Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 65



Theo lý thuyết đây là lần đầu tiên Tô Mộ cùng Từ Trăn tiếp xúc lần thứ nhất, Từ Trăn sao lại đối với hắn nói ra… Lời buồn nôn đến thế chứ.

Trên mặt Lục Lê lạnh lùng xuất hiện một tia buông lỏng, hắn mân mê môi, xem ra cật lực muốn an ủi chính mình nhanh nhanh tỉnh táo lại, đồng thời lơ là đi bóng hình không có thật ở phía sau.

Quỷ lại không chịu buông tha hắn.

Khí tức lạnh lẽo sền sệt tập kích lại đây, thân thể Lục Lê bất chợt lạnh đi bắt đầu run rẩy lên, hắn không có thất kinh, mà là bình tĩnh suy nghĩ đối sách.

Nhìn nam nhân rõ ràng sợ muốn chết, nhưng làm bộ ra dáng vẻ bình tĩnh, quỷ phát ra tiếng cười sung sướng.

Cái giọng khàn khàn ám trầm phảng phất đến từ bến bờ xa xôi, cùng hơi thở của hắn tương đồng, ngón tay lạnh lẽo vuốt nhẹ chạm lên gò má Lục Lê, lòng bàn tay nhẹ nhàng sượt vào đôi môi mím chặt của hắn.

Lục Lê trợn to hai mắt, hắn có thể cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo đụng vào chính mình, nhưng trước mắt cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Không gian chật hẹp, giam cầm nhưng dị thường sáng sủa này, hắn chỉ có thể nhìn thấy trên tường thang máy phản chiếu ra hình ảnh chính mình.

Mặt Lục Lê trong nháy mắt mất sạch hết máu, tái nhợt dị thường.

Tuy rằng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, thế nhưng lưng của hắn cương trực, tính giơ lên cánh tay thăm dò nhưng do dự không dám quyết định.

Hắn bỗng nhiên bước lên trước, lại nhấc lấy điện thoại cầu cứu trong thang máy, không ngạc nhiên chút nào lại nghe được âm thanh đô đô khiến người ta tuyệt vọng.

Nhận ra được hắn muốn rời khỏi, quỷ không tha thứ liền quấn tới, như muốn đem nhiệt độ của chính mình truyền đến cho hắn, leo lên trên người Lục Lê.

Lục Lê lại ấn các nút bấm toàn bộ đều tối màu xuống, phát hiện không có bất kỳ phản ứng nào, liền đi gõ cửa thang máy.

Giọng của hắn ẩn hàm sợ hãi, thân thể hơi run rẩy, hắn kêu lên: “Có ai ở bên ngoài không?”

Đáp lại nam nhân chính là âm thanh hoàn toàn tĩnh mịch.

Lục Lê ở trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô lực, giống như toàn bộ thế giới đều đem hắn vứt bỏ đi.

Lục Lê lúc này mới bắt đầu hậu tri hậu giác giãy dụa, hắn đem mình lùi vào trong góc thang máy, nhắm hai mắt lại, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ: “Cút ngay, đừng đụng vào tôi…”

Theo bản năng hắn hỏi: “Cậu là ai?”

Sau đó nhanh chóng phản bác lời của mình, hắn lắc đầu nói, “Không, đại khái gần đây tôi quá mệt mỏi, mà cậu chỉ là sản phẩm sản sinh từ ảo giác mà ra.”

Hắn phi thường tin tưởng thế giới này không có quỷ, cũng phi thường tin tưởng chính mình nắm giữ kiến thức chuyên nghiệp.

Trong thế giới có quỷ này, Tô Mộ từ đầu tới đuôi đều sống ở thế giới bên trong chính mình, thế giới của hắn không có quỷ.

Lục Lê ở trong lòng cho mình ám thị, hắn nâng kính mắt trên mũi lên, thấu kính hai mắt bất an một lần nữa lý trí lại trở về.

Hắn đối với sự thực trước mắt nhận định: “Hiện tại tinh thần tôi đang ở trong ảo giác.”

Nghe được nam nhân đưa ra lời nói chắc chắn, quỷ nở nụ cười, cậu cười ha ha, nghênh thân ra nói với Lục Lê: “Đúng, hiện tại tinh thần của anh đang trong ảo giác.”

Lục Lê chưa kịp đáp lời, cậu liền nói: “Vậy em ở ngay trong tinh thần ảo giác này không kiêng dè trắng trợn, đối với anh muốn làm gì thì làm.”

Trên môi bỗng nhiên xuất hiện xúc cảm lạnh lẽo, trằn trọc mút bờ môi hắn, Lục Lê muốn quay đầu, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không nhúc nhích được.

Bàn tay không nhìn thấy như rắn sờ lên gáy của hắn, từng cúc áo sơ mi mở ra, cảm nhận được dưới thân nam nhân run rẩy, quỷ lại cười khẽ một tiếng.

Tô Mộ cuộc sống riêng tư rất sạch sẽ, làm những việc như thế này khiến hắn giận đến sôi gan.

