Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 60



Ngươi thật đáng thương.”

Thanh Linh nghe được Lục Lê nói thần sắc hơi động, nhưng không thả hắn ra, chỉ là ánh mắt trở nên càng thêm nhu hòa, cậu nói: “Chỉ cần có cha ở đây, Linh Nhi liền không đáng thương nữa.”

Lục Lê lấy tay để xuống, sau đó bỏ qua tầm mắt một bên không đáp lời.

Tay Thanh Linh xuyên qua vạt áo trước của hắn, chạm vào da thịt lộ ra bên trong, rõ ràng cậu có ý đồ khiến Lục Lê nhẹ giọng chặn lại động tác của cậu: “Ngươi biết, ta không muốn…”

Tiếng nói của hắn mang theo một chút run rẩy, tóc đen dài xõa tung ở trên giường, trong mắt đào hoa mê người hiện ra thủy quang, hai tay khước từ rõ ràng là muốn dục cự hoàn nghênh.

Thanh Linh ánh mắt cuồn cuộn tinh lực nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nam nhân.

Một tay nôn nóng đem ngoại bào trắng hắn kéo xuống, lộ ra bả vai quang lỏa cùng lồng ngực như ngọc.

Lục Lê ngẩng đầu lên chịu đựng cậu hôn, nhưng không nỗ lực đẩy Thanh Linh ra.

Cho dù có phản kháng ra sao đều uổng công vô ích.

Đầu lưỡi Thanh Linh vội vã không nhịn nổi thăm dò vào vòm miệng hắn, cuốn sạch lấy nước bọt trong miệng hắn.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Thanh Linh đem trán chặn lại con ngươi khép hờ của nam nhân, ánh mắt nóng rực đến đáng sợ.

Lục Lê nhìn cậu, nhếch miệng lên cười yếu ớt qua loa, hắn nói: “Ngươi thật đáng thương.”

Thanh Linh không trả lời, chỉ là đem hắn chặn ở trước mắt đem tóc rối loạn vuốt ra sau.

Sau đó, Lục Lê chưa kịp phản ứng lại, liền đem hắn ôm lên.

Tầm mắt Lục Lê chuyển động, liền thấy Thanh Linh đã đem hắn ôm lên bàn trang điểm.

Lục Lê hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Không phải chất vấn sinh khí, không có cau mày không kiên nhẫn, hắn bình tĩnh đến như thế, còn mang theo giọng nói chất vấn nghi ngờ hỏi.

Thanh Linh nguyên bản mặt không hề cảm xúc trên mặt hiện tại dị thường nhu hòa, cậu đi về hướng bình phong cách đó không xa, từ bên trong lấy ra một dải lụa mỏng đỏ tươi, sắc vàng tô điểm ở bên hông, như cánh ve màu bạc, giấu đầu hở đuôi, cái kia rõ ràng là y phục dành cho vũ nương.

Lục Lê lông mày vừa kéo, trong lòng đã có một ý tưởng không ổn.

Thanh Linh cười nói: “Linh Nhi muốn nhìn cha mặc vào.”

Lục Lê mím môi bất động, sắc mặt hắn lạnh lùng, không hề có một tiếng động biểu thị từ chối.

Thanh Linh bình tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên lạnh nhạt nói: “Cha đừng quên lời con mới nói vừa rồi, nếu người không muốn, con sẽ có biện pháp khiến người thỏa hiệp.”

Lục Lê cũng nhìn cậu, hai người đối lập trong chốc lát, hắn bỗng nhiên liền thở dài, sau đó đưa tay hướng về phíaThanh Linh.

Thanh Linh sững sờ nhìn hắn đưa tay đến, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt gọn chỉnh tề lộ ra màu hồng nhạt đáng yêu.

Lục Lê nhìn cậu đang phát ngốc, nói rằng: “Đưa cho ta, không phải muốn ta mặc vào sao?”

