Dạ tiệc sắp bắt đầu, quả nhiên Kê Thủy phái người đến mời Quốc Sư đi yến tiệc. Chỉ có điều tiểu Quân Chủ không kêu những người hầu tới, mà là tự mình đi tới phủ Quốc Sư.
Y cho lui nha hoàn canh giữ ở bên ngoài, không muốn bọn họ đi vào thông báo, mà là tiếp nhận giỏ trái cây, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng huân hương điểm say lòng người, nam nhân bán nằm trên nhuyễn tháp mặc trung y đơn bạc nguyệt sắc, tóc đen rối tung tùy ý ở trên người. Dải băng mắt đồng dạng nguyệt sắc trên đầu, màu da trắng bệch, càng làm nổi bật thêm đôi môi màu đỏ sẫm.
Mắt cá chân như ngọc lộ ra bên ngoài, trắng đến nỗi hầu như có thể nhìn thấy đường gân máu màu xanh phía dưới da, ngón chân êm dịu có một chút hồng nhạt, uốn lượn lên một loại kinh tâm động phách. Xem ra là dạng người quen sống trong nhung lụa.
Nha hoàn cúi đầu vì hắn xoa bóp cẳng chân, trong mắt lóe ra vẻ mê muội cùng lưu luyến.
Kê Thủy đem giỏ trái cây đặt phía trên bàn, hướng về nha hoàn phát hiện ra y làm cái động tác cấm khẩu.
Sau đó hắn ngắt một quả nho, đưa đến mép Quốc Sư.
Y vốn tưởng nam nhân sẽ giật mình ngưng trệ động tác, không nghĩ tới lúc y đem quả nho đưa tới, Quốc Sư liền há mồm cắn quả nho kia.
Kê Thủy nhìn thấy nam nhân trong lúc lơ đãng lộ ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, sau đó y liền ngó sang hướng khác.
Y để nha hoàn đang ra sức xoa bóp cho hắn đổi vị trí, sau đó vị Quân Chủ trẻ tuổi quỳ một chân xuống đất, duỗi ra hai tay ở trên đùi nam nhân nhẹ nhàng xoa nắn.
Từ khi vừa mới tao ngộ ám sát hụt, Lục Lê liền bắt đầu đề phòng lo lắng. Đương nhiên hắn không phải lo lắng mình sẽ bị giết chết, mà là lo hắn sẽ đánh bay tên thích khách như trước.
Nghe hệ thống miêu tả thế giới kỳ hoa này, quốc gia biến thái, Quốc Sư phát điên cùng Quân Chủ nổi khùng, Lục Lê cảm giác tam quan mình tan vỡ không thể ghép lại, logout cũng đang không ngừng kêu réo.
Hệ thống khích lệ nói: “Cố lên!”
Lục Lê bất đắc dĩ: “Thế giới này quá hung tàn … Có thể hay không đổi lại?”
Hệ thống bắt đầu chỉ trích hắn: “Đây là cậu tự mình lựa chọn thế giới này.”
“… Lựa cái đầu em gái mày.”
Lục Lê nằm ở trên nhuyễn tháp tuy rằng thoải mái, thế nhưng vẫn duy trì tư thế này khiến thân thể có chút mỏi. Hắn đưa chân đá nhẹ nhắc nhở cho người đang xoa bóp hắn, dự định để y trước tiên dừng lại, sau đó thay đổi tư thế bản thân.
Ai biết mới vừa đá nhẹ người kia một cái, chân của mình liền bị cái tay kia nắm lấy, ngón chân bị đầu lưỡi ẩm ướt hừng hực liếm một vòng, tiếp theo liền bị cuốn vào trong cổ họng ấm áp.
Một luồng điện lưu theo xương cụt lẻn đến địa phương không thể miêu tả, Lục Lê lập tức đem chân giật trở về, nhíu mày lại quát lớn nói: “Lớn mật!”
Trong phòng yên tĩnh dị thường, không nghe thấy có người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cũng không nghe những thị vệ bên ngoài đẩy cửa đem người lôi ra ngoài.
Lục Lê đang do dự có nên hay không một chiêu phất tay áo đem y quăng ra bên ngoài, lại sợ nếu không quăng đi sẽ vỡ thiết lập nhân vật thế giới này.
Thời điểm hắn còn đang do dự, Lục Lê nghe được một tiếng cười khẽ của thiếu niên, nói rằng: “Tiên sinh, là ta.”
