Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 55



Lục Lê nhìn cậu, dưới con mắt mong chờ của Thanh Linh gật gật đầu, bên môi nâng lên một nụ cười tàn nhẫn yếu ớt: “Hắn nói chính là sự thật.”

Câu nói này không khác nào đánh nát hi vọng trong lòng Thanh Linh, hai mắt cậu đỏ chót, ánh mắt nhìn Lục Lê hận không thể xé hắn ra thành từng mảnh.

Nhìn hài tử một tay nuôi nấng nhìn mình như thế, Lục Lê lòng đau như cắt, nhưng hắn đối mặt ánh mắt Thanh Linh tan nát cõi lòng, chỉ có thể làm trầm trọng thêm lời nói: “Muốn trách thì trách mẫu thân ngươi không biết thức thời, nàng nếu không phản bội bản tọa, cũng sẽ không rơi xuống kết cục này.”

Thanh Linh thở hổn hển mấy hơi, đem kiếm sắp hạ xuống hướng về phía Lục Lê.

Cậu cắn răng nói: “Trầm Đình Quân, ta hận ngươi tận xương tủy.”

Lục Lê nở nụ cười, cười đến nỗi nước mắt đều trào ra, hắn dùng ống tay áo che lại khuôn mặt điệt lệ, không cho Thanh Linh nhìn thấy nước mắt hắn lén lút rơi xuống.

Lục Lê nói: “Thả kiếm ngươi xuống, ngươi đánh không lại bản tọa.”

Thanh Linh tay cầm kiếm run lên, bướng bỉnh không chịu thả xuống, trong mắt thanh niên mang theo quật cường cùng tuyệt vọng.

Lục Lê một tay bóp lấy cổ Diệp Sùng, hiệp khách chính nghĩa bởi vì khuyết thiếu dưỡng khí mặt đỏ bừng lên, song quyền nắm chặt, xiềng xích lay động vang lên rầm rầm.

Giằng co như vậy trong chốc lát, Thanh Linh viền mắt hồng lên nói: “Thả y.”

Lục Lê lạnh lùng liếc cậu một cái, ra lệnh: “Quỳ xuống.”

Thanh Linh trong chốc lát do dự, nhưng hắn vẫn đem kiếm hạ xuống trước mặt Lục Lê, ‘Keng’ một tiếng ném xuống đất, sau đó chậm rãi quỳ trên đất.

Thấy sắc mặt Diệp Sùng biến thành màu đỏ tía, Lục Lê sợ y bị chính mình bóp chết, tay vội vã thu hồi lại.

Diệp Sùng kịch liệt ho khan vài tiếng, mắng: “Vô liêm sỉ!”

Lục Lê không phản ứng y, lững thững đi tới bên người Thanh Linh, thanh niên đồ trắng cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Lục Lê nói: “Ngẩng đầu.”

Thanh Linh bất động.

Lục Lê giơ một chân lên, dùng mũi giày đem cằm thanh niên nhấc lên.

Ngoài ý muốn, Lục Lê phát hiện Thanh Linh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ có con ngươi đen ám trầm theo dõi hắn, Lục Lê không nhịn được mở mang tầm mắt.

Lục Lê thấy cậu ngẩng đầu liền đem chân thả xuống, cau mày nói: “Thành thật cho bản tọa, ở lại Thập Lục Dạ đừng hòng nghĩ rời đi.”

Sau đó hắn vỗ tay, Lục Lê mệnh lệnh thuộc hạ ngoài cửa đi vào, nói tiếp: “Mang tiểu công tử hồi tẩm điện, không có mệnh lệnh của bản tọa tuyệt đối không để hắn ra ngoài.”

Thanh Linh trước khi đi không nói gì nữa, chỉ là yên lặng đem kiếm Triền Tình rơi trên mặt đất nhặt lên, cuối cùng lại nhìn Lục Lê một chút.

Ánh mắt dữ tợn kia nhìn Lục Lê khiến toàn thân hắn không thoải mái.

Lục Lê không nhịn được hỏi hệ thống: “Mày sẽ không cho nó phần mềm hack chứ?”

Hệ thống nói: “Tui còn không cho anh phần mềm hack, nào có quỡn quản hắn làm chi?”

