Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 79: Phiên ngoại Từ Trăn: Em yêu anh (Phần một)



Từ nhỏ Từ Trăn đã biết mình là con riêng.

Những đứa trẻ được ba mẹ yêu thương kia cầm đá cùng cỏ dại ném về phía cậu, cười nhạo cậu là đứa bé không cha.

Từ Trăn mất cảm giác xoa lên chỗ bị đập máu ứ đọng lại, cõng trên vai cặp táp hầu như muốn rơi hết sách vở xuống đất, chậm rãi đi về nhà.

Cậu sẽ không chạy lại sà vào lòng mẹ khóc tố chịu đựng khuất nhục, mà ở bên cạnh nữ nhân tiều tụy đang ôm cậu khóc lớn, vẫn đối với cậu nói lời xin lỗi, Từ Trăn sẽ vỗ nhẹ lưng mẹ mình, nói cho bà biết mình không để ý vết thương cỏn con này.

Khi đó cậu rõ ràng chỉ là một đứa bé còn rất nhỏ, nhưng sự bình tĩnh cùng thành thục lại như một người trưởng thành, đi động viên mẹ cậu.

Cậu biết mẹ coi cậu là sinh mạng của chính mình.

Mẹ cậu là nữ nhân ôn nhu hiền thục, bà thích một vườn hoa nhỏ bên trong trồng rau nuôi heo, thích ở dưới ánh mặt trời khí trời trong xanh đàn một khúc dương cầm, thích dùng thanh âm êm ái đọc truyện cổ tích cho cậu nghe mỗi khi đi ngủ.

Từ Trăn không biết cái người được gọi là ‘Ba’ kia tồn tại có ý nghĩa gì, cậu cũng không hiểu tình yêu có hàm nghĩa gì. Cậu chỉ muốn bảo vệ mẹ, rất muốn rất muốn.

Vì lẽ đó khi Từ gia lấy thủ đoạn cứng rắn đem cậu mang trở về, cậu bắt đầu lấy tiết áp chế.

Nhưng Từ Trăn đoán sai mục đích người nhà họ Từ, Từ lão gia dẫn cậu trở về chỉ có một mục đích, muốn thành toàn nguyện vọng của lão phu nhân, để huyết mạch sống ở bên ngoài rải rác nhận tổ quy tông mà thôi.

Ba không xem cậu là thân sinh nhi tử để đối xử.

Từ Trăn ngày đó mới hồi Từ gia liền được tẩy rửa một thân sạch bóng, mặc đồ thật đẹp, sau đó được đưa đến bệnh viện, nhìn thấy lão phu nhân chỉ còn lại hơi tàn.

Lão phu nhân nhìn thấy đứa cháu nhỏ liền rất kích động, kết quả vừa muốn nắm chặt tay Từ Trăn, liền tắt thở ngay lập tức.

Người nhà họ Từ đem Từ Trăn bỏ qua một bên, vội vàng chuẩn bị lễ tang cho lão phu nhân, không có ai sẽ nhớ tới cậu, không có ai sẽ để ý cậu.

Từ Trăn lén lút từ nhà lớn Từ gia chạy ra ngoài. Cậu rất thông minh, lúc theo xe Từ gia chạy trên đường đến nhà lớn, một đường cậu đều quan sát địa điểm cùng phương hướng.

Cậu đi bộ cực kỳ lâu, rốt cục nhìn thấy mẹ trong căn phòng nhỏ, cậu đứng ở bên ngoài, xuyên thấu qua bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy trong phòng ánh đèn màu cam ấm áp.

Khi mẹ mở cửa đôi mắt đã trở nên sưng đỏ, trong mắt hiện ra nước mắt. Nhìn Từ Trăn trở lại, bà rất kinh hỉ khi thấy con mình trở về, nhưng lại đột nhiên rất lo lắng.

Dù sao Từ gia ở C thị một tay che trời, bọn họ chỉ có thể ở dưới đáy kéo dài hơi tàn.

Từ Trăn cho rằng cậu cùng mẹ mình thời gian ở chung sẽ lâu hơn một chút, lại không nghĩ rằng, nửa đêm khi cả hai đang nằm ôm nhau ấm áp liền bị người thô bạo đập cửa.

Anh trai cậu vênh váo tự đắc mang theo cả đám người đi vào, tát mẹ cậu một bạt tai rất mạnh, nói là bà xúi giục cậu chạy trốn, không chịu học hành.

Mắc mớ gì đến anh.