Trời đất! Kê Thủy! Biến thái!
Nội tâm Lục Lê hét lên vài câu, trên mặt vẫn là dáng vẻ hờ hững không kinh sợ, dùng vạt áo đem chân của mình che lại, đối với Quân Chủ trẻ tuổi nói: “Vương.”
Có thể làm cho Quân Chủ trẻ tuổi làm được đến trình độ như thế này, xem ra Kê Thủy thật sự thích Bạch Đinh Ca. Lục Lê nghi hoặc chính là, tại sao độ HE một điểm đều không tăng?
Tâm tình Kê Thủy thật giống như rất cao hứng, y nói: “Kê Thủy đến tự mình mời tiên sinh tham gia tiệc mừng thọ.”
Lục Lê gật đầu, không truy cứu chuyện vừa rồi. Sau đó hắn rời giường, đối với nha hoàn bên cạnh mặt mày tái mét lo sợ nói: “Giúp ta thay y phục.”
Nha hoàn còn chưa kịp lên tiếng, Kê Thủy liền ngắt lời nàng, nói rằng: “Để ta đến thế tiên sinh thay y phục.” Rồi hướng nha hoàn nói, “Ngươi đi xuống đi.”
Nha hoàn không nhúc nhích, giống như đang ở tình thế khó xử.
Lục Lê hướng về nàng phất tay, nàng như được đại xá quỳ xuống dập đầu một cái, nơm nớp lo sợ lùi ra.
Lục Lê nghĩ làm sao để có thể ứng đối với Kê Thủy, hiện tại nội dung vở kịch đáng lẽ phải phát triển thành Kê Thủy bị M, hướng về Bạch Đinh Ca thổ lộ tâm ý, Bạch Đinh Ca mới đem hắn đẩy tới vương vị.
Bất quá hắn không biết tiểu tử này đến cùng có thật lòng không, hay là ngụy trang muốn lợi dụng Bạch Đinh Ca?
Lục Lê nghênh ngang đi tới sau tấm bình phong. Hắn hình dung không ra cái cảm giác này, thật sự rất kỳ quái, coi như trước mắt của hắn một vùng tăm tối, thế nhưng thân thể dường như còn giữ lại ký ức trước, chuẩn xác tìm tới vị trí muốn đi.
Kê Thủy cũng theo hắn đến sau tấm bình phong, nơi đó bày một cái tủ treo trang phục.
Kê Thủy mở ra tủ trang phục, bắt đầu vì Quốc Sư lựa chọn trang phục mặc cho đêm nay.
Lục Lê nghe y đứng ở một bên lẩm bẩm trong miệng, nói cái này hoa văn quá đơn giản, cái kia lại quá mộc mạc, hắn đứng ở đây chờ cả buổi mà vẫn chưa chọn xong.
Lục Lê không nhịn được nói: “Tùy ý chọn một bộ là được.”
Kê Thủy lắc đầu không đồng ý: “Không được, tiên sinh không được giống như phàm nhân, phải chọn trang phục hoa mỹ tôn lên thân phận người.” Nói xong, hắn liền chọn bộ hoa phục khá là hợp mắt, sau đó ở trên người Lục Lê ướm thử nhìn một chút.
Lục Lê không nói gì, không đón lời nói của y nữa.
Chờ Kê Thủy chuẩn bị vì hắn cởi y phục, Lục Lê liền giương tay để hắn thuận tiện vì chính mình cởi ra.
Nếu y đã cam tâm tình nguyện vì chính mình phục vụ, Lục Lê sẽ không cự tuyệt nữa. Tuy rằng nguyên tác nội dung bên trong vở kịch Kê Thủy mặc dù có phụng bồi Bạch Đinh Ca thay y phục, nhưng cũng chỉ đứng ở ngoài bình phong hầu, không nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên hứng khởi vì hắn tự mình thay y phục.
Lớp trung y màu xanh nhạt cởi ra, Kê Thủy quay lưng hắn lại, nhìn thấy được tấm lưng nam nhân đẹp đẽ. Tuy rằng bị áo bào nặng nề che đi cảm giác được cơ thể hắn rất gầy yếu, nhưng kỳ thực Quốc Sư quanh năm luyện võ vóc người bảo dưỡng rất tốt, đường nét vân da rõ ràng, thân thể dẻo dai rất có lực bộc phát.
