Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 85



Hán Tư dùng máy sóng âm tiên tiến nhất nhận ra được máy móc không thể đem tiếng nhân ngư phiên dịch lại đây, những câu nói của nhân ngư từ ngàn xa xưa lại như biển rộng vô ngần, căn bản không thể nào tìm ra được tung tích.

Lục Lê lại không từ bỏ cùng nhân ngư giao lưu.

Tuy rằng nhân ngư khiến cho hắn có hồi ức không mấy tốt đẹp, nhưng Lục Lê vẫn tuân theo Bùi Nhan làm đúng chức danh nhà khoa học nghiêm cẩn. Không chống được ham muốn nguyện vọng cùng nhân ngư giao lưu với nhau, còn có dục vọng nghiên cứu, vì lẽ đó vẫn kiên nhẫn, một lần lại một lần thử nghiệm cùng vật chủng thần bí câu thông với nhau.

Lục Lê quỳ một chân trên đất, quan sát kỹ máy kiểm tra khí kề sát ở phía dưới bồn thủy tinh, ghi chép lại số liệu vào sổ.

Trong phòng thí nghiệm chỉ có một mình Lục Lê, bởi vì nhân ngư chỉ khi nào Lục Lê xuất hiện, mới thong thả bơi xung quanh bồn thủy tinh.

Ý thức được điểm này Lục Lê liền không để những người khác tới gần phòng thí nghiệm nữa.

Ở một bên khác nhân ngư không kề sát trên vách thủy tinh nữa, mà là tùy ý chính mình trôi nổi ở bên trong nước, hai tay ôm ngực, lấy thần thái cao cao tại thượng nhìn nhân loại làm nghiên cứu gì mà nó không biết.

Lục Lê giương mắt nhìn nhân ngư đối diện tầm mắt nó cũng nhìn sang.

Không biết tại sao, Lục Lê tự dưng có loại cảm giác, khẳng định nhân ngư đang ấp ủ điều gì đó.

Đối đầu ánh mắt Lục Lê, vẻ mặt nhân ngư cứng ngắc đột nhiên buông lỏng xuống, môi chậm rãi nâng lên, đặc biệt tà mị lại yêu dã.

Nếu để cho đám người kia ở bên ngoài phòng thí nghiệm nhìn thấy, nhất định sẽ không nhịn được âm thanh kinh sợ hét ầm lên.

Lục Lê cảm thấy tên biến thái này muốn có ý định mê hoặc chính mình.

Thế nhưng hắn lại không rõ ràng mục đích thật sự của nhân ngư.

Lục Lê đứng lên, tiến lên vài bước đến khoảng cách nhân ngư rất gần, nói rằng: “Tán Tỉnh, đói bụng sao?”

Nhân ngư không trả lời, môi đỏ khẽ nhúc nhích, nói ra một âm điệu tuy rằng không quá chuẩn xác, thế nhưng rất rõ ràng nói ra tên “Bùi Nhan.”

Lục Lê gật gật đầu nói: “Ừm, rồi sao?”

Nhân ngư lại không nói nữa.

Con ngươi nó buông xuống, che giấu bên trong tâm tình không tên.

Lục Lê không lưu ý vẻ mặt của nó, lúc này lại cảm giác thấy có hơi rầu. Bởi vì thuyền bọn họ mấy ngày nay đã ở biển Erfene thời gian lưu lại quá lâu, Lục Lê hướng về bọn họ từ chối tiếp tục trinh sát tìm kiếm nhân ngư, thế nhưng trên thực tế là đã muốn bắt đầu bước kế tiếp nội dung nguyên tác.

Lục Lê đương nhiên sẽ không làm đúng y như nội dung đã đề ra, đem nhân ngư quấn vào trên cột buồm, để nó bị điện lưu dằn vặt suốt một ngày.

Hiện tại đau đầu chính là, làm sao đưa nội dung biên kịch qua loa này đi bước tiếp theo.

Lục Lê đặt cuốn sổ xuống, Bùi Nhan mỗi ngày đều có thói quen viết nhật ký. Lục Lê lật xem qua những nhật ký trước mà hắn đã từng ghi, phát hiện bên trong đều viết thượng vàng hạ cám, Lục Lê không muốn viết thiếu não như vậy, liền đem mỗi ngày sinh hoạt ở chung với nhân ngư chép xuống sổ.