Thanh Linh trong mắt ngạc nhiên nghi ngờ trong nháy mắt đã biến thành mừng rỡ như điên, Lục Lê nhìn thấy cậu đưa ra lụa mỏng trên tay bỗng dưng nắm chặt lại, tầm mắt cuồng nhiệt nếu như có thể hóa thành thực thể, đã sớm đem Lục Lê thoát hết y phục rồi ăn vào sạch sẽ.

Lục Lê tiếp nhận lụa mỏng thanh niên đưa tới, lông mày liền cau lên.

Bởi vì hắn thật sự không biết phải bận nó ra sao.

Lục Lê từ trên bàn trang điểm hạ xuống, một bên bắt tay nghiên cứu lụa mỏng một bên đi về hướng sau tấm bình phong, Thanh Linh hơi giật mình cùng hắn gặp nhau thoáng qua.

Thanh Linh bất chợt đi theo Lục Lê đến phía sau tấm bình phong, sau đó có chút eo hẹp nói: “Con thay người đổi y phục.”

Lục Lê phát hiện vẻ mặt cậu biến thái thật không tiện biểu hiện, cứ như cậu phát hiện được tân đại lục đến để quan sát.

Thanh Linh có chút ngây ngô liếc mắt nhìn hắn, đem Lục Lê bao lại. Cậu cúi đầu, đem lụa mỏng trong tay Lục Lê nhận lấy.

Lục Lê mở hai tay ra, thuận tiện cho cậu đem y phục của chính mình cởi ra.

Thanh Linh thậm chí ngay cả thở dốc đều rất thận trọng, động tác cẩn thận từng li từng tí một cởi áo bào hắn ra.

Lụa mỏng đỏ tươi phủ trên da làm nổi bật lên dáng người cân xứng, vốn là trang phục nữ tử mềm mại, lúc này bị nam nhân mặc lên người cũng không có vẻ gì đột ngột, trái lại đặc biệt phù hợp với tướng mạo yêu mị của hắn.

Đầu sa đồng dạng đỏ tươi cài ở ngay sau đầu, hồng sa từ phía sau vòng tới trước người, chặn lại dung mạo tuyệt mĩ khiến người khác ngừng thở.

Xích vàng đeo trên tay cùng mắt cá chân ở mỗi bước đi sẽ phát sinh tiếng vang đinh linh.

Trên mặt Lục Lê né qua một tia không dễ chịu, lại bị sắc mặt hắn hờ hững che giấu đi.

Hắn quay mặt qua chỗ khác không nhìn vào trong gương đồng đang chiếu ra bóng người, đi chân trần đứng trước mặt Thanh Linh, cặp mắt đào hoa lộ ra bên ngoài khiến hô hấp thanh niên trở nên gấp gáp, khiến cậu không biết mình phải làm thế nào.

Thanh Linh xoa bên eo hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cha thật là đẹp mắt.”

“Tối nay Gió Xuân Ngọc Lộ Các tiến hành đấu giá, ai ra giá cao hơn, liền có thể mua được một đêm động phòng cùng với hoa khôi đầu bảng…” Thanh Linh cách khăn che mặt dùng lòng bàn tay sượt vào môi hắn, trêu chọc nói, “Không biết nếu như cha đi xuống dưới lầu đấu giá, sẽ lấy được bao nhiêu ngân lượng từ người thắng cuộc?”

Lục Lê tay đặt ở hai bên, hắn đem cánh tay chậm rãi nhấc lên, cánh tay mềm mại không xương vòng qua sau cổ Thanh Linh, trên người tựa hồ còn mang theo mị hương xuân dược như có như không.

Hắn cũng tiến đến bên tai Thanh Linh, nhẹ nhàng nói điều tương tự: “Ngươi không nỡ.”

Còn chưa dứt lời, hắc y thanh niên liền đem hắn ôm lên, không chút nào ôn nhu đem hắn ném tới trên giường, như một con sói đói đè lên miếng thịt nó mới săn được.