Lục Lê để lưng trần trên người có chút thấp thỏm, nguyên bản hắn cũng không để ý, nhưng đột nhiên nhớ tới dựa theo thế giới này mà nói, nam nhân đối với nam nhân cũng có thể sản sinh ra dục vọng.
Điểm này hắn không phục không được.
Kê Thủy chọn cho hắn chính là một bộ trường bào màu đỏ, mặt trên thêu kim tuyến đính từng cái hoa văn thần bí xa hoa lại phiền phức, cả bộ trường bào đều tiết lộ bối phận người mặc cao quý cùng xa hoa.
Trong tất cả trang phục Bạch Đinh Ca có đều chỉ thiên về một màu trắng, duy nhất cái trường bào màu đỏ này là chuẩn bị cho thời điểm vương đăng cơ sai người chuẩn bị sốt đêm. Dùng chính là vải vóc cao quý nhất, kim tuyến xa hoa nhất, nữ công ưu tú nhất, mỗi một châm mỗi một đường thêu đều đáng giá ngàn vàng.
Hệ thống nói cho Lục Lê biết màu sắc của trường bào thì, nội tâm hắn rất muốn từ chối.
Thế nhưng Kê Thủy không cho hắn cơ hội cự tuyệt, nhanh chóng lại cẩn thận vì hắn từng kiện từng kiện mặc vào.
Đại khái khoác ba, bốn lớp áo, Lục Lê cảm giác khi mình mặc vào người có hơi trùng xuống.
Như vậy vấn đề đã rõ, tại sao Kê Thủy lại muốn đích thân mặc trang phục cho hắn? Là muốn giám sát hắn phải mặc bộ màu đỏ này?
Lục Lê còn chưa nghĩ thông suốt vấn đề này, Kê Thủy liền đưa hắn ngồi trước gương trang điểm, cầm lấy lược chải lên mái tóc dài óng mượt, sau đó dùng đồ trang sức màu vàng đem tóc của hắn buộc chặt lên.
Chờ Lục Lê hoàn tất quá trình thay trang phục, Kê Thủy đánh giá nam nhân một hồi, nói rằng: “Tiên sinh thật là đẹp mắt.”
“…” Lục Lê phỏng chừng tiểu tử này thấy sang bắt quàng làm họ, Bạch Đinh Ca khẳng định sẽ nghĩ đến điều này, còn Lục Lê căn bản không thèm phản ứng lại với y.
Hệ thống nói hắn ở thế giới này nhan trị là cao nhất, đẹp đến nỗi kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu, là loại hình nhân thần cộng phẫn.
Thế nhưng Lục Lê rất phẫn nộ, hắn cảm thấy nam nhân hình thể ưu việt có gì là tốt, đẹp đẽ như vậy có ích lợi gì? Quan trọng nhất chính là chính hắn còn không nhìn thấy! Không có cách nào liếm nhan trị!
Kê Thủy đem quyền trượng làm bằng ngọc kia đưa cho hắn, sau đó nói: “Tiên Sinh, xe ngựa ở bên ngoài đang chờ, chúng ta đi thôi.”
Lục Lê đem quyền trượng nhận lấy, sau đó liền gật đầu.
Kê thủy không đi dìu hắn, thậm chí có thể nói sau khi thay trang phục xong, liền kính nể hắn duy trì khoảng cách nhất định.
Đó là bởi vì thời điểm Bạch Đinh Ca còn đảm đương chức dạy học cho Kê Thủy, Kê Thủy từng ân cần muốn đi giúp đỡ hắn, cuối cùng bị Bạch Đinh Ca dùng phương thức hung tàn cảnh cáo.
Chính là nửa đêm đem nhân côn khiến người ta chết khiếp đặt vào gian phòng Kê Thủy! Còn mỹ danh viết làm giá áo cho y! Muốn y vui lòng nhận!
Vui lòng nhận cái đầu mày! Người bình thường không hù chết mới là lạ!
Bạch Đinh Ca luôn luôn không thích bị người ta thương hại, hơn nữa hắn còn khá là biến thái, không có việc gì liền đem người hầu kéo xuống móc mắt cắt lưỡi, vì lẽ đó bọn người hầu khi đối mặt hầu hạ hắn, thời điểm đó không dám thở mạnh một tiếng.
Lục Lê thật sự rất muốn cẩu mang.
Có điều hắn phát hiện mình tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cảm giác nghe trở nên phi thường nhạy cảm, ở trong tai hắn âm thanh tựa hồ phóng đại lên vô số lần, hắn nghe được tiếng bước chân Kê Thủy cùng đoàn tùy tùng đi phía sau lưng y.
