*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tịch Đăng trở về phòng, nhìn thấy tiểu nam hài đang ngồi quỳ ở bên cạnh bàn ăn gì đó. Tiểu nam hài nhìn thấy Tịch Đăng vội vàng đem đồ ăn trong tay buông xuống, có chút ngượng ngùng lau sạch vụn đồ ăn bên miệng.
Tịch Đăng đi tới, cầm lấy đồ ăn một lần nữa đưa cho tiểu nam hài, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, ngươi ăn đi.”
Tiểu nam hài liếm liếm môi, do dự một chút.
Tịch Đăng lại đưa qua, hắn mới nhanh chóng nhận lấy, tiếp tục ăn.
Tịch Đăng sờ sờ đầu tóc tiểu nam hài, “Tiểu Chí, lúc nãy vì sao ngươi nói Suzuki xảy ra chuyện?”
Tiểu nam hài chớp chớp mắt, “Ta không lừa Chishima kun, vừa nãy Zekou kun bọn họ tìm Suzuki kun gây phiền toái, Suzuki kun lại đuổi ta đi, cho nên ta mới đi tìm Chishima kun.”
“Zekou kun?” Tịch Đăng nhẹ giọng lặp lại một lần, sau đó liền nói với tiểu nam hài, “Tiểu Chí không được nói cho người khác là ngươi nói cho ta chuyện này.”
Tiểu nam hài gật gật đầu, tuy rằng nó không hiểu vì sao không thể nói.
Tịch Đăng đứng lên, từ trên tường gỡ xuống Tachi*, xoay người liền đi ra ngoài.
*Tachi: (Thái Đao) là loại Đao Nhật nihonto truyền thống được trang bị cho tầng lớp samurai trong thời kì phong kiến tại Nhật Bản. Loại kiếm nổi tiếng được cho là một biến thể được phát triển từ tachi.Tiểu nam hài nhìn sắc trời bên ngoài, bây giờ Chishima kun muốn đi ra ngoài luyện võ sao?
Tịch Đăng đeo Tachi ở bên hông, trực tiếp đi đến phòng Zekou. Mới vừa mở cửa, đã nghe thấy tiếng Zekou đang nói: “Tên kia vừa nãy còn muốn đánh ta, ta chỉ đánh vào mặt hắn, còn tiện nghi hắn lắm.”
Trong phòng còn có những người khác, cười nói: “Zekou kun, ngươi đánh vào mặt hắn, mới là tàn nhẫn nhất a. Ánh mắt lúc nãy của hắn trông thật là buồn cười.”
Tịch Đăng đứng ở cửa, bất thình lình lên tiếng: “Chư vị đang nói cái gì vậy?”
Zekou đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Đăng, như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, không chút để ý nói: “Chishima a, tại sao ngươi không nói một tiếng rồi vào?”
Tịch Đăng bước một bước đi vào bên trong, ánh mắt thẳng tắp đặt ở trên người Zekou, “Chuyện Zekou kun mới vừa nói, ta cũng rất có hứng thú. Không bằng Zekou kun lặp lại lần nữa.”
Zekou nhướng mày, “Ngươi muốn nghe cái gì?”
Tịch Đăng giữ cửa kéo lại, chậm rãi từ bên hông rút ra Tachi, “Ta muốn nghe ngươi đánh Suzuki như thế nào.”
Zekou thấy Tachi trong tay Tịch Đăng, sắc mặt đại biến, vội vàng đứng lên, “Chishima, ngươi muốn làm gì?”
“Ta?”
Mấy người Zekou lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Tịch Đăng không cười, thậm chí đôi mắt đen kịt, mơ hồ lộ ra hung quang.
“Ta chỉ muốn cho các ngươi biết Suzuki là người ta dùng sinh mệnh để bảo hộ.”
