Lục Lê nhìn Nam Thù đi ra cửa, sau khi tiếng cửa đóng rầm một tiếng, anh mới thu hồi tầm mắt, hồi tưởng lại trước khi đi Nam Thù còn cảnh cáo cùng ánh mắt nguy hiểm, đột nhiên Lục Lê cảm giác mình có chút mệt mỏi.
Hai người luôn dây dưa như vậy là có ý gì chứ.
Anh ngồi trên ghế sô pha hai tay ôm chặt đầu gối, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ phía chân trời một màu thuần trắng, bỗng nhiên đối với hệ thống nói: “Tao chuẩn bị chạy đi đây, mày có giúp tao hay không?”
Hệ thống do dự một chút, tiếp đó lại giả ngu hỏi: “Anh muốn nói chuyện cùng tui?”
Lục Lê: “… Đúng.”
Hệ thống nói: “Anh cảm thấy tui sẽ giúp ư?”
Lục Lê chắc chắn nói: “Mày sẽ giúp.”
Nhưng hệ thống đánh nát hi vọng của anh: “Anh là muốn chạy trốn đi ư, rồi sau đó để cậu ta đem anh bắt về cưỡng bức dạy dỗ anh cả trăm lần, sau đó đánh gãy chân anh, để anh không bao giờ có thể tiếp tục có ý nghĩ chạy trốn nữa?”
Thần linh ơi thật là đáng sợ, tại sao hệ thống lại biết được những bước đi tên biến thái rõ ràng đến như vậy.
Lục Lê trầm mặc càng lâu, anh hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hệ thống đã định liệu trước anh sẽ hỏi vậy liền nói: “Anh biết như thế nào để bắt lấy một tên biến… Khụ khụ, tâm của một nam nhân không?”
Lục Lê lại nói: “… Thật là ngưu X, mày đang hành tao đấy à.”
Hệ thống hừ lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ anh phải làm như thế này, cho cậu ta tuyệt vọng rồi lại đưa ra hi vọng, hi vọng rồi sau đó tuyệt vọng, bảo đảm cậu ta không thể rời bỏ anh.”
Lời này nghe như thế nào cũng giống như mẹ chồng giáo huấn nàng dâu.
Còn có, làm sao mà anh càng nghe lại càng không hiểu.
Lục Lê nói: “Tao không nghe tao không nghe tao không muốn nghe.”
Hệ thống không trêu chọc nữa, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Hiện tại anh có thích cậu ta không?”
Lục Lê nhất thời cứng họng, không biết trả lời như thế nào. Nếu như mới vừa bắt đầu, anh nhất định sẽ theo bản năng phản bác, nói rằng “Tao không thích”.
Nhưng còn bây giờ thì sao, Lục Lê cũng không biết là có thích cậu nhiều hay không, hay là vẫn đáng thương cậu nhiều hơn một chút.
Sau một lúc lâu, Lục Lê hạ quyết tâm mới chậm rãi lắc đầu, cắn răng nói: “Không, tao không thích cậu ta. Đây chỉ là một giấc mộng, chờ sau khi tao tỉnh giấc mộng, sẽ cùng cậu ta không còn quan hệ gì nữa. Đương nhiên, Tô Cẩn Ngôn cùng tao trong thế giới kia càng không có bất kỳ quan hệ gì, tao chỉ coi nó là anh em, mà không phải là tình nhân. Mày có hiểu không?”
Hệ thống không hé răng.
Lục Lê không thể kéo khóe môi, lại không có tâm trạng để cười, ngôn ngữ tái nhợt lên án hệ thống: “Mày vì tao mà giáo huấn cùng với cậu ta biến thái như nhau, mày cho rằng tao không biết? Nhìn thấy cậu ta rời xa tao, nhìn thấy cậu ta và những người khác có dính líu quan hệ, tao liền cảm thấy đau đến nỗi không thể sống nổi, trái tim như bị ai đó xé rách. Mày cho rằng mày làm tất cả những việc này tao không biết sao, tao biết, tao biết những điều đó là mày đang ám chỉ tao.”
