Hắn phát hiện ma cà rồng hắn nuôi hình như không muốn mặc quần áo.
“Những áo ngủ này rất đáng yêu, sao không mặc?” Tống Lâm đứng ở bên cạnh tủ quần áo được kéo ra, nhìn Tịch Đăng đang ngồi ở trên giường. Tóc mái Tịch Đăng hơi hơi che khuất đôi mắt, bên trong đôi mắt đỏ ý kháng cự rất rõ ràng.
Tống Lâm nhướng mày, “Phải mặc quần áo.”
Hắn quay đầu chọn chọn trong tủ quần áo. Trong lúc cà thẻ mua nhóc ma cà rồng, hắn đã gửi tin nhắn cho trợ lý của mình, bảo trợ lý đặt mua một loạt quần áo thích hợp với nhóc ma cà rồng này. Áo ngủ liền ngập tràn một ngăn tủ.
Tống Lâm chọn một bộ áo ngủ con thỏ màu hồng phấn liền thể, hắn cầm áo ngủ đi đến mép giường. Tịch Đăng liếc mắt nhìn áo ngủ trong tay hắn, có chút ghét bỏ quay đầu đi.
Đứa nhỏ này……
“Muốn uống máu sao?”
Lỗ tai Tịch Đăng giật giật, mặt liền xoay lại.
Tống Lâm bắt đầu giúp Tịch Đăng mặc quần áo, mặc xong rồi, hắn đứng ra xa nhìn.
Tịch Đăng mặc áo ngủ con thỏ màu hồng phấn liền thể thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, đặc biệt là cái đuôi ngắn ngủn kia. Tống Lâm gật gật đầu, nhìn dáng vẻ của cậu xem ra hắn nên tăng tiền lương cho trợ lý.
***
Trong khi đôi tay nhỏ của Tịch Đăng ôm cái ly uống máu, Tống Lâm một tay ôm đối phương, cánh tay còn lại bắt đầu xử lý công việc, sau đó còn tiếp một cuộc điện thoại video.
Đối tượng nói chuyện video với hắn là biểu muội đang học lớp 12 của hắn.
“Biểu ca, biểu ca…… A! Đó là cái gì?”
Nữ sinh trong màn hình phát ra tiếng kêu kì quái chói tai.
Tống Lâm cúi đầu nhìn Tịch Đăng đang ngồi trong lòng mình, đối phương hoàn toàn không quấy nhiễu đến hứng thú ăn uống của cậu, vẫn tiếp tục chậm rãi uống máu. Cậu uống rất chậm, cơ hồ là dùng đầu lưỡi từ từ liếm.
“Biểu ca, trời ạ! Là ma cà rồng, a a a a, biểu ca, con này của anh thật đáng yêu, áo ngủ trên người nó, a a a a……” Nữ sinh vẫn luôn phát ra tiếng kêu kì quái, điều này làm cho Tống Lâm có chút chịu không nổi.
“Tôn Mẫn, em quá ồn.”
“Biểu ca, em muốn đến nhà anh chơi được không?”
“Em gọi video call cho tôi là vì nói chuyện này, tôi ngay lập tức tắt máy.”
Nữ sinh vội vàng ngăn lại, “Khoan đã, mama nói muốn anh cuối tuần này về nhà ăn cơm, thuận tiện mang theo nó càng tốt, đúng rồi, cậu ấy tên gọi là gì?”
Tống Lâm nhìn xuống phía dưới, máu đã được uống xong. Tịch Đăng đem toàn bộ thành ly đều liếm sạch không còn một mảnh, thậm chí có tư thế muốn dúi đầu đi vào. Tống Lâm liền duỗi tay đem cái ly đoạt lại, đầu lưỡi của Tịch Đăng liền liếm vào khoảng không, sau đó chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên.
“A a a a, manh quá! Biểu ca, anh phạm quy, anh mua ở nơi nào vậy? Em cũng muốn một con. Ô ô ô, anh cuối tuần mang nó về cho em ôm một cái được không?”
