Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 22



Lục Lê vì Trình Hoài Cẩn mướn người chăm sóc, là người đàn bà khá lớn tuổi, tay chân rất lưu loát, người ta là chuyên nghiệp chứ không phải Lục Lê nghiệp dư, hầu hạ người cậu thuận buồm xuôi gió.

Lục Lê cũng cảm thấy bớt lo, như vậy y không cần tan việc liền hướng đến bệnh viện nữa, y còn cố ý lập ra một phần danh sách dinh dưỡng trong nhà bếp cho Trình Hoài Cẩn, cái gì tốt nhất đều đem đến cho cậu.

Em gái Trình Hoài Cẩn, Trình Chanh vào thời gian nghỉ ngơi cũng có gọi điện thoại cho anh trai mình, lúc đó Lục Lê tiếp điện thoại, y nói với Trình Chanh anh của cô bé được đi ra bên ngoài huấn luyện, sau ba tháng mới có thể trở về nhà.

Trình Hoài Cẩn từ trong tay y tiếp nhận điện thoại, vẻ mặt ôn nhu kia, khóe miệng mỉm cười sủng nịch kia, cùng Lục Lê ở chung như hai người khác nhau. Sau khi cúp điện thoại Lục Lê liền đối với cậu một trận chua ngoa: “Lúc bắt máy nhìn cậu có vẻ sung sướng quá nhỉ, lúc cậu cùng ông đây cả ngày chung với nhau liền đưa ra vẻ mặt như nhà có tang?”

Trình Hoài Cẩn đã quen y ồn ào, vẫn không muốn phản ứng lại y.

Lục Lê thấy cậu lạnh lùng cũng không tức giận, sắc mặt hòa hoãn lại đi tới, hầu như là nịnh nọt nói: “Cậu cười một cái đi, muốn cái gì ông đây đều cho cậu.”

Trình Hoài Cẩn không hề bị lay động.

Lục Lê quấn quít lấy cậu nhất định phải làm cho cậu cười, cưỡng bức dụ dỗ một phen đều vô dụng, trong cơn tức giận đem sách trong tay Trình Hoài Cẩn đoạt đi, nói rằng: “Nhìn nhìn, mỗi ngày đều nhìn. Cậu nói xem tôi đẹp mắt như vậy, làm sao cậu lại không nhìn?”

Cái nhìn của Trình Hoài Cẩn kỳ thực đều rất ảo diệu, Lục Lê biểu thị y không muốn tìm hiểu.

Thanh niên bị đoạt sách đi, lúc này mới bắt đầu nhìn thẳng Lục Lê, hai con mắt lưu ly hắc đồng như nhuộm một màu trân châu, mặc kệ đối diện qua bao nhiêu lần, Lục Lê thừa nhận vẫn bị hút sâu vào đôi mắt ấy.

Giữa lúc Lục Lê nhìn cậu đến xuất thần, Trình Hoài Cẩn quay đầu về mặt không hề cảm xúc, lúc này bởi vì vẻ mặt ngu đần từ y, khóe môi hơi uốn cong lên, trên vẻ mặt tăng lên độ cong vừa ý.

Quả thật như một màn hoa quỳnh nở rộ vào ban đêm.

Lục Lê lập tức liền kích động lên, bưng trái tim lùi về sau một bước, hưng phấn nói: “Trình Hoài Cẩn, cậu đừng cười kiểu như vậy, có phải cậu muốn đem ông đây bức chết?”

Trình Hoài Cẩn thu hồi nụ cười, môi bên trong mở ra một chữ: “Ngốc.”

Lục Lê đi tới cười nói: “Nói tôi ngốc đúng không? Ông đây trước mặt cậu mới ngốc. Tôi nhìn cậu còn nhiều hơn cả cậu nhìn tôi.”

Trình Hoài Cẩn không chấp nhặt với y, trải qua khoảng thời gian ở chung này, mâu thuẫn trong lòng đối với nam nhân kỳ thực nhỏ đi rất nhiều.

Loại biến hóa nhỏ bé này Lục Lê đều nhìn ở trong mắt, kỳ thực y còn cảm thấy hơi buồn bực. Trước y đùa giỡn [ hoa tâm ] Trình Hoài Cẩn cực kỳ buồn nôn, ít nhất thanh niên còn có thể sản sinh tâm tình chập chờn, Lục Lê mới có cảm giác thành công.

Thế nhưng hiện tại coi như y có dính chặt lấy Trình Hoài Cẩn như thế nào đi chăng nữa, dường như đối phương đã quen, Lục Lê đảm nhận trêu ghẹo mọi cách, trong lòng cậu không có bất cứ rung động gì, thậm chí còn có chút muốn cười.