Anh dựa vào cái gì đánh mẹ tôi.

Người mẹ cậu yêu nhất, hận không thể dùng tính mạng để bảo vệ.

Từ Trăn nhỏ bé vung vẩy nắm đấm, hàm răng sắc bén cắn thanh niên hung hăng, Từ Mưu đau lên tiện tay liền đem cậu văng ra ngoài.

Đầu Từ Trăn đụng vào góc bàn, cậu cảm giác có cái gì đó chảy xuống dọc theo thái dương, nhưng không cảm giác được bất kỳ đau đớn. Ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Mưu vẫn như cũ như một chú chó săn nhỏ quật cường không chịu khuất phục.

Mẹ rít gào lên đánh về phía anh, nữ nhân nhu nhược chỉ có thể dùng nước mắt để phát tiết sợ hãi trong lòng. Bà ôm Từ Trăn, tay run rẩy lau đi vết máu trên trán, khóc lóc nói: “Tiểu Trăn, trở về với cậu ta đi con.”

Từ Trăn trước mắt là một mảnh đỏ tươi mơ hồ, cậu chỉ nhớ rõ nữ nhân ghé vào lỗ tai cậu không ngừng khóc nấc, không ngừng nói gì đó, cũng rốt cuộc không nhớ ra được chuyện sau đó.

Từ Trăn lần thứ hai bị mang về Từ gia, cậu liền rất ít gặp lại mẹ cậu.

Rất ít, nhưng không phải là không gặp. Bởi vì mẹ biết cậu ở Từ gia tình cảnh gian nan, cách mỗi tháng đều đến trường học tìm cậu, sau đó đưa cho cậu một số tiền.

Số tiền kia Từ Trăn cầm ở trong tay, cảm giác nặng trình trịch.

Ở Từ gia, Từ Trăn xem thường âm mưu đấu đá cùng Từ Mưu, nhưng Từ Mưu ở khắp nơi hùng hổ dọa người, khiến cậu không thể không làm ra phản kích.

Từ Trăn xem thường gia sản khổng lồ Từ gia, cậu chỉ hi vọng mẹ mình sống thật vui vẻ, sinh hoạt bình thản.

Ba đối với cậu chẳng quan tâm, mẹ kế giám hộ đối với cậu lạnh lùng. Từ Trăn có lúc cảm thấy, toàn bộ người nhà họ Từ đều là những người lạnh lẽo không có tình người.

Mãi đến tận khi Từ Trăn dựa vào một thân nghị lực thi đậu đại học danh tiếng, cũng không thể làm cho Từ lão gia đối với cậu nhìn bằng con mắt khác.

Có chỉ là sự vô cảm cùng trào phúng.

Khi biết tin mẹ bệnh nặng, Từ Trăn muối mặt cầu xin Từ gia. Từ lão gia, Từ thái thái, cùng anh cậu Từ Mưu, không ai đến giúp đỡ nữ nhân khốn khổ.

Cuối cùng mẹ bị ung thư nặng qua đời lúc tuổi còn rất trẻ, Từ Trăn một mình quỳ trước bia mộ đơn sơ rất lâu, quỳ đến hai chân đều mất cảm giác, mãi đến tận khi mặt trời chói chang đến khi mưa bắt đầu nhỏ giọt xuống.

Mưa liên tục trút xuống như che giấu cả người Từ Trăn.

Cậu hầu như nằm phục xuống trên mặt đất, lần đầu khóc đến đất trời tối tăm.

Từ Trăn hận Từ gia, hận chính mình vì sao lại mang họ Từ.

Cậu đến nhà hàng kiểu Tây có tên gọi là “Mật đường” kiếm việc làm, biểu diễn một khúc dương cầm, quản lý vui vẻ đáp ứng cho cậu trúng tuyển.

Trong cuộc sống sau này, Từ Trăn vô số lần hoài niệm cảnh tượng gặp gỡ cùng nam nhân.

Cậu còn nhớ ngày đó ánh mặt trời chói chang, còn nhớ nam nhân ngồi ở chỗ gần cửa sổ, còn nhớ ngày đó hắn gọi một ly cà phê Lam Sơn.

Còn nhớ, nam nhân thỉnh thoảng hướng tầm mắt nhìn về phía mình, trong nháy mắt tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp.

Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng, thế nhưng thời điểm hắn nhìn cậu, trong mắt mang theo một tia quan tâm.

Từ Trăn không hiểu nam nhân đối với hắn quan tâm từ đâu mà có.