***
Đợi sau khi Tịch Đăng rời khỏi, Zekou che lại cánh tay không ngừng đổ máu, nghiến răng nghiến lợi, “Chishima quá kiêu ngạo, cư nhiên dám đối với ta như vậy.”
Hai người bên cạnh nghĩ mà sợ, “Bộ dáng Chishima lúc nãy quá dọa người.”
“Đúng vậy, ta còn cho rằng hắn sẽ giết chúng ta.”
Zekou trừng mắt liếc nhìn hai người kia, “Hai người các ngươi thật không có tiền đồ, ta muốn đi tìm Aoki kun tranh luận, để cho ngài ấy trừng phạt Chishima.”
Zekou vì muốn để miệng vết thương nhìn qua thật dọa người, chỉ thô sơ giản lược băng bó, cũng không rửa vết máu trên tay, trực tiếp đi tìm Aoki.
Nghe Zekou nói ý đồ hắn đến xong, Aoki nhấp một ngụm trà, vân đạm phong khinh nói: “Vì sao Chishima lại đả thương ngươi?”
Zekou vẻ mặt vô tội, “Ta làm sao biết, hắn cầm vũ khí đi vào. Aoki kun, ngài cần phải vì ta làm chủ, sắp đến Hoa Khôi Chi Dạ, hơn nữa tay ta bị thương, làm sao có thể hầu hạ khách nhân?”
Ánh mắt Aoki lướt qua miệng vết thương của hắn, “Vậy mấy ngày tới ngươi cứ nghỉ ngơi đi, tuyển chọn Hoa Khôi vốn dĩ cũng không hy vọng ngươi có thể thắng.”
Zekou biểu tình lập tức kinh ngạc, “Aoki kun, ngươi không trừng phạt……”
“Ta mệt mỏi, ngươi trở về đi.” Aoki đánh gãy lời hắn nói, cũng bảo tiểu nam hài hầu hạ trong phòng mình đưa Zekou đi ra ngoài.
Đợi cho đến khi đem người đuổi đi, Aoki mới nhăn lại mi, tên kia thật sự là ỷ vào chính mình thích hắn, lại càng không kiêng nể gì. Cư nhiên dám động thủ đả thương người, cánh đã cứng cáp rồi!
Hắn suy nghĩ một chút, liền sai người gọi Tịch Đăng tới, nào biết đối phương căn bản chẳng thèm tới, nhất thời đem Aoki chọc tức.
***
Tịch Đăng đem Tachi đặt tại chỗ cũ, đột nhiên nhớ tới Kurihara bị hắn bỏ rơi ở phòng tắm.
Chờ đến lúc hắn đi đến, Kurihara đã ngâm mình ở một bồn tắm khác nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh, mí mắt cũng không nâng, “Đã trở lại thì trực tiếp ngâm tiếp đi, tiểu Chishima, ngươi đừng lãng phí dược của ta.”
Tịch Đăng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, “Ta không ngâm.”
Kurihara chậm rãi mở mắt ra, trong mắt còn có nhập nhèm buồn ngủ, “Sao? Không ngâm?” Hắn hơi chút ngồi dậy, bởi vì động tác làm cho tiếng nước vang lên “rào rào”.
“Tiểu Chishima, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Kurihara nhẹ nhàng cười, “Chỉ sợ ngươi không muốn làm nghệ kĩ, ngươi có chuyện khác muốn làm đi.”
Tịch Đăng không nói chuyện.
Kurihara chậm rãi từ trong nước đứng lên, lấy y phục treo bên cạnh phủ thêm, “Quên đi, hài tử trưởng thành không còn nghe lời. Ta cũng không truy vấn ngươi muốn làm cái gì, không ngâm cái này, nhưng vẫn phải đi thử y phục một chút, miễn cho đêm đó mất mặt.”
***
Từ trước đến nay Hoa Khôi Chi Dạ là buổi tối náo nhiệt nhất Chi Viên, ngay cả người ngày thường không tới Chi Viên, hôm nay cũng tới xem.
