Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 78



Lục Lê từ trong giấc mơ vô tận thoát ly ra ngoài.

Hắn trừng mắt nhìn, trước mắt tất cả đều mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng một chút. Ánh mặt trời xán lạn lười biếng chiếu vào trên người hắn, nghe ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, hầu như đã quên đêm nay là đêm nào.

Bên hông Lục Lê là cánh tay Từ Trăn gác lên, hắn giương mắt hướng lên trên nhìn một chút, nam nhân còn đang nhắm mắt, dáng vẻ đang say sưa ngủ.

Lục Lê hỏi hệ thống: “Vì sao tao lại ngủ thấy được giấc mộng kia, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Hệ thống nói: “Đó là trí nhớ của anh.”

Lục Lê mới bắt đầu còn phẫn nộ liền khôi phục lại bình tĩnh, nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như những hồi ức đó là trí nhớ của tao, vậy sao mày lại không biết? Hay là nên nói mày cố ý không nói cho tao nghe?”

Hệ thống trầm mặc một chút, sau đó quỷ dị ha ha (^_^) cười một tiếng, nói rằng: “Anh vẫn chưa rõ sao, con trai ngốc?”

Lục Lê chẳng muốn phản ứng lại với nó.

Hệ thống lại tiếp tục nói: “Tui, kỳ thực chính là anh nha.”

Lục Lê trong lòng không có một tia gợn sóng, thậm chí còn có chút buồn cười.

Hắn mắng: “Ngu si, thần kinh.”

Hệ thống không nói nữa.

Lục Lê đang muốn hỏi một chút, nhưng Từ Trăn đã tỉnh lại, cậu đưa tay đem Lục Lê ôm vào trong lòng ngực, thân thể hai người gần kề nhau hơn.

Lục Lê vọng tiến vào đôi mắt màu đen Từ Trăn, hắn ở bên trong nhìn thấy cái bóng của chính mình. Thăm dò tính chạm vào Từ Trăn, tay chạm vào da thịt ấm áp.

Từ Trăn nhìn hắn, không nói gì cũng không có bất kỳ động tác gì.

Từ Trăn mặc trên người chính là quần áo ở nhà, Lục Lê vươn người lên tháo cúc áo cậu ra, đang mở đến cúc áo thứ ba, lại bị Từ Trăn ngăn cản.

Lục Lê né tránh tầm mắt cậu đưa tới, thấp giọng nói: “Để tôi xem một chút.”

Từ Trăn hiển nhiên không muốn cho hắn nhìn thấy vết thương cũ của mình, đó là một đoạn hồi ức cậu vô cùng đau đớn.

Nhưng Lục Lê cố ý muốn xem, hắn đè lại tay Từ Trăn, hai ba lần cởi cúc áo liền đem áo của cậu mở ra, lộ ra cơ ngực bên trong cực kỳ săn chắc.

Lục Lê cảm thán, vóc người tên biến thái này vẫn giống như lúc trước tốt đến như vậy.

Sau khi đem áo Từ Trăn cởi ra, Lục Lê liền nhìn thấy vết sẹo súng bắn in hằn bên trên. Đó là khoảng cách rất gần vị trí trái tim, nếu như chỉ nghiêng một chút thôi, chỉ sợ mệnh cậu khó bảo toàn.

Lục Lê ngón tay khẽ run đụng tới, tâm hắn không thể ức chế nổi đau đớn, trong miệng lẩm bẩm nói: “Xin lỗi.”

Từ Trăn không chê cười hắn nữa, mà là yên tĩnh không nói.

Lục Lê lập lại: “Xin lỗi.” Hắn tới gần, dùng đôi môi mềm mại hôn lên vết sẹo, từng giọt nước mắt ẩm ướt từ từ nhỏ xuống.

Từ Trăn khẽ vuốt lên đỉnh đầu hắn, Lục Lê cảm nhận được khi đang nói chuyện lòng ngực cậu cũng chấn động.

Từ Trăn nói: “Anh giết tôi.”

“Nhưng tôi không chết.”

Lục Lê đụng tới da dẻ ấm áp của cậu, nghe trái tim cậu nhảy lên từng hồi, lúc này mới hoàn toàn ý thức được, Từ Trăn không có bị hắn giết chết, cậu hiện tại là người sống sờ sờ.

Cái cảm giác này thật tốt.

Lục Lê giơ lên cánh tay ôm lấy Từ Trăn, đem mặt kề sát ở bên gáy cậu, nói rằng: “Tôi sai rồi, Từ Trăn, tôi sai rồi.”

Khi đó hắn không có lựa chọn, chỉ có thể tự tay giết chết người mà hắn yêu nhất.

