Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 67



Lục Lê bắt lấy một tia manh mối, thế nhưng những hồi ức kia giống như một tầng lụa mỏng, từng mảnh chắp vá, mơ mơ hồ hồ, khiến hắn không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Hắn thậm chí cảm thấy đầu cũng bắt đầu mơ hồ đau lên.

Không có kết cấu, nụ hôn rơi lung tung trên người Lục Lê, vốn hắn đang cau mày nhẫn nại, đột nhiên liền thả lỏng thân thể.

Nếu như hắn lại vùng vẫy Từ Trăn đang lúc phát điên, không chắc tên biến thái này sẽ làm ra chuyện gì.

Lục Lê thở dài, trải qua biết bao nhiêu thế giới, hắn đối với trình độ biến thái này lại quá rõ ràng, biết cách làm sao động viên mới có thể làm cho cậu tâm lý bất an từ từ bình tĩnh lại.

Lục Lê đưa tay ra vòng lấy cổ Từ Trăn, giống như làm nũng dùng gò má sượt bên gáy quỷ.

Hắn biết đây là động tác nam nhân thích hắn làm.

Lục Lê nhẹ giọng động viên nói: “Tôi không nhớ rõ, cậu có thể nói lại cho tôi biết, có được không?”

Từ Trăn ngừng lại, nâng mặt Lục Lê cùng cậu đối diện, Lục Lê bị cậu nhìn cả người liền sợ hãi.

Qua hồi lâu, Từ Trăn nhìn đủ rồi nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Lục Lê cảm thấy cậu hẳn là do được mình vuốt lông xuống nên mới ngoan như thế.

Từ Trăn quyến luyến ôm hắn, nói rằng: “Anh là người em yêu, em rất yêu rất yêu anh.”

Lục Lê theo lời nói của cậu gật đầu, ra hiệu cậu nói tiếp.

Âm thanh Từ Trăn đột nhiên mang theo chút oan ức, cậu nói tiếp: “Nhưng là có một ngày, anh bỏ đi mất, còn quên luôn em.”

Lục Lê không một chút nào nhớ tới việc này, hệ thống đưa tư liệu cũng không nói rõ vụ này.

Dựa theo nguyên tác nội dung vở kịch, Tô Mộ ngày hôm nay mới cùng Từ Trăn gặp mặt, hai người trước đó không hề có quen biết gì.

Trừ phi… nội dung vở kịch lúc hắn không biết rõ từ từ thay đổi.

Từ Trăn bình tĩnh nói: “Sau đó em điên rồi.”

“Lại sau đó, em tìm thấy anh.”

Âm cuối cậu ngọt ngào như mật đường hòa tan, như muốn đem Lục Lê nhốt vào bên trong.

Lục Lê không muốn cùng biến thái nói chuyện, hơn nữa còn là tinh thần biến thái có chút không bình thường.

Từ Trăn đem áo ngủ Lục Lê ngổn ngang bận lại chỉnh tề, cúi người khẽ hôn lên môi hắn, cậu lưu luyến nói: “Rất muốn ôm anh.”

Lục Lê từ chối: “Không, trên người cậu lạnh lắm.”

Từ Trăn trong mắt xẹt qua bi thương, cậu cố chấp nói: “Em muốn ôm anh.”

Lục Lê nói: “Không được.”

Ánh mắt Từ Trăn như cún con bị vứt bỏ, cậu nói: “Vậy em muốn nhìn anh.”

Lục Lê gật đầu nói: “Cậu muốn nhìn thì cứ việc nhìn.”

Sau đó hắn cũng không thèm nhìn tới Từ Trăn vượt qua thân hắn, thời điểm Từ Trăn lại tiến tới hắn thiếu kiên nhẫn, nói rằng: “Tôi muốn ngủ.”

Đợi một lát, Lục Lê cũng không thấy Từ Trăn lại đây quấy rầy hắn, sau đó thật sự nặng nề ngủ thiếp đi.

Hơn nữa ngủ một giấc đến tận trời hửng sáng.

