Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 4 - Chương 29: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – "Em thật ngốc” Ân Thập Lục nói



Dương Xác nhớ tuần thứ hai sau khi từ bệnh viện trở về mình bắt đầu phát sốt. Lúc đầu, y nghĩ đó là cảm cúm do thay đổi nhiệt độ. Dương Xác đến phòng khám ở tầng dưới để mua thuốc cảm, nhưng vô dụng, y tiếp tục bị sốt. Dương Xác sợ vết thương bị nhiễm trùng nên đến bệnh viện khám, nhưng bác sĩ bệnh viện sau khi khám liền cau mày, sau đó cho Dương Xác uống thuốc kháng sinh, nằm ở phòng khám ngoại trú, truyền dịch vài ngày. Thế nhưng y vẫn bị sốt. Dương Xác bắt đầu phát hiện ngoại trừ cơ thể phát sốt thì còn có các triệu chứng khác xuất hiện.

Chẳng hạn như khát nước, y luôn muốn uống nước, mỗi lần một chai, mỗi ngày, y gần như uống cả mấy chục chai.

Ví dụ như là bong tróc da. Dương Xác có thể dễ dàng xé một lớp da trên cơ thể xuống. Lớp da non sai khi bị xé mịn màng bóng loáng đến không ngờ, thậm chí không có lông trên cơ thể.

Dương Xác dần nhận ra có điều gì đó không ổn.

Sự suy đoán của Dương Xác khiến y toát mồ hôi lạnh. Lúc đầu, Dương Xác không dám tin, sau đó bắt đầu hoảng loạn, cuối cùng liền muốn che đậy. Khi Dương Xác thấy da của mình bị bong tróc trong phòng tắm thực sự là da rắn.

Đúng, Dương Xác đã lột da, khi y đang tắm, những miếng da đó tự nhiên bóc ra.

Nhìn chính mình trong gương, Dương Xác cảm thấy khuôn mặt mình đã thay đổi. Nhưng cẩn thận nhìn, đó vẫn là khuôn mặt của y. Y sợ tất cả những điều này, y không dám đến bệnh viện và lén xử lý da rắn. Dương Xác nhờ Nghiêm Hâm xin giúp mình, y trốn ở nhà cả ngày. Trốn ở nhà cũng không phải là an toàn nhất, bởi vì trong nhà còn có Tô Vân Vĩ.

Dương Xác không dám chào hỏi với Tô Vân Vĩ, sợ đối phương sẽ phát hiện mình khác thường. May mắn là đối phương là một trạch nam, anh ta không chú ý đến thứ gì khác ngoài thí nghiệm.

Nhưng tối hôm đó, Dương Xác muốn đến siêu thị mua bao thuốc, nên y ra ngoài. Lần đi ra khỏi cửa này, Dương Xác một đi không bao trở lại.

Vừa tỉnh dậy, Dương Xác đã bị nhốt trong một cái bể rất lớn ở một nơi rất xa lạ, chung quanh đều là dụng cụ y xem không hiểu.

Chờ đến khi nhìn thấy Tô Vân Vĩ, Dương Xác mới nhận ra đây là đâu.

Liệu bây giờ mình có thể sống sót không?

Dương Xác không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng y bắt được một số manh mối. Y nghe thấy những nhà nghiên cứu đó nhắc tới cái video gì đó. Sau đó y đã được chuyển đi khẩn cấp. Chỉ sợ đã xảy ra điều gì đó rất tồi tệ.

Dương Xác có một cảm giác trả thù kỳ lạ trong lòng, y hy vọng rằng ai đó sẽ phát hiện cái địa ngục trên nhân gian này.

Những người ở nơi này căn bản không xem những vật thí nghiệm của họ là những mạng sống. Những người trông giống người và rắn kia bị ném vào những chiếc hộp thủy tinh bịt kín như rác rưởi. Dương Xác tận mắt nhìn thấy những người này chỉ cần bấm một nút gì đó bên ngoài hộp thủy tinh. Thứ ở bên trong bắt đầu giãy giụa đến chết, cuối cùng biến thành một đống thịt nát.

Những người đó hiện tại khả năng ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên chính mình cũng chỉ có thể ở chỗ này lẳng lặng chờ đợi cho đến khi cái chết đến.

***

Sau khi đọc phần cuối cùng của tờ báo, Mạnh Phi Nguyên cười ha hả và ném tờ báo đi, hắn ta quay đầu lại nhìn người ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, “Lần này thật quá hoàn hảo, Tịch Đăng, ta đây là trả thù cho ngươi đó, vậy thì…”

Tịch Đăng vẫn mang khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn. Biểu tình của cậu rất nhạt. Nghe Mạnh Phi Nguyên nói Tịch Đăng chỉ nhướn mày, “Ta rất hài lòng với món quà của ngươi, nhưng ta vẫn có việc phải làm.”