Tiếng nói của anh càng ngày càng thấp, cho đến khi âm thanh chính mình yếu ớt mỏng manh không còn nghe thấy, Lục Lê đem cằm đặt lên trên đầu gối, ấp úng nói, “Tao làm sao có thể, sao có thể giống với tên biến thái chứ…”
Hệ thống trầm mặc thật lâu, Lục Lê lại không nói gì, cậu cũng không muốn nói gì thêm.
Mãi đến khi Lục Lê làm hành động đầu tiên.
Anh từ trên ghế sô pha đứng lên, đi chân trần tới trước cửa sô, lòng bàn tay kề sát trên đinh sắt bệ cửa sổ, quay đầu đi tới trước bàn trà, đem một chiếc ghế gỗ nhỏ xách lên.
Đập mạnh.
Một lần, hai lần, ba lần.
Tiếng vang nổ tung bên tai chấn động cả màng tai.
Đùng.
Thủy tinh vỡ vụn mở ra một lỗ lớn vừa đủ một người chui ra ngoài, bám vào trên khung cửa sổ tán thành hình dạng mạng nhện, mặt khác những mặt kính thủy tinh óng ánh rơi vỡ ào ào xuống dưới chân anh. Lục Lê cẩn thận nhón chân lên, tránh khỏi thủy tinh cắt xuống chân anh.
Anh dùng tay chống đẩy thân mình xuyên qua cửa sổ, đi tới sân thượng, khóa ngồi trên ban công màu đỏ thắm, gió thổi tới thổi bay tóc đen của anh, Lục Lê lúc này mới phát hiện tư thế như vậy khiến phía dưới của anh có chút mát mẻ, hai chân lập tức thay đổi thành tư thế ngồi, thuận tiện liếc mắt nhìn hướng về phía dưới lầu.
Đây là tầng lầu ba, nếu nhảy xuống không chết cũng tàn phế.
Lục Lê lắc chân, thoải mái nheo mắt đón gió lùa tới, còn không kìm lòng được huýt sáo vui sướng.
Hệ thống ghé vào lỗ tai anh nói: “Anh điên rồi sao?”
Lục Lê tâm tình rất tốt không thèm phản ứng lại với hệ thống.
Anh đang đợi.
Đang đợi người kia lúc nào ý thức được sủng vật nghe lời lại thuận theo dám to gan thoát đi sự khống chế, đang đợi người kia chạy về nhà cần phải mất bao lâu, đang chờ cậu… Trở về.
Thời gian anh chờ đợi rất ngắn, hầu như ngắn đến nỗi anh cho rằng thanh niên chỉ cần đi sát vách tiến đến xuyên qua cửa, người kia chỉ trong chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt anh.
Nam Thù lúc tiến vào, Lục Lê còn khiêu khích nhìn lại cậu một chút.
Giữa hai người chỉ cách có một cánh cửa.
“Xuống đây.” Thanh niên tóc đen ra mệnh lệnh, âm thanh tựa như rắn độc đầy lạnh lẽo, nhưng Lục Lê vẫn nghe được trong giọng nói của cậu cật lực kiềm chế bất an cùng hoảng loạn.
Lục Lê rũ xuống mi mắt, tâm tình ấp ủ.
Tiếng nói của anh rất nhẹ, lời nói ra đều bị gió thổi đi, sắc mặt Lục Lê thống khổ nhìn Nam Thù, tuyến thanh âm run rẩy nói: “Cầu xin cậu bỏ qua cho tôi đi, tôi không thể chịu được nữa, tôi cũng không muốn tiếp tục nhẫn nại thêm nữa…”
Lúc anh nói chuyện, một tay nắm chặt thành lan can, thân hình ở trong gió lung lay, thật giống như chỉ cần dùng một chút lực thì anh sẽ ngã xuống.
Lục Lê liếc về Nam Thù đang hướng về anh chậm rãi tới gần, âm thanh sợ hãi thét to: “Cậu đừng tới đây! Cậu mà tới tôi sẽ nhảy xuống đấy!”
Anh làm bộ muốn thả tay nắm lan can ra, quả nhiên Nam Thù liền ngừng lại, mồ hôi lạnh từ trên trán cậu chảy xuống, cậu căng thẳng không nhúc nhích nhìn Lục Lê, xem ra muốn nở một nụ cười đến hòa hoãn bầu không khí này, nhưng lại không làm được.
