Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 36: Vạn nhân mê 36



Edit: Thảo Lê

Tịch Đăng từ trong nhà vệ sinh đi ra, ngài Tịch đứng trước cửa chờ cậu, vừa nhìn thấy cậu liền nở nụ cười, đôi mắt màu xanh giống như hồ nước mùa thu.

Tịch Đăng cười cười, duỗi tay với ngài Tịch.

Ngài Tịch nắm chặt tay con trai mình, sau đó ôm hông cậu, đỡ cậu đi xuống phòng ăn, “Trước ăn chút gì đã.”

Tịch Đăng gật đầu, cậu nghiêng đầu nhìn ba mình, âm thanh rất nhẹ, “Ba ba, người định khi nào mang con về?”

“Không muốn về?”

Tịch Đăng không nói gì, mím môi.

Ngài Tịch đương nhiên hiểu rõ con trai mình nhất, hắn khẽ cười một tiếng, dìu Tịch Đăng đến chỗ ngồi, tự mình ngồi xuống đối diện, hai tay khoanh lại chống dưới cằm, hơi rũ mắt, mang theo thăm dò nhìn đứa con của mình: “Con lớn rồi, cũng có tâm sự trong lòng, có muốn nói với ba ba một chút không.”

Tịch Đăng nói, “Ba ba, người không nên thương tổn Chung Kỳ.”

Ngài Tịch thế nhưng lại nói, “Cháu gái của Bá gia năm nay đã mười tám tuổi rồi, về nước con liền qua thăm một lát đi.”

Tịch Đăng gần như cầu xin mà nhìn ngài Tịch, “Ba ba.”

Ngài Tịch nói: “Dùng cơm.” Sau đó liền không nói thêm gì nữa.

Ngài Tịch tựa hồ cũng không định về nước sớm như vậy, chờ Tịch Đăng khỏe lại, hắn liền dẫn người ra ngoài.

Tịch Đăng toàn thân từ trên xuống dưới đều là Ngài Tịch phối đồ, kể cả kính râm trên mặt, hắn bắt Tịch Đăng thử mấy chục cặp kính, cuối cùng mới chọn được cái này.

Tịch Đăng ngồi bên cạnh hắn, cũng không biết hắn muốn đi đâu, vừa định mở miệng, liền thấy ngài Tịch nhét một ly rượu đỏ vào tay cậu, “Đừng nói chuyện, uống chút rượu đi.”

Tịch Đăng, “…” Không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận rượu.

Ngài Tịch nhắm mắt lại dưỡng thần, mãi đến tận khi Ôn thúc ngồi trước nói: “Lão gia, đã đến.”

Ngài Tịch mở mắt ra, trong mắt không có một tia ủ rũ, hoàn toàn tỉnh táo, bảo tiêu giúp hắn mở cửa xe, hắn liền xuống xe trước, sau đó đưa tay vào bên trong.

Tịch Đăng sau khi xuống xe mới phát hiện nơi này lại là công ty của cậu, cậu có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn người bên cạnh một cái, tại sao lại tới đây?

Ngài Tịch quang minh chính đại dừng xe trước lối vào công ty, trước cửa công ty có rất nhiều paparazi, bọn họ phát hiện Tịch Đăng liền lập tức vọt tới, đến khi phát hiện nam nhân bên cạnh Tịch Đăng, càng vồn vập chụp ảnh nhiều hơn.

Bảo tiêu nhanh chóng đứng bên cạnh ngài Tịch cùng với Tịch Đăng, Tịch Đăng bị ngài Tịch nắm tay, nhìn thấy tình cảnh này, lại không thể nói gì, dựa theo tính cách ngài Tịch, những ảnh chụp này làm sao có thể lên báo.

Ngài Tịch như chốn không người trực tiếp đến phòng làm việc của giám đốc, thư ký nhìn thấy căn bản cản cũng không dám ngăn cản, nhìn thấy Tịch Đăng bên cạnh ngài Tịch, liền trực tiếp giả chết.

Phòng giám đốc cứ như vậy tràn đầy người, biểu tình giám đốc cư nhiên lại không tức giận, mà mang theo một tia lấy lòng tiến lên, “Ngài Tịch lúc trước gọi điện thoại lại đây tôi còn rất kinh ngạc, không nghĩ tới ngài lại đích thân đến.”

