Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 8



Lúc trước trong luân hồi, Lục Lê xác định hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác trái tim kiềm nén như lúc này.

Bởi vì trước đó hắn chưa bao giờ cùng Thư Nhiên trải qua quá trình thân mật với nhau, nhiều lắm ở trên thương trường viện trợ. Lục Lê thậm chí cảm thấy, hắn đem Thư Nhiên mang về nhà là quyết định cực kỳ sai lầm, hiện tại hai người bọn họ không chỉ sớm chiều ở chung, trong lúc hoạn nạn còn tương trợ lẫn nhau.

Chỉ có điều đại đa số thời điểm Thư Nhiên đến động thủ còn hắn thì động cước, Lục Lê cảm giác mình thân là một người đàn ông, không đúng, thân là một tra công uy nghiêm bị khiêu khích sâu sắc —— nhưng hắn lại không thể cùng Thư Nhiên nói, tôi biết cậu trẻ tuổi nóng tính dục vọng cao, thế nhưng cậu có thể hay không đừng trêu đùa lưu manh với tôi?

Lục Lê liền quyết định uyển chuyển hướng Thư Nhiên đề nghị, cậu có thể đi ra bên ngoài tìm người phát tiết dục vọng, Lục Lê vì lẽ đó dùng cơm tối trong sự trống rỗng, nhìn về hướng Thư Nhiên đang gọt táo cho hắn nói: “Thư Nhiên, cậu có bạn gái không?”

Thư Nhiên một bên thông thạo gọt táo một bên trả lời: “Không có nha, làm sao vậy?”

Lục Lê chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Vậy cậu có bạn trai không?”

Lục Lê biết thằng nhóc này ở trong trường học rất được nữ sinh hoan nghênh, sau một tuần lễ Thư Nhiên đến trường liền nhận được mười mấy phong thư tình, lúc đó Lục Lê nhìn thấy thời điểm Thư Nhiên đưa cho hắn thư tình mặt đều tái đi.

Bởi vì ở một tờ giấy viết thư hồng nhạt bên trong phát hiện một tấm thư tình màu xanh lam, thiếu niên ở trong thư miêu tả chính mình làm sao yêu thích Thư Nhiên. Hắn tức đến nổ phổi đem hết thảy thư tình xé đi, sau đó tìm người đi cảnh cáo nam sinh một hồi hướng về phía Thư Nhiên tỏ tình.

Nếu như muốn miêu tả lúc đó tâm tình của hắn như thế nào, đại khái chính là nhìn thấy con trai của chính mình sắp sửa bị bẻ cong, Chờ sau khi hắn đem thư tình đưa đi tiêu hủy nghĩa chính ngôn từ đối với Thư Nhiên nói: “Cậu còn nhỏ như vậy không nên suy nghĩ bậy bạ, trước tiên phải lấy việc học làm trọng.”

Thư nhiên ngoan ngoãn hướng về hắn gật đầu.

Hơn nữa mỗi lần thu được thư tình đều sẽ giao cho Lục Lê, Lục Lê xé thư tình tay đều muốn mềm nhũn, cuối cùng cấp tốc nghĩ đến một phương thức đơn giản, chính là châm lửa đốt trụi hết tất cả.

Hơn nữa tất cả đều làm ngay trước mặt Thư Nhiên.

Thư Nhiên không chỉ không phản ứng, có lúc thấy hắn xé quá mệt mỏi còn chủ động đi giúp hắn.

Lục Lê cảm thấy tính cách Thư Nhiên thực sự là quá dịu ngoan, ở đại đa số sự tình cậu đối với Lục Lê muốn gì làm đó, coi như hắn có lúc đối với Thư Nhiên nổi nóng, đến cuối cùng đều là Thư Nhiên hướng về hắn nói lời ôn nhu.

Thư Nhiên loại tính cách nguội lạnh này xác thực rất được nhiều người yêu thích, may là đụng tới hắn không thích gần nam sắc, nếu như là người khác, sợ đã sớm đem hắn ăn kiền mạt tịnh cúc hoa khó lòng giữ nổi.

