Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 4 - Chương 19: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Thanh âm của da thịt bị xé toạc



“Ta cho rằng ngươi đã sớm biết, không phải chúng ta đã gặp ở quán bar sao?”

“Ta nghĩ rằng ngươi đang theo dõi ta.”

Một người một rắn sau khi nhìn nhau một lúc, người cất tiếng trước, “Nói thật, ta có điểm tò mò về phương diện thẩm mỹ của ngươi. Nghĩa là… Ngươi thích rắn? Hay con người? Hay nửa người nửa rắn?”

Tịch Đăng không trả lời câu hỏi này mà nói, “Ta đi ra ngoài đã.”

Sau khi nói xong, Tịch Đăng đứng dậy và đi ra ngoài. Dương Xác sửng sốt hỏi cậu, “Ngươi đi đâu vậy? Vết thương trên người của ngươi đã tốt chưa?”

Dương Xác không dám hỏi quá nhiều, sợ Tô Vân Vĩ đã trở lại phòng nghe được.

Tịch Đăng đã đi giày. Cậu đi đôi giày mà mình bảo Dương Xác mua lúc trước. Đôi giày nửa đêm hôm qua Tịch Đăng mang về không vừa chân. Quần áo cũng vậy, cứ như bị cởi ra khỏi người của người khác. Giày và quần áo đều bị vấy máu. Dương Xác ngâm những thứ này trong nước rồi bỏ chúng vào một túi rác.

“Đợi đã, ngươi cầm cái này đi.” Dương Xác đuổi theo Tịch Đăng đến cửa và nhét thứ gì đó vào tay cậu. Tịch Đăng nhìn vào đồ vật trong tay, phát hiện ra đó là một chiếc điện thoại.

Dương Xác nói rất nhanh, “Ngươi đem theo cái này đi, ngươi biết gọi điện thoại chứ?”

Tịch Đăng nhìn vào chiếc điện thoại trong tay, ngập ngừng rồi nhét nó vào túi, “Biết.”

***

Tiểu Dư là người lâu năm trong câu lạc bộ nam sắc. Hôm nay, như thường lệ, anh ta đến câu lạc bộ lúc 6 giờ chiều, sau đó thay quần áo và trang điểm. Khi anh ta đang đứng trước gương điều chỉnh thắt lưng để nó không rớt, cửa chợt bị gõ vang.

“Đợi một chút.”

Nói xong, Tiểu Dư nháy mắt với chính mình trong gương trước khi xoay người đi qua mở cửa.

“Quản lý.” Tiểu Dư sững người khi nhìn thấy người ở cửa, chờ đến khi nhìn thấy những người khác đằng sau quản lý, anh ta mới phản ứng lại.

Tiểu Dư khoanh tay trước ngực đảo mắt, “Ồ, có chuyện gì vậy? Hôm nay thật náo nhiệt nha, quản lý, anh mang theo nhiều người tới vậy.”

Người quản lý cười lườm anh ta một cái, “Miệng cậu thật dẻo. Đây là người mới. Cậu đào tạo cho họ một chút, tối nay sẽ đưa theo.”

Tiểu Dư nói, “Đào tạo trong chừng này thời gian?”

“Mấy khách hàng lớn sắp tới. Lần trước, một số người bị chơi bị thương. Hiện tại còn ở bệnh viện. Chúng ta đang thiếu nhân viên, chỉ có thể cho người mới vào.”

Tiểu Dư nghe nói có khách hàng lớn tới, đôi mắt sáng rực lên, lập tức tiến sát vào người quản lý, “Ai vậy?”

“Mạnh thiếu.”

Tiểu Dư rụt trở về, “Ai dám phục vụ Mạnh thiếu chứ, đừng để tôi đi.”

“Câu lạc bộ của chúng ta chỉ có cậu biết làm việc, cậu không đi ai đi?” Người quản lý nói, “Hôm nay Mạnh Thiếu cho tiền boa, một xu tôi cũng không đưa cậu.”