Nếu không thì luân hồi lần thứ hai sẽ mở ra, mãi đến tận khi hắn quyết tâm tàn nhẫn tự tay kết thúc tất cả những chuyện này.

Đối mặt với nhiều lần cầu xin tha thứ từ nam nhân, Từ Trăn cũng không còn cách nào cứng rắn hơn để trả thù hắn nữa.

Từ Trăn liền ôm hắn, hai người lẳng lặng ôm ấp nhau, cậu mới nói: “Vậy anh phải dùng sinh mệnh còn lại đến trả cho em, Mộ Mộ.”

Lục Lê không chút nào do dự liền gật đầu.

Hắn nghe được âm thanh trong đầu độ HE nhắc nhở đã lên cao tới điểm giới hạn.

Hắn đem mặt chôn trong lòng ngực Từ Trăn, bất chợt môi uốn cong nở nụ cười.

Hai người sau khi rời giường, Lục Lê đem dép cởi ra, khoanh chân ngồi ở trên ghế salông nhìn ti vi màn hình tinh thể lỏng.

Bên trong đang chiếu bộ phim trinh thám hắn xem liên tục không hề chán.

Lúc này từ trong phòng bếp chậm rãi truyền tới mùi thơm của thức ăn, câu dẫn Lục Lê muốn hắn đến ăn, hắn không nhịn được từ bỏ bộ phim trinh thám mà hắn thích nhất, mang dép vào, lặng lẽ tiến vào trong phòng bếp.

Từ Trăn quấn tạp dề đang nấu cơm, ở trong mắt Lục Lê xem ra gợi cảm khó mà tin nổi.

Hắn hai ba bước liền đi tới, ở phía sau ôm lấy eo Từ Trăn, đem đầu tựa trên lưng cậu, cảm thán nói rằng: “Thơm quá à.”

Từ Trăn nở nụ cười, ở trong nồi xào lên một hồi, đem món ăn xào kỹ đặt vào trong dĩa.

Từ Trăn giật giật cánh tay, đối với hắn nói: “Đi ra bên ngoài chờ.”

Lục Lê nói: “Không, anh muốn xem em làm.”

Hắn thật sự vẫn nhìn Từ Trăn, khóe miệng mang theo ý cười vui vẻ, nhưng trong mắt dâng lên một vệt bi thương không dễ phát hiện.

Từ Trăn nhắc nhở hắn: “Cẩn thận kẻo bị khói dầu làm cho sặc đấy.”

Lục Lê gật đầu liên tục.

Hắn thừa dịp Từ Trăn không chú ý, lén lút dùng đôi đũa gắp một miếng nem rán bỏ vào trong miệng, bị nóng đến không chịu được. Lục Lê cố nén nhịn cơn nóng nuốt vào bụng, không nghĩ tới giương mắt lên, liền nhìn thấy Từ Trăn đang nhìn mình cười.

Lục Lê vẻ mặt hốt hoảng, hắn cảm thấy hai người tựa hồ lại trở về ở chung từ trước với nhau, sẽ vì hắn làm một bàn cơm đầy thức ăn.

Nhưng mà, không phải lúc đó Từ Trăn không phải mỗi ngày đều rất bận sao?

Từ Trăn thấy hắn đứng sững sờ, đã đem món ăn bưng đến trên bàn ăn, cậu từ trong phòng tắm lấy ra một cái khăn mặt trắng tinh, cẩn thận lau chùi ngón tay Lục Lê.

Lục Lê buông mắt xuống tùy ý cậu vì chính mình lau chùi sạch sẽ.

Từ Trăn vỗ vỗ lên đầu Lục Lê, nói rằng: “Đến ăn cơm thôi.”

Sau bữa cơm, Lục Lê ăn no theo quán tính lại đến nằm trên ghế sa lông, dùng remote ti vi tiện tay mở ti vi lên, xem tiếp bộ phim truyền hình quen thuộc.

Trong phòng bếp tiếng nước dần tắt xuống, Từ Trăn quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Lê miễn cưỡng nằm trên ghế sa lông, đối với Lục Lê có chút không biết nói gì.

Cậu đi lên trước, nửa quỳ trước ghế sa lông, đưa tay xoa nắn bụng dưới phồng lên của nam nhân.

Từ từ xoa nắn, sức mạnh không lớn không nhỏ, khiến Lục Lê thoải mái nheo mắt lại.

Từ Trăn nói: “Ăn cơm xong đừng nên lập tức nằm xuống, đối với thân thể không tốt.”

Lục Lê qua loa đáp một tiếng, lại không chịu ngồi dậy.

