng năm sinh, quan trọng nhất chính là, còn cắm đầy ngân châm.” Nó dừng một chút, nói bổ sung, “Trên đầu xuyên nhiều nhất.”

Lục Lê đọc thầm: “Chủ nghĩa xã hội, để khoa học hào quang chiếu khắp đại địa, đầu trâu mặt ngựa đều lùi tán.”

Hệ thống nói: “Ngu ngốc.”

Lục Lê mau mau vén chăn xuống giường, đem Trưởng Tôn Ngọc Nhi dìu lên, còn tri kỷ lau đi nước mắt cho nàng, nói rằng: “Muội muội khóc thương tâm như vậy, tâm ta cũng tan nát.”

Trưởng Tôn Ngọc Nhi nhìn thấy hi vọng, khóc thút thít nói: “Huynh trưởng, huynh đáp ứng đồng ý giúp Ngọc nhi?”

Lục Lê gật đầu nói: “Ta đương nhiên đồng ý.”

Trưởng Tôn Ngọc Nhi lúc này mới mỉm cười, nói rằng: “Ngọc nhi cảm kích huynh trưởng, nếu có thể làm cho cha hồi tâm chuyển ý, Ngọc nhi nguyện làm bất cứ chuyện gì vì huynh trưởng.”

Lục Lê cũng cười nói: “Muội muội khách khí. Trời cũng ngả về đêm rồi, chúng ta không bằng đi ra ngoài chơi diều?”

Trưởng Tôn Ngọc Nhi xem xét nhìn ngoài cửa sổ, thấy hoa tuyết bay đầy trời, sắc mặt có chút xoắn xuýt, khổ sở nói: “Huynh trưởng bệnh còn chưa khỏi hẳn, vẫn là không nên đi chơi diều thì tốt hơn.”

Lục Lê thất vọng nói: “Khi ta khỏi bệnh rồi, muội muội sẽ cùng ta đi chơi chứ?”

Trưởng Tôn Ngọc Nhi nói: “Đương nhiên rồi, đến lúc đó huynh trưởng nói cái gì thì là cái đấy.”

Được lắm, làm như hắn thích cái tình huynh muội này lắm vậy.

Sợ Lục Lê sẽ quên chuyện này, Trưởng Tôn Ngọc Nhi trước khi đi hết lần này tới lần khác cường điệu, mãi đến tận Lục Lê gật đầu liên tục nói nhớ kỹ mới chịu rời khỏi.

Đợi khi Trưởng Tôn Ngọc Nhi đi rồi, Lục Lê hỏi hệ thống: “Có phải tao không làm theo lời cô ấy, Tôn thị liền phái người đến giết tao, sau đó tìm tới hàng giả nhét vào phủ Thừa Tướng?”

Hệ thống nói: “Con trai ngốc rốt cục cũng thông minh một lần.”

Lục Lê than thở, quả là thế.

Cách ngày hôm sau Thừa Tướng đến nhìn hắn, Lục Lê nhíu mày lại, lo lắng đối với lão nói: “Hôm qua muội muội đến nói với con, muốn cha đừng nên nhẫn tâm như vậy, không đem di nương đưa đến Trường Sinh Tự, bằng không bọn họ sẽ phái sát thủ đến giết Lân nhi.”

Thừa Tướng nghe vậy giận dữ, hỏi: “Có việc này thật sao? Quả nhiên độc phụ kia nhiều lần làm hại con trai của ta, thời điểm này còn muốn thuê sát thủ giết người?”

Lục Lê ỷ vào mình là một kẻ ngu si, lẽ thẳng khí hùng, lại tức giận bất bình nói: “Bà ấy nói sau khi giết con cũng không sợ lộ tẩy, di nương đã tìm được người đến thay thế con, sau khi giết con còn muốn người kia ở lại đây, giả dạng thành con.”

Thừa Tướng trị số tức giận lại tăng lên, lão thả nhẹ âm thanh, động viên Lục Lê nói: “Con trai của ta cứ yên tâm, cha sẽ không để cho người khác đến thương tổn con.”

Lục Lê cười nói: “Cha thật tốt.”

Sau khi nghe Lục Lê nói xong, Thừa Tướng phái người tìm hiểu nguồn gốc đi lục soát, quả nhiên cách phủ Thừa Tướng không xa có một khu nhà dân trong ngõ hẻm tìm ra được hàng giả kia.

Thừa Tướng nhìn thấy hàng giả sau đó đưa ra một cái kết luận: Lớn lên có tám, chín phần giống, có thể giống con trai lão ngu ngốc nhưng một phần đều không giống.

Không biết nếu như Lục Lê nghe được tiếng lòng Thừa Tướng nên khóc hay nên cười.