Vì lẽ đó khi đối phương khiêu khích trêu chọc hắn, cả người không nhúc nhích được, thân thể lập tức liền phản ứng.

Nước mắt thấm ướt áo làm ẩm ướt trước ngực từ từ lan tràn xuống dưới, áo blouse trắng cùng áo sơ mi cúc áo đều mở ra, lộ ra da thịt màu đồng.

Cách quần dài màu đen có vật nóng rực chạm vào người hắn.

Trong miệng hắn phát sinh tiếng suy yếu chống lại: “Không…”

Cố gắng giật giật thân thể trong vô vọng, như bị cố định lại, hắn bất luận làm sao cũng động không được.

Chỉ có điều không rõ, khả năng cái vật hư huyễn này đối với hắn muốn làm gì thì làm.

Làm sao có khả năng sẽ có chuyện như vậy… Là ảo giác sao? Nếu như vậy, tại sao lại cảm thấy hết thảy đều chân thực đến thế…

Nhìn thấy nam nhân mất đi bình tĩnh ngụy trang, lộ ra dáng vẻ yếu đuối khiến cho quỷ càng thêm hưng phấn.

Quần bị lột ra, đầu lưỡi trơn trợt cách lớp vải vóc liếm lên hạ thân của hắn.

Từng cơn giãy dụa như bị hóa giải hoàn toàn.

Lục Lê cắn răng thở hổn hển, hạ thân truyền đến vui sướng khiến đại não hắn cũng bắt đầu mê say.

Quỷ lặp lại lời nói: “Bác sĩ Tô, em thật sự thích anh…”

“Không, không!” Tựa hồ là bởi vì xấu hổ cùng hoảng sợ, nam nhân nhắm chặt hai mắt nước mắt không khống chế được liền chảy ra.

Quỷ sững sờ nhìn trên mặt hắn lăn xuống nước mắt, dừng lại động tác bắt nạt nam nhân, sau đó đem quần Lục Lê cởi đi một nửa một lần nữa mặc vào, chỉ là ở trên lồng ngực trần trụi nhẹ nhàng hôn liếm.

Lục Lê thả lỏng người ra, khí tức hắn bất ổn mắng: “Biến, biến thái…”

Trên kính mắt hơi nước ướt đầy tròng kính, để tầm mắt của hắn càng ngày càng không rõ ràng.

Sức mạnh vô hình đem kính mắt của hắn gỡ xuống, vứt xuống mặt đất.

Lục Lê nheo mắt lại, vật vô hình vẫn hướng lên trên hôn gò má Lục Lê, quỷ nếm được nước mắt ẩm ướt của hắn, yêu thương hôn lên từng cái một.

Môi lưu luyến kì kèo nơi khóe mắt có nốt ruồi hắn.

Lục Lê sắp điên rồi, hắn phát hiện thân thể của chính mình lại có thể hoạt động, liền kịch liệt lắc đầu tránh né đối phương hôn tới.

Quỷ lưu luyến nỉ non, “Em thật thích anh, rất muốn… chiếm giữ lấy anh.”

Lục Lê thầm mắng một tiếng ngu ngốc.

Đợi đến khi cậu đem nước mắt cuốn vào trong vòm họng, quỷ mới hài lòng than thở một tiếng, đối với nam nhân nói: “Em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”

Lục Lê còn chưa kịp phản ứng, một trận kịch liệt mê muội kéo tới, đất trời quay cuồng qua đi, hắn lảo đảo một hồi suýt chút nữa liền ngã sấp mặt.

Cửa thang máy rốt cục mở ra, khôi phục lại bình thường.

Ngoài cửa thang máy mấy cô y tá chờ đợi nhìn thấy Lục Lê, nhìn chằm chằm nam nhân sắc mặt tái nhợt, lo lắng nói: “Bác sĩ Tô, anh bệnh sao? Sắc mặt sao lại kém đến như vậy?”

Lục Lê mặt không hề cảm xúc lắc lắc đầu, “Không có chuyện gì, đại khái là gần đây không được nghỉ ngơi tốt.” Sau đó bước ra thang máy, đi ngang qua những cô ý tá kia.

Chờ sau khi đi ra thang máy, Lục Lê quay đầu lại cùng cô nói: “Hộ sĩ Tôn, một lát đến phòng làm việc của tôi bên trong tiếp nhận thêm bệnh nhân mới.”

Tôn Hiểu Cầm gật đầu, hướng về Lục Lê phất tay cười: “Biết rồi, bác sĩ Tô.”

Y tá trưởng trùng hợp cùng Tô Mộ ở cùng một khu tiểu khu, cùng một tòa nhà, hai người vừa vặn ở cùng tầng dưới, vì lẽ đó Tô Mộ đối với cô so với những người khác càng thân quen hơn.

Lục Lê mệt bở hơi tai trở lại văn phòng, bốn bề vắng lặng cũng khiến hắn không bận tâm hình tượng chính mình, hắn lập tức an vị trên ghế, nằm nhoài trên bàn sách dưỡng thần.