“Việc gì vậy?” Mạnh Phi Nguyên cau mày, mặt hắn ta hơi tối lại, “Đừng quên người đã cứu ngươi khỏi phòng thí nghiệm, là ta. Ta đã bắt cóc một số chuyên gia, còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ một người ngắt điện tối hôm đó. Ta làm tất cả những điều này có nguy hiểm rất lớn.”

Sau khi Mạnh Phi Nguyên nói xong, điện thoại của hắn ta bỗng reo lên. Hắn ta mắng một tiếng và lấy điện thoại ra khỏi túi. Sau khi thấy cái tên nổi lên phía trên màn hình, biểu tình của Mạnh Phi Nguyên lập tức bình tĩnh lại như thể người gọi điện rất quan trọng với hắn.

Hắn ta đứng dậy khỏi ghế sô pha, vừa bước ra ngoài vừa nhấc điện thoại.

Tịch Đăng đã quen thuộc với biểu hiện này của Mạnh Phi Nguyên. Mỗi lần hắn ta nhận được cuộc gọi từ người kia, biểu cảm của hắn ta luôn như vậy. Thậm chí trong mắt hắn còn mang theo vẻ nhảy nhót.

Tịch Đăng có thể nhận ra cảm tình của Mạnh Phi Nguyên đối với người gọi này là không bình thường. Thậm chí sự hứng thú của hắn ta đối với cậu dường như đã giảm bớt. Không thể không nói, số lần Mạnh Phi Nguyên đen mặt với chính mình đã tăng lên khá nhiều.

Kể từ khi rời khỏi phòng thí nghiệm, mấy ngày nay, Mạnh Phi Nguyên cũng rất thành thật, không hề thực hiện những động tác trêu chọc như trước đây.

Tịch Đăng nhíu mày cũng đứng dậy và đi về phía Mạnh Phi Nguyên. Mạnh Phi Nguyên quá tập trung vào cuộc gọi đến nỗi không hề phát hiện Tịch Đăng đã đến gần. Chờ đến khi điện thoại trong tay bị giật đi, hắn ta mới giật mình quay đầu lại. Tịch Đăng cầm điện thoại của Mạnh Phi Nguyên đặt lên tai, liền nghe được giọng nói của người phía bên kia.

“…… Nơi đặt thứ kia ở số 33 đường Hương Lý, cậu đưa tin tức cho truyền thông. Có phải em ấy lại náo loạn rồi không? Cậu nói với em ấy……” Thanh âm đột nhiên im bặt, dường như đối phương nhận ra điều gì đó, trong chốc lát chỉ có tiếng hít thở bình tĩnh.

Tịch Đăng nhìn chằm chằm vào Mạnh Phi Nguyên, dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương đừng nghĩ giật điện thoại lại, đồng thời mở miệng.

“Ngu Thanh Ninh? Không, tôi nên gọi anh là Ân Thập Lục.”

Đầu kia điện thoại chớp mắt liền lâm vào im lặng, sau đó vang lên một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười đó làm Tịch Đăng cảm thấy lỗ tai phát ngứa.

“Thập Thất, em còn không ngốc lắm.”

Rõ ràng chỉ là một câu, thậm chí còn có chứa từ ngữ coi thường cậu, nhưng Tịch Đăng không hiểu sao lại cảm thấy một bên tai nóng lên. Cậu nỗ lực điều chỉnh hơi thở, cố gắng không để đối phương phát hiện sự bất thường của mình.

“Ân Thập Lục, nhiệm vụ của anh lần này là gì?”

Lần trước, bởi vì nhiệm vụ quá khó khăn, tác giả đã phái Ân Thập Lục đến, lần này thì sao?

Tịch Đăng đoán đối phương là Ân Thập Lục hoàn toàn là vì phong cách làm việc của hắn. Chính là thả lưới để bắt cá lớn, nước ấm luộc ếch*, lại còn có thù tất báo.

*Nước ấm luộc ếch: Nếu dùng nước nóng luộc ếch, ếch sẽ nhảy ra ngoài, nhưng nếu dùng nước lạnh nhử trước, từng chút cho nước tăng nhiệt độ, tới khi đủ chín thì ếch không thể nhảy ra được nữa, sẽ bị luộc chín.

Loại người như Mạnh Phi Nguyên không thể thông minh đến mức khiến ngay cả việc Dung Diệc chủ động nhận tội cũng đoán chính xác. Hơn nữa hai lần tình cờ gặp Ngu Thanh Ninh đều quá trùng hợp, lần đầu tiên không tính nhưng đến lần thứ hai cậu liền bắt đầu nghi ngờ.

“Sao? Em muốn biết?”

“Ừ.”

“Trước tiên, em đưa điện thoại cho Mạnh Phi Nguyên đi đã.”

Tịch Đăng trả lại điện thoại cho Mạnh Phi Nguyên, Mạnh Phi Nguyên tiếp nhận điện thoại. Khuôn mặt nhăn nhó vì bị Tịch Đăng giật điện thoại của hắn ta lập tức giãn ra.