Lục Lê híp mắt nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, tay hắn theo quán tính nắm lấy đồng hồ báo thức, nhưng chụp hụt.

Đại não hỗn loạn lúc này mới nhớ tới tối hôm qua đồng hồ báo thức bị hắn ném hỏng rồi.

Lục Lê cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, đúng bảy giờ sáng.

Tô Mộ thời gian luôn đúng giờ giấc, tối hôm qua cho dù có uống thuốc an thần, cách ngày vẫn có thể đúng giờ rời giường, căn bản không cần lo lắng chuyện đến muộn sẽ phát sinh.

Lục Lê liếc mắt nhìn bốn phía, không nhìn thấy Từ Trăn.

Hắn có cảm giác ngày hôm qua dường như trải qua giấc mộng Nam Kha*.

*Giấc mộng Nam Kha: được dùng để hình dung cõi mộng ảo hoặc một việc không tưởng không thể thực hiện được của ai đó.

Lục Lê một bên rửa mặt một bên hỏi hệ thống: “Từ Trăn đâu?”

Hệ thống nói: “Không biết, không thấy cậu ta ở đây.”

Lục Lê không hỏi lại, biết được Từ Trăn không ở bên cạnh hắn liền thở phào nhẹ nhõm, cả người tinh thần thoải mái lên.

Chỉ là khi ngồi ở trên bàn ăn, ngửi được hương vị đồ ăn, Lục Lê cảm giác không thoải mái, dạ dày đau nhức đến co giật.

Lục Lê ôm một bụng dạ dày nằm nhoài trên bàn một lúc, mới cảm thấy khá hơn một chút, tay hắn run rẩy đem thức ăn đẩy ra xa, cực lực nhẫn nại ngăn chặn ý nghĩ muốn ói ngay tại chỗ.

Mồ hôi lạnh từ thái dương của hắn chậm rãi uốn lượn xuống.

Lục Lê như con cá chết lảo đảo nằm xuống ghế sa lông, hắn nhẹ nhàng thở hổn hển, qua một lúc lâu mới khôi phục như cũ.

Ngày hôm qua mặc dù cũng có cảm giác này, nhưng không có phản ứng mãnh liệt như thế.

Chỉ là qua loa uống mấy ngụm cháo, ăn vài miếng đồ ăn, liền không ăn nổi nữa.

Đúng rồi… ngày hôm qua hắn ăn cái gì?

Đó là cháo gì? Đồ ăn là món nào?

Lục Lê lúc lắc đại não không nhớ rõ, đầu óc hắn hoa lên, cái gì cũng đều không muốn hồi tưởng.

Hắn nhìn một chút trên cổ tay mình, Lục Lê vẫn cắn răng chống đỡ đứng lên, xưa nay Tô Mộ sẽ không nghỉ làm cũng sẽ không bởi vì tình huống thân thể của hắn mà nghỉ ngơi.

Đợi đến khi Lục Lê lái xe đến bệnh viện, cả người hắn mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên mặt nhiễm phải vệt đỏ ửng không bình thường, làn môi mất đi màu máu bởi vì thiếu nước mà tróc da.

Hắn vực dậy tinh thần đi vào văn phòng, ngồi ở trên ghế không đứng dậy nổi, đầu óc mê muội không cách nào ức chế.

Bỗng dưng cả người Lục Lê rét run, còn tưởng rằng Từ Trăn trở về, run cầm cập hỏi hệ thống: “Từ Trăn bên cạnh tao?”

Hệ thống lặp lại lời nói vừa rồi: “Không có, không thấy cậu ta ở đây.”

Lục Lê mặc áo khoác khoác thêm bên ngoài áo blouse trắng, vẫn cảm thấy khí lạnh xâm nhập vào, hắn cảm giác mình hiện tại như đang ở nơi băng thiên tuyết địa lạnh buốt đến thế.

Trên cửa kính văn phòng xuất hiện một bóng người, y tá trưởng gõ lên cửa: “Bác sĩ Tô, tôi có thể vào không?”

