Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 4 - Chương 3: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – " chỗ tôi có một con quái vật, nó nửa người nửa rắn!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù nội tâm Dương Xác là sóng to gió lớn, nhưng y không thể khống chế được đôi chân của mình… càng đến gần đối phương, càng cảm thấy sợ hãi. Khi hoàn toàn đối mặt với đôi đồng tử khác người kia, trực giác Dương Xác cảm thấy kể từ tối nay, cuộc sống của y sẽ thay đổi long trời lở đất.

Nhìn kỹ hơn, khuôn mặt của con quái vật này tinh xảo đến đáng sợ, như thể mỗi tấc mỗi thước đều được đo và sắp xếp kĩ lưỡng. Dương Xác ngồi xổm trước mặt đối phương, không nói được lời nào, nhìn đối phương nghiêng đầu xuống.

“Ngươi kéo bọn họ ra ngoài đi.”

A?

Dương Xác đang ngây ngẩn cả người, bỗng nhìn thấy đối phương hất mái tóc dài ướt đẫm ra sau đầu. Lúc này Dương Xác mới chú ý tới nửa bên cổ của đối phương tất cả đều là vảy màu xanh lá.

Nó nhìn lên bầu trời, cau mày và trườn đi bằng cái đuôi. Là người chứng kiến tất cả mọi việc, sắc mặt Dương Xác tái nhợt, nhưng giây tiếp theo y không thể kiểm soát bản thân mà đi cứu người.

Con quái vật nửa người và nửa rắn vẫn luôn dựa vào một cái cây. Nó còn dùng cái đuôi dài quấn lấy một vài chiếc lá xuống dưới và đặt nó lên đầu của mình.

Những người trong xe không chết, nhưng tất cả đều bất tỉnh. Dương Xác rất vất vả mới lôi một người cuối cùng ra, đó là nữ trợ lý. Y nhìn lại, có bốn người trong xe, Lộ Kỳ, nữ trợ lý, vệ sĩ và tài xế.

Lúc này, có ánh đèn từ xa chiếu lại đây, động tác của Dương Xác lập tức dừng lại. Quay đầu nhìn, một chiếc ô tô ở đang chạy tới từ đằng xa. Trái tim của Dương Xác lập tức nhấc lên, y còn chưa kịp làm gì, một âm thanh đã vang lên bên tai y.

“Lại đây.”

***

Cùng đêm hôm đó, tin tức về “Nghệ sĩ đang hồng Lộ Kỳ uống rượu lái xe” đã tràn ngập khắp nơi. Dương Xác kinh hồn bạt vía sau khi lướt hot search, thấy tin tức mới nhất nói rằng không có người nào thương vong, Lộ Kỳ đã vượt qua nguy hiểm, mới có chút yên tâm. Y liếc nhìn chiếc áo thun vừa rút ra khỏi tủ trong tay mình.

Dương Xác đi về phía phòng tắm, đứng một lúc trước cửa, gõ cửa vài lần mới mở cửa đi vào. Dương Xác nói với cái tên nửa người nửa rắn đang ngâm mình trong bồn tắm, “Ta tìm thấy cái áo này cho ngươi, ngươi chắc không cần quần nhỉ? “

Đối phương ngâm mình ở trong nước, hơn một nửa khuôn mặt yêu dị không phải con người bị che khuất sau mái tóc đen dài. Một phần tóc dài uốn lượn từ ngực tới điểm nối liền giữa thân người và cái đuôi. Phần chóp của cái đuôi màu xanh lục lộ ra bên ngoài, phần còn lại đều ngâm trong nước. Dương Xác lần đầu tiên cảm thấy bồn tắm của mình to đến mức y có thể đặt đuôi của tên đó xuống, cái đuôi của nó chắc cũng dài hơn một mét.

“Xììì (tiếng rắn kêu ấy), nó thật xấu.” Nó mở mắt liếc nhìn cái áo trên tay Dương Xác.