Đợi đến khi ngồi trên xe ngựa lưng tựa vào nệm mềm mại thì, Lục Lê rất muốn ngồi co quắp lại, thế nhưng hắn chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn về phía trước.
Kê Thủy biết Quốc Sư thích tĩnh lặng, ngồi ở bên cạnh không nói lời nào.
Không lâu sau đó, người dẫn ngựa vung roi lên, bốn góc kiệu đều treo chuông vàng rung lên từng hồi ngân vang, xe ngựa đặc biệt tráng lệ liền ngừng lại.
Lục Lê ngồi thân thể đều cứng đờ, nghe được tiếng vó ngựa dừng lại, chưa kịp cùng Kê Thủy bắt chuyện, liền giẫm lên lưng người chịu tội bước xuống xe.
Nghe được tiếng chuông reo lên từ xe ngựa độc nhất của Quân Chủ, người trong đại điện vội vã đi ra, ở cửa quỳ thành một đoàn, đều nằm phục trên mặt đất hành đại lễ.
Kê thủy phất tay để bọn họ đứng lên, trước tiên đem Quốc Sư tiến vào.
Lục Lê cảm thấy tiểu tử Kê Thủy này có chút giả vờ.
Có điều quốc gia này chế độ luôn luôn là như vậy, ngay cả Quân Chủ cũng phải lễ nhượng Quốc Sư, tất cả lấy ý nguyện Quốc Sư làm trọng.
Trong nguyên tác vốn dĩ hoàn cảnh lúc này phải có chút ồn ào đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, Lục Lê bước lên bậc cấp chỉ nghe thấy tiếng hít thở kiềm chế cực thấp.
Mỗi người đều nhìn chằm chằm không chớp mắt Quốc Sư một thân trường bào màu đỏ, hiếm khi nhìn thấy Quốc Sư luôn yêu thuần trắng đột nhiên khoác lên người trường bào đỏ tươi. Trong mắt bọn họ đều có mê luyến cùng ái mộ, ánh mắt nhìn hắn như nhìn thần linh tôn quý nhất, coi như vì hắn kính dâng ra tính mạng của chính mình cũng không hối tiếc.
Mỗi một Quốc Sư đều phải gánh chịu sự kính yêu mù quáng, mà điểm ấy biểu hiện trên người Bạch Đinh Ca lại càng tăng thêm.
Coi như Bạch Đinh Ca có biến thái như thế nào đi chăng nữa, tùy ý lạm sát kẻ vô tội, bọn họ đều sẽ cho rằng Quốc Sư làm hết thảy đều đúng đắn. Lại như năm đó Bạch Đinh Ca xếp lão Quân Chủ vào hàng ngũ có tội danh, dư luận nghiêng về một phía chống đỡ cho Quốc Sư.
Lục Lê đem hiện tượng này xưng là sùng bái thần tượng nguyên thủy.
Nếu không thì làm sao các đời Quân Chủ đều nghĩ đến tất cả các biện pháp ràng buộc quyền lực Quốc Sư đây.
Có điều đã có phấn não tàn cũng sẽ có hắc phấn, cũng có khối người nhìn Quốc Sư trong lòng chán ghét, nếu không phải vậy Bạch Đinh Ca cũng sẽ không ba ngày hai bữa gặp phải ám sát.
Lục Lê ngồi vào vị trí của chính mình, hắn mới cảm giác tâm hơi chùng xuống.
Sau đó hệ thống nhắc nhở, định vị chuẩn xác vị ngồi ở bên trái hắn ở bên trong góc chính là Quý Thanh Hoan.
Kê Thủy ngồi ở trên thượng vị, cách vị trí Lục Lê rất gần, hai người đưa tay liền có thể chạm vào nhau.
Ngày hôm nay là tiệc mừng thọ Kê Thủy, cũng là đến tuổi cập kê của y. Nguyên tác nội dung bên trong vở kịch tuy rằng Bạch Đinh Ca không có tới tham gia tiệc mừng thọ, thế nhưng có đem theo lễ vật mang tới.
Lục Lê căn bản không muốn đi hồi tưởng rốt cuộc là lễ vật gì —— đó là dùng da đầu người chế thành một con cổ.
Hơn nữa vật liệu làm ra cổ dùng từ da lão Quân Chủ, chính là cha của Kê Thủy.