Có một lời nói hay vạn lời nói đều giống nhau như vậy, nếu như Thư Nhiên là nữ nhân Diệp Tu Minh đã sớm cưới hắn, đáng tiếc chính là phía dưới cậu có món đồ chơi rất dài.

Thấy Thư Nhiên không có bạn bè trai gái, Lục Lê muốn ám chỉ cậu đến trường đại học tìm bằng hữu, cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể châm chước nói: “Nếu cậu muốn giao du bằng hữu… Nhất định phải nói cho anh biết.”

Thư Nhiên đem một quả táo gọt xong, lại bắt đầu cắt thành khối nhỏ để trong bát pha lê, nghe được câu chuyện của hắn không đáp một tiếng, sau đó nói: “Ừm, em hiểu rồi.”

Nghe ngữ khí Thư Nhiên không giống như qua loa, trái lại đối với hắn nghiêm túc hứa hẹn, Lục Lê trong lòng sâu sắc buồn rầu.

Thư Nhiên dùng cây tăm ghim lên một miếng táo hướng về Lục Lê đưa tới, Lục Lê tự nhiên há miệng ăn, hắn được hầu hạ đều thành thói quen. Trên ti vi trình chiếu tiết mục nghệ thuật tấu hài, Lục Lê nhìn tiết mục đầy thú vị, Thư Nhiên nhìn chằm chằm Lục Lê tràn đầy thú vị.

Lục Lê nghiêng mặt sang bên đến khi thấy Thư Nhiên vẫn đang nhìn hắn, hắn dùng tay xoa sợi tóc mềm mại Thư Nhiên, nói rằng: “Nhìn anh làm gì?”

Trên mặt Thư Nhiên trắng nõn đỏ ửng lên, bèn cúi đầu, dùng âm thanh lẩm bẩm nói: “Em yêu anh…”

“…” Đột nhiên xuất hiện thông báo cảnh cáo nội tâm Lục Lê kỳ thực từ chối, hắn sợ hãi đến mức tay chân đều run rẩy lên, nhưng trên mặt mang theo nét mừng rỡ như điên, ý cười trên khóe miệng càng ngày càng lớn, nhìn về phía Thư Nhiên ánh mắt kinh hỉ cuồng nhiệt, hận không thể đem cậu nuốt vào trong bụng.

Xem ra ở trước mặt Thư Nhiên, Lục Lê tận lực khống chế vẻ mặt của chính mình, để hắn biểu hiện vui sướng rõ ràng như vậy.

“Em thật sự, thật sự…” Âm thanh Lục Lê khuếch đại lên, phản ứng của hắn khiếp sợ sau lại biến thành mừng như điên.

Thực sự không nghĩ tới Thư Nhiên sẽ hướng về hắn tỏ tình, nếu là như vậy, độ HE ở thế giới này sẽ tăng cao không ít.

Thư Nhiên bộ dáng cô dâu nhỏ gật đầu, tròng mắt lưu ly nhìn về hắn, khóe miệng hơi cong lên. Lục Lê trước đây thấy bộ dáng cậu thế này đều không hợp mắt, giờ khắc này đã quên cảm giác thị giác khó chịu, hiện tại cảm thấy cậu cực kỳ hợp mắt, cực kỳ đẹp đẽ.

Có điều chờ Lục Lê bình tĩnh trở lại quả thực nghĩ muốn tự đâm hai con mắt mình, nếu như hắn hiện tại đáp ứng lời tỏ tình Thư Nhiên, có phải là còn muốn dựa vào bầu không khí ám muội này làm một chút chuyện thuận lý thành chương? Lẽ nào là bởi vì Thư Nhiên cậu chậm chạp không tìm được người đến giải quyết dục vọng mới dự định tỏ tình với hắn?

