Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 37



Ý thức Lục Lê từ từ thanh tỉnh lại, tất cả mùi thơm đều là huân hương làm say lòng người, hỗn hợp bên trong huân hương có chút ngọt ngào như vị sữa bò.

Dưới thân Lục Lê là nhuyễn tháp mềm mại, hắn giật giật thân thể, cảm giác được cánh tay tê dại một hồi.

Hắn đưa tay sờ vào bên trong khuỷu tay, trên tay truyền đến xúc cảm mái tóc dài mềm mại.

Lục Lê nhờ mùi vị liền có thể nhận biết đó là ai, không trách hắn có thể ngửi được hương vị sữa bò quen thuộc, hóa ra Kê Thủy gối lên cánh tay của hắn ngủ.

Nhưng hắn nhớ rõ ràng, chính mình lúc ở Thất Tinh tiết bị hệ thống làm cho tức giận thổ huyết, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Lục Lê nổi giận đùng đùng đối với hệ thống nói: “Cháu ngoan, mày dám đem ông đây tức đến ngất xỉu luôn à.”

Hệ thống nói: “Chuyện không liên quan đến tui.”

Lục Lê hỏi: “Vì sao tao ngất xỉu? Là tiêu hao pháp lực quá nhiều?” Tiền đề là nếu như hắn có.

Hệ thống trầm mặc một hồi mới nói: “Keng, hệ thống…” Dừng lại một chút liền nói: “Thiết lập lại bên trong.”

Thiết lập cái đầu mày!

Lục Lê sợ chính mình lại bị hệ thống làm tức đến phát ngất, không tiếp tục để ý đến nó nữa. Hắn muốn rút cánh tay tê dại ra, lại phát hiện Quân Chủ trẻ tuổi đã sớm tỉnh lại, mang theo giọng mũi buồn ngủ đối với hắn nói: “Tiên sinh tỉnh rồi.”

Lục Lê hỏi: “Đêm qua ta hôn mê bất tỉnh? Ngủ trong bao lâu?” Còn có tiểu tử ngươi làm thế nào cùng ta ngủ chung? Vấn đề cuối cùng này Lục Lê nhịn xuống không hỏi.

Kê thủy nói: “Tiên sinh đã ngủ một ngày một đêm.”

Tao X, hắn chỉ ói ra khẩu huyết, lại ngủ lâu như vậy?

Trong phòng không có hạ nhân hầu hạ cũng không có âm thanh nói chuyện, Lục Lê nhất thời không rõ ràng hiện tại là lúc nào. Liền hỏi y: “Sắc trời bây giờ ra sao? Nếu còn sớm ta phải trở về phủ.”

Thanh âm Kê Thủy nồng đậm buồn ngủ, y nói: “Sắc trời còn tối lắm, thân thể tiên sinh suy yếu, ngủ lại một đêm rồi hẵng về.”

Lục Lê mới vừa chống người ngồi dậy, nghe được y nói lời này lập tức liền đình chỉ động tác, tuy rằng hắn ngủ rất lâu, thế nhưng hiện tại vẫn rất mệt mỏi. Lục Lê cau mày hỏi Kê Thủy: “Tại sao ta lại đột ngột ngất xỉu?”

Kê Thủy nói: “Thái y có xem qua, nói là tiên sinh cầu phúc ở tiết Thất Tinh gặp dị tượng, tiêu hao quá nhiều pháp lực, nghỉ ngơi mấy ngày liền hồi phục.”

Lục Lê không nói gì, nói cách khác thái y cho rằng hắn dùng pháp lực quá nhiều? Vì lẽ đó thân thể suy yếu?

Hắn nghiêng tai nghe âm thanh bốn phía, nơi này quá mức yên tĩnh dị thường, ngay cả tiếng nói chuyện hồi âm cũng rất nhỏ, hỏi y: “Đây là tẩm điện của vương?”

Kê thủy “Ừ” một tiếng, sau đó xuống giường nói: “Tiên sinh xin ngủ tiếp, Kê Thủy ở một bên bảo vệ tiên sinh.”

