Dương Xác đứng trong bếp, vặn vặn vòi nước, nhưng phát hiện không có nước. Y đột nhiên cảm thấy hình như mình đã quên điều gì. Đêm qua quá hỗn loạn. Dương Xác không chú ý Tô Vân Vĩ có ở nhà hay không. Nếu anh ta ở nhà, chắc chắn thợ nước có thể đi vào sửa chữa đường ống nước.
Y đi ra ngoài, gọi điện thoại cho thợ sửa ống nước trước, rồi đến gõ cửa phòng Tô Vân Vĩ. Không ai trả lời. Dương Xác thử mở cửa. Nhưng cửa bị khóa, không mở được. Có lẽ Tô Vân Vĩ không ở trong phòng. Nếu anh ta ở nhà, chắc chắn sẽ bị âm thanh ồn ào liên tục bên ngoài gọi ra.
Dương Xác đang đợi thợ sửa ống nước đến, đột nhiên cứng người. Bây giờ Tô Vân Vĩ không ở nhà, y hoàn toàn có thể khóa phòng và chạy trốn. Mặc dù cảnh sát không tin y, nhưng bỏ đói con quái vật kia chắc không có vấn đề gì.
May là lúc Dương Xác đi ra ngoài mua đồ, y đã mang theo những thứ quan trọng, y cũng không lấy quần áo của mình. Đêm nay Dương Xác định ở khách sạn, ngày mai y sẽ đến ở nhà của một người bạn ở nhờ mấy hôm.
Dương Xác ngay lập tức lấy chìa khóa trên bàn trà và điện thoại của mình rồi bước ra ngoài. Lúc đóng cửa y vô cùng cẩn thận. Khi Dương Xác đi đến thang máy, y gọi lại cho thợ sửa ống nước.
Điện thoại còn chưa liên lạc được, thang máy đã mở ra, cảnh tượng bên trong dọa Dương Xác nhảy dựng.
“Này……”
Người đàn ông mà y gặp lúc nãy trên một tay đầy máu, bên cạnh là hai ông bà già. Khi nhìn thấy y, họ vội vàng nói, “Chàng trai, giúp chúng tôi với.”
Dương Xác cõng người đàn ông kia lên một chiếc xe cứu thương. Chỉ vài phút ngắn ngủn, bà lão bên cạnh vừa khóc vừa kể rõ mọi việc. Bà nói rằng con trai của họ về đến nhà liền nói muốn ăn dưa hấu, hắn đi vào bếp để cắt dưa, nhưng không hiểu sao tự cắt vào tay mình.
Dương Xác bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh. Trên lưng của y còn có máu của người đàn ông kia. Y liếc mắt lên lầu, tuy không nhìn thấy cái gì, nhưng y vẫn cảm thấy kinh hoàng.
Dương Xác chạy trốn. Khi đến khách sạn, y thiếu chút nữa không thể thuê phòng vì trên quần áo có vết máu. Dương Xác đi tắm, sau đó xem thời khoá biểu ngày mai rồi nhắn tin cho Tô Vân Vĩ một lần nữa, y nói là cống thoát nước ở nhà bị vỡ, liên tục bốc mùi hôi thối và bảo Tô Vân Vĩ nửa tháng tới không nên về nhà.
Nửa tháng, cho dù không làm con rắn kia chết đói, chắc nó cũng sẽ cảm thấy buồn chán và bỏ đi.
Dương Xác đợi một lúc không thấy Tô Vân Vĩ trả lời. Y lại tiếp tục gọi điện thoại, mãi vẫn không thấy ai trả lời. Dương Xác nhìn chằm chằm vào di động, hung tợn nói, “Nếu anh xui xẻo chạy về và bị ăn, đừng trách tôi đã không nhắc nhở. “
Tuy rằng nói vậy, lúc đi ngủ Dương Xác vẫn mở máy.
Đêm đó, Dương Xác không ngủ ngon, liên tục mộng mị, nếu không cảm thấy có gì đó đè nặng trên chân mình, thì cũng cảm thấy có thứ gì trơn trượt bò qua người. Y bừng tỉnh vài lần, hóa ra chỉ là tự mình dọa mình.
Dương Xác cứ mơ mơ màng màng ngủ như vậy cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên vào sáng hôm sau. Đêm qua y đã mượn nhân viên vệ sinh của khách sạn ít đồ để giặt bộ áo quần dính máu của mình. Hong gió cả đêm, quần áo đã khô.
Dương Xác quyết định đi học hai tiết sau đó sẽ mua và thay quần áo mới, rồi đến nhà của một người bạn.
Dương Xác đến phòng học không bao lâu, không ít người hỏi y về chuyện của Lộ Kỳ. Nói thật, tối hôm đó, Dương Xác quả thực ngửi thấy mùi rượu trên người của Lộ Kỳ, nhưng không quá nặng, hơn nữa trên xe rõ ràng có tài xế. Lộ Kỳ đang ngồi ở phía sau không thể tự dưng nhảy lên phía trước lái xe được. Nguyên nhân gây ra vụ tai nạn đó không biết có liên quan gì đến con rắn đang ở nhà mình hay không.