Lục Lê: “…” Nói cũng phải.

Nguyên tác nội dung vở kịch nhóc con bị dằn vặt từ nhỏ đến lớn, thử độc cùng năng lực nhẫn nại càng ngày càng tăng, năng lực điều chế của Trầm Đình Quân cũng càng ngày càng cao.

Sau đó thấy Thanh Linh đến tuổi trưởng thành, Trầm Đình Quân liền đem cậu từ trong mật thất tống ra, bắt đầu điều giáo thân thể.

Cho nên nói Lục Lê cũng phải bắt đầu đi điều giáo Thanh Linh.

Lục Lê rất đau đầu, hắn từ khi đến thế giới này số lần đau đầu không bao giờ dứt.

Lục Lê quay đầu lại liếc nhìn Diệp Sùng phẫn nộ mắng nhiếc hắn, tiếp theo nhanh chân ra khỏi tù thất.

Thân thể Thanh Linh đối với thứ thuốc tầm thường này có sức đề kháng, Lục Lê chuyên môn vì cậu điều chế một bình xuân dược, tuy rằng hiệu quả cường cương, nhưng đối với thân thể không có tổn thương gì.

Lục Lê sau khi điều chế bình dược xong đi tới tẩm điện, khi thấy Thanh Linh quay lưng về phía hắn, ngồi ở điền viên có cây hoa đào, trên đồ trắng cùng tóc đen dính mấy cánh hoa màu hồng phấn.

Lục Lê biết kỳ thực cậu đã phát hiện chính mình đang đến gần, đứng dậy xoay người lại, không chịu nói chuyện cùng hắn.

Chờ Lục Lê đến gần, hắn mới nhìn thấy trong lồng ngực Thanh Linh còn ôm thanh kiếm Trần Tình, thanh niên cẩn thận lại nhu hòa, đối xử với thanh kiếm kia như đối với vật trân bảo.

Rõ ràng mặt như băng sương, động tác của cậu lại hết sức ôn nhu.

Lục Lê lại đến gần thêm mấy lần, lúc này Thanh Linh mới dừng xuống động tác trong tay, giương mắt đối đầu cùng tầm mắt Lục Lê đưa tới.

Ánh mắt kia thực sự quá mức bình tĩnh, Lục Lê không nhịn được hoài nghi thanh niên điên cuồng vừa nãy có phải là cậu hay không, hoặc là tiểu tử này phi thường nắm chắc phần thắng, muốn kiềm nén đại chiêu gì đó.

Thanh niên môi khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì.

Lục Lê tiến lên, đối với hài tử hắn nuôi nấng mười năm nói: “Ngươi ngoan ngoãn chờ ở Thập Lục Dạ, không được nổi tâm tư nào khác, bản tọa sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Thanh Linh buông mắt xuống, đối với sự uy hiếp của hắn không đưa ra ý kiến.

Lục Lê nhìn bộ dạng này của cậu trong lòng chua xót, không khỏi hồi tưởng lại Thanh Linh khi còn bé dáng vẻ khả ái ngoan ngoãn, nghĩ thầm thực sự là cảnh còn người mất.

Thanh Linh thở phào, tiếng nói chậm rãi nhẹ nhàng như một dòng suối nhỏ chảy ngang qua: “Cha…”

Nghe cậu xưng hô chính mình, Lục Lê trong lòng càng thêm khó chịu, muốn đi dạy dỗ cũng thật khó nói.

Thanh Linh băng sương mặt mày như băng tuyết, khóe miệng cậu nâng lên độ cung như gió xuân ấm áp cười lên yếu ớt, vẻ mặt ôn nhu nhìn Lục Lê, nói ra lời nói giống như than thở: “Linh Nhi phi thường, phi thường ái mộ cha.”

Lục Lê nghe được câu nói quen thuộc này cả người liền run lên, tựa hồ không muốn nhớ lại chuyện cũ bị vạch trần, hắn không kìm lòng được lui về phía sau một bước.

Thanh Linh lại nói: “Cha dưỡng dục Linh Nhi, lẽ nào cũng bởi vì trả thù?” Cuối cùng âm cuối không khinh nhu như nước, mà là mang theo vẻ dữ tợn khát máu.