Ôn thúc hơi tiến lên ngăn trở giám đốc, không nóng không lạnh chào hỏi.

Ngài Tịch đi tới ghế sofa ngồi xuống, để Tịch Đăng ngồi trên tay vịn, mới nhìn Ôn thúc một cái, Ôn thúc lập tức lấy ra một phần văn kiện, “Chu tổng, lão gia chúng ta lần này đến muốn bàn một chút về hợp đồng của thiếu gia, lúc trước ký hợp đồng là ba năm, mà bây giờ lão gia muốn dẫn thiếu gia về nước, căn cứ hợp đồng, đây là bồi thường.” Hắn đưa văn kiện trong tay cho giám đốc.

Giám đốc ngẩn ra, nhìn Tịch Đăng một chút, “Chuyện này… đang tốt, tại sao lại…”

Ôn thúc đơn giản giải thích, “Lão gia hi vọng thiếu gia về nhà kế thừa sự nghiệp.”

Giám đốc tuy rằng không muốn để cây rụng tiền của mình rời đi, huống chi đây còn là một nhóm, hát chính đi rồi, còn lại biết làm thế nào đây? Lại vừa mới ra album mới. Nhưng mà cái tay nhỏ của hắn làm sao dám chạm vào đùi lớn vị đại nhân kia, lập tức mặt nhăn đến mức có thể vắt nước.

Ngài Tịch đột nhiên nắm chặt tay Tịch Đăng, Tịch Đăng quay đầu nhìn hắn, liền nghe thấy Ngài Tịch nói, “Nhóm của con có phải còn bốn người?”

Tịch Đăng gật đầu một cái.

Ngài Tịch liền nhìn về phía Ôn thúc, Ôn thúc lập tức nói: “Chu tổng, không biết mấy người trong nhóm hiện tại đang ở đâu? Lão gia muốn gặp những người trong khoảng thời gian này sớm chiều ở chung với thiếu gia.”

Giám đốc gọi điện thoại cho Khâu Đạt, kêu hắn mang toàn bộ người tới.

Khâu Đạt dẫn bốn tiểu thịt tươi đến phòng giám đốc, mở cửa cho bọn họ là Tịch Đăng.

Tịch Đăng chỉ nhìn bọn họ một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi tới phía sau ngài Tịch.

Đường Bích Nam vốn định chào hỏi Tịch Đăng, kết quả nhìn thấy bộ dáng Tịch Đăng như vậy, liền kinh ngạc, vốn định nói chuyện, lại bị Vệ Lãng bên cạnh kéo lại.

Đường Bích Nam bị ngăn lại, rốt cuộc cũng nhìn thấy nam thân thành thục tóc vàng mắt xanh ngồi trên ghế sofa.

Hắn trợn tròn mắt, nhìn nam nhân rồi lại nhìn Tịch Đăng mấy lần, mãi đến khi một bảo tiêu đi tới bên cạnh, lấy súng chặn hông hắn lại.

Đường Bích Nam, “….”

Người ở đây mặt mũi cơ hồ trắng bệch.

Ôn thúc vung tay, “Không cần làm vậy.”

Bảo tiêu lúc này mới thu súng lại, nhưng vẫn đứng bên người Đường Bích Nam.

Mấy người con lại so với Đường Bích Nam thông minh hơn, chỉ liếc mắt nhìn, liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thấy tình hình thế này còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì chính là đồ ngu, ngay cả giám đốc cũng đều khom người rồi kia.

Ngài Tịch nhàn nhạt nhìn mấy người kia một cái, mới nói với Tịch Đăng, “Trong đây ai có quan hệ tốt với con nhất?”

Tịch Đăng ngẩn ra, tựa hồ không hiểu ý hắn, ngài Tịch ôn hòa nhìn cậu, chờ đáp án.

Tịch Đăng nhìn mấy người kia một chút, sắc mặt bọn họ đều cứng ngắc, cậu nói, “Không có ai.”

Ngài Tịch ra hiệu cho Ôn thúc, Ôn thúc liền lấy một cái cặp ra, ở trước mặt mọi người bắt đầu mở đèn chiếu, mà hình chiếu đầu tiên là bức ảnh Tịch Đăng cùng với Đường Bích Nam, ở buổi biểu diễn, Đường Bích Nam nhéo mông Tịch Đăng.