Cứ việc Lục Lê đang uy hiếp cậu, Nam Thù vẫn như cũ âm trầm như thế, đối với nam nhân đang uy hiếp nói: “Ngoan, hiện tại nếu anh xuống dưới đây tôi sẽ buông tha cho anh, bằng không anh sẽ không muốn biết mình sẽ nhận được trừng phạt gì đâu.”
Tên biến thái chết tiệt.
Lục Lê ở trong lòng thầm mắng một tiếng, tâm tình rất kích động nói: “Mẹ kiếp mày chính là thằng súc sinh!”
Nam Thù cứng rắn không được, rốt cuộc thỏa hiệp, cậu thả ngữ khí mềm mại xuống, mang theo vẻ cầu xin cùng tuyệt vọng nói: “Anh xuống đây đi, tôi đảm bảo không bao giờ cưỡng bách anh nữa, có được không? Anh nói cái gì tôi đều sẽ nghe cái đó, giống như lúc trước…”
Rõ ràng cậu mới là tên sứ giả thô bạo, hiện tại lại nói như người bị hại đáng thương đến thế.
Kỹ thuật diễn tinh vi như vậy trừ bỏ cậu ra không ai có thể bắt chước được.
Lục Lê một lời từ chối cậu: “Không, cậu vĩnh viễn đừng hòng nghĩ đến điều đó!” Hung hăng trừng mắt nhìn về phía thanh niên tóc đen sắc mặt tái nhợt, trong lòng Lục Lê sinh ra một luồng trả thù khoái ý.
Nam Thù chậm rãi khúc đầu gối lên, song quyền buông xuống hai bên, tóc mái dài chặn lại đôi mắt cậu, lại là dáng dấp ôn hòa vô hại.
Cậu đối với Lục Lê nói: “Là em sai rồi.”
Lục Lê nhìn thấy, có cái gì đó theo cằm cậu chảy xuống phía dưới.
Thanh niên nhìn anh, vươn cánh tay muốn giữ chặt lấy Lục Lê, cậu lấy tư thái hèn mọn thỉnh cầu: “Em sai rồi, anh xuống đây đi, em không nghĩ, không muốn anh rời đi em.”
Tâm Lục Lê bỗng dưng mềm nhũn, từ lúc bắt đầu anh không chút yếu thế nào cùng thanh niên giáp mặt, cuối cùng lại chật vật né tránh tầm mắt cậu.
Cùng dự đoán không giống nhau.
Trong dự đoán Nam Thù sẽ liều lĩnh đem anh từ con đường tử vong kéo trở về, thô bạo kéo vào phòng, diễn một hồi dạy dỗ sống không bằng chết.
Lục Lê làm tốt nhiệm vụ chuẩn bị hiến thân.
Chỉ là anh nhìn thanh niên quỳ trên mặt đất, cầu xin chính mình đừng xem thường mạng sống bản thân, đừng rời khỏi cậu, anh càng cảm thấy đối phương cầm sai kịch bản rồi.
Hệ thống đột nhiên nói: “Đã qua biết bao nhiêu thế giới rồi mà anh vẫn chưa rõ sao, cậu ấy yêu anh đó, đồ ngốc à.”
Lục Lê không biết làm sao liền nở nụ cười.
Làm sao có khả năng là yêu cho được.
Đây là chiếm hữu, là khống chế, chỉ là một loại bệnh trạng đem lại cảm giác thỏa mãn mà thôi.
Làm sao có khả năng… Là yêu…
Ha ha.
Lục Lê buông tay nắm chặt lan can, mở hai tay ra, theo gió lay động càng thêm lợi hại.
Lục Lê đối diện trong tròng mắt Nam Thù chứa đựng sự sợ hãi, bỗng nhiên hướng về cậu lộ ra một mạt mỉm cười dữ tợn, trong miệng phun ra ba chữ nhẹ nhàng: “Tôi hận cậu.”
Anh nhắm hai mắt lại, tùy ý chính mình ngã về phía sau.
