Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 145



Cách ngày Lục Lê tỉnh lại, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ còn có chút hốt hoảng, tiếp đó hậu tri hậu giác nghĩ đây là nhà Lâm Hữu.

Anh vén chăn xuống giường, phủ thêm lớp áo sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nghe trên đỉnh đầu có tiếng chuông cửa vang lên, Lục Lê ngẩng đầu lên, mới phát hiện treo bên trên khung cửa chính là cái chuông gió.

Ngay khi chuông gió vang lên, có một cô hầu gái từ cầu thang vội vàng đi tới, cung kính đối với anh nói: “Cậu tỉnh rồi, mời cậu cùng thiếu gia xuống dùng cơm.”

Lục Lê còn có điểm mê mang, anh hàm hồ đáp một tiếng, đi theo hầu gái xuống cầu thang.

Đứng ngay giữa cầu thang, Lục Lê liền nhìn thấy trên bàn ăn có hai người đối lập nhau không nói chuyện, vừa thấy anh đi xuống, hai người đồng thời liền nở nụ cười.

Ô hay, làm rất đồng bộ nha.

Lục Lê tiến lên xoa đầu Tô Cẩn Ngôn, nét mặt ửng đỏ già nua đối với Lâm Hữu nói: “Xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ say như chết, thật là không tiện…” Anh cũng rất khâm phục năng lực giấc ngủ chính mình, chỉ cần ngủ mà không có động tĩnh gì lớn liền hoàn toàn không tỉnh lại.

Lâm Hữu cười nói: “Không sao, tới dùng cơm đi, sau đó chúng ta cùng nhau đi học.”

Tô Cẩn Ngôn thì lại cúi thấp đầu xuống, bàn tay lặng lẽ cùng tay Lục Lê đụng vào nhau, sau đó nắm thật chặt.

Ánh mắt Lâm Hữu liếc nhìn thấy, nhưng không nói gì.

Từ ngày đó bắt đầu, mỗi lần tan học Lâm Hữu liền mang bọn họ đến ở trong nhà cậu, cho dù là chủ nhật cũng sẽ tăng lương chỉ muốn Lục Lê mang Tô Cẩn Ngôn ở lại đây.

Liền như vậy qua một tuần lễ, Lục Lê cảm thụ được bên trong phong thư trên tay trọng lượng nặng trình trịch, không thể tin được lại có thể kiếm tiền dễ dàng đến như vậy.

Trước đây làm việc mệt muốn chết qua một tháng còn không nhận được nhiều tiền như thế này.

Lục Lê đối với việc có trở về hay không cũng không quan trọng, huống hồ ngay cả một cú điện thoại mẹ đều chưa từng gọi qua, khẳng định ước gì bọn họ đừng nên trở về thì hơn.

Chỉ là anh phát hiện Tô Cẩn Ngôn lúc chờ ở trong nhà Lâm Hữu không hề dễ chịu, hơn nữa loại tâm tình chống cự này càng ngày càng mạnh, hầu như đối với sự vật đều khó mà nuốt xuống.

Lục Lê nhìn bé trai cúi đầu uể oải, hỏi: “Em bệnh ư?” Nói xong, anh liền kề bàn tay sát trên trán Tô Cẩn Ngôn, “Lạ thật, đâu có sốt.”

Tô Cẩn Ngôn vẫn không nói một lời.

Lục Lê cảm giác bé trai so với trước đây trở nên càng không nghe lời, càng trầm mặc. Anh lo lắng hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Không biết chọc trúng điểm nào, Tô Cẩn Ngôn lập tức òa khóc lên, nước mắt rơi như mưa chảy xuống dưới. Lục Lê cảm thấy Tô Cẩn Ngôn như thủy điện xả lũ, chỉ cần một chút kích thích nước sẽ rò xuống chảy ào ào, anh lo lắng hỏi: “Em mau nói, khóc thì có ích lợi gì?”

Tô Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên nhìn anh, khóc thút thít nói: “Chúng ta, chúng ta lúc nào…”

Lúc này cửa trùng hợp từ bên ngoài mở ra, Lâm Hữu đi tới nhìn thấy dáng vẻ Tô Cẩn Ngôn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao lại khóc?”

Lục Lê dùng mu bàn tay đem nước mắt bé trai lau đi, lắc đầu nói: “Không biết nữa.” Anh nhìn về phía Tô Cẩn Ngôn, “Vừa nãy em muốn nói cái gì?”

Tô Cẩn Ngôn lại không chịu nói.

Bé từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu chạy ra ngoài cửa.