Tỷ dụ như “Ngày hôm nay là ngày thứ hai chúng ta gặp gỡ”, “Đặt tên cho cậu ấy là Tán Tỉnh”, “Ngày hôm nay nhân ngư ăn nhiều hơn một con tôm” vân…vân… câu chữ khô khan lại không thú vị như thế.

Có điều Lục Lê đúng là làm không biết mệt.

Thời điểm buổi tối, hắn ngồi ở trên ghế nhớ về nhật ký, lại không nghĩ rằng hệ thống đột nhiên nhắc nhở hắn nói: “Đêm nay sẽ có biến.”

Lục Lê ngòi bút dừng lại, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, hỏi: “Ý của mày là, lại xuất hiện BUG?”

Hệ thống nói: “Hơn nữa BUG này tui không biết nó sẽ thế nào, không nằm trong phạm vi tui biết đến.”

Lục Lê mắng: “Thế tao lưu lại mày để làm gì?”

Hệ thống nói: “Ba đây muốn lưu lại cùng anh đồng cam cộng khổ, con trai ngốc.”

Lục Lê: “…”

Hắn buồn bực đặt xuống bút máy, ngã về phía sau tựa lưng vào ghế mềm mại, ánh mắt lung tung đảo qua thủy tinh trong suốt, lại phát hiện nhân ngư vẫn đang nhìn hắn.

Ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng.

Trong phòng thí nghiệm đặt rất nhiều tiêu bản trông rất sống động, nhưng Lục Lê vẫn cảm thấy so sánh với những tiêu bản đã chết kia, nhân ngư trước mắt này âm u đáng sợ hơn nhiều.

Lúc này, cửa phòng thí nghiệm vang lên, học sinh của hắn Hán Tư ở ngoài cửa kêu “Thầy ơi”.

Lục Lê ấn xuống nút bấm, cửa kim loại màu bạc tự động mở ra.

Hán Tư đi vào, trên trán cậu che kín đầy mồ hôi hột, đang cật lực kiềm chế biểu hiện hoảng hốt cùng căng thẳng, một tay đặt sau lưng, một tay khác không thể ức chế run rẩy lên.

Lục Lê không phát hiện ra sự khác thường của cậu, cau mày nói: “Có chuyện gì?”

Hán Tư thở hổn hển mấy hơi, nở nụ cười cứng ngắc, cậu nói: “Không có gì, em chỉ muốn nói với thầy, em…”

Nói xong, đột nhiên cậu đem cánh tay sau lưng nhấc lên, Lục Lê định thần nhìn lại, cầm trong tay cậu chính là một khẩu súng săn màu đen, cây súng đó bọn hắn lần trước đi qua vùng thảo nguyên, Bùi Nhan tự tay đưa cho cậu.

Lục Lê căng thẳng, hắn không biết Hán Tư nắm nòng súng quay về hắn là có ý gì. Chỉ là ở bề ngoài rất bình tĩnh nói: “Hán Tư, cậu đây là muốn làm gì?”

Hán Tư mồ hôi chảy đầy mặt, cậu bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt dữ tợn nói: “Giáo sư Bùi, thầy Bùi, tôi ở bên cạnh anh đợi mười hai năm… Đã sớm chịu đủ lắm rồi!”

Lục Lê châm biếm lại nói: “Là do chính cậu tự mình đồng ý ở bên cạnh tôi chờ mười hai năm, tôi bắt buộc cậu sao? Nếu như không phải thấy cậu có tính thiên phú, cái loại hay nịnh nọt người như cậu, tôi cũng coi như rác rưởi bên đường không thèm quản rồi.”

Bùi Nhan rất đắc ý học trò Hán Tư một tay hắn dạy dỗ ra, kỳ thực Bùi Nhan đã sớm nhìn ra tâm tư tiểu tử này, có điều vẫn là muốn mượn hơi nó để được ngoại giới quan tâm, muốn nổi danh mà thôi.

Thế nhưng Bùi Nhan không nghĩ ra tên, cũng không muốn đem thành quả chính mình phát hiện cống hiến ra bên ngoài, mà là muốn một mình cất giấu đi.