Sau khi Tôn thị rời đi phủ Thừa Tướng đến Trường Sinh Tự, Trưởng Tôn Ngọc Nhi mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, đem mình nhốt tại trong khuê phòng, cửa lớn không ra, cổng trong không bước.

Ngay đến cả Tiểu Màn Thầu, Lục Lê không hỏi đến, thế nhưng từ đây cũng không còn nhìn thấy cậu ta nữa.

Có điều có người nói Tiểu Màn Thầu đã từng khàn cả giọng bỏ qua gốc gác cậu, nói kẻ ngu si đã sớm không còn ngốc nữa, các ngươi đều bị hắn xoay vòng vòng…

Tuy rằng cậu nói như vậy, có điều không có chỗ dùng.

Lục Lê vẫn là giả ngây giả dại, Thừa Tướng vẫn sủng hắn, Yến Dung cũng chưa bao giờ cùng hắn xoắn xuýt ngươi có thật sự ngốc hay không.

Mấy lần sống không bằng chết uống dược, Lục Lê phong hàn triệt để khỏi hẳn, bên trong phủ Thừa Tướng không có ai ở thời khắc sau lưng hãm hại hắn, để cuộc sống gia đình hắn tạm ổn càng thêm thoải mái.

Yến Dung mỗi ngày đều hướng đến phủ Thừa Tướng khiến tâm tình hắn chán ghét, mang đến rất nhiều đồ ăn trong cung, còn có cả điểm tâm.

Người ngoài thấy Ninh vương hướng về phủ Thừa Tướng, còn tưởng rằng nam nhân cùng Trưởng Tôn gia tiểu thư gia tăng tình cảm, dân gian đối với Ninh vương điện hạ cùng Trưởng Tôn tiểu thư trong lúc đó nghe được tin đồn, liền từ trai tài gái sắc tăng lên thành thần tiên quyến lữ.

Lục Lê biết Yến Dung cùng Trưởng Tôn Ngọc Nhi kết hôn càng ngày càng gần kề, bên trong phủ Thừa Tướng bọn hạ nhân đều ở trong đáy lòng thảo luận chuyện này.

Thế nhưng thời điểm Yến Dung ở cùng với hắn lặng thinh không đề cập tới việc kết hôn.

Hôn kỳ càng gần kề, Yến Dung sự vụ cũng bắt đầu bận rộn, những ngày gần đây đến phủ Thừa Tướng số lần cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hắn biết Yến Dung sở dĩ duy trì hôn ước cùng Trưởng Tôn Ngọc Nhi, không chỉ bởi vì hoàng thượng chỉ hôn, càng bởi vì muốn có được thế lực Trưởng Tôn gia chống đỡ.

Ở bên trong trận tranh đấu này, hoàng đế cũng rõ ràng nghiêng hướng về phía một đứa con trai khác, chính là Tề vương.

Yến Dung ở biên cảnh cùng địch tác chiến, không đợi được quân đội đến đây, nhưng đợi y lại chính là quân đội Hùng Chiến vây quét. Hùng Chiến là thủ hạ Tề vương, Tề vương khẳng định biết, hoặc là nói hắn chính là chủ mưu. Hoàng đế thần thông quảng đại khẳng định cũng biết, thế nhưng lão thờ ơ không động lòng, ngầm đồng ý hành động của Tề vương.

Tất cả những điều này nguyên nhân căn bản chính là Yến Dung rất mạnh, nam nhân có Hổ phù trong tay, ngay cả hoàng đế cũng kiêng kỵ ba phần.

Nhiều lần ám sát, nhiều lần vây quét, bề ngoài một bộ huynh hữu đệ cung, sắc mặt ngụy trang phụ từ tử hiếu.

Yến Dung hận không thể đem bọn họ rút gân bác cốt, cuối cùng giết huynh giết cha, máu tanh đầy tay leo lên ngôi vị hoàng đế.

Lục Lê cảm thấy Yến Dung hắc hóa cùng biến thái đều do bọn họ bức bách mà ra. Ngày hôm nay, ở trong phủ chờ đến khó chịu Lục Lê liền gạt Hồng Linh, một thân một mình từ phủ Thừa Tướng chạy ra đường lớn.

Thế giới rộng lớn như vậy, hắn muốn đi xem.

Lục Lê đi tới đầu đường đầy tiếng người huyên náo, hắn từ đầu đường đi đến cuối đường, mua được rất nhiều đồ chơi giá rẻ cầu kỳ.

Đi tới một con hẻm nhỏ hẻo lánh, chợt nghe âm thanh hèn mọn hạ lưu: “Tiểu nương tử, cùng chúng ta đi chơi một chút?”