Biểu tình của Dương Xác có chút vi diệu. Đột nhiên y không biết phải nói gì, còn nó thì quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào quần áo trên người Dương Xác. Sau một lúc, nó mở miệng, “Cởi quần áo trên người của ngươi cho ta.”

Dương Xác lập tức ngoan ngoãn làm theo, tốc độ cởi quần áo chưa bao giờ nhanh như vậy. Sau khi cởi ra, y hơi ngập ngừng mới vươn tay đưa qua cho nó, quả nhiên, Dương Xác nhìn thấy thứ nhận lấy quần áo của mình không phải là một bàn tay mà là một cái cái đuôi.

Đối phương có vẻ thích dùng đuôi của mình để làm việc. Dương Xác nhìn thấy nó quấn lấy bộ quần áo bằng chóp đuôi, sau đó đưa đến trước mặt mình. Lúc này nó mới dùng tay cầm lấy, xoay trước xoay sau một vòng rồi mới thử mặc vào. Khi Dương Xác lần đầu tiên nhìn thấy nó, trên người nó không mặc gì.

Vừa rồi y đã vội vàng tắm trước và tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi. Hành động cài nút áo của nó rõ ràng thực vụng về, thậm chí… Dương Xác do dự một chút mới nói, “Cài nút sai rồi.”

Nó bất ngờ di chuyển, sau đó nhìn về phía Dương Xác. Dương Xác lùi về phía sau một bước ngay lập tức, mặc dù đối phương hiện tại không muốn giết y, nhưng y vẫn rất sợ hãi. Dương Xác không biết giải thích tại sao y lại lén ôm đối phương trở về nhà, xúc cảm của cái đuôi trơn lán quấn quanh người y dường như vẫn còn sót lại đâu đây.

“Cài như thế nào?” Nó hỏi.

Dương Xác vươn tay, hư chỉ hai cái, “Cái nút đầu tiên cài vào cổ áo, ngươi cài nhầm vào lỗ thứ hai rồi, ngươi……”

Nó cau mày, cúi đầu nhìn xuống chính mình, sau đó dùng cái đuôi đập một cái trên mặt nước, khiến Dương Xác sợ tới mức ngay lập tức lùi lại một bước lớn, cả người dán hẳn vào cánh cửa phòng tắm.

“Ngươi giúp ta cài đi.”

“A?”

Dương Xác di chuyển nửa bước rồi tiếp thêm nửa bước về phía trước. Nó vẫn đang nhìn chằm chằm vào y, giống như một thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình. Không, phải nói nó là một con rắn đang ẩn nấp dưới đáy nước, nhìn chăm chú vào con linh dương trên bờ từng bước từng bước đến gần.

Sau lưng Dương Xác phát lạnh, đặc biệt là dưới cái nhìn của đôi con ngươi thẳng đứng đó. Chờ đến khi Dương Xác cuối cùng cũng tiến tới gần bồn tắm và ngồi xổm xuống với đôi chân run rẩy, cái đuôi của nó trực tiếp quấn lên, bắt đầu từ thắt lưng của Dương Xác và vòng đến tận cổ y.

Khuôn mặt của Dương Xác lập tức trở nên tái nhợt, đôi mắt y mơ hồ, cơ thể khẽ run lên. Dương Xác nhìn nó di chuyển lại gần mình, gương mặt kia rất gần y. Đối phương lạnh buốt, cả hơi thở phả vào mặt của y, cũng không có một chút độ ấm nào. Đôi môi của nó mở ra đóng vào, thốt ra một câu.

“Còn chậm chạp nữa, ta liền ăn ngươi.”

“A.” Dương Xác lập tức đưa tay ra và mở nút áo của đối phương, rồi cẩn thận cài lại. Sau khi y làm xong, cái đuôi từ từ rút ra khỏi anh ta.