Hết thảy đều nằm trong dự kiến.
Anh không có ngã xuống, càng không thể chết được.
Sắc mặt Nam Thù đen thui, Lục Lê giả vờ làm bộ dáng không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, tùy ý để thanh niên thở hổn hển đem anh khiêng trở về bên trong nhà.
Nam Thù đem anh đẩy ngã trên chiếc giường lớn mềm mại, Lục Lê giãy giụa muốn ngồi dậy, lại bị Nam Thù chế trụ cổ tay, ánh mắt âm trầm đánh giá trên người anh.
Lục Lê chỉ có thể giả ngây giả dại, liều mạng đá đạp cậu, vừa phẫn hận nói: “Tôi hận cậu, tôi hận cậu, tôi hận cậu cho đến chết!”
Chát.
Lục Lê từ từ ngừng động tác lại, tiếng bạt tai thanh thúy qua đi, trên mặt anh nóng rát đau đớn, chứng tỏ vừa rồi bị đánh là sự thật.
Một cái tát này không có bảo lưu khí lực, đủ để biểu lộ ra Nam Thù tức giận đến như thế nào.
Lục Lê liếm liếm khóe môi, nếm được đầy vị máu tanh trong miệng.
Nam Thù lại đem cánh tay nâng lên.
Lục Lê lại sợ bị đánh, theo bản năng ngăn trở mặt của chính mình, nhắm hai mắt lại.
Nhưng vào giây tiếp theo, lại rơi vào một cái ôm ấm áp siết chặt.
Hận không thể muốn cùng anh hòa vào trong huyết nhục, Lục Lê nghe được tiếng xương cốt ghìm xuống vang lên răng rắc, anh đang muốn đẩy Nam Thù xuống, nhưng động tác còn chưa kịp hành động, liền cảm giác được trên cần cổ chính mình một trận ẩm ướt.
Lục Lê ngây ngẩn cả người.
Anh ý thức được Nam Thù đang khóc, đang sợ hãi, giống như sống sót sau cơn tai nạn chính là cậu, mà không phải là Lục Lê.
Nam Thù che lại hai mắt anh, nâng cằm Lục Lê lên, hung ác hôn lên môi anh.
Nếu nói là hôn, không bằng nói là dã thú cắn xé.
Lục Lê đau đến nhíu mày lại, anh nếm được mùi vị cay đắng, đó có thể là máu, hoặc cũng có thể chính là nước mắt Nam Thù chảy xuống.
Nam Thù hôn Lục Lê rất lâu mới buông ra, viền mắt đỏ chót, hung tợn trừng mắt nhìn anh, như chú chó săn bị ủy khuất rồi lại giả vờ kiên cường, lại cố làm ra vẻ đè thấp giọng nói: “Tôi tha thứ cho anh lần này, nếu lần sau còn làm như thế, tôi liền giết chết anh ngay lập tức.”
Nếu như cậu không phải vừa nói vừa chảy nước mắt, mức độ đáng tin sẽ càng cao hơn một chút.
Nam Thù cởi quần của anh, tìm tới huyệt khẩu, liều mạng muốn vọt vào trong.
Lúc này Lục Lê mới phát hiện tên biến thái chết tiệt này vẫn còn có thể hưng phấn, sao có thể muốn cứng liền cứng.
Khả năng là do nhìn cậu khóc quá đáng thương, Lục Lê cũng không nhẫn tâm đẩy cậu ra, chỉ dùng mu bàn tay lau đi khóe mắt Nam Thù vẫn còn vươn nước mắt, hững hờ nói: “Cậu muốn giết thì giết đi.”
Nam Thù khóc đến càng thương tâm, bên trong thương tâm còn kèm theo phẫn nộ. Cậu tiến lên trước dùng hàm răng sắc bén cắn vào cổ Lục Lê, ở phía trên lưu lại một dấu răng rõ ràng.
Lục Lê “A” một tiếng, một cú đánh đánh vào lưng cậu, mắng: “Cậu là chó dữ sao?”
Nhưng Nam Thù không thèm để ý, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm mấy lần trên vết răng lưu lại, đè lại bắp đùi Lục Lê, đem bé cưng chính mình chậm rãi tiến vào.