Mặt Tiểu Dư lộ vẻ do dự, nhưng vẫn khẽ cắn môi gật đầu, người quản lý lúc này mới nói với mấy người phía sau, “Mấy cậu còn không mau đi vào? Đi theo Dư ca học một chút, đêm nay không được phép xảy ra sai sót.”

Sau khi người quản lý rời đi, Tiểu Dư đóng cửa lại và lướt một vòng đánh giá những người mới đến đang đứng trong phòng mình. Tất cả bọn họ đều lớn lên không tồi, duy chỉ…

Tiểu Dư cau mày, người này bộ dạng quá bình thường, ném ở trong đám đông có lẽ cũng không tìm thấy được. Anh ta bước tới, quét từ trên xuống dưới một cách chán ghét, lại đưa tay sờ soạng cơ thể của người trước mặt, “Sao cậu lại vào đây được?” Tiếp đó anh ta lại sờ sờ vào mặt của người kia, “May là làn da cũng không tệ lắm, rất trắng cũng không mụn.”

Tiểu Dư dứt lời liền quay qua nói với những người bên cạnh, “Nói thật, tôi không có gì để dạy các cậu. Các cậu chỉ cần nhớ hai câu: Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, còn có, đừng bao giờ đem chính bản thân mình sa vào. Vào nơi này, tất cả mọi người đều giống nhau, ra khỏi nơi này, chúng ta đều là một người bình thường. Cũng đừng nghĩ mình thấp kém hơn người ta. Ở thế giới này, chỉ cười kẻ nghèo chứ không cười người xướng* (ca kỹ, gái điếm, trai bao,…). Chúng ta có thể kiếm tiền ở đây cũng coi như là bản lĩnh của chúng ta. Được rồi, đồ trang điểm đều ở trên bàn, các cậu chắc cũng không cần trang điểm, chỉ cần thoa ít kem nền là được. Còn cậu…”

Tiểu Dư nhìn người trước mặt, thở dài, “Dù sao đi nữa, lát nữa cậu cũng sẽ không được chọn, muốn làm gì thì tự làm đi. Tôi sẽ chọn quần áo cho cậu.”

Người bị anh ta nói không phản ứng gì nhiều. Người nọ quay đầu nhìn vào những món đồ trang điểm trên bàn và thấy ai đó đã vặn ra một cái chai nhỏ. Người nọ có vẻ khá thích thú, cũng đi tới bên cạnh.

Tiểu Dư đang bận chọn quần áo, nghĩ về những khách hàng khó tính tối nay anh ta cũng không rảnh quản mấy người đó. Khi Tiểu Dư lấy xong quần áo, quay lại nhìn thấy người trước mặt, anh ta lập tức nói không nên lời, “Cậu làm cái quỷ gì vậy?”

Người lúc trước chỉ là diện mạo bình thường, hiện tại dường như bị vẽ thành một con quỷ.

Tiểu Dư vừa tức giận lại vừa buồn cười, anh ta bảo những người khác đi thay quần áo, còn mình thì túm lấy tên nhóc kia, “Cậu đi rửa mặt với tôi. Ống nước ở đây bị hỏng. Chúng ta ra bên ngoài rửa.” Tiểu Dư lấy một chiếc mặt nạ cho đối phương, “Đeo nó vào để đi ra ngoài không làm người khác sợ hãi.”

Tiểu Dư mang theo người nọ ra ngoài, đối phương lúc này thật ngoan ngoãn, đeo mặt nạ chất lượng kém trên mặt và cúi đầu đi theo Tiểu Dư. Nhưng mà Tiểu Dư chưa được mấy bước, đã nhìn thấy một người quản lý khác.

Người quản lý này là người quản lý phụ trách ghế lô giám đốc, ngay khi người quản lý nhìn thấy Tiểu Dư, hắn nhanh chóng đi tới và nói, “Tại sao cậu vẫn còn ở đây? Mạnh thiếu đang chờ kìa. Cậu dẫn ai đó qua trước, tâm trạng của Mạnh thiếu dường như rất không tốt, bên trong chỉ có một mình ngài ấy, các cậu phục vụ cho tốt.”