Đèn lồng đỏ treo đầy trên đường nghênh đón những nghệ kỹ mỹ lệ, cánh hoa anh đào Yoshino*bị thổi rơi ở vùng đất an bình này, có vẻ vừa tươi đẹp vừa lãng mạn.
*Anh đào Yoshino: Là một loại anh đào lai ghép nguồn gốc không rõ, mọc như là loại cây lai ghép tại Nhật Bản, trong đó nó được gieo trồng rất lâu đời tại Yoshino và một số nơi khác. Hiện nay nó là giống cây anh đào được gieo trồng phổ biến nhất để lấy hoa trong khu vực ôn đới khắp thế giới.Hai bên đường phố đã đứng đầy người, bọn họ đang chờ đợi những nhân vật chính tối nay xuất hiện.
Những nghệ kỹ ngày thường vẫn giấu mình trong phòng, nay sẽ mặc trang phục đẹp nhất của họ, vẽ nên dung trang, trang điểm tinh xảo nhất trên gương mặt, “lộc cộc” đi qua trên những phiến đá xanh ở nơi này, lưu lại bóng hình xinh đẹp nhất.
Kurihara nâng lên khuôn mặt trước mặt, tinh tế vì đối phương vẽ mi. Lông mày của Tịch Đăng lộ ra vẻ sắc bén, mà hắn muốn đem nó trở nên nhu hoà hơn.
Tịch Đăng có thể tinh tường cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả vào mặt mình, thiếu niên có chút không thoải mái, lại lập tức bị mắng.
“Đừng cử động, đừng làm ta vẽ sai.”
Sau đó Kurihara ở trên khóe mắt Tịch Đăng tô thêm một chút phấn hồng, thoạt nhìn càng thêm rực rỡ mỹ lệ.
Sau đó vẽ môi.
Cuối cùng là đội lên tóc giả dày nặng cho đối phương.
*********
Trúc: Phong cách trang điểm như vậy nè. Vì hình của nam mình tìm thấy được không đẹp lắm, nên lấy hình này mấy bạn cứ tự tưởng tượng tương tự vậy á.***
Kurihara lui về sau đôi chút, thưởng thức tác phẩm của chính mình, rồi cầm cây quạt đưa cho Tịch Đăng, “Đợi lát nữa chúng ta đều phải dùng quạt che khuất mặt, chỉ lộ ra một phần nhỏ cho những người đó xem.”
Hắn dừng lại, “Nhìn dáng vẻ này, đột nhiên cảm thấy tiểu Chishima lớn lên rất giống tiểu Suzuki đó. Tiểu Chishima, nói không chừng Hoa Khôi đêm nay chính là ngươi.”
Bởi vì mặt bị trát một lớp phấn rất dày, Tịch Đăng rất khó có thể làm ra biên độ biểu tình gì lớn. Thiếu niên hơi hơi mỉm cười, tiện đà lắc lắc đầu.
Kurihara kéo tay Tịch Đăng, “Thời gian không sai biệt lắm, ngươi đi theo ta cùng nhau đi ra ngoài đi.”
Lúc ra đến cửa, Tịch Đăng đột nhiên dừng lại, “Kurihara kun, ta để rơi ít đồ ở trong phòng, ngươi xuống lầu trước đi.”
Kurihara ừ một tiếng, “Ta ở cửa chờ ngươi.” Hắn mở cây quạt hơi hơi che khuất nửa khuôn mặt, đi xuống dưới lầu.
Tịch Đăng xoay người hướng một phương hướng khác đi đến. Khi Suzuki nghe thấy cửa phòng mình bị đẩy ra, không kiên nhẫn nhíu mày, “Tiểu Chí, ta đã bảo ngươi tự đi chơi đi, đợi lát nữa ta sẽ xong.”