Hay là do chính mình bận đồ quá mức nghèo nàn, cùng phòng ăn kiểu Tây tao nhã hoàn toàn không phù hợp.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Từ Trăn dâng lên vô số suy đoán.

Mãi đến tận khi nam nhân đem không ít tiền boa, lấy tư thế cực kỳ bí mật, đặt xuống trên nắp đàn dương cầm, Từ Trăn ngoại trừ cực kỳ cảm kích ở ngoài, còn phát hiện ra tình cảm khác thường.

Hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân, Từ Trăn đã phát hiện ra cảm giác này.

Thế nhưng Từ Trăn không dám nói chuyện cùng với nam nhân, thậm chí không dám đi đến đối diện với nam nhân. Bởi vì cậu cảm thấy mình rất thấp kém, cảm thấy hai người bọn họ, như người của hai thế giới khác nhau.

Từ Trăn cuối cùng cũng gom góp đủ số tiền nam nhân đưa cho, quyết định đem tiền trả lại nam nhân, dựa vào thời cơ này, cậu lấy hết dũng khí hướng về nam nhân tự giới thiệu chính mình. Thế nhưng, vào ngày thứ hai cậu không nhìn thấy thân ảnh người nọ.

Từ Trăn rất thất vọng.

Cậu hỏi thăm được tên của người đàn ông cùng vị trí bệnh viện, lần đầu tiên tan ca sớm, liền muốn đi gặp mặt nam nhân.

Cậu đem tên của người đàn ông nhớ ở trong lòng.

Tô Mộ, Tô Mộ, Tô Mộ.

Niệm bao nhiêu lần cũng không nề hà.

Thế nhưng Từ Trăn không thể toại nguyện nhìn thấy nam nhân, đầu cậu bị giáng một cú nghiêm trọng, mắt tối sầm lại, trong chớp mắt cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Phía sau những người tập kích không buông tha cậu, tiếp tục dùng thiết côn đánh Từ Trăn không phòng bị.

Từ Trăn không dùng cánh tay bảo vệ đầu, mà là gắt gao thủ hộ phong thư trước ngực.

Lại không nghĩ rằng vẫn bị bọn họ phát hiện, liền bị đoạt đi.

Từ Trăn biết người nào phái bọn họ tới, chính là Từ Mưu, anh trai thân ái của cậu.

Xem ra Từ Mưu đã phát hiện kế hoạch của cậu.

Từ Trăn mất công sức đưa tay nắm lấy phong thư rơi trên mặt đất.

Ngoại trừ mẹ, cậu chưa bao giờ muốn gặp một người đến như vậy, yêu một người đến như thế, muốn lấy cho bằng được người đó.

Chí ít trước khi nhìn thấy người kia, cậu không muốn dễ dàng gục ngã.

Từ Trăn lần thứ hai khôi phục lại tỉnh táo, là ở trong bệnh viện. Đầu cậu vây quanh băng gạc, trong mũi ngửi thấy nồng đậm mùi thuốc sát trùng, mở mắt nhìn thấy đều là màu trắng chói mắt.

Từ Trăn ký ức cuối cùng dừng lại lúc ở trên đường muốn đi gặp Tô Mộ, thì gặp phải tập kích nghiêm trọng.

Cậu ở trong lòng cười lạnh một tiếng, Từ gia không đem cậu giết chết, nhất định bọn họ sẽ hối hận.

Vách tường thuần trắng lộ ra chút ý vị cô tịch, Từ Trăn nhớ lại đầu mình đã từng bị va chạm vào góc bàn, trải qua một thân một mình ở trong bệnh viện cô độc.

Từ Trăn sau này liền rất ghét bệnh viện.

Cậu buồn bực nhắm mắt lại, cho dù khí trời bên ngoài rất tốt, cũng không thể ngăn cản tâm tình u ám lan tràn ra ngoài.

Từ Trăn yên lặng suy tư, cân nhắc bước kế tiếp. Cậu muốn cho Từ gia vô thanh vô tức sụp đổ, trong tương lai không xa thực thi kế hoạch trả thù.

Cậu nghe được tiếng cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra.

Từ Trăn ngửi được mùi thơm thức ăn, lúc này mới nhận ra được trong bụng đã sớm đói cồn cào.

Thế nhưng cậu vẫn đem tầm mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, không xoay người lại.

Từ Trăn cho rằng hộ sĩ hoàn thành đưa cơm xong, sẽ đặt xuống bàn lập tức rời đi, thế nhưng đợi đã lâu, nhưng không nghe thấy tiếng đóng cửa như đã dự liệu.