“Á, không phải còn chưa tới 7 giờ sao?”

“Khách hàng thì quan tâm cái gì đến thời gian của cậu chứ?” Người quản lý nhìn người đứng sau Tiểu Dư. “Người mới đến hôm nay à? Lão Lý nói với tôi, còn mấy người nữa ở đâu?”

“Đang thay quần áo, người này cậu ta……”

Người quản lý ngắt lời của Tiểu Dư, “Cậu mang cậu ta đi vào trước, mấy người còn lại tôi sẽ đem qua sau, nhanh đi đi.” Người quản lý cũng không nghe Tiểu Dư nói bất cứ điều gì, vội vàng đẩy người vào trong ghế lô.

Đến khi đẩy bọn họ đến cửa, người quản lý mỉm cười và nói với hai vệ sĩ đứng trước cửa, “Đây là điều mà câu lạc bộ của chúng tôi biết làm nhất.” Hắn lại hạ giọng, “Tiểu Dư, tất cả trông cậy vào cậu, tôi sẽ đến qua bên kia đưa người mới đến lại đây.”

Tiểu Dư bị ánh mắt không chút độ ấm của hai vệ sĩ cao lớn nhìn, đột nhiên quên mất người phía sau mình vẫn đang mang một gương mặt mèo. Người vệ sĩ lạnh lùng nhìn Tiểu Dư, rồi nhìn người đằng sau.

“Có chuyện gì với cậu ta vậy?”

Tiểu Dư ngượng ngùng nhìn lại, đang định nói gì đó. Cánh cửa ghế lô bỗng mở ra, một người đàn ông bước ra ngoài. Hắn nhìn Tiểu Dư, “Chỉ có hai người thôi hả? Trực tiếp đi vào đi.”

Hắn để hai người Tiểu Dư vào phòng, liền từ bên ngoài đóng cửa lại.

Ngay khi Tiểu Dư bước vào, anh ta lập tức dùng mắt quét tìm vị trí của vị khách. Sau khi tìm thấy mục tiêu đang ngồi trên ghế sô pha, Tiểu Dư đầu tiên thấp giọng thì thầm bảo người bên cạnh đừng di chuyển, không được tháo mặt nạ ra, sau đó mới treo lên một nụ cười thật tươi tiếp đón đi qua.

“Mạnh thiếu, Tiểu Dư nhớ ngài đã lâu, tại sao lâu như vậy ngài mới đến?”

Mạnh Phi Nguyên ngước mắt lên, nhìn người đang đi về phía mình với một vẻ quyến rũ đầy phong tình. Khi hắn ta đang hơi mệt mỏi và muốn gọi người kêu bọn họ đi đi, Mạnh Phi Nguyên chợt thấy người đeo mặt nạ đi phía sau người này giơ tay và chém nó xuống cổ Tiểu Dư một phát.

Tiểu Dư bị đánh choáng váng, che lại cổ quay đầu lại.

“Cậu điên à?”

Đối phương cũng nhìn vào tay Tiểu Dư, trả lời anh ta, “Xin lỗi, không thuần thục lắm.”

Mạnh Phi Nguyên đang ngồi trên sô pha không biết vì sao ánh mắt bỗng sáng lên. Hắn ta nhanh chóng bước tới phía trước cũng không hề liếc mắt nhìn Tiểu Dư một cái. Ánh mắt Mạnh Phi Nguyên nhìn thẳng vào người đeo mặt nạ nói, “Cậu ra ngoài trước đi.”

Tiểu Dư đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt của Mạnh Phi Nguyên âm trầm trầm quét qua. Tiểu Dư giật mình, nghĩ rằng chính mình cùng người mới này cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, huống chi người này còn sử dụng phương pháp này để thu hút sự chú ý của Mạnh thiếu, thật không biết xấu hổ.

Nghĩ vậy, Tiểu Dư liền cười một cái thật tươi rồi đi ra ngoài.