Đường Bích Nam nhìn thấy sau, liền a một tiếng.

Tịch Đăng thấy điệu bộ này, bắt được tay Ngài Tịch, “Ba ba.”

Ngài Tịch trở tay nắm lại tay con trai mình, ngắn gọn trả lời, “Không sao.”

Ba ba thì không sao, thế nhưng những người khác căn bản không thể không sao a.

Ôn thúc tiếp tục chiếu, quả nhiên đều là mấy bức ảnh tương đối mập mờ giữa Tịch Đăng cùng mấy người kia, ngay Khâu Đạt cũng có.

Chờ Ôn thúc chiếu xong, hắn mới nói, “Thiếu gia quãng thời gian ở đây đều nhờ mọi người chăm sóc, lão gia nhà chúng tôi vô cùng cảm kích, đưa ra một chút quà, mong rằng các vị nhận lấy.”

Hắn từ trong lòng lấy ra mấy phong giấy, phân biệt cho năm người, hắng giọng một cái, “Thiếu gia ít ngày nữa trở về nước, mà các vị sau này cũng sẽ bận rộn hơn, thiếu gia có thể sẽ không thể thường xuyên liên lạc với các vị được.”

Sắc mặt Khâu Đạt vô cùng kém, Ôn thúc chú ý tới, liền nói: “Đặc biệt là Khâu tiên sinh, thiếu gia cũng từng nhắc tới Khâu tiên sinh đã chăm sóc thiếu gia như thế nào, thực sự là cảm tạ Khâu tiên sinh.”

Ngài Tịch đột nhiên mở lời, hắn nói tiếng trung cũng không lưu loát, thế nhưng khí thế của hắn khiến mọi người hoàn toàn bỏ qua điều đó: “Xác thực phải cảm tạ Khâu tiên sinh, nếu như không nhờ Khâu tiên sinh, tôi cũng không biết con trai của tôi cũng đã đến tuổi kết hôn rồi.”

Tay Tịch Đăng bị nắm chặt giật giật một cái, lông mi dày khẽ run.

Khâu Đạt định nói gì, cuối cùng cũng chỉ trầm mặc.

Ngài Tịch cứ như vậy hời hợt giải quyết hợp đồng của Tịch Đăng cùng với nói lời từ biệt với những người kia.

Tịch Đăng lúc ngồi vào xe, rốt cục không nhịn được nói với Ngài Tịch, “Ba ba, người sao lại chuyên chế như vậy?”

Ngài Tịch nói, “Trẻ con vĩnh viễn không biết cái gì là tốt nhất, dễ dàng bị đồ chơi mới hấp dẫn. Sân khấu không thích hợp con, những người đó cũng không xứng với con.”

Tịch Đăng đột nhiên che mặt, tiếng nói mang theo nức nở, “Lúc nào cũng như vậy, con không phải là vì mẹ mà biến thành như vậy, mà là bởi vì người, người như một bạo quân, con từ nhỏ đến lớn không có bất kỳ một người bạn nào.”

Ngài Tịch nhìn cậu như nhìn một đứa nhỏ cố tình gây sự: “Con thất lễ.”

Tịch Đăng không nói chuyện.

Ngoài cửa sổ trời tối om om, thay thế sắc trời xanh trong lúc nãy.

Tựa hồ sắp mưa rồi.

Tịch Đăng lại bị mang về khách sạn, ngài Tịch tựa hồ có việc, để bảo tiêu canh giữ Tịch Đăng, liền mang Ôn thúc rời đi.

Tịch Đăng ở phòng khách ngồi hồi lâu, liền tiến vào phòng ngủ chính.

Đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, bảo tiêu ngoài cửa lập tức vọt vào, đến nơi phát ra âm thanh.

Tịch Đăng đánh vỡ đèn bạn, lượm một khối pha lê phóng tới bên cổ, ánh mắt lãnh đạm, “Tôi biết các người không làm tự chủ được, vậy nên mau gọi điện thoại cho cha tôi.”

Bảo tiêu khẽ động, Tịch Đăng liền kiên quyết cứa pha lê vào, một vết đỏ trực tiếp hiện ra, cậu nói: “Mau gọi, các người có thể chế phục tôi, thế nhưng trước đó tôi có thể cắt vỡ động mạch chủ.”