Lâm Hữu đi tới, đem trong tay một chồng truyện tranh đưa đến cho Lục Lê, nói: “Muốn xem không?”

Lục Lê cũng không khách khí với cậu, cười gượng nhận lấy. Ngày hôm qua Lâm Hữu mang những cuốn truyện tranh kia tới Lục Lê đều đã xem xong, không nghĩ tới hôm nay lại mang đến cho anh nhiều cuốn như vậy.

Lại nói những cuốn truyện tranh này đúng là hoàn toàn rất mới, nhãn mác còn chưa xé ra nữa cơ.

Đừng nói tiểu tử này cố ý mua truyện mới cho anh đi.

Đãi ngộ này… Rõ ràng anh cũng không có làm gì, nhưng Lâm Hữu lại đối với anh tốt đến như vậy, để trong lòng Lục Lê dâng lên một cỗ cảm xúc khác thường.

Lâm Hữu cùng anh sóng vai ngồi vào bên giường, đột nhiên nói: “Cậu cưng đứa em trai quá.”

Lục Lê theo bản năng nói: “Hết cách rồi, trách nhiệm mà.”

Nói xong, chính anh cũng phải sững sờ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hay là bắt đầu từ thế giới của anh, anh liền đem Tô Cẩn Ngôn chăm sóc và cho rằng đó chính là trách nhiệm của chính mình, đương nhiên một người anh trai là phải chiếu cố em trai mình. Nhưng Lục Lê rõ ràng có thể phân rõ đó là tình thân, mà tuyệt đối không phải tình yêu.

Vừa nghĩ tới trong thế giới của anh, Tô Cẩn Ngôn khóc lóc hướng về anh nói “Em yêu anh”, Lục Lê liền cảm thấy đau đầu.

Nếu như thế giới này kết cục cũng giống như thế, liệu về sau sẽ như thế nào đây? Lẽ nào anh sẽ tiếp tục luân hồi? Một lần rồi lại một lần nữa?

Lục Lê càng nghĩ càng không được, anh lắc lắc đầu, phủ quyết những gì mình đang nghĩ đến rồi tự lẩm bẩm nói: “Làm sao sẽ như vậy chứ…”

Đã từng xảy ra một lần, như thế nào lại giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.

Hơn nữa hệ thống cũng biến mất.

Này có phải là đang giễu cợt anh trải qua hết thảy đều chỉ là phán đoán hay không?

“Đến bàn học thôi.”

Tiếng nói thiếu niên nhẹ nhàng khiến Lục Lê phục hồi tinh thần lại, anh thuận miệng đáp một tiếng, phát hiện Lâm Hữu đã đến trước bàn đọc sách, liền vội chạy đến ngồi xuống bên cạnh cậu.

Lâm Hữu nói: “Đưa tay ra.”

Lục Lê vươn tay ra đưa cho cậu.

Lâm Hữu kéo lấy tay anh, xoay chuyển qua, nhẹ nhàng vuốt nhẹ da dẻ trở nên bóng loáng, không nói nữa, chỉ lấy ra kem dưỡng da vì anh bôi lên.

Khi vết nứt nẻ trên tay hoàn toàn mềm lại, Lâm Hữu mỗi ngày sớm muộn đều vì anh xoa kem dưỡng da tay, để tránh tay dễ bị khô và bệnh tình trầm trọng thêm.

Hai đôi tay xếp chồng lẫn nhau, đều dính kem dưỡng da, lại nhẹ nhàng xoa nắn vào bên trong da. Hương hỗn hợp trên kem dưỡng da không biết tên truyền tới trong mũi Lục Lê, không biết vì cái gì, lại có loại cảm giác quen thuộc.

Nói cách khác, Lâm Hữu người này vẫn đem lại cho anh cảm giác quen thuộc.

Lâm Hữu buông tay anh xuống, gảy lên ngón tay, trong lúc thiếu niên còn đang sững sờ liền búng lên trán một cái, hỏi: “Làm sao thế… Gần đây luôn thấy cậu ngẩn người.”

Lục Lê lắc đầu một cái, nói: “Không có gì.” Anh liếc nhìn tiểu thiếu gia trắng nõn sạch sẽ, xung phong nhận việc nói, “Tay tôi cũng ổn rồi, có thể giúp cậu làm bài tập về nhà.”

Ai ngờ Lâm Hữu cười từ chối: “Không cần, cậu ở bên cạnh mình như thế là đủ rồi.”

Lục Lê nhìn trước mặt mình một đống truyện tranh bìa ngoài màu sắc rực rỡ, nhỏ giọng nói: “Như vậy không tiện đâu.”