Từ Trăn rất thích dáng vẻ nam nhân không hề phòng bị như vậy, như một con mèo làm nũng, muốn được chủ nhân yêu thương vuốt ve, đáng yêu cực kỳ.

Lục Lê nằm một lát, phát hiện mình lại bắt đầu rơi vào mơ hồ, hắn nhanh chóng từ trên ghế sa lông ngồi dậy, dùng sức lắc lắc đầu, đem những gì đang suy nghĩ dang dở đều đuổi bay đi.

Chuông di động Từ Trăn trùng hợp vang lên.

Trước đó Lục Lê còn không biết ở trong biệt thự này có sóng thiết bị thông tin, xem ra hiện tại Từ Trăn đối với hắn yên tâm triệt để.

Từ Trăn cầm di động lên tiếp máy.

Vừa nghe, lông mày cậu liền nhíu chặt lại, môi mân thành một độ cong cứng rắn lạnh lẽo.

Từ Trăn hỏi dò vài tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Lục Lê nhìn sắc mặt cậu dị thường khó coi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Từ Trăn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, nói: “Phùng Đình tự sát.”

Lục Lê trợn to hai mắt, remote ti vi nắm trong tay rơi xuống mặt đất. Hắn không thể tin được nói: “Làm sao cô ấy lại tự sát được chứ? Không phải hôm qua mới vừa kết hôn sao?”

Từ Trăn quan sát vẻ mặt của hắn, nói rằng: “Anh để ý cô ta?”

Lục Lê cắn răng nhìn cậu, hờn dỗi: “Cậu vẫn còn đang nói tiếng người à? Dù sao cô ấy cũng từng là…” Hắn nên nói ra sao? Bằng hữu hay bạn gái?

Nữ nhân tinh thần không bình thường kia, vẫn quấn quýt lấy hắn, muốn hắn làm ba của đứa bé.

Lục Lê kỳ thực chỉ xem cô là bệnh nhân, mới khoan dung cùng độ lượng, hai người bọn họ kỳ thực ngoại trừ quan hệ bệnh nhân với bác sĩ, còn lại chẳng là cái thá gì.

Từ Trăn hỏi tới: “Anh từng là cái gì? Người yêu à?”

Nhìn tư thế của cậu nếu như Lục Lê thừa nhận, hậu quả khẳng định rất nghiêm trọng.

Lục Lê nói: “Cậu có bệnh.”

Từ Trăn nói: “Em có bệnh, anh là bài thuốc của em.”

Lục Lê bất đắc dĩ, hắn biết trong lòng Từ Trăn lo được lo mất, hết sức sợ hãi chuyện mất đi. Đã từng cùng cậu ở chung chính mình thân là một bác sỹ khoa tâm thần, lại không phát hiện người ở bên cạnh có bệnh tâm thần nghiêm trọng như vậy.

Lục Lê gặp lại Từ Trăn không biết cậu còn bệnh hay đã khỏi hẳn, có điều bây giờ nhìn lại, tên biến thái này vẫn còn bệnh.

Từ Trăn đem tính hung bạo cùng tối tăm nhịn xuống ở trong lòng, cậu nhẫn nhịn rất cực khổ, nhưng cật lực duy trì dáng vẻ gió thổi mây bay, đối với Lục Lê nói rằng: “Anh còn không mau chóng đến xem cô ấy? Hiện tại cô ta đã từ phòng chăm sóc đặc biệt, chuyển tới phòng bệnh bình thường.”

Lục Lê nghe xong mới yên lòng, Từ Trăn nói như vậy đại biểu Phùng Đình không có xảy ra chuyện gì lớn.

Hắn hướng về Từ Trăn giải thích: “Tôi cùng cô ấy thật sự không có gì, cô ấy lúc đó quấn quýt lấy tôi, là bởi vì cô ấy mắc phải chứng bệnh phán đoán —— cho rằng tôi chính là ba của đứa bé, nhưng khi đó Phùng Đình không có mang thai.”

Từ Trăn không nói gì.

Lục Lê nói tiếp: “Theo lý thuyết vẫn là cậu đem cô ấy bức điên, cậu đem anh trai nhốt vào bệnh viện tâm thần, cho nên cô ấy mới đến tìm tôi.”

Phùng Đình từ nhỏ đã được anh trai Từ Trăn từ cô nhi viện đem về nuôi dưỡng, đối với nam nhân nuôi dưỡng với cô mà nói vừa mang lòng kính nể, lại có tình cảm ái mộ.

Tuy sau đó anh trai Từ Trăn cưới một nữ nhân môn đăng hộ đối làm vợ, thế nhưng đối mặt với nam nhân nhu tình mật ý, cô vẫn luân hãm vào.