Suzuki nói xong lại chỉ nghe được tiếng đóng cửa, trong lòng tức khắc cảm thấy không đúng, hắn quay đầu, đôi mắt lập tức trợn tròn.
“Ngươi!”
Tịch Đăng nhanh chóng đi tới, ngồi quỳ ở trước mặt Suzuki, bắt lấy tay hắn, “Ta có một kế hoạch, mặc kệ ngươi đáp ứng hay không đáp ứng.”
“Cái gì?” Suzuki hoàn toàn kinh ngạc.
“Ta muốn dẫn ngươi rời khỏi nơi này.” Tịch Đăng cúi đầu kéo xuống danh thiếp treo ở bên hông Suzuki.
Suzuki không dám tin vào tai mình, “Ngươi nói cái gì?”
Suzuki nhìn thấy Tịch Đăng đem danh thiếp của mình treo ở bên hông hắn, cho dù có ngu ngốc hơn nữa cũng phát hiện có điểm không bình thường.
“Ngươi hóa trang thành như vậy là muốn giả trang làm ta?” Suzuki nói xong, liền đoạt lấy danh thiếp trở về, “Chishima, ngươi điên rồi.”
Tịch Đăng tránh đi tay hắn, “Ta không có điên, Chishima*, ngươi đi đến nơi an toàn trước chờ ta, ta lập tức tới ngay.” Hắn nói xong liền đi cởi ra kimono dày nặng trên người Suzuki.
*Không phải tác giả nhầm tên đâu nhé. Đoạn này vì Tịch Đăng muốn đóng giả làm Suzuki nên gọi Suzuki là Chishima.Suzuki bắt lấy tay Tịch Đăng không chịu buông, “Không được, ngươi điên rồi, nếu bị bắt lại chúng ta sẽ chết.”
Tịch Đăng giương mắt nhìn Suzuki, “Nhưng để cho ta nhìn ngươi tiếp khách, ta chết cũng làm không được, ta tự mình ích kỷ, nếu muốn chết, ngươi có muốn bồi ta không?”
Môi Suzuki run rẩy, vành mắt lập tức đỏ, “Ta không muốn bồi ngươi đi tìm chết.”
Tịch Đăng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Suzuki, “Suzuki ngoan, đừng khóc, chúng ta sẽ không chết.”
Tịch Đăng nói xong liền tiếp tục cởi y phục của Suzuki, sức lực Suzuki không lớn bằng thiếu niên, sau khi bị cởi kimono hắn cơ hồ yên lặng rơi lệ, nỗ lực khắc chế chính mình không được khóc ra tiếng.
“Chishima, không cần.”
Tịch Đăng biểu hiện rất bình tĩnh, thiếu niên trói Suzuki bằng áo ngoài mà mình cởi ra, trực tiếp ôm lấy đối phương, đi ra ngoài.
***
“Kurihara, Suzuki có phải còn ở trên lầu không? Chỉ thiếu các ngươi thôi đó.”
Kurihara nghe được thanh âm quay đầu lại, cười một cái, “Aoki kun a, tiểu Suzuki nói làm rơi chút đồ ở trong phòng, ta đang đợi hắn.”
Aoki nghe xong lời này, liền muốn đi vào trong phòng. Kurihara lấy cây quạt chặn đường đi Aoki, “Aoki kun không phải phải đi trước sao?”
“Ta đi xem Chishima, có người nói hắn sinh bệnh.”
Kurihara nói: “Ai, ta đã xem qua rồi, hiện tại uống thuốc xong đã ngủ, Aoki kun mau đi đến phía trước đi, ta đợi Suzuki rồi tới ngay, bằng không sẽ không kịp giờ.”
Aoki nhíu mày, không yên tâm mà dặn dò Kurihara vài câu, nhưng vẫn xoay người rời đi.
***
Trên lầu.