Nhìn thấy thế Tịch Đăng yên lặng nghiến răng, cái tên Ân Thập Lục đáng chết này mị lực lớn đến mức ngay cả Mạnh Phi Nguyên cũng có thu phục? Một người xếp hạng ở phía trước cũng không thể khoa trương như vậy chứ.

Mạnh Phi Nguyên tiếp nhận điện thoại, mấy giây sau liền dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn Tịch Đăng. Chờ đến khi hắn ta ừ một tiếng rồi đè lại điện thoại, Tịch Đăng liếc mắt nhìn màn hình di động thì phát hiện điện thoại đã cúp máy.

Ân Thập Lục tắt máy, bởi vì Mạnh Phi Nguyên không nhấn phím.

“Ngươi có thể đi.” Mạnh Phi Nguyên nói với Tịch Đăng nói, “trước khi ta hối hận.”

“Tại sao? Anh ấy đã hứa gì với ngươi?” Hiện tại Tịch Đăng không hiểu sao rất khó chịu bực bội, lại có một chút ghen ghét, hơn nữa sự ghen ghét này không biết là ghen ghét ai.

“Ngươi đang nói về Ninh ca sao?” Mạnh Phi Nguyên nhe răng cười, “Anh ấy hứa sẽ cùng ta đi đi du lịch Châu Âu một chuyến.”

“Thật không?” Tịch Đăng gật gật đầu, “Xem ra nhiệm vụ của anh ấy và ngươi có liên quan.”

Mạnh Phi Nguyên ừ một tiếng, tựa hồ không hiểu ý của Tịch Đăng.

Tịch Đăng cũng không dự định giải thích, cậu nói với Mạnh Phi Nguyên, “Ta đi trước, tạm biệt.”

Tâm nguyện đầu tiên đã được hoàn thành, hiện tại chỉ còn một tâm nguyện thứ hai, cậu chuẩn bị nhảy xuống biển để tìm người thân đây.

Tịch Đăng mượn một chiếc ô tô của Mạnh Phi Nguyên và lái thẳng đến bờ biển. Khi cậu đến bờ biển, vừa lúc là khi màn đêm buông xuống. Tịch Đăng ngồi trên bờ cát một lúc, ngắm mặt trời lặn và nhìn những khách du lịch trên bãi biển lục tục rời đi bởi vì nhiệt độ giảm đột ngột vào ban đêm.

Tịch Đăng từng bước từng bước đi xuống biển, nhìn nước biển từ từ dâng lên mu bàn chân, bắp chân, eo và vai, cậu liền trực tiếp lặn xuống nước. Lúc lặn xuống nước, quần áo trên người đều bị rách toạc, một cái đuôi rắn thay thế hai chân xuất hiện.

Tịch Đăng chạm vào mái tóc dài của mình và linh hoạt bơi sâu xuống biển. Nhưng cậu chưa bơi được bao lâu, đuôi rắn bỗng bị bắt lại, Tịch Đăng kinh ngạc quay đầu bỗng nhìn thấy Ngu Thanh Ninh, không, phải nói là, nhìn thấy Ân Thập Lục.

Ân Thập Lục nắm lấy đuôi rắn của Tịch Đăng bằng một tay và nhanh chóng bơi tới bên người của Tịch Đăng. Một tay khác ôm quanh eo Tịch Đăng, hắn mang Tịch Đăng ngược dòng bơi lên phía trên.

Tịch Đăng đột nhiên bị kinh hãi bởi sự thân mật bất ngờ này. Đợi đến khi cả hai trồi lên khỏi mặt nước, cậu mới kịp phản ứng, quay sang chất vấn đối phương, “Ân Thập Lục, anh đang làm gì vậy?

Ân Thập Lục lại rất bình tĩnh, nói, “Nhiệm vụ của anh là biến thành một xà nhân, tiếp cận đại bản doanh của bọn họ, em giúp anh đi, xem như nể tình anh đã từng giúp em.”

“Tất cả độc tố rắn của tôi đều dùng cho Dương Xác, tôi không thể biến đổi người thứ hai.” Tịch Đăng sửng sốt một lát mới nói.

“Không phải nói giao phối cũng có thể à?” Ân Thập Lục nghiêm túc.

Tịch Đăng sửng sờ rất lâu, khuôn mặt Ân Thập Lục đột nhiên tiến đến sát cậu, trên môi bỗng rơi xuống một nụ hôn cơ hồ không thể tính là hôn.

Rất nhẹ.

“Em thật ngốc.” Ân Thập Lục nói, nói xong lại hôn lên một lần nữa.

Không biết qua bao lâu, thanh âm của Tịch Đăng vang lên.

“Thiết lập nhân vật Ngu Thanh Ninh không phải là người mù sao?”

“Ừ.”

“Vậy tại sao anh có thể nhìn thấy?”

“Anh dùng tích phân.”

“Cho nên mộng du là giả?”

“Ừ.”

“Cút đi.”

< TOÀN VĂN HOÀN >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.