Một lát sau, cậu cảm nhận được hơi thở lạnh lùng, âm thanh bất đắc dĩ cùng bao dung: “Nghe hộ sĩ nói cậu lại không chịu ăn cơm? Ừm? Ngày hôm nay cơn sốt đã bớt chưa?”

Bàn tay mát mẻ chạm lên trán Từ Trăn, thăm dò nhiệt độ.

Từ Trăn bỗng dưng cứng đờ người.

Bởi vì cậu đột nhiên có một loại dự cảm, người phía sau cậu rất quen thuộc, rất muốn nhìn thấy người kia.

Từ Trăn cẩn thận từng li từng tí một nghiêng đầu, chờ đợi ánh mắt mình tiến vào con ngươi đen đầy quan tâm từ nam nhân.

Từ Trăn hô hấp hơi ngưng lại, cậu nhìn thấy nam nhân quen thuộc kia, nhìn thấy cặp mắt đào hoa ướt át, nốt ruồi dưới khóe mắt, sống mũi cao, còn có môi bất chợt sẽ nhếch lên.

Từ Trăn có chút luống cuống, cậu không biết vì sao ở trong tình trạng này, trường hợp này, tình huống chật vật như thế này lại nhìn thấy nam nhân.

Nam nhân thấy cậu biểu hiện sững sờ có chút nhịn không được muốn cười, thời điểm hắn cười lên nhìn đẹp trai vô cùng, khóe miệng vung lên độ cong vừa đủ, cặp mắt đào hoa cũng bất chợt cong lên.

Từ trăn lần này thật sự nhìn đến sững sờ.

Lục Lê trên người còn chưa kịp khoác áo blouse trắng, hắn nghe Tôn Hiểu Cầm nói Từ Trăn lại không nghe lời, liền vội vàng đi lên thang máy lại đây.

Từ Trăn phát sốt hai ngày, hai ngày nay đều không chịu ăn, chỉ sợ đói bụng sẽ sản sinh ra sai lầm.

Toàn bộ các phòng bệnh tâm thần bao gồm phòng hộ sĩ cùng y tá đều hết cách với Từ Trăn, khuyên nhủ như thế nào cũng không được, nhất định phải nhìn thấy Lục Lê, Từ Trăn mới bằng lòng ngoan ngoãn ăn cơm.

Lục Lê ngồi vào bên giường Từ Trăn, định lôi Từ Trăn ngồi dậy, khi tay hắn mới vừa đụng tới Từ Trăn, cậu liền ngay lập tức tự mình ngồi dậy, một bộ dáng đoan chính quy củ.

Lục Lê như hầu hạ tiểu thiếu gia bưng chén cháo lên, múc một muỗng cháo, đem muỗng tiến đến bên môi Từ Trăn.

Từ Trăn mắt trợn hơi lớn, nhìn hắn lăng lăng bất động, Lục Lê liền thúc giục: “Ngoan nào, mau ăn.”

Từ Trăn ngoan ngoãn đem muỗng cháo kia nuốt vào, vẻ mặt cậu thụ sủng nhược kinh, nhìn Lục Lê có chút không biết nói gì.

Tiểu tử này mỗi lần đều sẽ rất ngoan ngoãn, nhất định phải đợi Lục Lê đút thì mới chịu.

Mỗi lần đút ăn đều rất thuận lợi.

Lục Lê đem chén trống trơn đặt xuống khay, sau đó nhìn một chút cổ tay bên ngoài, đối với Từ Trăn dặn dò: “Phải nghe lời hộ sĩ, tối nay tôi sẽ trở lại thăm cậu, biết chưa?”

Từ Trăn nhìn hắn, gật gật đầu.

“Trước tiên phải đi ngủ trưa, nghỉ ngơi một chút.” Lục Lê nhìn cậu một chút, do dự nói, “Nếu như cậu muốn tìm tôi, nhớ kêu hộ sĩ dìu cậu xuống. Nhưng ngàn vạn lần, tuyệt đối không được đi xuống dưới lầu một mình, biết không?”

Từ Trăn lại gật đầu một cái.

Lục Lê lúc này mới thoả mãn, hắn thu dọn khay đồ ăn bưng trong tay, lại không yên lòng căn dặn vài câu mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau khi nam nhân đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Từ Trăn không kiềm nén được nữa, cậu dúi đầu vào trong chăn, không hề có một tiếng động cười phá lên một tiếng.