Lục Lê nhẫn nhịn không khỏe nói: “Vào đi.”

Tôn Hiểu Cầm đẩy cửa tiến vào văn phòng, cô nhìn thấy sắc mặt Lục Lê trắng xám giống như quỷ sợ hết hồn, lo lắng nói: “Anh làm sao vậy bác sĩ Tô?”

Lục Lê dùng tay chống đỡ đầu, suy yếu nói: “Không có chuyện gì.”

Tôn Hiểu Cầm không nghe hắn nói, tiến lên đưa tay thăm dò trán Lục Lê, bị nhiệt độ khiến cho kinh hoảng, vội vàng nói: “Anh sinh bệnh?”

Lục Lê không lên tiếng, hắn nhìn Tôn Hiểu Cầm một chút, tiếp theo nhắm hai mắt lại, triệt để mất đi tri giác.

Lục Lê bắt đầu nằm mơ.

Là giấc mộng hắn không muốn nhớ tới.

Lại như người trước khi chết sẽ đi một lần tẩu mã đăng*, trước mắt Lục Lê cũng xuất hiện rất nhiều hồi ức.

*Tẩu mã đăng: Ngựa chạy theo đèn.

Nhiều hồi ức hắn không nhớ rõ, lại rất mơ hồ, đều đặc biệt là chúng nó rõ ràng hiện ra ngay trước mắt.

Xuất hiện nhiều nhất, là người mà hắn quen thuộc nhất kia.

Nam nhân tóc đen nhắm mắt lại, miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, ánh mặt trời vàng chiếu rọi xuống, vì cậu dát lên một tầng vầng sáng ấm áp.

Mười ngón tay cậu ở trên phím đàn trắng đen nhảy múa, thỉnh thoảng giơ lên nhìn phía người ở bên cạnh, hắn giương mắt nhìn thấy trong ánh mắt đối phương có mê muội đắm đuối, bên môi độ cong càng lúc càng lớn, đó là vẻ mặt hạnh phúc.

Nam nhân biểu diễn từ khúc như một dòng suối, nhẹ hoãn ôn tồn, giống như tiếng nói của cậu khiến Lục Lê khi nghe đặc biệt cảm thấy thoải mái.

Thế nhưng hình ảnh ấm áp này không ở lại được bao lâu, cảnh tượng xoay một cái, Lục Lê lại được đưa vào một cảnh tượng khác.

Hắn nhận ra được tay chân bị dây thừng trói lại.

Nam nhân quen thuộc kia đang cùng hắn đối diện.

Trong mắt của nam nhân thâm trầm, thế nhưng trên mặt cậu dị thường bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Tiếng nói cậu rất nhẹ nhàng, như khúc âm thanh được cậu trình diễn: “Anh phản bội tôi, còn quên cả tôi…”

Lời nói ra rất bi thương, nam nhân vẫn như cũ nhợt nhạt cười, ôn nhu lưu luyến cười lên.

Cậu tuyên án: “Tôi muốn trừng phạt anh.”

Hàm răng sắc bén ở trên da thịt của hắn gặm cắn làm càn, Lục Lê đau đớn ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra tiếng thống khổ rên rỉ.

Áo tắm không che lấp được cảnh xuân, bàn tay ở phía trên du dãng cảm nhận được người dưới thân đang sợ hãi run rẩy.

Gel bôi trơn trong suốt bôi lên trên ngực hắn, sau khi bôi xong lại bôi lên đến vị trí bí ẩn của hắn.

Thời điểm bị tiến vào, Lục Lê đau kêu lên một tiếng, sau đó cắn chặt môi, không hé ra một tiếng động nào.

Nam nhân ôm lấy hắn, khai thác lối vào chật hẹp, đem mình chôn sâu vào bên trong.

Cậu thỏa mãn nói: “Rốt cục, tôi có được anh.”

