Tịch Đăng nhìn thấy vai chính thụ Kha Tư Vọng, cũng không khác so với sáng nay, hắn lúc này cũng đang bị người bắt nạt.
Kha Tư Vọng ở đây làm phục vụ, lúc này đang bị một vị khách nam cầm cổ tay.
“Tiểu tử, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chưa từng có ai dám từ chối tao mời rượu, thức thời một chút, uống sạch ly rượu này.”
Kha Tư Vọng cũng không quá mức hoang mang, “Thưa ngài, trong giờ làm việc không thể uống rượu.”
Vị khách nam kia hơi nheo mắt lại, nắm lấy cổ áo Kha Tư Vọng, kéo người lại gần hơn, “Tao nói uống thì phải uống, kêu quản lý của mày ra đây.”
Kha Tư Vọng có chút khó chịu nhíu mày, hắn mới được nhận vào làm mấy ngày, quản lý nhất định sẽ không vì hắn mà đắc tội khách nhân.
Tịch Đăng đè thấp vành mũ, khóe môi dưới khẩu trang khẽ cong lên, lúc này làm sao để anh hùng cứu mỹ nhân đây? Ân, không được, bây giờ là minh tinh, không thích hợp làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tịch Đăng thu tầm mắt lại, chỉ coi như không thấy.
Khách nam bên kia không chịu nhượng bộ, muốn Kha Tư Vọng phải uống rượu, nhưng mà Tịch Đăng biết, vai chính thụ chỉ cần uống một chén là sẽ say.
Kha Tư Vọng cuối cùng mím môi, ánh mắt phóng tới ly rượu.
Khách nam nhìn bộ dáng Kha Tư Vọng, liền lộ ra nụ cười xấu xa, “Còn không mau uống.”
Kha Tư Vọng nhìn khách nam nói, “Vậy phải phiền ngài buông quần áo tôi ra trước đã.”
Khách nhân kia làm theo.
Kha Tư Vọng hít sâu một hơi, bưng lên rượu trên bàn, ngửa đầu ùng ục nuốt xuống, cái cổ mảnh khảnh trắng nõn nhìn qua phi thường ngon miệng, khách nhân trước mặt là đang nghĩ như vậy.
Quán bar này tuy không phải là gay bar, tuy nhiên cũng không trở ngại cho bọn họ ra tay.
Chung Kỳ vốn định nói gì, lại bị huyên náo bên kia hấp dẫn, y hướng bên kia nhìn, phát hiện người đang ngửa đầu uống rượu là người vừa thấy sáng nay, hình như là nam sinh muốn thử vai nam chính trong MV mới của Tịch Đăng, nghĩ tới đây, y liếc nhìn Tịch Đăng một cái, phát hiện Tịch Đăng chỉ ngơ ngẩn nhìn ly rượu.
Chung Kỳ đi qua bên kia.
Tịch Đăng biết y đi qua đó, tầm mắt cũng chuyển sang.
Chung Kỳ đứng bên cạnh Kha Tư Vọng, một tay kéo xuống ly rượu trong tay hắn. Kha Tư Vọng thu thế không được, tự mình sặc tới, ho khan mấy cái.
Khách nam kia đánh giá vị khách không mời mà tới này, phát hiện đối phương dĩ nhiên cũng là một gương mặt không hề tầm thường, không nhịn được lại nhìn Kha Tư Vọng ho đến mức đỏ cả mặt một cái.
“Này, mày là ai?”
Chung Kỳ kéo Kha Tư Vọng ra phía sau, “Tôi là anh trai cậu ấy, anh là ai?”
Khách nam này bị hành vi như gà mẹ che chở gà con này của Chung Kỳ làm cho tức giận, “Tao là ai thì liên quan gì tới mày.”
“Vậy anh có bản lĩnh gì ép người uống rượu? Hả?” Chung Kỳ hơi nghiêng đầu nói với Kha Tư Vọng, “Công việc này không có gì tốt. Bỏ đi.”
Kha Tư Vọng cũng nhận ra người tới, thế nhưng hắn không muốn từ bỏ công việc thật vất vả mới tìm được này, “Nhưng là…”
Chung Kỳ tức giận trừng Kha Tư Vọng, hạ thấp giọng, “Cậu quên cậu muốn trở thành gì sao?”
Kha Tư Vọng không lên tiếng.
Vị khách nam kia tiến lên một bước, “Tụi mày đang nói gì đó?”
Chung Kỳ vặn lại, “Cậu ấy không làm nữa, cũng không cần thiết hầu hạ khách nhân như mày.” Sau đó ra hiệu với Kha Tư Vọng, hai người chuẩn bị rời đi.
Khách nhân kia nào dễ dàng buông tha như vậy, đặc biệt là sau khi nhìn thấy gương mặt Kha Tư Vọng đã ửng hồng, đôi mắt mơ màng men say, mà người trước mặt trừ cao lớn đẹp mắt một chút, chưa chắc đánh thắng được mình, nói không chừng còn có thể hưởng thụ hai người phục vụ.