Trong đó nguyên nhân trọng yếu nhất hẳn là, Lục Lê không có dựa theo nội dung vở kịch hung tàn đi, mà là trực tiếp dùng thế tiến công dụ dỗ cuối cùng.

Tuy rằng hệ thống không chỉ nói một lần: “Cậu chủ Cay Gà, cậu làm cho tui rất thất vọng.”

Thế nhưng da mặt Lục Lê càng ngày càng dầy, y biểu thị: “Cháu yêu, ông đây đối với mày cũng rất thất vọng.”

Xuyên qua không có bàn tay vàng thì thôi đi, không cẩn thận chú ý liền thường xuyên luân hồi, bên người còn có cái hệ thống cay gà thậm chí còn vô liêm sỉ muốn bẻ cong y.

Lục Lê cảm thấy, khả năng y là người “xuyên việt” trong lịch sử đầy bi kịch đen tối.

Trong nháy mắt thời gian trôi qua ba tháng, chân Trình Hoài Cẩn tháo bỏ thạch cao, may mắn chính là cặp đùi thon dài dẻo dai không để lại sẹo.

Sau khi tháo bỏ lớp thạch cao, Lục Lê nhào tới mò lên bắp đùi Trình Hoài Cẩn, kết quả bị thanh niên một đá lăn đi.

Ngày đó Trình Chanh vừa vặn nghỉ học, Lục Lê đem hai anh em về nhà mình, biệt thự đã sớm bố trí kỹ càng, khí cầu che kín cùng treo ruy băng, xếp đặt một bàn ăn tinh xảo.

Trình Chanh đối với Lục Lê một mặt ngưỡng mộ, cô bé nói: “Anh Cố, nhà anh thật là lớn nha!”

Lục Lê rất yêu thích cô bé thanh xuân mỹ lệ, nhẹ nhàng sờ đầu cô, nói rằng: “Nếu em yêu thích đến thế có thể cùng anh trai em ở tại nơi này.”

Trình Chanh không dám tự chủ trương, quay đầu lại nhìn anh trai cô. Trình Hoài Cẩn nhíu mày lại, đối với Lục Lê nói: “Cố tổng, không cần phiền…”

Hợp đồng bên trong có một hạng mục nói rõ về nơi ở Trình Hoài Cẩn, mệnh lệnh yêu cầu hai người bọn họ ở cùng nhau.

Lục Lê ngắt lời cậu, khoát tay nói: “Không phiền phức không phiền phức, em cứ ở tại nơi này, người hầu cùng đầu bếp đều là người mình. Trường học Trình Chanh nghỉ trực tiếp đi đến nhà anh Cố là được.

Cô bé quay đầu lại nhìn một chút, thấy Trình Hoài Cẩn mím môi không phản ứng, chỉ nghĩ là ngầm thừa nhận. Cô nhếch môi nở nụ cười, đối với Lục Lê nói: “Anh Cố, anh đối xử với anh trai em thật tốt.”

Lục Lê thầm nghĩ, cái cô bé này hiểu nhiều chuyện như vậy sao. Vẻ mặt trên mặt vẫn ôn nhu, y nói: “Đương nhiên, anh còn có thể đối xử với cậu ấy càng tốt hơn.”

Trình Hoài Cẩn ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời đối thoại của bọn họ, “Mau ăn cơm đi.”

Lục Lê vì ngày hôm nay để người hầu trong nhà nghỉ việc buổi tối, y từ trong ngăn tủ lấy ra một chai rượu đỏ, nhìn xuống chữ viết trên thân chai, mặt trên thật giống chữ tiếng Pháp, đáng tiếc y xem không hiểu.

Bàn ăn rất dài, cũng rất lớn, nhìn cái bàn này liền có thể nhìn ra bọn họ là những người có tiền xa hoa.

Lục Lê ngồi xuống sát bên Trình Hoài Cẩn, thỉnh thoảng liếc mắt đến nhìn hắn, Trình Chanh lại ngồi vào đối diện bọn họ, vụng về dùng dao cắt bò bít tết.

Lục Lê đem chai rượu đỏ mở ra, cho Trình Hoài Cẩn rót, ngược lại đối với Trình Chanh nói: “Trình Chanh, em còn trong độ tuổi vị thành niên không được uống rượu.”

Trình chanh rốt cục cắt gọn bò bít tết, xiên lên một khối bỏ vào trong miệng, hạnh phúc lại thỏa mãn nói: “Các anh cứ việc uống, chỉ cần có thể ăn ngon lành là em vui rồi.”