Khi không lại lấy nhiều tiền như vậy, chính mình không hề làm gì cả, nếu là người khác đều sẽ thấy không tiện.

Lại nói Lục Lê mặt cũng không lớn như vậy.

Lâm Hữu nâng cằm nhìn anh, nói: “Cha mẹ mình đều ở nước ngoài bận rộn công tác, trong nhà không có người cùng tuổi đến chơi với mình, cảm giác một người ở đây có chút cô quạnh.”

Lâm Hữu trần thuật như hững hờ, Lục Lê lại nghe ra trong giọng nói của cậu có chút cô đơn, lập tức nói: “Không phải tôi đang ở bên cạnh cậu sao.” Nói xong anh liền nắm chặt tay thiếu niên, hi vọng cậu đừng biểu lộ ra vẻ mặt buồn bã nữa.

Không nghĩ tới những câu nói sến súa trong các tiểu thuyết ngôn tình lại hiệu nghiệm đến vậy, để anh nhất thời có tâm trạng dâng lên, Lục Lê không nhịn được muốn đem Lâm Hữu ôm vào trong ngực động viên.

Trong khoảnh khắc Lâm Hữu như được chữa trị, bên môi nâng lên một nụ cười, nói: “Cũng may còn có cậu.”

Lục Lê không chịu được ánh mắt sáng quắc từ cậu, liền dời tầm mắt, trong miệng nói: “Tôi, tôi sẽ chơi cùng cậu.” Tuy tuổi còn nhỏ nhưng lời tâm tình đã nói ra hết.

Lâm Hữu ừ một tiếng, như thường ngày bắt đầu làm bài tập.

Lục Lê cũng như thường ngày, nằm nhoài trước bàn đọc sách nhìn cậu làm bài tập, nỗ lực chống lại mí mắt chính mình đừng ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai thời điểm trường sắp tan học, chủ nhiệm lớp đến tận nơi gõ cửa, kêu Lục Lê đi ra ngoài.

Lục Lê còn tưởng rằng là ai tới tìm anh, không nghĩ tới đó là mẹ một tuần nay không nhìn thấy.

Khuôn mặt nữ nhân tiều tụy không thể tả, viền mắt sưng phù, trong đôi mắt che kín đầy tơ máu. Sau khi bà nhìn thấy Lục Lê, hai tay nắm lấy vai thiếu niên gầy yếu, nói: “Cùng mẹ về nhà.”

Lục Lê bị bà nắm lấy vai siết lại đau đến cau mày, trong lòng run sợ hỏi: “Mẹ, sao thế ạ?”

Nữ nhân không nói lời nào, chủ nhiệm lớp cũng nhìn ra được tâm tình của bà không ổn lắm, muốn tiến lên ngăn cản, “Phụ huynh em Lục, chị…” Nhưng nữ nhân đẩy ra người che ở trước người bà, hoàn toàn không có lý trí liền thét gào lên: “Tao mang con của tao đi còn cần mày đồng ý?! Cút ngay!”

Bà ta điên rồi sao?

Lục Lê bị bà nài ép lôi kéo tiến về phía trước, thời điểm đi tới khúc quanh năm ngón tay anh bấu chặt lên vách tường, ngăn lại bước chân nữ nhân, nói rằng: “Bà muốn mang tôi đi đâu?”

Vừa dứt lời, trên mặt Lục Lê liền ăn một cú tát đau đớn, bên tai vang lên ong ong, có cái gì đó chảy xuống khóe miệng, anh lè lưỡi liếm thử, nếm được đó chính là vị máu tươi.

Nương theo từng trận choáng váng, Lục Lê cũng vạn bất đắc dĩ bị nữ nhân lôi kéo đi.

Lục Lê cho rằng nữ nhân sẽ đem anh mang về nhà, còn đang lo lắng sau khi tan học nên làm sao rước Tô Cẩn Ngôn bây giờ, nhưng ai biết, cái người nữ nhân mà anh gọi là mẹ này đem anh mang tới trên sân thượng trường học, ý đồ muốn anh nhảy lầu tự tử với nhau.

Hiện tại các giáo viên cùng học sinh đều ở trong lớp học, trong hành lang vắng vẻ, cho dù Lục Lê có kêu to cũng không gây được sự chú ý từ họ.

Hay là bọn họ cho rằng đó chỉ là người lớn răn đe đứa nhỏ không nghe lời?

Lục Lê chỉ có thể hi vọng vào giáo viên chủ nhiệm lớp có thể phát hiện ra hiện tượng dị thường.

Ý thức được bà muốn làm cái gì Lục Lê điên cuồng giãy dụa lên. Thét to: “Bà thả tôi ra! Bà muốn làm gì!”