Lục Lê không muốn kích thích cậu, cười lạnh một tiếng, nhắm mắt nói: “Này phải xem ngươi nghĩ như thế nào, bản tọa vừa bắt đầu là muốn lấy ngươi dằn vặt làm niềm vui hứng thú, sau đó thấy ngươi dính người như vậy, liền nghĩ tới một loại phương pháp dằn vặt khác cho ngươi…”

Hắn trên dưới ngắm thân thể thanh niên dẻo dai một chút, ánh mắt kia như xuyên thấu quần áo muốn đem cậu lột sạch.

Thanh Linh không đánh gãy lời hắn.

Lục Lê cười tà ác, đề nghị: “Làm luyến sủng bản tọa, thế nào?”

Thanh Linh đè lại chuôi Trần Tình mu bàn tay đều lộ ra gân xanh, không trách lúc đó thái độ nam nhân đối với hắn đột nhiên chuyển biến, cậu cảm ơn đái đức, lại không nghĩ rằng đối phương xem thường mình.

Lục Lê nghĩ chết sớm sớm siêu sinh, xông tới một tay tóm lấy cổ áo Thanh Linh, lôi cậu đi tới tẩm điện bên trong phòng, tiếp theo liền đem thanh niên ném tới trên giường.

Lục Lê ngồi trên người cậu, đưa tay ám muội vuốt nhẹ gò má thanh niên tuấn tú, hỏi: “Có sợ hay không?”

# Luận tui bị bức ép thành quỷ phụ làm sao phá online gấp đang chờ #

Bị hắn xoa nhẹ lên trên mặt gò má thanh niên liền ửng đỏ, Lục Lê rất hiếm thấy tình huống này, không cảnh giác hiếu kỳ quan sát một hồi.

Sau đó hắn ngăn chặn Thanh Linh, từ trong lòng móc ra một bình sứ bạch ngọc, đổ ra giữa lòng bàn tay một viên thuốc màu nâu.

Ngay khi hắn muốn đút cho Thanh Linh, thanh niên nằm dưới thân hắn đột nhiên nắm lấy tay của hắn, đem Lục Lê đặt ở dưới thân.

Một trận trời quay đất chuyển qua đi khiến Lục Lê bị uy hiếp, nhưng hắn vẫn theo bản năng của thân thể cùng Thanh Linh đối kháng nhau.

Thanh Linh gắt gao đè lại tay của hắn, liên tục ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngươi chớ ép ta, chớ ép ta…”

Trầm Đình Quân nội lực thâm hậu, võ công cao cường, đương nhiên Thanh Linh không dễ có thể áp chế được.

Lục Lê nghe được thanh âm cậu được ăn cả ngã về không liền quên giãy dụa, cho tới khi Thanh Linh có cơ hội cúi đầu chiếm lấy môi hắn.

Đầu lưỡi không thể chờ đợi được nữa cạy mở hàm răng, Lục Lê nếm trải vị máu tanh, còn có mùi hương sữa ngọt ngào.

Mà quan trọng chính là, hắn cảm giác được Thanh Linh vì hắn mang tới một vật, giống như có sinh mệnh thâm nhập cổ họng bên trong hắn, tiến sâu vào trong máu thịt hắn.

Lục Lê một chưởng vung ra ngoài, lại không nghĩ rằng sức mạnh hắn trở nên hư thoát, Thanh Linh rất dễ dàng tóm lấy tay của hắn, đem ngón tay hắn thon dài đặt ở trong tay, mười ngón nắm lấy nhau.

Lục Lê còn cảm giác được vật kia đang thong thả nhúc nhích, thẩm thấu vào máu thịt hắn, loại cảm giác khác thường này khiến hắn không nhịn được nghiêng người nôn khan vài tiếng, tay bóp chặt cổ họng của chính mình giận dữ hỏi: “Ngươi cho bản tọa ăn cái gì?!”

Dường như muốn đem linh hồn hắn cắn xé, Lục Lê cắn môi đến bật ra máu, mới miễn cưỡng đem tiếng thét thảm thiết nuốt xuống.