Hắn đối với hệ thống nói: “Không phải tìm đạo sĩ đến xuất Từ Trăn đi sao, nếu không người đầu tiên bị cậu ta dằn vặt phát điên sẽ là tao.”

Hệ thống nói: “Anh ngồi yên, cậu ta ở bên cạnh đang nhìn anh đấy.”

Lục Lê dùng tay chống đầu ngồi dậy, tinh thần đặc biệt uể oải, ngồi ở trên ghế mềm mại khiến hắn cảm thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi dưới đống than.

Vốn đang không có gì, thế nhưng trải qua hệ thống nhắc nhở, Lục Lê có cảm giác như mọi tầm mắt khắp nơi đang dòm chằm chằm mình.

Hắn cả người rét run lên, cái loại không dễ chịu gì cho cam.

Buổi trưa cùng buổi chiều không nhanh không chậm trôi qua, đợi đến khi sắc trời hoàn toàn tối lại, nội tâm Lục Lê đang cực kỳ khó chịu.

Hắn biết buổi tối là thời khắc Từ Trăn sẽ được voi đòi tiên.

Thời gian trôi qua đến mười một giờ khuya, Lục Lê thu dọn xong đồ đạc, đem áo blouse trắng cởi ra treo ở trên giá áo, sau đó mặc vào áo khoác chính mình.

Trải qua lần kia ở thang máy, Lục Lê không dám đi thang máy nữa, hắn bước thật nhanh đi xuống dưới lầu.

Lục Lê lái xe về đến nhà, thả chìa khóa xe xuống dưới bàn, thay đổi dép đi vào trong nhà.

Hệ thống nói cho hắn biết Từ Trăn đang bên người hắn.

Lục Lê muốn đi tắm rửa nhưng không có tâm tình gì, trong lòng không cam lòng bị làm phiền hết nửa ngày, thế nhưng vì duy trì chứng bệnh ép buộc còn có bệnh thích sạch sẽ, mới do dự đi vào phòng tắm.

Hệ thống nói: “Cậu ta đang nhìn anh.” Tiếp theo bổ sung thêm, “Ánh mắt rất hừng hực.”

Hừng hực cái đầu mày.

Lục Lê quay lưng về tấm gương cởi quần áo, đồng thời cũng thấy rõ tướng mạo chính mình, dưới khóe mắt có nốt ruồi đem vẻ mặt nguyên bản lạnh nhạt đều trở nên nhu hòa đi.

Tô Mộ người này, đơn giản mà nói chính là loại nam thần cao lãnh cấm dục, tuy rằng trên mặt lạnh lùng, nhưng hắn đối với những người khác lại hợp ý cực kỳ.

Từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự bao bọc, tốt nghiệp xong được điều về bệnh viện lớn, vốn là tiền đồ phải sáng lạn rực rỡ.

Nếu như không phải gặp Từ Trăn.

Nếu như không phải…

Nước nóng từ vòi hoa sen tuôn ra nhiệt khí bốc lên mặt kính, sau đó hắn thỏa mãn tiến vào bồn tắm nước nóng bên trong.

Nước ấm áp bao quanh khiến hắn thoải mái thở dài, tựa hồ rửa sạch một thân uể oải.

Cũng làm cho thần kinh căng thẳng của hắn thanh tĩnh lại.

Lục Lê lấy tay khoát lên thành bồn tắm, chỉ muốn lúc này hát lên một bản tình ca, mặt nước lại đột nhiên gợn sóng, nước ấm không ngừng từ bên trong bồn tắm lớn chảy tràn ra ngoài.

Xem ra có người tương tự theo hắn tiến vào bồn tắm lớn.

Thế nhưng Lục Lê cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy trên mặt nước đột nhiên xuất hiện gợn sóng.

Lục Lê trừng mắt nhìn, trên mặt chậm rãi từ ngạc nhiên biến thành gặp sóng to cũng không kinh sợ.

Hắn xem như đã tiếp nhận mình nhìn thấy ảo giác chân thực này.

Lục Lê không nhìn hiện tượng quái dị này nữa, từ từ cầm lấy khăn mặt lau nước dính trên người, từ bên trong bồn tắm lớn đi ra.

Nước không ngừng từ trên người hắn nhiễu xuống, tầm mắt quỷ nóng rực xẹt qua lưng nam nhân, hướng về phía dưới, mãi đến tận mắt cá chân nhỏ gầy.

Lục Lê buồn bực nhăn lông mày lại, hắn xoa huyệt thái dương đau nhức, không phải là bởi vì Từ Trăn, mà là hệ thống không ngừng ghé vào lỗ tai hắn ồn ào không dứt.

Hệ thống coi chính mình thành bình luận viên, hướng về hắn tiếp sóng nơi hắn không nhìn thấy quỷ, nói sinh động như thật: “Cậu ấy theo anh đứng lên, cả tầm mắt nóng rực dán lên cả người anh, muốn đem anh nhai ngấu nghiến rồi nuốt vào bụng…”

Đệt, còn muốn nhai ngấu nghiến nuốt vào bụng.

Lục Lê không thể nhịn được nữa đánh gãy lời hệ thống: “Câm miệng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.