Kê Thủy có tính xấu, chính là trong tẩm điện sẽ không có hạ nhân hầu hạ y, những hạ nhân kia đều bị y cản đuổi ra đứng bên ngoài. Điều này có lẽ là do khi còn bé bên người y không có ai hầu hạ, cho tới bây giờ đối với bất kỳ tiếp cận nào y đều có sự đề phòng.

Ngược lại Lục Lê cảm thấy có người hầu hạ hắn, hắn liền cảm thấy rất thoải mái. Dĩ nhiên có thể giết ít người đi một chút là tốt rồi, có điều nếu như có người muốn giết hắn, cũng khẳng định không đả thương được đến hắn.

Đừng xem bề ngoài Bạch Đinh Ca mong manh yếu đuối, nhưng kỳ thực tố chất thân thể hắn đặc biệt tốt. Tuy rằng ở Bạch gia không bị ngược đãi, thế nhưng hắn từ nhỏ lén lút theo cao nhân luyện võ, tu tập một chút tà môn ma đạo võ công, để bây giờ hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Lục Lê đối với võ công cùng nội lực không có khái niệm, ngược lại hắn biết chỉ cần hất tay áo liền có thể đem người đánh ngất, vậy hẳn là rất lợi hại.

Lục Lê đối với Quân Chủ trẻ tuổi không nêu ra ý kiến, chỉ cần đối phương không chê phiền phức, hắn rất tình nguyện có người bưng trà đưa nước cho mình.

Bạch Đinh Ca luôn luôn ở trong phủ cửa lớn không ra cổng trong không bước, cũng bởi vì hoàn cảnh bên ngoài đối với hắn xa lạ bài xích, bởi vì quen thuộc đường đi trong phủ, ở mặt trước người dẫn đường lại rời xa hắn, hắn có cảm giác phi thường buồn chán.

Sau đó Bạch Đinh Ca thấy phiền, người chung quanh hắn sẽ gặp xui xẻo.

Lục Lê không suy nghĩ thêm nữa nội dung vở kịch hung tàn, hắn duy trì thiết lập, làm bộ dáng vẻ đối với hoàn cảnh xa lạ rất phản cảm, không nói một lời liền nằm xuống, nhắm hai mắt chuẩn bị ngủ một giấc.

Bên trong tẩm điện không điểm ngọn nến, mà là dùng Dạ Minh Châu xa hoa nhất lấy làm ánh sáng, huân hương an thần nhen lửa bên cửa sổ. Quân Chủ trẻ tuổi im lặng không lên tiếng, chậm rãi đi tới bên người nam nhân.

Lục Lê nghe được vài tiếng bước chân sau đó liền phát hiện thanh âm kia ngừng lại, hắn buồn bực tiểu tử này đang làm gì, nhưng vẫn quyết định tiên phát chế nhân.

Lục Lê trở mình đối diện y, nhíu mày nói: “Vương còn có việc?” Không có liền biến đi.

Kê Thủy đem mạt hàn quang tiến vào trong tay áo, tiếng nói vẫn trước sau như một nhẹ hoãn dễ nghe, “Tiên sinh, ngủ không được, không bằng chúng ta đi ấm trì?”

Lục Lê vừa nghe tinh thần liền tỉnh táo. Kê Thủy nói ấm trì kỳ thực chính là ôn tuyền, thế nhưng bị ngoại giới đồn thổi đó là một thần dược, họ nói nếu ngâm ở bên trong một hồi liền có thể trị bách bệnh còn có thể kéo dài tuổi thọ, những tin đồn này kỳ thật bởi vì bọn họ chưa từng thấy qua ấm trì mà thôi.

Dù sao ấm trì chỉ có trong vương cung mới có, cũng chỉ có các đời Quân Chủ cùng thê thiếp hắn mới có thể dùng.

Trước đây Lục Lê rất yêu thích tắm suối nước nóng, tuy rằng hiện trong đáy lòng hắn có chút vội vã không nhịn nổi, còn giả vờ rụt rè nói: “Màn đêm thăm thẳm, vương vẫn là sớm chút nghỉ ngơi đi.”

Kê Thủy kiên trì nói: “Tiên sinh nằm trên giường hồi lâu, đi ấm trì thư giãn đi.”

Lục Lê liền đoán được hắn sẽ nói như vậy, làm bộ dáng vẻ bất đắc dĩ đứng lên, nghe tiếng bước chân Kê Thủy liền đi theo y.