Lục Lê đau đến nỗi móng tay bấm vào bên trong da thịt cậu, do dự một chút, rốt cục không đem cậu đẩy ra.
Ngược lại vươn cánh tay ra, chủ động vòng lấy Nam Thù, thấp giọng lầm bầm: “Tên biến thái chết tiệt.”
Từ sau lần đó trở đi, Nam Thù lén lút đem căn nhà chỉnh trang lại đến nỗi gió không thổi lọt vào, thay thế lớp thủy tinh mỏng manh bằng lớp kính chống đạn cứng rắn không thể phá vỡ, ý thức được Lục Lê ngẫu nhiên sẽ đối với cậu mềm lòng, chính sách dụ dỗ của Nam Thù cũng biến thành bản thăng cấp · chính sách dụ dỗ.
Trừ không cho Lục Lê đi ra ngoài cửa, trên căn bản anh nói cái gì chính là cái đó.
Thái độ cẩn thận từng li từng tí một khiến Lục Lê không thể thoải mái.
Anh chỉ cần mỗi một ngày làm gương mặt lạnh lùng, cách xa Nam Thù ngàn dặm là quá tốt rồi.
Hơn nữa điểm trọng yếu nhất chính là, Nam Thù sẽ không cưỡng bách anh làm một chút chuyện vận động không hài hòa, điều này làm cho Lục Lê đặc biệt phá lệ vui mừng.
Cuộc sống gia đình nhàn nhã tạm ổn qua nửa tháng, bất chợt nghe hệ thống đối với anh nói: “Độ HE đầy.”
Lục Lê theo bản năng đưa ánh mắt từ màn hình TV chuyển qua trên người Nam Thù.
Nam Thù giơ lên khóe môi, duỗi tay ôm lấy anh, để khoảng cách của hai người trở nên gần nhau hơn, thân mật hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Lê mím môi, không phản ứng lại cậu.
Nam Thù cũng không hỏi, mấy ngày nay cậu đặc biệt trở nên cẩn thận, đối với Lục Lê đều không dám nói chuyện lớn tiếng. Thời điểm buổi tối, có cảm giác không an toàn chỉ muốn ôm lấy anh, mấy lần Lục Lê đều bị cậu làm động tác ôm chặt khiến anh phải tỉnh lại.
Vốn định quát lớn, nhưng khi đối diện với đôi mắt Nam Thù không hề buồn ngủ kia, hết thảy hỏa khí của Lục Lê đều tan thành mây khói.
Bởi vì anh biết mình sớm muộn gì đều sẽ rời đi nơi này, thế nhưng vừa nghĩ tới, nếu như sau khi anh rời đi Nam Thù sẽ làm sao, Lục Lê cũng không biết.
Không chỉ có Nam Thù, còn có bọn họ ở mấy thế giới trước, Lục Lê cũng không hỏi qua, liệu khi anh rời đi rồi bọn họ sẽ như thế nào.
Là sẽ quên mất anh mở ra một cuộc sống mới, hay là đối với anh nhớ mãi không quên, mãi cho đến khi lìa đời.
Lục Lê hết sức lảng tránh vấn đề này, vì lẽ đó anh chưa từng hỏi hệ thống, hệ thống cũng không chủ động nói với anh.
Không sao cả, dù sao sau này tỉnh lại hết thảy đối với anh không còn quan hệ gì nữa.
Sự thật không phải là như vậy phải không?
Lục Lê run lên sững sờ trong chốc lát, Nam Thù tiến sát lại gần anh, lập lại: “Làm sao vậy?”
Lục Lê lắc đầu.
Dưới ánh mặt trời thanh niên nhìn rất đẹp, nếu như nhất định phải hình dung, Lục Lê chỉ có thể nói một loại từ thuyết minh vẻ đẹp này: Thiên sứ. Nhưng anh biết, thiên sứ trước mắt này không thật thuần túy, nội tâm của cậu bị hắc ám nhuộm đen, sớm đã ô uế không thể tả.
Lục Lê do dự, do dự, vẫn là nghe chính mình mở miệng hỏi: “Cậu yêu tôi sao?”