Lục Lê đột nhiên mở mắt ra, liều mạng thở hổn hển, hắn nhìn thấy vách tường thuần trắng, hồi tưởng trong mộng phát sinh khiến hắn e ngại không ngớt.

Cái tình cảnh trong mộng kia là một đoạn ký ức cực ngắn hắn không tìm ra được.

Lục Lê giương mắt lên nhìn, thấy một giá treo nước biển.

Hắn dùng tay không có truyền nước biển sờ lên trán chính mình, vẫn sốt cao như thế.

Hộ sĩ chăm sóc bên cạnh Tôn Hiểu Cầm đẩy cửa đi vào, trên tay cô bưng một cái khay, phía trên là thức ăn dinh dưỡng mua về từ bên ngoài cho Lục Lê.

Tôn Hiểu Cầm nhìn thấy hắn tỉnh lại, đem khay đặt tới trên bàn nói rằng: “Bác sĩ Tô, anh tỉnh rồi? Sao anh không chăm sóc chính mình cơ chứ, biết anh sốt bao nhiêu độ không? Là 42 độ đấy, lại không chịu trị liệu anh muốn mình bị cháy cả người ư?”

Nói lải nhải xong, cô đưa tay thử nhiệt độ Lục Lê một chút, nói: “Hiện tại tuy rằng sốt đã lùi, nhưng vẫn còn nóng lắm.”

Lục Lê cổ họng khô khốc, hắn cau mày ho khan một tiếng, khàn giọng nói: “Phiền phức hộ sĩ Tôn.”

Thấy thế, Tôn Hiểu Cầm rót một chén nước ấm đưa cho hắn, nói: “Đừng khách khí, vừa là đồng sự lại là hàng xóm, giúp anh cũng là việc tôi nên phải làm.”

Nói xong cô lại lén lút nhìn mỹ nhân nằm trên giường bệnh một chút, không đem tâm tư ẩn sâu bên trong nói ra.

Lục Lê do dự nhận lấy ly nước, đặt ở bên môi nhấp một ngụm, cũng không dám uống vào.

Hắn ngửi được mùi vị cơm nước mang vào kia, đã thấy không thoải mái rồi.

Đợi đến khi môi nhuận ẩm ướt hồng hào lên, Lục Lê liền đem ly nước một lần nữa bỏ lên trên bàn.

Hắn nhìn cô hộ sĩ một chút, một lần nữa mặt khôi phục nghiêm trang tư thái như lão bác học, xa cách lạnh nhạt nói: “Cô đi làm đi, không cần chăm sóc tôi.”

Tôn Hiểu Cầm không yên lòng nói: “Để tôi chăm sóc anh đi bác sĩ Tô, buổi trưa tôi cùng bọn họ điều ban là được.”

Lục Lê kiên trì nói: “Cô đi nghỉ ngơi đi.”

Thấy nam nhân thật sự muốn đuổi chính mình đi, Tôn Hiểu Cầm không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, nếu như anh có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Lục Lê gật gật đầu.

Tôn Hiểu Cầm lại không yên lòng căn dặn vài câu, mới đẩy cửa rời đi.

Khi hộ sĩ rời đi, Lục Lê không nhịn được nữa cúi người nôn khan một trận, dạ dày đau đớn khiến toàn thân hắn co giật lên, mãi đến tận một lúc lâu vẫn chưa bình ổn lại.

Lục Lê kiệt sức ngã vào trên giường, một chút khí lực hắn cũng không có, chỉ có thể nằm ở trên giường liều mạng, như con cá thoát ly khỏi mặt nước cật lực hô hấp.

Không trách Tô Mộ suy yếu như thế, hóa ra hắn còn có chứng bệnh kén ăn nghiêm trọng.

Mẹ nó, một người làm sao sẽ có nhiều chứng bệnh như vậy.

Lục Lê nhắm mắt lại, chờ đợi khí tức vững vàng hạ xuống.

Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc chập chùng.

Thế nhưng, Lục Lê đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc, đó là giọng Từ Trăn, cậu đau thương nói: “Em không muốn anh chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.