Suzuki nhìn người trước mặt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tịch Đăng hóa trang thành nghệ kỹ, thật ra hắn cũng đã từng nghĩ tới trộm hóa trang cho đối phương một lần, nhưng không nghĩ tới đời này lại có thể thật sự nhìn thấy, lại rất có khả năng là lần cuối cùng nhìn thấy mặt đối phương.
Chishima mặc như vậy thật là xinh đẹp.
Nhưng hắn nghĩ cả đời không muốn nhìn Chishima đẹp như vậy.
Tịch Đăng ôm Suzuki từng bước một bước về phía trước, ánh mắt chưa bao giờ kiên định như thế, cho dù con đường phía trước mịt mờ, một mảnh hắc ám.
Thiếu niên vào trong phòng mình, đem Suzuki buông xuống, cầm lấy Tachi trên tường, rồi đi đến một cái rương lớn ở góc tường. Hắn cầm Tachi ở mặt bên cái rương rạch mấy đường nhỏ.
Suzuki nhìn cái rương gỗ kia, lập tức minh bạch Tịch Đăng muốn làm cái gì.
Tịch Đăng đem Tachi một lần nữa treo lại ở trên tường, đi về phía Suzuki, đè xuống tất cả phản kháng của đối phương, trực tiếp đem người ôm đến bên cạnh rương gỗ, mở cái rương ra.
Suzuki không chịu đi vào, “Chishima, bọn họ sẽ không bỏ qua ngươi, lát nữa ngươi căn bản không thể trốn thoát.”
Suzuki biết Tịch Đăng giả trang thành hắn, để cho hắn cơ hội có thể chạy đi.
Ánh mắt Tịch Đăng bình tĩnh, hắn sờ sờ đầu Suzuki, “Ngoan, ngủ một giấc sẽ có thể gặp được ta rồi.”
Suzuki vẫn luôn lắc đầu, “Ta không cần, Chishima, ngươi không cần hồ nháo, hiện tại còn kịp, chỉ cần ta mặc xong quần áo, sẽ không có ai phát hiện.”
Tịch Đăng cư nhiên có tâm tình cười, “Suzuki khóc thật sự rất xấu.”
Thiếu niên nói xong, tay đặt ở trên lưng đối phương, nâng lên, hướng về cổ Suzuki, nặng nề đánh xuống.
Lúc Tịch Đăng khép lại rương gỗ, hắn nhìn thoáng qua cái rương thật sâu, đôi mắt khép lại.
“Rầm… Lạch cạch…”
Thiếu niên khoá rương lại, rồi đứng lên đi ra ngoài.
Mấy ngày trước Tịch Đăng đã tìm người, nói muốn vận chuyển một cái rương đến trên một con thuyền, lát nữa tiểu nam hài hầu hạ Suzuki sẽ mang những người đó đến đây đem cái rương chở đi.
Chủ nhân chiếc thuyền chính là vai chính công, khi vai chính công nhìn thấy dáng vẻ nghệ kỹ mỹ lệ nghèo túng đáng thương, hơn nữa đối phương lại còn là vai chính thụ, nhất định sẽ đem người mang đi khỏi nơi này.
Như vậy Suzuki sẽ không cần bị bắt đi tiếp khách mấy tháng, mới gặp gỡ vai chính công.
Đây là kế hoạch nếu Tịch Đăng trốn không thoát, nhưng nếu hắn có thể chạy đi, hắn sẽ mang Suzuki đến một con thuyền khác, chính hắn sẽ mang Suzuki rời khỏi nơi này.
Kurihara đợi cho đến khi Tịch Đăng quay lại, lắc lắc cây quạt, “Tìm được đồ đạc rồi?”
Tịch Đăng ừ một tiếng, đi đến bên cạnh Kurihara, “Cảm ơn Kurihara kun.”
Kurihara cười nhẹ, ánh mắt đảo qua danh thiếp ở bên hông Tịch Đăng, “Cảm tạ cái gì, ta chỉ là muốn biết có thể phát sinh kỳ tích hay không.”