Lục Lê phát hiện thế giới này không giống Trung Quốc, bởi vì nơi này có tồn tại vật chủng rất phồn vinh, vì lẽ đó cũng không cần phải đi phân chia động vật quý trọng gì. Tự nhiên, cũng không có pháp luật ràng buộc.

Đó là lí do vì sao Bùi Nhan mỗi lần phát hiện vật quý hiếm đều chiếm làm của riêng, sẽ không bị tóm lên đồn ngồi uống trà với cán bộ.

Nhưng Bùi Nhan mặc kệ là điểm xuất phát hay vẫn là mục đích cuối cùng, cùng Hán Tư có suy nghĩ một trời một vực. Hán Tư đề nghị mấy lần đều bị Bùi Nhan bác bỏ, cũng khó trách cậu ngày hôm nay đột nhiên không nhịn được, tức nước vỡ bờ thôi.

Hán Tư nói tiếng Trung mặc dù không quá lưu loát, nhưng cậu có thể nghe hiểu Lục Lê nói khiến cậu trở nên tức giận.

Hán Tư cắn răng nói: “Tôi chịu anh đủ lắm rồi.” Lúc này cậu lộ ra vẻ mặt si mê, đem tầm mắt phóng tới bên trong bồn thủy tinh, ôn nhu nói, “Chỉ cần giết anh, nó sẽ thuộc về tôi.”

Cái cậu ta đang nói, đó chính là nhân ngư.

Lục Lê còn chưa kịp hỏi hệ thống có phải mày thao túng nó không, còn có Hán Tư có thật sự nổ súng hay không, lại đột nhiên nghe được một tiếng súng vang, viên đạn liền như vậy găm vào trước cánh tay hắn.

*** má nó!!!

Lục Lê vừa bắt đầu còn không cảm giác được đau, chốc lát sau khi cảm giác qua đi, ngay sau đó là cơn đau đớn khó nhịn.

Lục Lê đối với hệ thống chửi ầm lên: “*** má mày sao để cho nó bắn trúng tao? Nếu tao không phản ứng nhanh, chắc hiện giờ đã là thi thể lạnh như băng!”

Hệ thống nói: “Tui đã nói là không biết BUG rồi, sao lại trách tui được?”

Lục Lê còn nhớ ở thế giới Quốc Sư kia bị hệ thống làm cho tức giận thổ huyết ngay tại chỗ, liền quả đoán ngậm miệng lại, ngồi xổm người xuống dùng bàn làm việc rộng lớn ngăn trở chính mình, bên tai là tiếng súng kịch liệt, khói thuốc súng nhàn nhạt dung hợp thành mùi vị gay mũi.

Không bị nhân ngư giết chết, mà bị một tiểu BOSS đột nhiên xuất hiện đánh chết, Lục Lê trong lòng đặc biệt khổ bức.

Lục Lê che vị trí vết thương trên cánh tay, máu nhuộm đỏ áo blouse trắng trên người hắn, mất máu làm cho sắc mặt hắn trắng bệch, đầu cũng bắt đầu choáng váng.

Hán Tư bắn đỏ cả con ngươi, cậu dùng súng bắn phá mấy lần, thở hổn hển hướng về nơi Lục Lê ẩn thân đi tới.

Lục Lê thừa dịp cậu nghỉ ngơi, từ bên cạnh bàn nhạy bén né ra, ở vùng phụ cận có tiêu bản cũng bị hắn đá văng trên mặt đất.

Trong phòng thí nghiệm không có đồ vật nào làm vũ khí.

Hán Tư cười ha ha, dữ tợn nói: “Thầy à, chịu thua đi, anh trốn không thoát đâu.”

Xác thực, hắn một tay trói gà không chặt, chỉ có niềm say mê với nghiên cứu khiến thân thể quá mức gầy yếu, căn bản không thể phản kháng nổi.

Lục Lê không muốn chết.

Hắn không muốn lại luân hồi lần nữa, không muốn lãng phí thời gian.

Hán Tư đang từ từ hướng về hắn tiến tới gần, Lục Lê gấp gáp không chịu được, sinh ra nỗi niềm tuyệt vọng.