Nghĩ tới đây, khách nam tiến lên ngăn trở hai người, “Tao còn chưa nói có thể đi, muốn đi đâu?”
Cuối cùng Chung Kỳ vẫn đánh một trận. Đánh người té xuống đất xong còn đá thêm vài cước, mới lôi Kha Tư Vọng nhanh chóng rời đi, Chung Kỳ trên đường còn túm Tịch Đăng đang uống rượu xem trò vui đi luôn.
Tịch Đăng ngẩn ra, sau đó bị ép chạy theo, chờ chạy qua hai con đường, Chung Kỳ rốt cục cũng ngừng lại.
Kha Tư Vọng tuy rằng hơi say, nhưng vẫn nỗ lực trợn tròn mắt phân biệt người trước mặt, phát hiện là Tịch Đăng, liền kinh ngạc trợn mắt lên.
“Tịch… Tịch tiền bối.”
Tịch Đăng gật đầu một cái.
Kha Tư Vọng nhìn Tịch Đăng một chút, lại nhìn Chung Kỳ một chút, “Ngày hôm nay thực sự cảm ơn…” Hắn nhìn về phía Chung Kỳ, còn chưa biết tên Chung Kỳ.
Chung Kỳ lời ít ý nhiều, phun ra hai chữ.
“Chung Kỳ.”
Kha Tư Vọng ồ một tiếng, tiếp tục nói, “Cảm tạ ngài Chung cùng với Tịch tiền bối.” Cuối cùng, nở nụ cười với Tịch Đăng, sau đó còn ợ một hơi rượu. Hắn híp mắt cười, “Em hình như uống say mất rồi.”
Nói xong, liền ngã về phía sau, Tịch Đăng vốn chờ Chung Kỳ ôm lấy, nào biết Chung Kỳ lại không có chút động tĩnh, còn chưa nhẫn tâm tới mức mặc kệ người té xuống,Tịch Đăng chật vật xông tới tiếp được.
Tịch Đăng nhìn người ngã vào lồng ngực của mình, lại nhìn Chung Kỳ, “Nhà cậu ta ở đâu?”
Chung Kỳ a một tiếng, “Hình như chưa hỏi.” Y nhìn đôi mắt xanh thẳm như ngọc bảo của Tịch Đăng, phát hiện trong mắt đối phương có hơi chút tức giận, “Nhà tôi cách đây không xa, không bằng?”
Quả nhiên là vai chính công thụ, mới ngày đầu tiên liền muốn ngủ cùng một gian phòng, này cũng không phải là chuyện tốt với mình.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tịch Đăng càng thêm tức giận.
Chung Kỳ ngẩn ra, liền nghe thấy Tịch Đăng nói, “Rượu đâu?”
Chung Kỳ nói, “Cậu còn muốn uống rượu?”
Tịch Đăng móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại, Chung Kỳ đoạt điện thoại của Tịch Đăng, “Nhà tôi có rượu, tôi mời cậu uống.”
———
Chung Kỳ ném Kha Tư Vọng lên giường dành cho khách rồi mới xuống lầu.
Tịch Đăng đứng trước cửa sổ sát đất nhà y, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tốc độ Chung Kỳ xuống lầu chậm lại, y đột nhiên nhớ tới một câu, “Lấp lánh như sao trời, ý thơ như bức họa.”
Bất quá, Tịch Đăng đã nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Chung Kỳ, “Nhà anh có rượu gì?”
Chung Kỳ hỏi, “Cậu muốn uống rượu gì?”
Tịch Đăng nghĩ một hồi, “Uống bia như bình thường là được rồi.”
Chung Kỳ nhanh chóng đi xuống cầu thang, đi vào phòng bếp, cuối cùng mang túi nhựa màu trắng ra, bên trong có rất nhiều bia.
Chung Kỳ ngồi xuống thảm lông cừu trước ghế sofa, vỗ vỗ bên cạnh, “Đến đây đi.”
Tịch Đăng ngồi xuống bên cạnh y, lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống, bỏ vào trên khay trà.
Chung Kỳ nhìn Tịch Đăng một cái, ngẩn ra, “Cậu nhuộm tóc?”
Tóc Tịch Đăng từ màu đen chuyển sang màu vàng, mà Chung Kỳ trước đó không hề phát hiện.
Tịch Đăng ừ một tiếng.
Tịch Đăng nhuộm tóc vàng sau, phối hợp với đôi mắt xanh biết kia. Cả người càng giống người nước ngoài hơn, ngũ quan càng thêm tinh xảo, da dẻ óng ánh long lanh, khiến người thoáng nhìn liền khó có thể quên.
Chung Kỳ đưa một lon bia cho cậu, “Uống đi, uống sau nói cho tôi biết đáp án.”