Vì để tránh cho chuyện về sau phát sinh, hắn đầu tiên điều chỉnh vẻ mặt của chính mình, mang tới dáng vẻ ôn nhu. Diệp Tu Minh là người ôn nhu lại tàn nhẫn, bình thường hắn nói chuyện ôn nhu nhưng thời điểm khác lời nói ra lại rất tàn nhẫn.

Tỷ như hiện tại, Lục Lê đối với Thư Nhiên nói: “Bé yêu, anh nói cho cưng biết, anh tuy rằng cũng yêu thích cưng, nhưng cưng chung quy là đàn ông, chúng ta bên nhau không thể lâu dài, sau đó anh vẫn phải cưới vợ sinh con.” Hắn một bên dùng ngón tay vuốt nhẹ gò mà Thư Nhiên, một bên phun ra lời nói làm người ta đau đớn nát con tim.

Như vậy lời tỏ tình từ Thư Nhiên liền bị đả kích trí mạng.

Thư Nhiên nghĩ lại ký ức trước, sắc mặt cậu trong nhát mắt trắng bệch, tầm mắt nguyên bản nhìn chằm chằm Lục Lê bây giờ trở nên đong đưa không ngừng, môi giật giật, muốn nói cái gì đó với nam nhân, cuối cùng dùng thanh âm yếu ớt nói: “… Em biết rồi.”

Lục Lê mắt thấy cặp con ngươi kia sáng ngời liền dần ảm đạm đi, cuối cùng biến thành hoàn toàn tĩnh mịch.

Có điều tuy rằng Lục Lê nói kiên quyết tuyệt tình như vậy từ ngoài vào trong đều hiện ra dáng vẻ một kẻ cặn bã, nhưng là hắn biết, Thư Nhiên chính là loại trung trinh tiện thụ ‘Mặc kệ anh đối xử với em ra sao, em vẫn mãi yêu anh’.

An ủi chính mình, Lục Lê quả nhiên không còn khó chịu như vậy.

Đêm đó Lục Lê ngồi ở trên giường nhìn vào laptop, cửa lại nhẹ nhàng vang lên. Nghe được tiếng vang Lục Lê sững sờ, hắn còn tưởng rằng vừa tan rã trong không vui, đêm nay Thư Nhiên sẽ không trở lại theo thường lệ đưa sữa bò cho hắn.

Hắn mới không thừa nhận bởi vì nghĩ đến đêm nay có thể không uống sữa bò nên rất cao hứng.

Thư Nhiên bận áo ngủ đưa ly sữa bò nóng tới, cậu đưa ly thủy tinh ấn vào trong tay Lục Lê, chính mình thì lại quỳ gối bên giường của hắn, ngón tay trắng nõn thon dài chạm vào chân Lục Lê, im lặng không lên tiếng vì hắn xoa bóp.

Lục Lê cảm nhận được sự lạnh lẽo từ tay cậu truyền đến, thân thể không kìm lòng được run cầm cập. Hắn ngơ ngác nhìn Thư Nhiên, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp thanh niên càng trở nên đẹp đẽ, hắn cúi thấp mắt xuống, lông mi thật dài cuộn lại ánh lên một bóng ma, nếu như nhất định phải dùng tính từ gì để chỉ sắc đẹp, Lục Lê từ ngữ thiếu thốn chỉ có thể dùng hai chữ để hình dùng: Chán ghét.

Lục Lê cầm trong tay ly sữa bò uống vào một chút.

Cảm tưởng: Vẫn rất ngọt, không phải khẩu vị hắn yêu thích.

Áo ngủ Thư Nhiên nghiêm cẩn quần thì không giống như vậy, Lục Lê lúc ngủ thường hay mặc áo ngủ. Thư Nhiên đem áo ngủ hắn vén lên một chút, thuận tiện cho việc xoa bóp nam nhân. Bởi vì định kỳ đi tập thể hình, vóc người Lục Lê duy trì rất tốt, tay Thư Nhiên theo bắp đùi rắn chắc đi tới bụng dưới bằng phẳng, nhẹ nhàng nhào nặn, cậu đối với thân thể của nam nhân rõ như lòng bàn tay, biết phải làm sao xoa bóp tiêu trừ vẻ mệt mỏi uể oải, toàn thân thư giãn.