Tư thế kia thật giống như muốn trực tiếp xé vải lụa mỏng manh ra, lại trực tiếp tiến vào đề tài chính.

Lục Lê đem đầu sa tháo đi, trên gương mặt tuy rằng không có bất kỳ một vệt phấn son nào, vẫn là đỏ ửng như vậy, mặt như cánh hoa đào, mắt hiện ra làn thu thủy.

Tay Thanh Linh xuyên qua tầng tầng lớp lụa mỏng, tìm tới hạ thân không có bất kỳ vật che chắn nào, vuốt lên dục vọng còn chưa kịp hưng phấn.

Lục Lê thở hổn hển một tiếng, hắn nhíu lại lông mày, hai chân bất chợt kẹp lấy eo thanh niên.

Thanh Linh mắt sắc càng thêm ám trầm, cậu nhìn người vô ý thức đang câu dẫn mình, kiềm chế cơn kích động, từ trong lòng móc ra một bình sứ nhỏ.

Dầu cao trong suốt đổ vào trên tay, tìm tới lối vào nhạt màu có thể chứa đựng.

Lục Lê không ổn nhíu mày lại, nhưng không hề nói gì.

Thanh Linh kiên trì lại cẩn thận thế hắn mở rộng lối vào.

Đợi được lối vào co giãn tốt, vật nóng rực đã sớm thủ thế chờ đợi liền vội vàng không nhịn nổi chen vào.

Lục Lê cắn môi, mới không đem tiếng rên rỉ sắp tràn ra ngoài. Tay hắn tóm chặt lấy vạt áo Thanh Linh, trên người không lấy xuống trang sức xích vàng động tác bên trong lại không ngừng nghỉ khiến nó phát ra tiếng vang lanh lảnh lại dễ nghe.

Hắc y thanh niên đột nhiên ôm eo Lục Lê, đem hắn ôm lên trên đùi của chính mình.

Vật cứng trong cơ thể đạt đến nơi sâu nhất, Lục Lê không thể ức chế phát sinh tiếng thở dốc sợ hãi, giơ lên cánh tay vòng lấy cổ Thanh Linh.

Từ từ chậm rãi, mới bắt đầu còn đau đớn dần dà biến thành vui sướng khắc tận xương tủy.

Trên mặt Lục Lê bởi vì động tình mà đỏ chót, hắn đem mặt kề sát ở bên gáy thanh niên, trong miệng phát sinh tiếng thở dốc khó nhịn.

Khó có thể tưởng tượng nam nhân ngày hôm nay lại thuận theo đến như vậy, động tác Thanh Linh cũng càng ngày càng kịch liệt hơn.

Lục Lê tiến sát vào cậu nói: “Chậm, chậm một chút…”

Khóe mắt hắn ửng hồng, đôi mắt bên trong thủy quang trong trẻo, vừa nghĩ tới lúc trước còn đối với cậu chê cười, nam nhân còn phảng kháng chống cự, lúc này lại như mèo con làm nũng, ở trong lồng ngực cậu bị chính mình giữ lấy triệt để, Thanh Linh làm thế nào cũng không nhịn được.

Hậu huyệt bị va chạm nhiều lần vào chỗ mẫn cảm, nếm trải dư vị khoái cảm vui thích khiến Lục Lê toàn thân run rẩy, hai chân thon dài cuốn lấy eo thanh niên, theo động tác cậu lên xuống chập trùng.

Hạ thân giữa hai chân không được an ủi, cũng bắt đầu chậm rãi đứng lên, không ngừng đỉnh chảy ra chất lỏng trong suốt.

Mẹ nó chết tiệt, thân thể mẫn cảm này!

Lục Lê âm thầm chửi bới một tiếng, nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không chịu đựng được Thanh Linh chinh phạt không ngừng nghỉ, bàn tay vô lực vỗ lên trên vai thanh niên.

Mà sức lực đánh lên trên vai này, đối với Thanh Linh mà nói chỉ như một cú gãi không đau không ngứa.