Một thanh âm khác phụ họa nói: “Tiểu nương tử lớn lên tuấn tú như vậy, mau tới đây để ca ca hôn nhẹ cái nào.”

Lục Lê vừa nghe, liền đem viên kẹo hồ lô ném xuống đất, vén tay áo lên thấy chuyện bất bình chẳng tha, anh hùng cứu mỹ nhân.

Chỉ là hắn chưa kịp đi lên phía trước, liền nghe cô nương bị vây lại kia nói: “Đại huynh đệ, bà nói cho các ngươi biết chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?”

Trời ơi, này Đông Bắc đại tra tử vị, người đồng hương nha.

Lục Lê thấy hoa mắt, hắn vội vã tránh sang một bên, liền thấy nam nhân mới vừa rồi còn kiêu ngạo hung hăng nằm cuộn mình trên đất, mặt nhăn thành một đóa hoa cúc, trong miệng tràn ra tiếng thống khổ rên rỉ.

Chưa đầy mấy phút, những tên tiểu lưu manh kia liền nằm trên đất, hận không thể đảo ngược thời gian, không đi trêu chọc cái vị tiểu nương tử có sức chiến đấu cao này.

Lục Lê nhìn cũng trợn mắt ngoác mồm.

Hắn ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt tiểu cô nương nhìn sang đây, nữ hiệp như đang thị uy vung lên nắm đấm, hỏi: “Ngươi cùng bọn họ là một nhóm?”

Lục Lê đầu lắc nguầy nguậy, hắn nói: “Ta… ta nhìn bọn họ khinh bạc cô, liền muốn tới đây giúp cô.”

Cô nương kia thấy hắn mặc gấm phục thêu hoa, xác thực cùng những tên côn đồ cắc ké khác biệt, miễn cưỡng tin tưởng lời hắn giải thích.

Nàng vẩy vẩy tóc dài vướng bận, xoay người liền muốn rời khỏi đây.

Lục Lê vội vã há mồm gọi nàng lại, hỏi: “Cô nương, cô tên là gì?”

Tiểu cô nương giơ lên khóe môi, nói: “Sao vậy, coi trọng bổn cô nương?”

Lục Lê ấm ức, mặt kiềm nén đỏ lên, giống như bị nói trúng tâm sự, ánh mắt lấp lóe nói: “Ta muốn biết, tên của cô.”

Tiểu cô nương có hứng thú nói: “Bổn cô nương đi không thay tên ngồi không đổi họ, ta là Thường Thanh, thường thanh thụ thường, thường thanh thụ thanh.”

Lục Lê nói thầm một tiếng quả nhiên là vậy, lập tức hai mắt liền sáng lên nói: “Thường Thanh, ta muốn cùng nàng kết hôn.”

Tiểu cô nương mặt không thể tin được nói: “Hả?”

Lục Lê thật lòng lập lại: “Ta muốn cùng nàng kết hôn.”

Thường Thanh khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn: “Bị điên rồi.” Nói xong xoay người liền muốn rời khỏi đây.

Lục Lê mở hai tay ra ngăn ở trước mặt cô, nói rằng: “Thường Thanh, ta muốn cùng nàng kết hôn.”

Thường Thanh hai tay hoàn ngực, trên dưới đánh giá hắn một chút nói: “Nhìn ngươi như vậy, chẳng lẽ là đứa con trai ngốc của nhà địa chủ giàu có nào đó? Ta tại sao lại muốn cùng ngươi kết hôn?”

Lục Lê nói: “Nếu như nàng kết hôn với ta, ta có thể cho nàng thật nhiều thật nhiều tiền, còn có thể mua rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon.”

Thường Thanh vừa nghe liền nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu hắn, nói rằng: “Ta cảm thấy ngươi rất đáng yêu.”

… Cô nghĩ lão tử ta phẫn ngốc dễ dàng thế à.

Bên trong nguyên tác, tuy rằng Trưởng Tôn Lân cố ý phá hoại việc kết hôn giữa Yến Dung cùng Trưởng Tôn Ngọc Nhi, càng gây nên sự tức giận từ phía Yến Dung, một khi đã cưới liền cưới liên tục.

Trong đó có cả Thường Thanh, một cô gái từ thế giới hiện đại xuyên không về đây, cũng là bị Yến Dung cho rằng là tình yêu chân thành. Cuối cùng khi Yến Dung leo lên ngôi vị hoàng đế, Yến Dung bác bỏ ngoài tai quan lại kiến nghị, cố ý đem Thường Thanh nhấc lên hậu vị.

Thế nhưng Thường Thanh không thích Yến Dung, không chỉ có không thích, đối với y đụng vào cơ thể chính mình cực kì phản cảm —— bởi vì khi cô sống ở thế giới hiện đại, cô chính là lesbian.