Mạnh Phi Nguyên đem người đuổi đi rồi mới đưa tay tháo mặt nạ của người trước mặt xuống và nở một nụ cười.

Người đối diện hắn ta có một khuôn mặt đầy màu sặc sỡ. Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, xấu xí đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mạnh Phi Nguyên xoay người rút một vài tờ khăn giấy lau mặt cho đối phương, đôi mắt dịu dàng gần như khủng bố, “Lúc trước ngươi đã đi đâu?”

Tịch Đăng không tránh các động tác của hắn ta, chỉ lấy lại mặt nạ. Mấy tờ khăn giấy không thể lau sạch được, càng lau mặt càng lấm lem.

“Lúc trước không quan trọng, quan trọng là hiện tại.” Tịch Đăng nhếch môi dưới, ngón tay chơi chơi với chiếc mặt nạ chất lượng kém, những hạt kim sa trên đó rơi xuống rất nhiều, “Ngươi có muốn gọi cứu mạng trước không?”

Động tác của Mạnh Phi Nguyên dừng lại, hắn ta thả tay xuống, “Ngươi tới giết ta?”

“Ngươi có nhớ những gì ngươi đã nói không? Trước khi ngươi chết, ta thuộc về ngươi.” Nụ cười của Tịch Đăng hòa với kiểu trang điểm trên khuôn mặt cậu, vừa quỷ dị vừa đáng sợ. Cậu từ từ tiến lại gần khuôn mặt của Mạnh Phi Nguyên, “Ngay cả việc ta bị bắt cóc trói đi ngươi cũng không ngăn chặn được. Vậy mà còn muốn ta thuộc về ngươi? Ngươi đã vô dụng với ta rồi.”

Thanh âm của da thịt bị xé toạc.

Ngay lập tức, khuôn mặt của Mạnh Phi Nguyên vặn vẹo vì đau đớn. Hắn ta nắm lấy bàn tay Tịch Đăng đã thò tay vào bụng mình và giữ chặt nó. Máu đỏ tươi chảy ra từ bụng của hắn ta, không khí đều có mùi máu tanh.

“Ai?” Mạnh Phi Nguyên nghe hiểu những lời của Tịch Đăng vừa nói, hắn ta chợt nhận ra đối phương không tự nguyện rời khỏi hội đấu giá. Trên trán Mạnh Phi Nguyên toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Tay của Tịch Đăng ở trong bụng đối phương không di chuyển nữa. Cậu rũ mắt nhìn xuống Mạnh Phi Nguyên khóe môi nhếch lên khinh miệt, “Ngươi vén quần áo của ta lên đi.”

Môi của Mạnh Phi Nguyên hơi trắng bệch vì mất máu. Hắn ta nghe lời của Tịch Đăng, làm theo. Sau khi nhìn thấy những vết sẹo vằn vện như giun trên làn da trắng sáng của cậu, đôi mắt của Mạnh Phi Nguyên đột nhiên đỏ lên.

“Tất cả những thứ này đều do những kẻ đó làm ra, Mạnh Phi Nguyên, ngươi không phải nói ta chỉ thuộc về ngươi sao? Nhưng khoảng thời gian trước đó ta đều nằm dưới sự giám sát của những kẻ đó.” Tịch Đăng tiến đến bên tai Mạnh Phi Nguyên, từ từ rút tay ra, “Mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một giây, bọn họ đều nhìn ta, nghiên cứu ta, bây giờ ta phải trở về, loại phế vật như ngươi cứ tiếp tục làm tổ ở đây sống mơ mơ màng màng đi.”

Khi Tịch Đăng hoàn toàn rút tay ra, cậu cau mày ghét bỏ, sau đó lau máu lên trên mặt của Mạnh Phi Nguyên. Lau không sạch, cậu liền chà chà lên quần áo của đối phương.

Tịch Đăng thu lại tươi cười trên khuôn mặt, ánh mắt nhìn Mạnh Phi Nguyên tựa như đang nhìn một thứ rác rưởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.