Tống Lâm gật đầu, liền tắt video call.
Con gái thật quá ồn ào.
Tống Lâm ấn xuống cánh tay của Tịch Đăng còn muốn với lấy cái ly, “Không nên tham ăn, khuya rồi, nên ngủ.”
Hắn nhẹ nhàng đem Tịch Đăng ôm trở về phòng ngủ. Sủng vật ma cà rồng loại này không cần đi WC, đây cũng là nguyên nhân Tống Lâm lựa chọn nuôi ma cà rồng, hắn hoàn toàn không có biện pháp tiếp thu việc nuôi một con sủng vật ngay cả đi WC cũng không biết, cho nên vẫn là ma cà rồng bớt lo, hơn nữa con này tựa hồ càng đặc biệt bớt lo.
Nói ngủ, liền ngủ, chưa tới một phút đồng hồ đã vùi ở trong lồng ngực hắn ngủ rồi.
Tống Lâm dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉnh sửa lại mấy sợi tóc mềm mại lòa xòa trên đầu Tịch Đăng, cậu cũng không giống như chủ cửa hàng sủng vật nói tính tình hoang dã, ngược lại thật sự rất ngoan, cũng không nháo.
Tống Lâm cười cười, nhắm hai mắt lại.
***
Nửa đêm, Tống Lâm bị đánh thức.
Bởi vì hắn cảm giác được bên cạnh hắn vẫn luôn có cái gì đó ngo ngoe cựa quậy.
Tống Lâm mở mắt ra, phát hiện là ma cà rồng hắn nuôi kia đang động đậy. Tịch Đăng hai mắt nhắm nghiền, thế nhưng một mực di chuyển. Tống Lâm ngồi dậy, đầu tiên sờ lên mặt Tịch Đăng. Di, độ ấm có chút cao.
“Tịch Đăng, tỉnh tỉnh.” Hắn vỗ vỗ mặt Tịch Đăng, giây tiếp theo, tay hắn đã bị bắt được. Tịch Đăng không mở mắt, chỉ cắn hắn ngón tay.
Tống Lâm cảm giác được có hàm răng ở đầu ngón tay hắn mài qua, hắn không nhúc nhích, tùy ý Tịch Đăng ở đầu ngón tay hắn cắn tới cắn lui.
Hình như ma cà rồng hắn nuôi khá ngốc, cắn lâu như vậy còn không cắn đứt được.
Tống Lâm hơi chút dùng sức, lấy ngón tay mình ra, đưa tới trong miệng mình, khẽ cắn một cái. Một giọt máu liền thấm ra. Tống Lâm lúc này mới một lần nữa đem ngón tay phóng tới bên môi Tịch Đăng, quả nhiên lập tức bị ngậm lấy.
Tịch Đăng hút được máu liền an phận lại, Tống Lâm sờ soạng mặt đối phương, độ ấm cũng giảm xuống.
Hắn nhìn mắt Tịch Đăng còn đang ngậm lấy ngón tay hắn, gọi một cú điện thoại.
“Lưu Viễn, ma cà rồng nhà cậu buổi tối có bị sốt không?”
Người bên kia đã ngủ, hiện tại bị đánh thức, trong thanh âm có chút kìm nén bực bội, “Tống Lâm, cậu thấy cậu có quá đáng không? Hả? Trên giường cậu là ai?”
“Ma cà rồng tôi nuôi.”
Lưu Viễn ngáp một cái, “Cậu cùng ma cà rồng ngủ với nhau, không sợ bị lạnh chết à?”
“Hả?” Tống Lâm nhướng mày.
“Nhiệt độ cơ thể bọn họ rất thấp, nhiệt độ cần khi ngủ của nhân loại và ma cà rồng không giống nhau, nếu buổi tối cậu không cảm thấy lạnh, thì cậu ta sẽ cảm thấy nóng.” Lưu Viễn nỗ lực trợn to hai mắt, “Vị kia nhà cậu đang hút máu của cậu?”