Từ Trăn cảm thấy mình rất may mắn, lai rất hạnh phúc.

Lần đầu cậu cảm kích Từ gia đem cậu đưa đến phòng bệnh tâm thần, để cậu gặp lại người mà cậu yêu nhất.

Những ngày kế tiếp Từ Trăn trải qua rất thích ý, rất vui vẻ. Bởi vì cậu phát hiện, nam nhân thích chính mình như vậy, mà chính mình trở nên càng thêm yêu nam nhân hơn.

Cậu quyết định tiếp tục giả ngây giả dại, bởi vì như vậy mới có thể trắng trợn không kiêng dè thân cận với nam nhân, bá đạo hướng về tất cả mọi người tuyên thệ chủ quyền, cũng có thể đối với nam nhân làm ra một chút hành vi xấu.

Bởi vì không có ai sẽ để ý một kẻ ngu ngốc.

Ngoại trừ người đàn ông kia, hắn sẽ không đem những lời nói của Từ Trăn xem như lời người điên, mà là cực kỳ trịnh trọng để ở trong lòng.

Từ Trăn yêu hắn, phi thường phi thường yêu, chưa bao giờ yêu nhiều đến như vậy.

Cậu rất muốn hai người có cuộc sống tươi đẹp ngọt ngào, nhưng cậu chợt ý thức được, những tháng ngày trôi qua an nhàn sẽ không còn tiếp tục được nữa.

Bởi vì Từ Mưu sẽ không bỏ qua cậu, cậu cũng sẽ không bỏ qua Từ gia.

Từ Trăn quyết định trở về Từ gia.

Từ Trăn cùng nam nhân nói chuyện rõ ràng, nhìn thấy hắn viền mắt đỏ chót, nam nhân vì giảm bớt đau thương khi hai người ly biệt, cố nén đau lòng lại, làm bộ không thèm để ý.

Từ Trăn rất muốn đem nam nhân giả vờ kiên cường ôm vào trong lòng ngực, động viên hắn, nói mình không rời đi.

Thế nhưng Từ Trăn không làm.

Cậu quay người sang, kiên quyết đi ra cửa.

Thế nhưng nếu như cho cậu một cơ hội, cậu chắc chắn sẽ không rời đi bên người nam nhân.

Từ Trăn không biết ba năm đối với những người khác có được tính là dài hay không, nhưng đối với cậu mà nói, mỗi ngày đều dài bằng một năm.

Lúc này Từ Trăn đã nắm chắc phần thắng, quyền lực Từ gia đã có một nửa khuynh đảo về hướng cậu, mà nửa kia cũng lảo đảo gần như thuộc về cậu.

Thế nhưng Từ Mưu muốn tuyệt địa phản kích.

Biết Từ Mưu đã làm những gì sau đó, Từ Trăn vẫn không ôn không hỏa hoàn toàn tức giận, cậu phái thuộc hạ đi bảo vệ nam nhân tất cả đều bị ám sát, mà người cậu yêu nhất lại nằm trong tay Từ Mưu.

Từ Mưu muốn cậu giao ra tất cả.

Vậy thì có ý nghĩa hết thảy những gì cậu ẩn nhẫn ngủ đông, tất cả mọi thứ đều hóa thành hư không.

Từ Trăn nghĩ rằng chính mình sẽ do dự.

Thế nhưng cậu không có.

Cậu không do dự chút nào, vì cứu nam nhân, cậu đồng ý đem hết thảy chắp tay dâng lên cho người khác.

Nhưng mà Từ Mưu cùng cậu đấu đá nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn thua thất bại thảm hại.

Từ Trăn rốt cục nhìn thấy được nam nhân, cậu sốt ruột đến hoảng hốt. Cậu ở trong lòng thầm mắng chính mình quá bất cẩn, không nên làm thương tổn đến nam nhân, sau đó cẩn thận chạm vào nam nhân đang run lẩy bẩy.

“Cút ngay!” Nam nhân lúc này thần trí đã không rõ ràng, hắn gào thét lên muốn né tránh cậu đụng vào mình, dáng vẻ điên cuồng kia khiến đáy lòng Từ Trăn từng trận đau đớn.

Cậu không để ý nam nhân chống cự, vẫn đem hắn kéo vào trong lòng ngực, nam nhân khước từ sức mạnh lại như chú mèo con mới chào đời, nhu nhược đáng thương.

Từ Trăn động viên vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, Mộ Mộ, xin lỗi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.