Nguyên tác vẫn là một cô bé tham ăn, Lục Lê quyết định rảnh rỗi sẽ nấu vài món ăn ngon thu phục cô bé này.

Trình Hoài Cẩn nhìn nam nhân bên cạnh theo dõi cậu đều muốn chảy nước miếng, có chút đau đầu gõ mâm sứ trắng, nhắc nhở y: “Cơm ăn thật ngon.”

Lục Lê lưu luyến thu ánh mắt về, nghĩ thầm Trình Hoài Cẩn cởi bỏ đồng phục bệnh nhân ra, sau đó đổi thành áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, tăng lên khí chất thanh niên năng động.

Có điều Lục Lê không thể không nghĩ đến một người khác.

Chỉ nghĩ đến người kia y càng thêm buồn phiền.

Lục Lê điều chỉnh tâm trạng, nâng ly rượu lên cùng Trình Hoài Cẩn chạm ly một cái, nói rằng: “Cụng ly.”

Kết quả Trình Hoài Cẩn nhấp một hớp, y ngu như bò đem một ly uống hết.

Lục Lê không cao hứng nói: “Cậu gạt tôi, chỉ là rượu đỏ làm sao không dám uống?”

Trình Hoài Cẩn liếc y, nhàn nhạt mở miệng: “Bác sĩ nói không được uống đồ uống có cồn.”

Lục Lê dáng vẻ thỏa hiệp: “Được được, cậu luôn luôn có đủ lý do.”

Ăn xong cơm tối, Lục Lê dẫn Trình Chanh đi lên lầu một sắp xếp một phòng khách cho cô bé, nói cho cô bé biết sáng sớm ngày mai tài xế tới đưa cô đến trường học.

Trình Hoài Cẩn bị y kéo đến lầu hai trong phòng khách, tự tay vì cậu dọn dẹp chăn nệm, Lục Lê mang theo vẻ mặt ý cười si mê.

Trình Hoài Cẩn từ trong phòng tắm đi ra, dùng khăn mặt lau tóc còn đang dính nước, áo tắm lỏng lẻo khoác lên người, lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng cẳng chân bóng loáng, da dẻ trắng nõn như ngọc cũng bởi vì sương mờ bốc hơi mà thành màu đỏ.

Lục Lê không kìm lòng được huýt sáo lên, ánh mắt liên tục nhìn thẳng chằm chằm vào địa phương thanh niên lộ ra.

Tuy rằng Trình Hoài Cẩn da dẻ rất trắng, thế nhưng thân thể cũng không gầy yếu, nằm ở trên giường bệnh ba tháng, trình độ cường tráng không thua kém Lục Lê một chút nào. Lục Lê nhìn thẳng trên người y không có một tí bắp thịt gì.

Tên tiểu bạch kiểm này, nhìn bộ dáng y thế này Lục Lê nghĩ phỏng chừng đánh không lại cậu.

Nếu như cháu trai Cố Du không bỏ thuốc liệu có thể đè được Trình Hoài Cẩn?

Trình Hoài Cẩn vừa ra tới liền nhìn thấy nam nhân ánh mắt khát khao dường như muốn nhào lên người mình, quán tính nhíu mày lại, nhìn Lục Lê ngồi ở bên giường không muốn đi, cậu thúc giục: “Đã khuya rồi, Cố tổng đi ngủ thôi.”

Lục Lê rất muốn tắm đi ngủ, thân thể y bất động, đem ánh mắt thèm nhỏ dãi dính ở trên thân thể Trình Hoài Cẩn.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được hướng về cậu duỗi ra tay sờ bậy.

Lục Lê tiến lên thăm dò, một tay nắm ở vai cậu, một tay làm bộ lơ đãng vén lên áo tắm thanh niên, tay thuận thế liền hướng bên trong mò vào.

Ôi thần linh ơi, thật không thể tin được thằng nhóc này có cơ bụng, có đến tận tám múi cơ bụng.

Trình Hoài Cẩn nắm lấy tay y, sức mạnh tuy rằng rất nhẹ, nhưng dễ như ăn cháo ngăn cản Lục Lê cử động bước kế tiếp.

Vừa vặn Lục Lê không muốn mò nữa, Trình Hoài Cẩn nắm lấy tay y cũng thuận theo ý mình. Lục Lê giật tay lại, ngoài miệng không nhàn rỗi: “Con mẹ nó tôi đã nói cậu đã bán mình cho tôi, còn giả bộ rụt rè cái gì, ông đây muốn chạm đều không cho chạm, tôi dùng tiền không phải chính là muốn chịch cậu?”