Nhưng thân thể của anh quá mức gầy yếu, hoàn toàn không có cách nào lay động nữ nhân phía sau.

Nữ nhân gắt gao kiềm lại cổ anh, trên sân thượng từng cơn gió đem tóc bà thổi ngổn ngang phía sau, gương mặt tái nhợt không có huyết sắc bỗng nhiên nở nụ cười. Lục Lê có thể cảm giác được bà đang sốt sắng, hoặc là hưng phấn, bởi vì cánh tay đang kẹp lấy cổ anh run rẩy lên.

Nữ nhân lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm: “Tôi không tin, tôi không tin… Làm sao anh ấy lại là dạng người như thế, làm sao lại như vậy, tôi không tin…”

Người nào, anh ấy là ai?

Còn có, mẹ nó đối với anh có quan hệ gì chứ, mụ điên chính mình muốn điên thì điên đi, còn muốn mang theo người khác tự sát chịu tội thay.

Nữ nhân rơi vào điên cuồng đột nhiên tỉnh lại, bà kéo bước chân Lục Lê không ngừng lui về phía sau, đi tới bậc thang trên sân thượng, chỉ đi thêm vài bước nữa sẽ rớt xuống từ tầng mười hai, đáp xuống xi măng dưới đất.

Lục Lê cảm giác phía sau cổ có giọt nước mắt nóng rực, bên tai nghe được nữ nhân đang nói: “Đều do mày, đều do tụi mày dụ dỗ anh ấy… Nếu không phải thế anh ấy sẽ không bị cảnh sát bắt đi!!!”

Đậu má chuyện này có quan hệ gì đến anh chứ!

Còn có bà đang nói cái quái gì vậy.

Đúng lúc này, cửa lớn trên sân thượng đột nhiên bị phá tung, cảnh sát mang theo súng ống vọt vào, lớn tiếng nói: “Mau lui xuống dưới, thả con tin ra, nếu không chúng tôi liền nổ súng!”

Lục Lê nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đó là Lâm Hữu.

Trên mặt cậu mang theo vẻ lo lắng cùng căng thẳng, lúc cùng ánh mắt Lục Lê đối diện, còn vì cậu làm ra khẩu ngữ an ủi.

Lục Lê thấy rõ Lâm Hữu đối với anh nói: Đừng sợ.

Gió thổi làm nữ nhân đứng lung lay loạng choạng, chỉ cần một cử động nhẹ nhàng thôi bọn họ liền ngã xuống mặt đất, lúc trước Lục Lê còn có tâm tình sợ hãi, một khắc khi nhìn đến Lâm Hữu tâm bỗng dưng liền yên ổn lại.

Thật là kỳ quái.

“Đừng tới đây! Các người đừng tới đây!”

Giọng nữ nhân gào thét bị gió thổi tản đi hơn một nửa, bước chân của bà còn lui về phía sau, lập tức sẽ tiến đến giới hạn.

Lục Lê bị cánh tay của bà kềm chặt cổ phải ho khan hai tiếng, anh đột nhiên có sức mạnh, giơ tay lên, dùng sức đẩy ra cánh tay nữ nhân, dùng hàm răng tàn nhẫn hướng lên phía trên cắn tới.

Nữ nhân đau đớn kêu lên một tiếng, bàn tay hướng về Lục Lê đẩy sang, Lục Lê bị ném qua một bên, thân thể cuộn tròn lại, vội vàng hướng về phía sau vài bước, bò dậy nhìn về phía nữ nhân trên sân thượng.

Bởi vì trọng tâm bất ổn, hai tay chỉ phí công ở trong không khí bắt được hai lần, thân hình nhoáng một cái, liền ngã về phía sau.

Lục Lê theo bản năng nhào tới, muốn đem nữ nhân cứu trở về, đáng tiếc ngay cả góc áo của bà đều không bắt lấy được.

Anh nghe được tiếng động ở phía dưới vang lên tiếng bịch trầm thấp, còn có người đi đường ở phía dưới rít gào khóc thét.

Lục Lê ngơ ngác ngồi tại chỗ.

Mãi đến tận khi rơi vào trong một cái ôm ấm áp, người kia như muốn xác nhận anh vẫn còn tồn tại, ôm chặt lấy, sức mạnh lớn đến nỗi Lục Lê không thể thở nổi, mới làm anh từ tình cảnh vừa rồi trở về với hiện thực.

“… Thật may mắn khi cậu không gặp chuyện gì cả.” Ôm lấy anh, thiếu niên có hơi run rẩy liền nói như vậy.

(Hết chương 145)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.