Tịch Đăng không nói gì, đưa bia lại.
Chung Kỳ nở nụ cười, thân thủ nhận lấy, đầu tiên là lấy một tờ giấy ăn tỉ mỉ chà xát lon bia một lần, sau đó phốc một cái mở ra, mới đưa cho Tịch Đăng.
Tịch Đăng nhận lấy uống.
Chung Kỳ cũng mở cho mình một lon, dựa vào ghế sofa, “Thật không biết tính tình cậu làm thế nào mà nuôi ra được.”
Tự nhiên không có ai trả lời y.
Chung Kỳ cũng không nhớ rõ y giúp người bên cạnh mở bao nhiêu lon, cuối cùng trên khay trà toàn bộ đều là lon bia rỗng.
Mà cái người đã uống rất nhiều kia lúc này đang mỉm cười tới mức hai mắt như hai lưỡi liềm, kiên trì không ngừng gọi tên y.
“Chung Kỳ, Chung Kỳ, Chung Kỳ.”
“Dừng lại!” Chung Kỳ thở dài một hơi, để đối phương uống bia như thế này, thật giống như tự mình rước về một con vẹt.
Tịch Đăng nghiêng đầu, có một lọn tóc vàng óng không nghe lời nhểnh lên, hai mắt mê ly, đôi mắt màu xanh sẫm càng ngày càng như một vũng nước lặng, cậu chầm chậm tiến đến bên cạnh Chung Kỳ.
Chung Kỳ duỗi một tay ra ngăn trở đối phương, “Tịch Đăng, cậu nói cho tôi biết lý do vì sao không chịu nhận lời chụp ảnh đi.”
Lông mi Tịch Đăng giật giật, âm thanh nhẹ nhàng nói, “Bởi vì Chung Kỳ kêu người khác liếm tôi.”
Chung Kỳ giật mình.
Lúc này, Tịch Đăng bắt được tay Chung Kỳ, kéo xuống, tiếp tục dựa sát vào Chung Kỳ, tiếng nói của cậu trong đêm vô cùng ám muội, “Chung Kỳ, tôi thích anh.”
Tịch Đăng lại một lần nữa tỏ tình.
Chung Kỳ hoàn hồn, khoảng cách gần nhìn gương mặt đó. Khuôn mặt này càng nhìn gần, càng khiến người ta cảm khái tạo hóa bất công.
Chung Kỳ bóp cằm đối phương, ngăn trở Tịch Đăng tiến lại gần.
“Tại sao thích tôi?”
Tịch Đăng nhìn chằm chằm Chung Kỳ, “Bởi vì Chung Kỳ sẽ thích tôi.”
Chung Kỳ nói, “Có rất nhiều người thích cậu.”
Tịch Đăng lắc đầu, âm thanh rất rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến người hoài nghi cậu không hề say, “Bọn họ chỉ thích khuôn mặt này, còn anh thì không như vậy.”
Chung Kỳ khẽ mỉm cười, “Lỡ như một ngày cậu nhận ra tôi thật sự chỉ thích gương mặt của cậu thì sao?”
Tịch Đăng cũng cười, cười đến yêu mị rung động lòng người, “Anh sẽ thích một gương mặt thôi sao?”
Chung Kỳ nhìn chằm chằm gương mặt đối phương, buông tay ra, thân thủ ôm cổ cậu, kéo người sát lại.
Trong mắt Chung Kỳ mang theo vài phần nguy hiểm, y nhẹ giọng nói với Tịch Đăng: “Có lẽ sẽ như vậy, lúc này không biết.”
Y trực tiếp hôn môi đối phương, sau đó đứng dậy áp người lên sofa.
Tịch Đăng thấy được đèn trên trần nhà, hơi có chút hoảng hốt.
Chờ hoảng hốt qua đi, liền một cước đá tới, đá văng Chung Kỳ, nghiêng người dậy, vừa nhấc chân, trực tiếp ngồi xuống eo Chung Kỳ, cậu cúi người xuống, tay đưa vào trong quần áo Chung Kỳ, vuốt ve làn da non mềm dẻo dai, cậu nở nụ cười.
Chung Kỳ trong đầu chỉ còn dư lại một chữ, “Yêu tinh.”
Tịch Đăng vuốt eo đối phương, âm thanh thả nhẹ, “Quy tắc trò chơi là do tôi đặt ra, anh nói cho tôi biết, đây là lần đầu tiên đúng không?”
Mặt Chung Kỳ cứng ngắc, biểu tình có chút không tự nhiên, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, như bôi son lên mặt.
Tịch Đăng thấy phản ứng này của y liền nở nụ cười, thế nhưng vẫn không buông tha, “Anh mau trả lời đi.”
Hồi lâu, Tịch Đăng mới nghe được một từ hầu như không thể nghe thấy ——