Là người chủ động nằm trên.

Nội dung cẩu huyết này không biết là ai nghĩ ra, thật sự giống như Brokeback Mountain, mở ra cả thế giới bách hợp.

Lục Lê vội vàng muốn đem Thường Thanh thu về phía mình, bằng không đến thời điểm cô cùng Yến Dung nhận thức, hắn trên căn bản sẽ không làm nên được chuyện gì cả.

Thường Thanh hỏi: “Tiểu khả ái, ngươi tên là gì?”

Lục Lê phát tởm một hồi, theo lời nói rằng: “Ta là Trưởng Tôn Lân.”

Thường Thanh ở trong đầu suy tư một hồi danh tự này, đột nhiên hai mắt sáng ngời, hỏi: “Có phải ngươi còn có muội muội, tên là Trưởng Tôn Ngọc Nhi?”

Lục Lê gật gù nói: “Đúng vậy, làm sao nàng biết?”

Thường Thanh cười rất quỷ dị, nói rằng: “Cùng ngươi kết hôn, liền đại biểu ta có thể ở tại phủ Thừa Tướng thật sao?”

Lục Lê nháy mắt mấy cái, nói: “Đúng vậy.”

Thường Thanh nói: “Vậy chúng ta mau mau chọn ngày hoàng đạo, trước tiên đem ngày tháng định xuống đi.”

Lục Lê: “???”

Có điều nhìn thấy hướng dẫn mục tiêu chủ động như thế, hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tiền đồ tương lai sáng sủa.

Lục Lê quyết định, việc bọn họ kết hôn nhất định phải làm trước Yến Dung.

Thường Thanh biểu thị đồng ý, còn đi đến cửa hàng nhà cô mở bán màn thầu cầm hai cái bánh đưa cho hắn ăn.

Lục Lê hồi phủ Thừa Tướng hứng thú bừng bừng cùng cha nói chuyện này, Thừa Tướng kinh sợ đến mức con ngươi muốn rớt ra ngoài, u buồn nhíu mày nói: “Sao có thể tùy tiện quyết định đại sự như vậy, con có biết cô nương kia dòng dõi ra làm sao không?”

Lục Lê chấp nhất nói: “Nàng chính là nương tử con, nương tử con vẫn đang hàng ngày tìm kiếm.”

Thừa Tướng biết nhi tử chính mình đối với “Tìm nương tử” cố chấp cùng kiên trì, thở dài nói: “Cũng được, tùy con vậy, chung quy con phải đem cô nương kia mang về phủ, để cha nhìn.”

Lục Lê hưng phấn vỗ tay, nói rằng: “Được được được.”

Hắn đem Thường Thanh mang đến phủ, tiểu cô nương vốn tính khí nóng nảy, trong nháy mắt ngoan ngoãn nhu thuận như một con cừu nhỏ, Lục Lê ở một bên cảm thán liên tục kỹ xảo thay đổi nét mặt của cô.

Thừa Tướng nhìn thấy con dâu trưởng tương lai biết vâng lời. dáng vẻ hiền lương thục đức, miễn cưỡng đồng ý vụ hôn nhân này.

Có điều chỉ cho phép Lục Lê đem Thường Thanh nạp làm thiếp.

Thời điểm Lục Lê cùng Thường Thanh nói chuyện này, còn sợ tiểu cô nương buông tay không làm. Trùng hợp hai người lúc này tới hậu hoa viên, Thường Thanh nhìn chung quanh không biết đang tìm kiếm cái gì, phỏng chừng không nghe rõ lời Lục Lê nói, liền tùy tiện đồng ý.

Lục Lê cảm thấy tiểu cô nương này thật rất tùy tiện.

Thường Thanh đột nhiên quay mặt sang, nghiêm túc chỉ vào hắn nói: “Trước tiên ta nói cho ngươi biết, ta cùng ngươi kết hôn sau này ngươi không được phép động tay động chân với ta, có nghe không?”

Lục Lê ngây thơ rực rỡ hỏi cô: “Cái gì là táy máy tay chân a?”

Thường Thanh một mặt ghét bỏ nói: “Chính là tùy tiện chạm vào ta.”

Xin lỗi đại muội tử, loại hình lão tử thích cũng không phải là cô.

Lục Lê nói: “Nương tử nói cái gì chính là cái đó.”

Thường Thanh lúc này mới thoả mãn, cười nói: “Ngoan, nghe lời ha.”

Không đúng, Lục Lê có cảm giác chính mình ở trước mặt ngự tỷ này sao mà giống con chó Nhật đứng vẫy đuôi thế này.

(Hết chương 127)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.