Dư quang hắn thoáng nhìn, liền thấy con nhân ngư vây quanh cánh tay của chính mình, vây đuôi màu bạc nhẹ nhàng lung lay, trên mặt nó đang trầm tư nghiêm túc đến lạnh lẽo.

Một lần nữa nó lại đối đầu ánh mắt Lục Lê nhìn sang.

Nhân ngư lần này không còn cười nữa.

Chỉ là rất bình tĩnh, như người ngoài đứng xem Lục Lê diễn trò hề.

Lục Lê trong lòng từng trận lạnh run cả người.

Thời điểm Hán Tư giơ súng lên trước mặt hắn, hắn nhắm hai mắt lại, la lớn: “Tán Tỉnh, cứu ta!”

“Đoàng” tiếng súng vang lên, còn có thêm tiếng động lớn khác, phảng phất tiếng thủy tinh bể nát vang lên, màng tai Lục Lê chấn động đến đau đớn.

Âm thanh vật nặng rơi xuống đất qua đi, Lục Lê mới cẩn thận mở hai mắt ra.

Hán Tư muốn mưu sát hắn ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, vũ khí sắc bén xuyên thấu qua lòng ngực cậu, máu tươi chảy ra phía ngoài hình thành một vũng máu lớn.

Bồn chứa thủy tinh to lớn mở ra vết nứt to ngay chính giữa hồ, bên trong hỗn hợp nước biển cùng dịch dinh dưỡng chảy đầy đất, lan tràn ra phía bên ngoài.

Lục Lê bị ép dời đi sự chú ý, bàn tay trơn trợt lạnh lẽo vuốt lên gò má của hắn, nhân ngư trong con ngươi giống như biển sâu, chất chứa tâm tình Lục Lê không biết tên.

Lục Lê không biết tại sao nó lại nhìn mình như vậy.

Hắn biết nhân ngư cứu hắn một mạng.

Lục Lê muốn nói lời cảm ơn, bàn tay nhân ngư chuyển tới dưới nách hắn, động tác có chút thô lỗ đem hắn dìu lên.

Lục Lê bị thương trong lúc vô tình chạm đến vết thương, cơn đau khiến hắn không nhịn được từ bên môi tràn ra tiếng rên rỉ.

Nhân ngư tự mình kéo Lục Lê về phía trước, trên đất lúc nó trườn đi, vây đuôi nó lưu lại một đường dấu vết ẩm ướt trơn trợt.

Nó mở ra cửa sổ phòng thí nghiệm.

Gió biển mặn nồng thổi lại trước mặt, bên ngoài màn đêm thăm thẳm trùng khơi, Lục Lê không nhịn được run lên lập cập.

Lục Lê đoán được nhân ngư muốn làm gì, nhưng vẫn dẫu môi hỏi: “Cậu muốn dẫn ta đi ra ngoài?”

Nhân ngư không nói gì, mà là dùng hành động chứng minh lời Lục Lê suy đoán.

Lục Lê chưa kịp nói lời từ chối, liền cảm thấy thân thể không trọng lượng, hắn sợ hãi dùng cánh tay còn lại không bị thương, ôm chặt lấy nhân ngư, cả người như bạch tuộc quấn lên người nó.

Tõm tõm một tiếng, bọn họ rơi xuống trong nước.

Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt biển sóng nước lấp loáng, đem hình chiếu nhìn thấy rõ ràng.

Thế nhưng Lục Lê không có tâm tình đi thưởng thức, toàn thân hắn bị ướt sũng, nước biển dính vào trên vết thương của hắn, xót không tả nổi.

Lục Lê không còn sức không thể làm gì khác hơn là dính sát thân thể nhân ngư, đem cánh tay bị thương khoát lên trên người nhân ngư, miệng vết thương đau nhức từng hồi, nước mắt suýt chút nữa không tiền đồ liền rơi xuống.

Hắn hỏi nhân ngư: “Cậu, cậu muốn mang ta đi nơi nào…”

Không nghe được câu trả lời.

Trên người quấn một người nhưng nhân ngư vẫn rất dễ dàng, một tay của nó ôm bên hông Lục Lê, nếu như không phải Lục Lê vững vàng nắm lấy nó, chỉ sợ cũng sẽ bị bỏ rơi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.