“Ngươi có thể đi ra ngoài.” Dương Xác nhìn nó hoàn toàn chìm xuống nước, muốn ngăn cản nhưng lời đến đầu lưỡi lại nuốt vào.

Đã ngâm mình trong nước thì còn mặc quần áo để làm gì?

Dương Xác không thể hỏi những lời như vậy. Lỡ như đối phương tức giận và ăn luôn y thì sao?

Dương Xác chậm rãi lui lại, sau đó rời khỏi phòng. Y lập tức chạy vội tới chỗ điện thoại cố định trong phòng khách. Trong trường hợp này, đương nhiên, phải gọi báo cảnh sát, không thì chờ đợi bị con quái vật này ăn thịt luôn à?!

“Tút tút tút…”

Ngay khi điện thoại được kết nối, Dương Xác gấp không chờ nổi nói, “Có phải cảnh sát đó không? Tôi muốn báo nguy! Ở chỗ tôi có một con quái vật, nó nửa người nửa rắn!”

Bên kia im lặng, qua thật lâu mới nói, “Thưa anh, tùy tiện nói đùa sẽ gây trở ngại cho nhân viên thi hành công vụ.”

“Không phải!” Dương Xác lo lắng đến mức, y vừa nhìn cửa phòng của mình vừa che lại điện thoại, “Thật sự có một con quái vật, vụ tai nạn xe tối hôm nay là con quái vật đó ở trên xe gây ra, các anh mau tới đây đi, nó hiện tại đang ở trong bồn tắm của tôi.”

“Thưa anh, anh có phải vừa mới xem phim kinh dị hay không?”

Dương Xác phản bác, “Tôi không xem, tôi không đùa đâu, tôi cũng không bị bệnh tâm thần. Hãy nhanh chóng đến đây đi. Nếu các anh không tới, tôi sẽ bị ăn thịt mất.”

Dương Xác đã phải nỗ lực rất nhiều để thuyết phục người ở đầu dây bên kia miễn cưỡng tin tưởng mình, sau khi báo cáo địa chỉ của mình, y liền thấp thỏm chờ đợi cảnh sát tới. Chờ đến khi một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, Dương Xác lập tức chạy qua, mở cửa ngay. Mở cửa ra, bên ngoài có một vài người mặc đồng phục cảnh sát đang đứng với một cái kẹp và lưới trong tay.

*Kẹp hay Gậy bắt rắn:



Người đàn ông đứng đầu là một người có vẻ ngoài hiền lành, anh ta mỉm cười hỏi Dương Xác, “Chào anh, con rắn ở đâu vậy?”

“Tôi nghĩ rằng cái lưới của các anh hơi nhỏ, cái đuôi của nó dài hơn một mét.”

Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên, “Nó có phải là con trăn không?”

Dương Xác: “……”

Dương Xác biết rằng đối phương sẽ không tin mình nếu không nhìn thấy quái vật, vì vậy y liền nói, “Các anh đi theo tôi, giữ im lặng, đừng phát ra bất cứ thanh âm gì.”

Người đàn ông nọ gật đầu tỏ vẻ như tôi hiểu, nhìn Dương Xác một cái rồi quay đầu nói với một vài người phía sau anh ta, “Mục tiêu có thể là một con rắn tương đối lớn. Các cậu nhớ đừng kinh động đến mục tiêu.”

Dương Xác: “……”

Lúc mở cửa Dương Xác vô cùng cẩn thận, từ từ di chuyển đến cửa phòng tắm, mới chỉ chỉ vào phía trong. Người đàn ông gật đầu rồi xoay người đi đến. Dương Xác lập tức lùi lại, nhìn mấy cảnh sát cẩn thận mở cửa phòng tắm, sau đó……

“Thưa anh, con rắn trong nhà anh ở đâu?”

“Trong bồn tắm.” Dương Xác nói xong liền sững sờ, y nhìn vào bên trong, không có gì trong bồn tắm ngoại trừ chiếc áo sơ mi của y.

Không thấy nó đâu cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.