Từ Trăn liếc mắt nhìn hắn, nói rằng: “Không phải em đã tìm một chỗ tốt cho cô ấy nương tựa sao?”

Lục Lê không hiểu trong này đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng có thể đoán được, khẳng định Phùng Đình không phải tự nguyện gả cho Andrew.

Lục Lê cảm thấy Từ Trăn trước sau như một xa lạ như vậy.

Từ Trăn nói: “Mộ Mộ, sao anh lại nhìn em bằng vẻ mặt này?”

Lục Lê không biết hắn hiện tại là vẻ mặt gì, thế nhưng khẳng định rất khó coi.

Lục Lê cúi đầu, hắn nhẹ giọng nói: “Tôi thấy Từ Trăn thay đổi rồi.”

Câu nói này như là nói cho Từ Trăn nghe, lại như nói cho chính mình nghe.

Từ Trăn ngữ khí trở nên ôn nhu, hắn hôn lên gò má Lục Lê, nói rằng: “Từ Trăn chưa từng thay đổi.”

“Em hiện tại, có lúc sẽ không khống chế được chính mình. Mộ Mộ, em không thể khống chế tâm bệnh mình, em biết sẽ có lúc xúc phạm tới anh, em cũng không muốn để anh rời đi. Bởi vì, anh chính là bài thuốc của em.’

“Em nhớ anh muốn điên rồi, sau khi thoát khỏi cơn hôn mê, em có đi tìm anh.”

“Thế nhưng anh quên em, anh nói anh không nhớ rõ em là ai. Rồi anh lại quên em, khi anh hỏi em ‘Cậu là ai’…”

“Lúc nào?” Hắn đánh gãy lời Từ Trăn, Từ Trăn nói lượng tin tức quá lớn, khiến Lục Lê trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được.

Từ Trăn nhìn hắn bỗng nhiên cười rất ôn nhu: “Thời điểm em còn chưa điên, Mộ Mộ, anh đã điên lên rồi.”

Tôi, điên rồi?

Không thể.

Làm sao có khả năng này.

Những ký ức rõ ràng kia từng cái hiện lên trong đầu, những mộng cảnh đã từng làm trong hồi ức dần hiện ra, chân thực đến đáng sợ.

Lục Lê lắc đầu, điên cuồng nện đánh Từ Trăn: “Không thể, không thể… Rõ ràng là cậu! Chính là cậu!”

“Là cậu từ sáng đến tối không trở về nhà, không cùng tôi gặp mặt, là cậu không còn giống Từ Trăn như trước. Là cậu thay đổi, cậu thay đổi!”

Từ Trăn thở dài nói: “Mộ Mộ, Từ Trăn vẫn là Từ Trăn ban đầu, Tô Mộ... không còn là Tô Mộ như trước.”

Hóa ra Từ Trăn sẽ đối với hắn ôn nhu, hóa ra Từ Trăn đối với hắn có ý muốn sở hữu cường đại, hóa ra Từ Trăn… Là Từ Trăn mà hắn yêu.”

Đột nhiên Lục Lê đầu đau như búa bổ, hắn thống khổ rên rỉ, nhắm chặt hai mắt cuộn mình trong lòng ngực Từ Trăn, vốn vẫn còn sức mạnh đánh trả đã biến thành những cú gãi vô vị.

Âm thanh hệ thống đột nhiên chen vào, nó nói: “Tuy rằng không biết đến cùng anh nằm mộng thấy gì, thế nhưng… Tui đang do dự có nên hay không đem trí nhớ lúc trước đưa cho anh. Cậu chủ, hi vọng trí nhớ của anh sẽ không hỗn loạn.”

Như dòng nước xiết cuộn trào mãnh liệt, có vài thứ tranh nhau chen lấn tràn vào trong đầu Lục Lê.

Lục Lê bởi vì đau đớn mà cả người treo trên người Từ Trăn, Từ Trăn có chút luống cuống ôm lấy hắn, nâng mặt Lục Lê lên hỏi hắn làm sao.

Được Từ Trăn đặt xuống giường, Lục Lê kịch liệt giãy dụa mấy lần, sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Hắn bỗng nhiên ngơ ngác nhìn Từ Trăn, giọt nước mắt trong suốt như pha lê không ngừng tràn ra ngoài, tay giơ lên vuốt nhẹ gò má nam nhân tuấn tú, không ngừng nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi…”

Từ Trăn thấp giọng nói: “Em tha thứ cho anh.”

“Vì lẽ đó, đừng khóc nữa.”

“Em làm sao cam lòng để anh rơi nước mắt.”