Nhìn thấy Tống Lâm gật đầu, Lưu Viễn có điểm vô ngữ, “Tống Lâm, tuy rằng đây là lần đầu tiên cậu nuôi sủng vật, nhưng mà phương pháp nuôi như vậy, có chút quá khoa trương. Đương nhiên, có nhân loại lựa chọn kết hôn cùng ma cà rồng, nhưng ít lại càng ít.”
Tống Lâm đánh gãy lời hắn nói, “Máu của tôi có thể làm nhiệt độ cơ thể của em ấy giảm xuống không?”
“Trên lý thuyết có thể, máu của chúng ta đối với bọn họ mà nói chính là năng lượng, loại năng lượng này có thể điều tiết giúp bọn họ thích ứng tất cả mọi điều kiện bất lợi với bọn họ.” Lưu Viễn dừng lại, “Nhưng mà, việc ỷ lại loại máu này đối với cậu và cậu ta đều không tốt.”
Tống Lâm chỉ cười cười, “Tôi cũng không phải lần đầu tiên nuôi sủng vật.”
Sắc mặt Lưu Viễn khó coi lên, nhưng hắn không nói gì.
Rất nhiều nhân loại không hề biết, thật lâu thật lâu trước đây, kẻ thống trị mảnh đất này chính là ma cà rồng. Bọn họ có được khuôn mặt hoàn mỹ nhất trên đời, năng lực lợi hại nhất, bọn họ thần bí cao quý, trường sinh bất lão, mà nhân loại tựa như con kiến, chỉ có thể ngước nhìn bọn họ. Nhân loại đối với ma cà rồng, chỉ là một loại thức ăn.
Sau khi Tống Lâm kết thúc cuộc gọi, đầu tiên hắn đưa mắt liếc nhìn Tịch Đăng một lần nữa rơi vào giấc ngủ, tiếp đó đem toàn bộ độ ấm trong phòng giảm xuống năm độ.
***
Ngày hôm sau Tống Lâm đi làm, cố ý đem gian phòng toàn bộ phong bế, ngay cả con muỗi cũng đừng nghĩ bay vào, đương nhiên, ngay cả con muỗi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.
Lúc hắn về nhà, trời đã tối đen. Hắn mở cửa đi vào, gian phòng im ắng. Tống Lâm bật đèn, cởi giày, hơi hơi cất giọng nói: “Tịch Đăng.”
Không ai trả lời.
Tống Lâm đi lên lầu, quả nhiên ở trên giường mình tìm được ma cà rồng còn đang say ngủ.
Tịch Đăng nằm ở trên giường, ga trải giường sọc đen trắng, mặc áo ngủ con thỏ màu hồng phấn, cậu nhìn qua thật sự giống một con thỏ.
“Tại sao còn ngủ?” Tống Lâm ở mép giường ngồi xuống, hắn đặt một túi máu ở tủ đầu giường, nhưng đối phương động cũng chưa động.
Tống Lâm hơi hơi xốc lên cái mũ con thỏ Tịch Đăng mang, tay dán tới trên mặt đối phương, “Còn chưa tỉnh sao? Không tỉnh một tháng kế tiếp sẽ không có máu uống đâu.”
Rất tốt.
Mở to mắt.
Tống Lâm cười tủm tỉm, đem Tịch Đăng bế lên, nhìn vẻ mặt ngủ không đủ no của cậu, liền cảm thấy rất muốn trêu chọc.
“Tôi đang nuôi một ma cà rồng? Hay là nuôi một bé heo đây?
Tống Lâm nói đến đây, đột nhiên ý thức được Tịch Đăng còn chưa lần nào phát ra âm thanh.
“Tịch Đăng, gọi một tiếng chủ nhân đi.” Tống Lâm đem Tịch Đăng ôm đến trên đùi, lấy túi máu đặt ở tủ đầu giường tới. Tịch Đăng nhìn túi máu trong tay Tống Lâm, liền duỗi tay đi lấy, kết quả bị tránh đi.
Tống Lâm đem túi máu giấu ở sau người, “Em có thể nói đúng không? Vậy thì gọi một tiếng đi.”