Đến khi Thanh Linh thả hắn ra, cổ họng Lục Lê bị tắc trầm trọng, hốc mắt của hắn đỏ chót, nước mắt liên tục chảy ra được Thanh Linh yêu thương hôn xuống từng cái.

Thanh Linh ôm lấy Lục Lê, thế hắn đem phụ kiện trên người cởi hết ra, sau đó đem Lục Lê ý thức ảm đạm đặt xuống trong thùng nước tắm ấm áp.

Thời điểm Thanh Linh đụng vào hắn, thân thể Lục Lê phản xạ co rụt người lại: “Ngươi cút ngay, đừng đụng vào ta…”

Thanh Linh không để ý, một tay nâng đỡ eo hắn không cho hắn tuột xuống, một bên tiến vào bồn tắm.

Bồn tắm rất lớn, đủ cho hai người cùng vào.

Lục Lê ở bên trong sương mù bốc hơi miễn cưỡng mở mắt ra, hắn nhìn thấy khuôn mặt Thanh Linh quen thuộc kia, đầu tiên là theo bản năng tát cậu một cái, lớn tiếng nói: “Biến thái.”

Thanh Linh không né tránh, cho phép cái tát kia đánh vào mặt mình, khoảnh khắc sau vết hồng ngân hiện ngay trên má.

Thanh Linh lại tiến lên nâng mặt hắn, nhìn nước mắt hắn ào ào chảy xuống, giọt nước mắt không ngừng rơi xuống tiến vào trong bồn tắm.

Hắn nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, anh sai rồi, xin lỗi…”

Trong con ngươi Thanh Linh hiện lên bất đắc dĩ, cậu đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu nam nhân, một tay để vào trong lồng ngực hắn, tay còn lại vỗ lên lưng hắn.

Sau đó ngón tay thon dài đi tới hậu huyệt nam nhân, đem vật bên trong bài tiết ra.

Lục Lê quả thực muốn điên rồi, hắn từ lúc bị đặt vào trong bồn tắm, trước mắt đều không ngừng xuất hiện cảnh tượng bên trong, nam nhân ôm lấy hắn khóc lóc, rồi cũng chính nam nhân kia cầm con dao vung vẩy lên, còn có nam nhân ôm lấy hắn lúc này… Để hắn nhất thời không nhận rõ hiện tại là mộng cảnh hay vẫn là hiện thực.

Thanh Linh động viên vỗ lưng hắn, nói rằng: “Không sợ.”

“Cút.” Lục Lê lại tát cậu một bạt tai, còn gắt gao ôm lấy cổ cậu không buông tay.

Thân thể hắn run rẩy kịch liệt, tựa hồ đang trải qua chuyện gì đó đáng sợ, khiến toàn thân hắn co giật cả người.

Nếu như không phải dựa vào Thanh Linh, chỉ sợ hắn sẽ triệt để vỡ tan mất.

Thanh Linh phát giác được nam nhân không ổn, muốn nhìn mặt hắn một chút, lại bị Lục Lê sợ hãi ngăn cản lại.

Lục Lê không ngừng nói: “Xin lỗi… xin lỗi… Anh sai rồi…”

“Anh không phải cố ý…”

Động tác trên tay Thanh Linh đột nhiên ngừng lại, cậu tựa hồ ý thức được trong lòng nam nhân đang có bóng ma.

Thanh Linh ôm Lục Lê tiến vào trong lồng ngực, thấp giọng nói: “Con biết, người lúc đó bị người khác ám hại, luyện công tẩu hỏa nhập ma. Người bị bức ép đến tuyệt lộ, cho nên mới tuyệt địa phản kích… Người chỉ là bất đắc dĩ, cũng không phải là có ý định.”

Không biết là có phải nghe được lời Thanh Linh nói, Lục Lê động tác giãy dụa mới chậm rãi ngừng lại, mãi đến tận sau đó mới hoàn toàn bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.