“Em làm sao cam lòng để anh rơi nước mắt,” “Em làm sao cam lòng quên được anh” … Đó đã từng là Từ Trăn, thường tường từng nói với hắn.

Khi đó Từ Trăn không điên.

Lục Lê đã bắt đầu điên rồi.

Khả năng ghi nhớ của hắn bắt đầu từ từ suy yếu, hắn quên Từ Trăn rồi, quên giữa bọn họ có những hồi ức hết sức mỹ mãn tốt đẹp, quên hết… quên hết tất cả.

Là hắn quên rồi.

Là hắn cho rằng Từ Trăn không phải là Từ Trăn, là hắn cho rằng Từ Trăn mỗi đêm không về, ích kỷ ngông cuồng, là hắn cho rằng giữa hai người có một khoảng cách khiến cho bọn họ càng ngày càng rời xa.

Kỳ thực không phải, Từ Trăn vẫn là Từ Trăn ban đầu.

Từ Trăn làm sao sẽ lơ là hắn được, làm sao cam lòng lưu hắn ở lại một mình.

Ngay lúc đó Lục Lê đã phát điên lên nện đánh Từ Trăn, nói Từ Trăn thay đổi, cậu không còn là cậu nữa.

Từ Trăn yên lặng chịu đựng Lục Lê phát điên, vẫn bên cạnh hắn yên lặng thủ hộ.

Mãi đến tận Lục Lê cầm lấy cây súng kia, Từ Trăn không kịp phòng bị, quyết đoán lại vô tình nổ súng bắn trúng cậu, mối quan hệ bảo vệ cùng được bảo vệ mới vô hình trung tan rã đi.

Lục Lê còn vì sự phản bội của chính mình bện nên mộng cảnh hư huyễn, ý đồ để giấc mộng kia nói cho hắn biết, sai không phải là hắn, mà là Từ Trăn.

Lục Lê chảy nước mắt nói: “Từ Trăn, đến cùng cái nào mới là sự thật, cái nào là giả? Tôi muốn điên rồi, tôi không nhận rõ…”

Từ Trăn cánh tay duỗi ra, từ bàn bên cạnh nắm lấy túi thuốc trong suốt, bên trong chứa tiêm tĩnh mạch cùng thuốc trấn định. Cậu đè lại nam nhân điên cuồng, một bên động viên hắn một bên đem kim tiêm đẩy mạnh vào trong tĩnh mạch hắn.

Lục Lê cảm nhận được cánh tay đâm đau nhói, hắn muốn nhúc nhích tay, lại bị Từ Trăn đè lại, không cách nào làm ra bất luận động tác gì.

Mãi đến tận chất lỏng bên trong được đẩy vào hết, Từ Trăn mới đem ống chích ném đi, lau mồ hôi ẩm ướt trên mặt Lục Lê, vén tóc hắn sang một bên, dịu dàng nói: “Ngoan, không sao rồi.”

Không biết có phải là do tác dụng của thuốc, Lục Lê thật sự bình tĩnh lại, hắn suy yếu giãy dụa mấy lần, không ngừng gọi tên Từ Trăn.

“Từ Trăn, Từ Trăn, Từ Trăn…”

Mỗi lần Lục Lê kêu lên một tiếng, Từ Trăn sẽ thật lòng đáp lại một tiếng.

Mà mỗi lần đáp lại, độ HE tương ứng tăng lên một điểm.

Âm thanh điện tử quen thuộc bên tai Lục Lê vang lên: “Độ HE đạt 100, chờ đợi một thế giới mới tải xuống.”

Lục Lê hoảng hốt, bên tai ngoại trừ âm thanh Từ Trăn, hắn không nghe thấy gì. Trong đôi mắt ngoại trừ Từ Trăn, hắn không nhìn thấy gì hết.

Cánh tay suy yếu khẽ nhấc lên, nhưng chỉ miễn cưỡng nắm lấy cổ áo Từ Trăn, mí mắt hắn như nhựa cao su dính lại chặt chẽ, chỉ là hắn không dễ dàng nhắm mắt lại.

Hắn muốn nhìn Từ Trăn, rất muốn rất muốn, muốn nhìn cậu suốt cả đời này.

Từ Trăn vỗ nhẹ lưng hắn, âm thanh nhẹ hoãn nói: “Ngủ đi, tỉnh lại rồi sẽ ổn thôi.”

Không…

Không muốn rời xa cậu.

Nhưng Lục Lê thật sự không chống đỡ được cơn buồn ngủ tiến tới mãnh liệt, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay nắm lấy góc áo Từ Trăn từ từ hạ xuống.

Ý thức chìm vào một vùng tối đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.