Dương Xác đuổi mọi người đi với lý do mình không nhìn thấy gì, rồi nằm lên bàn ngủ bù. Đêm qua y không ngủ ngon, bây giờ rất buồn ngủ.
Dương Xác ngủ cả buổi sáng. May là cả bốn tiết học đều ở trong cùng một phòng học. Sau khi bị đánh thức bởi tiếng chuông tan học, y cũng đứng dậy đi ra ngoài với các sinh viên khác, vừa ngáp vừa gọi điện thoại.
Dương Xác và người bạn kia gặp nhau tại một sự kiện, sau khi quen biết hắn, cả hai người đều hận đã gặp nhau quá muộn. Bọn họ hẹn nhau ở cổng của một quán ăn, Dương Xác đi qua trước.
“Nghiêm Hâm, bên này.” Dương Xác đợi một lúc và thấy ai đó đến. Nghiêm Hâm là một anh chàng cao ráo, thích chơi bóng rổ. Làn da màu lúa mạch của hắn đặc biệt bắt mắt dưới ánh mặt trời.
Khi Nghiêm Hâm đến, hắn đấm vai Dương Xác một cái, “Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng rồng lại hạ mình đến nhà tôm thế?”
“Cống thoát nước bị hỏng.” Dương Xác vừa nói ra năm chữ, Nghiêm Hâm lập tức lùi về sau một bước lớn, bóp mũi ghét bỏ nhìn Dương Xác, “Cậu mới chui ra khỏi hầm nước cống hả?”
“……”
Nghiêm Hâm nói xong lại hi hi ha ha ôm bả vai Dương Xác, “Giỡn thôi, đến ở nhà tớ cũng được, lâu rồi không gặp, tối nay đi chơi không?”
Nghiêm Hâm và Dương Xác đều là người trong giới, nhưng Nghiêm Hâm là 0, còn Dương Xác là 1.
Dương Xác hoảng sợ hai ngày, quả thực cũng muốn uống một chút rượu để giải tỏa, nghe Nghiêm Hâm nói liền gật đầu.
Sau khi màn đêm buông xuống, Nghiêm Hâm mang theo Dương Xác ra ngoài. Cả hai đến một quán bar đồng tính nổi tiếng. Họ ở quầy bar tìm vị trí ngồi xuống. Ánh mắt của Nghiêm Hâm như móc câu liếc liếc nhìn quanh, nhưng thật không may, nhìn quanh một vòng hắn cảm thấy chẳng ai thích hợp với mình.
“Cậu nói xem, tớ chỉ muốn tìm một người hợp mắt thôi, tại sao lại khó như vậy chớ?” Nghiêm Hâm cảm thán.
Dương Xác nhấp một ngụm rượu, bây giờ y không có hứng thú ước pháo, “Cậu muốn tìm dạng nào?”
“Chân dài, da trắng, mông vểnh, đúng rồi, eo phải thon nữa.”
Dương Xác bật cười, “Tiêu chuẩn này của cậu không giống như là tìm công.”
“Tớ thích loại này đó, không được à? Gặp được cực phẩm, tớ miễn cưỡng làm công một lần cũng chẳng sao……”
Nghiêm Hâm nói còn chưa nói xong, ánh mắt cũng đã bị cuốn đi.
Hắn nhìn thẳng về một hướng, lát sau mới nói tiếp, “Dương Xác, tớ nghĩ hình như tớ đã gặp được rồi.”
Dương Xác mặc kệ hắn, xua xua tay, “Vậy nhanh đi, không thì sẽ bị người khác xơi mất đó.”
“Đúng vậy.” Nghiêm Hâm vỗ bàn, lập tức đi đến phía bên kia.
Dương Xác đã uống cạn đáy một ly rượu. Nghiêm Hâm vẫn chưa trở lại, vì vậy y quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Nghiêm Hâm.
Sau khi nhìn xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy hắn, Dương Xác cau mày và đứng dậy đi vào toilet. Phong cách trang trí toilet ở quán bar này theo hơi hướng thiên nhiên, thân thiện với môi trường, hồn nhiên với cây cỏ, nhưng trước giờ Dương Xác luôn ghét loại này.
“Nghiêm Hâm, cậu có ở đó không? Có thì trả lời một tiếng.”
Dương Xác đợi không bao lâu, một cánh cửa toilet bỗng mở ra, nhưng người bước ra không phải là Nghiêm Hâm.
Dương Xác đột nhiên lùi về sau một bước, đúng lúc này lại có người từ bên ngoài đi vào.
“A, Myron, cậu ở đây hả? Chúng ta đi uống rượu đi. Ủa? Dương Xác, tại sao cậu lại ở đây?”
Nghiêm Hâm hình như không nhận ra bầu không khí kỳ lạ trong phòng, còn vươn tay kéo, “Mryon, đến đây, để tôi giới thiệu cho cậu…”
Bàn tay hắn mới đưa tới được một nửa liền bị Dương Xác đánh cái bép. Dương Xác chặn đường của Nghiêm Hâm, một tay siết chặt, “Không cần giới thiệu, đây là em họ của tôi.”