Thanh niên tóc đen cười cong lên đôi mắt, đối với chuyện này đương nhiên nói: “Đương nhiên rồi.”
“Yêu lắm yêu cực kỳ, yêu đến nỗi muốn cướp đoạt tất cả từ anh, để anh chỉ có thể nhìn em, chỉ có thể nghe em nói, trong lòng chỉ có thể có em.”
Lúc cậu nói lời này biểu tình ôn nhu khiến người giận sôi gan, rõ ràng nhìn giống thiêu sứ như thế, nhưng lời nói lại như ác ma đến từ địa ngục.
Lục Lê nhìn chằm chằm cậu một hồi, bỗng nhiên thở dài, khóe môi cũng giương lên, hiện ra một đường cong, nói rằng: “Cậu thật khờ.”
Chuyện này sao có thể là yêu được chứ.
Thật buồn cười.
Càng buồn cười chính là, anh cùng Nam Thù có ý tưởng giống nhau như đúc.
Nếu không chiếm được tâm cậu, vậy phải chiếm được thể xác cậu. Bẻ gãy cánh chim cậu, mở ra nhà tù giam cầm cậu, đem người mình yêu nhất xem như trân phẩm mà nuôi dưỡng.
Này có thể gọi là yêu sao?
Ngóc tay Lục Lê vuốt nhẹ gò má Nam Thù, nhẹ giọng hỏi: “Là cậu sao?”
Trong chuyến lữ hành huyền huyễn này, vẫn luôn làm bạn bên cạnh tôi, có phải chỉ có mình cậu?
Trong mắt anh mang theo sắc thái mong đợi, giấu trong lòng khiến người khác không đành lòng đánh nát hi vọng của anh.
Nhưng Nam Thù lại hỏi: “Là cái gì?”
Cậu bình tĩnh hỏi ngược lại, trong nháy mắt Lục Lê phục hồi lại tinh thần. Thanh niên trong mắt nghi hoặc cùng xa lạ đâm nhói tim anh, Lục Lê hoảng loạn buông tay xuống, quay đầu đi che dấu nói: “Không có gì.”
Lục Lê nghe bên tai tiếng đếm ngược vang vọng, đem đầu dựa vào bả vai Nam Thù, nói rằng: “Tôi muốn ngủ một chút.”
Nam Thù xoa lên sợi tóc mềm mại của anh, nói: “Đến trên giường ngủ đi.”
Lục Lê nói: “Không, chỉ muốn ở đây.” Anh tùy hứng nói xong, liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Đối với anh muốn gì được đó Nam Thù không nói gì nữa, chỉ ở trên trán Lục Lê khẽ hôn một cái, muốn anh gối lên trên đùi của chính mình, nói rằng: “Ngủ đi.”
Trên TV còn không ngừng chiếu phim trinh thám, tuần hoàn trình chiếu lặp lại, đồng hồ đi một vòng rồi lại một vòng, sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Chân cậu được anh gối lên ngủ bắt đầu cảm thấy tê dại.
Nam Thù xoa lên khuôn mặt nam nhân ngủ say, nhẹ nhàng kêu tên anh.
Không có đáp lại.
Lúc này ký ức giống như thủy triều tràn vào đại não cậu, rõ ràng đau đớn đến nỗi giây tiếp theo sẽ liền nổ tung, trên mặt thanh niên tóc đen không còn chút huyết sắc, nhưng cậu vẫn không rên một tiếng nào, yên lặng tiếp thu những ký ức vốn dĩ thuộc về cậu.
Quay cuồng trong ký ức dần dần trở về vị trí cũ.
Tay Nam Thù sờ đến da thịt lạnh lẽo đột nhiên run lên, cậu chậm rãi thở ra một hơi, đem nam nhân cẩn thận đặt xuống trên ghế sô pha, bờ môi ở trên môi màu trắng xám cọ xát nhau.
Con ngươi đen của cậu trở nên càng thêm thâm trầm, tiếng nói cũng biến thành mất tiếng, Nam Thù rũ mắt xuống, khinh nhu hôn lên môi nam nhân, trong miệng lộ ra tiếng nỉ non: “Chờ em đi tìm anh.”