Ha ha nam nhân ngu xuẩn, đừng tưởng rằng như vậy liền có thể câu dẫn hứng thú từ anh đây.

Trình Hoài Cẩn trên mặt lạnh đi mấy phần, không nói một lời lướt qua y, đến trên bàn cầm lấy máy sấy tóc.

Lục Lê thấy cậu phiền càng thêm hăng hái, không cam tâm đi tới đối với cậu nói: “Hôm nay ông đây muốn chịch cậu, cậu không muốn cũng phải làm.”

Trình Hoài Cẩn đem máy sấy mở ra tiếng lớn nhất, vù một tiếng Lục Lê không phòng bị sợ hết hồn.

Lục Lê vốn là muốn đem máy sấy tóc trong tay thanh niên đoạt đi, nhìn thấy cậu nắm máy sấy tay còn chảy xuống tí tách nước, sợ rò rỉ điện giật chết thằng nhóc này, vậy ba tháng nay y làm ra vẻ đáng thương để cho ai xem. Lục Lê vội vàng đem máy sấy cầm tới, một bên vì cậu sấy tóc vừa nói: “Tôi nghĩ chân cậu đi lại ổn định rồi, ngày mai tôi để Jeason đem cho cậu kịch bản, chính cậu tự chọn lấy.”

Nói xong y lại tìm cho mình lí do, bù đắp một câu: “Ngày hôm nay tôi không làm cậu, ngày mai cậu phải đến thử vai, cố gắng biểu hiện cho thật tốt, đừng làm mất mặt ông đây.”

Trình Hoài Cẩn cuối cùng lên được tới địa vị Ảnh Đế, tuyệt không chỉ là dựa vào giá trị nhan sắc, mà là bằng thiên phú cùng thực lực chính mình.

Người này so với người khác có thể làm tức chết người, Trình Hoài Cẩn chính là loại hình có thể làm cho người ta tức chết. Cậu sở dĩ tiến vào giới điện ảnh, một mặt bởi vì giúp em gái có cuộc sống tốt hơn, mặt khác cậu rất yêu thích đóng phim.

Đừng xem cả ngày trưng ra khuôn mặt đơ đối với Lục Lê, vừa đến thời điểm đóng phim lại như biến thành người khác.

Bé ngoan Trình Hoài Cẩn ngồi xuống cho y sấy tóc, chờ Lục Lê thổi khô tóc cậu, lời muốn nói cũng đều đã đối với cậu nói xong.

Lục Lê hạ máy sấy xuống, rút ổ cắm điện, do dự một lúc, sau đó sắc mặt xoắn xuýt đối với Trình Hoài Cẩn đang cúi thấp đầu nói: “Cho anh đây một nụ hôn chúc ngủ ngon.”

Trình Hoài Cẩn nắm lược trong tay, cậu rất muốn làm bộ không nhìn thấy, có điều cuối cùng vẫn là ngẩng đầu lên.

Sau đó đứng dậy, ngón tay nâng lên cằm Lục Lê, ở trên trán y ấn xuống nụ hôn nhợt nhạt.

Nội tâm Lục Lê tràn ngập trời đất.

Trên mặt lại dấy lên nét cười khẩy quen thuộc, y nói: “Tiểu yêu tinh, đây chính là cậu tự tìm đường chết.”

“…” Trình Hoài Cẩn thật giống như bị y lôi vào trong lời kịch bản phim, cấp tốc thả tay ra khỏi Lục Lê, sau đó rụt rè nói, “Cố tổng, ngủ ngon.”

Lục Lê ha ha ha đi tới, như là hương thân địa chủ chiếm đoạt người phụ nữ đã có gia đình, y cười nói: “Đừng có giãy dụa, cậu có kêu rách cổ họng sẽ không có ai đến cứu cậu đâu.”

Hệ thống mắng to: “*** mẹ nó chứng chậm phát triển! Đầu óc cậu có phải đang chứa X? Cậu ta kêu được sao?!”

Gần nhất Lục Lê đọc mấy quyển tiếu thuyết về tổng giám đốc bá đạo, nghĩ nát óc vài câu trong tiểu thuyết, không nghĩ tới còn gặp phải hệ thống vô tình công kích, Lục Lê cảm thấy thực sự thương tâm.

Trình Hoài Cẩn trong nháy mắt kinh ngạc sau đó bình tĩnh lại, cậu đưa tay đón được Lục Lê nhào tới như hổ như sói, đem y ôm vào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.