Bạch Đinh Ca xác thực chưa quen thuộc vị trí vương cung, thân thể cũng không còn nhạy bén như lúc còn ở phủ đệ, may là Lục Lê có quyền trượng không rời khỏi người, mới có thể cẩn thận từng li từng tí một nghe  âm thanh dẫn đường. Coi như trong lòng chưa quen thuộc lại không dám chắc chắn, nhưng mặt ngoài hắn dáng vẻ nhẹ như mây ung dung như gió.

Kê Thủy bước đi rất chậm, bước chân cũng rất nhẹ, thật giống như vì chờ nam nhân hết sức đi phía sau quen thuộc địa hình.

Đi được một lúc, Lục Lê liền nghe đến từ trong lòng đất xông tới tiếng nước chảy róc rách, sương mù bốc hơi bay lởn vởn trên da thịt.

Bốn phía ấm trì khảm nạm mấy viên Dạ Minh Châu to lớn, đem Phỉ Thúy lục trì soi sáng càng thêm sáng óng ánh hơn. Dòng nước chảy không ngừng từ trong miệng đầu rắn chế tác từ ngọc thạch chảy ra, ấm trong hồ đựng nước nóng trong suốt, ngay cả đáy ao đều dùng bạch ngọc xây thành.

Nghe hệ thống hướng về hắn thuật lại, Lục Lê cảm thán chế độ phong kiến thực sự là căn nguyên hủ bại.

Kê Thủy tiến lên phía trước nói: “Ta thế tiên sinh thay y phục.”

Lục Lê cũng không từ chối, tự nhiên mở hai tay ra, để y vì chính mình thay y phục.

Kể từ khi biết tiểu tử này hao tổn tâm cơ nghĩ muốn làm hắn vui lòng, kỳ thực trong lòng đối với tên biến thái là hắn không có một chút hảo cảm nào, Lục Lê liền trở nên thả lỏng.

Vừa bắt đầu chính là đem ý thức chủ quan đến trên người y, dù sao hiện tại Kê Thủy cũng chỉ đến tuổi cập kê, ở trong mắt Lục Lê chỉ là hài tử choai choai, hắn có thể đối với mình làm gì?

Ôm ý nghĩ như thế, Lục Lê không nhăn nhó cấm kỵ gì, thậm chí còn nghĩ muốn niệm một bản thơ: Quân tử thản trứng trứng, tiểu nhân tàng JJ.

Rất tốt rất tốt.

Y phục trên người Lục Lê cởi ra, hắn dùng tay chống đỡ thân thể ngồi vào bên cạnh ao, mũi chân thăm dò đụng vào nước nóng.

Mới vừa đụng một hồi liền bị cái nóng khiến chân rụt trở lại, chân tiếp cận bạch ngọc trong suốt, uốn lượn thành một độ cong kinh tâm động phách, ngón chân cuộn lại nhiễm màu phấn hồng, xem ra dị thường đáng yêu.

Kê Thủy từ sau khi nhìn xuống nam nhân, thấy lưng hắn quang lỏa, thời điểm khom người hình thành một hình ảnh cực kỳ tình sắc.

Lục Lê không nhận ra được Kê Thủy vẫn đang nhìn hắn, hắn đem thân thể chậm rãi chìm xuống nước, bị nước nóng bao vây, Lục Lê thở ra một hơi dài thoải mái.

Bên tai truyền tới âm thanh xuống nước, Kê Thủy đứng cách hắn không xa, Lục Lê có thể ngửi thấy được cỗ hương vị sữa bò kia.

Tuy rằng không nồng nặc, thế nhưng Lục Lê không thích nhất chính là loại mùi vị ngọt ngào này.

Âm thanh Kê Thủy chậm rãi chảy xuôi theo dòng suối, trong lúc nhất thời Lục Lê không phân ra được đâu là tiếng nước, đâu là tiếng y nói chuyện.

Lục Lê đem dải băng mắt gỡ xuống, ngửa đầu nhắm mắt lại, cảm giác nhân sinh thích ý vô cùng.

Tiền đề là nếu như không có Kê Thủy ở bên cạnh hắn là tốt rồi.