Vừa bắt đầu Kê Thủy còn không biết, rất cao hứng mang ra gõ gõ chơi đùa. Nhưng y khinh thường trình độ biến thái từ Bạch Đinh Ca, hắn chỉ lo Kê Thủy không biết, còn để cho người hầu đưa cổ tốt bụng nhắc nhở, con cổ kia là dùng chính da cha ngươi làm ra.
Kê Thủy hạ lệnh ngay tại chỗ đem người hầu tặng lễ vật loạn tiễn bắn chết, cuối cùng đem cơn giận nhịn xuống, không đi tìm Bạch Đinh Ca gây phiền phức.
Lục Lê nghe sởn cả tóc gáy, sợ hãi nói: “Cút, tao không muốn nghe nữa.”
Hệ thống nói: “Cậu không có quyền hạn này, cũng không có công năng kia.” Nói xong còn cười ha ha hai tiếng.
Lục Lê: “…” Thật sự rất muốn đánh chết nó.
Lục Lê chuyển chén rượu ngồi tại chỗ, nghe bên tai nhạc khúc giống như sáo trúc thổi ra, âm thanh a a a a có chút giống tiếng cười Giang Nam, nhưng lại có chút không giống.
Đợi đến thời điểm bắt đầu hiến lễ, Lục Lê sớm đem lễ vật chuẩn bị kỹ càng, sau đó trời vừa sáng liền giao cho người hầu bên người Quân Chủ.
Hắn còn không đến nỗi tam quan vỡ nát khùng điên đem con cổ da người kia ra, mà là lựa chọn văn phòng tứ bảo đưa cho Kê Thủy.
Văn phòng tứ bảo không đáng sợ, đáng sợ chính là món đồ chơi đơn giản tầm thường như vậy đều dùng vật liệu quý giá chế thành.
Khảm nạm hoàng kim, chế tác từ bạch ngọc, phát huy đầy đủ tố chất cường hào giàu nứt đố đổ vách.
Quân Chủ trẻ tuổi sau khi nhận lấy lễ vật liền rất cao hứng, so với lúc thu được lễ vật từ người khác vui vẻ hơn một chút.
Lục Lê duy trì thiết lập Quốc Sư cao lãnh lạnh lùng, nửa ngày không nói một câu, chỉ có động tác gật gù, Kê Thủy ngồi bên cạnh nói chuyện cho hắn nghe.
Tiệc tối bắt đầu, quả nhiên liền nghe chuyện tốt từ mấy đại thần muốn đem con gái chính mình hiến dâng cho Kê Thủy, muốn trong vương cung y tràn ngập mỹ nhân.
Có điều nhắc tới cũng lạ, lão Quân Chủ ở lứa tuổi Kê Thủy thời điểm này đã sinh ra y, mà hiện tại Kê Thủy ngay cả động phòng với nha hoàn đều chưa từng trải qua, càng khỏi nói muốn sinh con trai.
Hệ thống nói: “Là cậu mệnh lệnh cậu ta không cho tìm thị thiếp.”
Lục Lê nhàn nhã chuyển chén rượu ngón tay liền cứng đờ lại, hắn nói: “Bạch Đinh Ca là thằng ngu à? Tại sao không cho Kê Thủy cưới vợ???”
Hệ thống: “Cậu sợ cậu ta không yêu cậu.”
Lục Lê nói: “Yêu con ***, ai mà thèm nó yêu tao.”
Lục Lê bị hệ thống Kopp [phổ cập tri thức] một chút về nội dung vở kịch, trước cũng có đại thần đem nữ nhi mình tiến cử đến trước mặt Kê Thủy, Kê Thủy lưu cô ta lại, sau đó…
Bạch Đinh Ca liền không nhịn được, hắn đem những nữ nhân kia đều ném vào bên trong xà quật sau đó bị như vầy như vậy, còn đem các cô gái lột da hoàn chỉnh đến từng chi tiết, sau đó treo ở trong phòng Kê Thủy.
Tưởng tượng một chút, tấm da người đầy máu treo ở trên xà nhà nhiễu máu từng giọt tí tách tí tách xuống đất, viền mắt đen ngòm nhìn chằm chằm ngươi.
Lục Lê nuốt vào ngụm khí lạnh, cả người rét run lên.
Thần linh ơi, cứ cho Kê Thủy ban đầu có hứng thú đi liền bị hắn làm cho dập tắt chỗ đó không ngóc đầu lên nổi!