Đau đớn khiến hắn mồ hôi lạnh tuôn xuống, toàn thân vô ý thức co giật lên, nước mắt sinh lý không khống chế được chảy xuống.

Thanh Linh đem thân thể hắn mềm mại chuyển qua, cúi đầu gần bên tai Lục Lê, như đang lưu luyến thì thầm cùng hắn: “Sâu độc Triền Tình.”

Sâu độc Triền Tình, sâu độc Triền Tình.

Đó là một loại bí thuật thượng cổ, hiện tại loại sâu độc này đã sớm biến mất không còn tăm hơi. Sâu độc Triền Tình tên như nghĩa của nó, chỉ cần một phương vì một phương khác gieo xuống sâu độc Triền Tình, phương khác kia sẽ trung trinh nhất quán, quyết chí thề không thay đổi.

Đậu! Má!

Lục Lê gõ lên hệ thống, cái đồ chơi cay gà kia quả nhiên lại mất tích.

Thanh Linh nâng mặt Lục Lê lên, nụ hôn ấm áp rơi xuống lông mi run rẩy, hôn qua nước mắt, mãi đến tận hôn lên bờ môi nhợt nhạt mới chịu dừng lại.

Lục Lê phẫn hận cắn cậu, nếm trải được vị rỉ sắt cũng không khiến Thanh Linh lùi đi nửa bước.

Cơn đau đớn thấu xương lúc này bắt đầu chậm rãi biến mất, Lục Lê toàn thân vô lực, hắn thử ngưng tụ nội lực, lại phát hiện nội lực vốn dĩ dồi dào như bị tắc lại ở một chỗ nào đó.

Không trách vì sao Thanh Linh lại đặt tên kiếm của cậu là Triền Tình, khi đó Lục Lê nên đề phòng mới đúng.

Chỉ là hắn rất nghi hoặc, Thanh Linh mỗi ngày một tấc cũng không rời canh giữ bên cạnh hắn, lại từ đâu chiếm được sâu độc Triền Tình?

Thanh Linh nhìn Lục Lê trên mặt tái nhợt mang theo nghi hoặc, trên mặt cậu hiện ra nụ cười quái dị, đem nam nhân toàn thân mềm nhũn ôm vào trong ngực, thanh âm ngọt như mật đường: “Chỉ cần cha không tâm duyệt con, nội lực cùng võ công sẽ vĩnh viễn mất hết.”

Lục Lê thẫn thờ nhìn cậu, bờ môi đỏ hé mở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn: “Tâm duyệt ngươi? Bản tọa chỉ coi ngươi là đồ chơi thấp hèn, làm sao lại tâm duyệt được?”

Thanh Linh thu lại ý cười, híp mắt lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay bóp lấy cổ Lục Lê, nói rằng: “Trong miệng cha đều phun ra lời nói khiến lòng người tan nát, để Linh Nhi như rơi vào trong hầm băng, vạn phần thương tâm.”

Lục Lê dùng tay ra sức bắt được mu bàn tay cậu, ngạc nhiên phát hiện sức mạnh của chính mình hoàn toàn không lay động được cậu.

Mãi đến khi hai chân đạp đá mấy lần, Thanh Linh mới buông tay bóp cổ hắn ra, nụ hôn ẩm ướt nhu mềm rơi xuống trên cổ hiện ra dấu vết hồng ngân.

Thanh Linh thấp giọng nói: “Linh Nhi nằm mộng cũng muốn đem cha đặt ở dưới thân, tùy ý chà đạp.”

Cậu cởi bỏ dây buộc trên áo bào Lục Lê, đem dây lưng đỏ tươi kia trói ngược lại trên cổ tay Lục Lê.

Khi Lục Lê tiến vào phòng đã mệnh lệnh ảnh vệ canh gác ở bên ngoài, nghe được tiếng vang gì cũng không được đi vào, hiện tại hắn hối hận đã là quá muộn màng.

Hắn vừa muốn há mồm hô lên một tiếng, trong miệng liền bị nhét vào một viên thuốc.

Ngón tay Thanh Linh đè lên cuống lưỡi hắn, khiến cho hắn đem viên thuốc đắng nghét nuốt vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.