Kê Thủy thấy nam nhân ngẩng đầu lên, trên mặt dính mấy giọt thủy châu óng ánh, không hẹn lại nghĩ đến tiết Thất Tinh đêm ấy.

Nghĩ đến cặp mắt kia mê hoặc lòng người.

Lục Lê nhàn nhã ngâm tắm rửa, liền nghe Kê Thủy nói: “Tiên sinh, có thể cho Kê Thủy nhìn một chút con mắt của người?”

Lục Lê không nghĩ tới hắn sẽ nêu ra yêu cầu này, ổn định lại cơ thể, liền đối với Kê Thủy ngoắc ngoắc tay nói: “Ngươi tới.”

Kỳ thực cũng không có gì đẹp đẽ, chỉ là ánh mắt hắn không nhìn thấy mà thôi, lại không phải biến dị thành siêu năng lực có thể bắn ra tia X-Quang.

Có điều nếu tiểu tử này nói như vậy, trùng hợp Lục Lê tâm tình hiện tại rất tốt, không ngại cho y nhìn.

Lục Lê nghe được tiếng nước, sau đó ngửi thấy được mùi vị đó càng nồng thêm một chút —— Kê Thủy liền tiến đến trước mặt hắn, liên tục nhìn chằm chằm vào hai con mắt hắn.

Lông mi khẽ run rẩy, con ngươi cúi thấp xuống mở ra mang theo ánh sáng thủy nhuận lộng lẫy, khi hai mắt của hắn sắp sửa toàn bộ mở ra, Kê Thủy liền đưa tay che ở trên mắt hắn, nói rằng: “Không cần nữa, tiên sinh.”

Lục Lê không biết nên nói gì, có điều vẫn là nhắm mắt lại.

Mấy ngày nay vẫn quen thuộc không mở, hiện tại Lục Lê lười biếng như ung thư thời kỳ cuối, cái gì cũng cần người hầu hạ, ngay cả mở mắt còn sợ mệt.

Hắn chưa kịp yên tĩnh, Kê Thủy lại bắt đầu ra thêm chiêu, “Không bằng đến sờ mặt Kê Thủy một chút?” Một bên hỏi còn một bên đem tay phải của hắn nhấc lên, sau đó kề sát tới trên mặt của chính mình.

Trước đó Bạch Đinh Ca kỳ thực không chân chính từng thấy qua Kê Thủy, lần đầu hắn cùng Kê Thủy hai người chạm mặt lẫn nhau, con mắt Bạch Đinh Ca đã không nhìn thấy.

Thời điểm tay Lục Lê chạm vào gò má Quân Chủ trẻ tuổi, muốn thu tay về nhưng dừng lại bất động. Đón lấy, trong ý thức miêu tả hình ảnh mặt mày thiếu niên.

Vẻ mặt Quốc Sư cũng không buông lỏng, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, nhưng động tác của hắn lại vô cùng khinh nhu.

Hắn dùng ngón tay thon dài cùng lòng bàn tay mềm mại đem dung mạo Quân Chủ phác họa ra, đầu ngón tay lướt qua khóe môi y khẽ nhếch, không hẹn mà gặp ngón tay hắn bị ngậm vào trong miệng y.

Lục Lê không thể ức chế giật mình, hắn muốn rút tay về, nhưng Kê Thủy nắm chặt tay hắn, đem từng ngón tay hắn ngậm vào liếm lên tình sắc khiến chúng nhiễm phải chất lỏng óng ánh.

Lục Lê cố nén kích động đập bay y, đem ngón tay rút ra, kiềm chế chính mình sắp sửa nổ tung.

Kê thủy cười nói: “Tiên sinh rất ngọt.”

Ngọt em gái ngươi! Mau cút!

Hai tay Lục Lê nắm thành hồ trì diêm, phiền muộn mượn lực từ trong nước nhảy lên một cái, bọt nước tung tóe lên khắp cả người rị mọ đứng dậy tìm kiếm y phục liền mặc vào, động tác gọn gàng lại sạch sẽ.

Hắn không muốn nói lý với Kê Thủy đứng trong hồ, theo đường cũ trở về tẩm điện.

(Hết chương 37)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.