Lục Lê đem laptop bỏ qua một bên, nằm ở trên giường thả lỏng thân thể, chìm đắm trong đó sự thư giãn không thể kiềm chế.

Thư Nhiên thủ pháp xoa bóp càng ngày càng tốt …

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu, ý thức dần trở nên mơ hồ, hắn tựa hồ nghe được tiếng bước chân Thư Nhiên rời đi, “Cạch” tiếng đóng cửa vang lên giòn giã.

Buổi tối Lục Lê mơ một giấc mơ.

Trong mộng có người đè trên người hắn, dùng tay bóp chặt cổ hắn, Lục Lê cảm giác mình như bay đến trên bờ biển, thời điểm vì thiếu dưỡng khí nghẹt thở hắn ra sức giãy dụa, đến tận thời khắc cuối cùng đôi tay kia mới buông hắn ra.

Lục Lê liều mạng hô hấp không khí, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, cả người đều co giật lên, hắn muốn mở mắt ra, nhưng hai mắt như nhựa cao su dính lấy không thể mở ra được.

Bàn tay lạnh lẽo từ người kia đem nước mắt lau đi, tiếp theo nụ hôn lạnh lẽo in trên gò má hắn, trằn trọc chốc lát mới tìm được môi hắn, hàm răng sắc nhọn cọ xát một hồi, mới dùng đầu lưỡi mở hàm răng hắn ra, bắt đầu dùng sức liếm láp trong khoang miệng.

Mãi đến tận đầu lưỡi Lục Lê tê dại, người kia mới buông hắn ra, dùng một tay mềm mại hạn chế hai tay hắn phản kháng, dùng dây đem hai tay của hắn trói lên ràng buộc trên đỉnh đầu.

Liên tiếp hôn môi từ cằm xuống phía dưới, đợi tới khi Lục Lê cảm giác được từ lúc nào dục vọng của mình lại đứng thẳng, bỗng nhiên một nơi mềm mại ẩm ướt bao vây, thân thể hắn kịch liệt run rẩy lên, trong miệng phát sinh tiếng rên rỉ trong vô thức.

Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh ướt át dâm mỹ, kích thích lỗ tai hắn, không kìm lòng được nghĩ muốn kẹp chặt hai chân, lại bị hai tay gắt gao đè lại, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt hầu hạ địa phương nóng rực kia của hắn.

Lục Lê cảm giác tinh lực từng trận dâng lên, rốt cục ở trong miệng người kia phóng thích ra ngoài.

Người kia phát sinh một tiếng cười khẽ, nghiêng người lần thứ hai hôn lên môi Lục Lê, cạy ra hàm răng hắn đóng chặt, trao đổi nhau một nụ hôn.

Trong miệng Lục Lê cảm nhận được mùi tinh dịch, mùi vị đó buồn nôn khiến dịch dạ dày hắn dâng lên từng trận, có cảm giác muốn nôn một trận, qua một lúc lâu khí tức mới bình ổn lại.

Sáng sớm cách ngày Lục Lê tỉnh lại, nhớ tới tối hôm qua mộng cảnh chân thực, hắn mau vén chăn lên nhìn một chút.

Kết quả trên giường rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu hiệu gì để giải thích tối hôm qua hắn nằm mộng xuân.

Vậy hắn lẽ nào phán đoán sai?

Cứ coi như phán đoán đúng, cũng phải nghĩ tới vóc người nóng bỏng, nữ nhân buông thả nhiệt tình, nhưng hắn làm sao cảm thấy người trong mộng không giống nữ nhân… Lục Lê lúc lắc đầu, đem hình ảnh tàn khốc xóa bỏ đi.

Để chứng minh mình là một nam nhân bình thường, hắn nên mở phim Sex lên coi một chút, nhìn xem còn có thể hay không cứng lên.

(Hết chương 8)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.