Mấy bảo tiêu liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn gọi điện thoại, bất quá bọn họ gọi cho Ôn thúc, nghe được âm thanh Ôn thúc, Tịch Đăng liền nói: “Ôn thúc, để con rời đi.”

Ôn thúc trầm mặc, mới nói, “Thiếu gia, lão gia sẽ tức giận.”

Tịch Đăng nói: “Vậy đưa điện thoại cho người.”

Ôn thúc đại khái đang chuyển giao điện thoại, đầu bên kia không có âm thanh, rất yên tĩnh.

Tịch Đăng nói: “Ba ba, con hiện tại đang cầm một mảnh pha lê, con muốn rời đi.”

Bên kia truyền đến âm thanh Ngài Tịch, “Đi đâu?”

“Con hiện tại chưa muốn về nước.”

Ngài Tịch ở bên kia cười khẽ một tiếng, tiếng cười làm cho Tịch Đăng run lên: “Con muốn đi tìm nam nhân kia?”

Tịch Đăng nói: “Ba ba, người muốn giết y sao? Nơi này không phải nước pháp, không phải nơi người muốn là có thể giết người.”

Ngài Tịch nghe mấy lời phản nghịch của đứa con cũng không tức giận, “Ta có thể cho con thời gian, thế nhưng con định khi nào mới theo ta về nước?”

Âm thanh Tịch Đăng rất nhẹ, “Ba ba, cho con một ngày được không?” Ngày mai là ngày chụp bộ ảnh ánh bình mình, cậu nhất định phải ngăn cản Chung Kỳ, cậu cũng không thể để Ngài Tịch ra tay, bởi vì cậu không thể để cho vai chính công thụ đột nhiên tử vong, nếu để cho tên ba ba biến thái này biết mục đích của con trai mình là gì, hắn nhất định sẽ trực tiếp giết chết vai chính công thụ.

“Ba ba, con cầu người, con chỉ muốn một ngày, hôm sau, con liền theo người về nước.”

Bên kia trầm mặc hồi lâu, mới nghe thấy âm thanh Ôn thúc, “Đám vô dụng các ngươi, còn không lấy pha lê trên tay thiếu gia xuống.”

Tịch Đăng biết cha mình đồng ý, sảng khoái nộp pha lê ra, liền nghe thấy Ôn thúc nói tiếp: “Thiếu gia, sáng ngày mốt tám giờ ở sân bay, nếu như đến tám giờ thiếu gia vẫn chưa tới, thiếu gia liền sẽ nhìn thấy tin tức mất tích của tên nhiếp ảnh gia kia.”

Không có phần thắng về vũ lực Tịch Đăng cuối cùng vẫn phải sử dụng khổ nhục kế, vừa khóc vừa nháo đòi thắt cổ, thể nào cũng hữu dụng, nhìn thấy không, tên ba ba biến thái kia vẫn phải nhượng bộ.

Tịch Đăng lập tức ra khỏi khách sạn, trước khi đi cậu không quên lấy điện thoại di động, xem bộ dáng ông ba biến thái đó liền biết là hắn uy hiếp Chung Kỳ, vậy dứt khoát ra tay từ phía Kha Tư Vọng là được.

Cậu ngồi trên taxi, lập tức gọi điện thoại cho Kha Tư Vọng.

Lần này Kha Tư Vọng nhận điện thoại rất nhanh.

“Alo, là Tịch tiền bối sao, sao hôm qua tiền bối không tới?”

Tịch Đăng hời hợt trả lời: “Hôm qua có chút việc, cậu bây giờ có nhà không?”

“Không có ở nhà a.”

Tịch Đăng không ngừng nhìn ra sau, cậu muốn biết có người đi theo không, “Vậy cậu bây giờ ở đâu? Tôi đi tìm cậu.”

Kha Tư Vọng nói, “Tiền bối hay là tới nhà của em đi, em lúc này cách nhà không xa, em hôm qua mua rất nhiều đồ ăn…”

Tịch Đăng đánh gãy Kha Tư Vọng, thấp giọng “Ừ” một tiếng, “Vậy tôi hiện tại qua nhà cậu, cậu đừng đi loạn xung quanh.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Một nơi nào đó trong thành phố, Kha Tư Vọng lần thứ hai bị cúp điện thoại có chút dở khóc dở cười.

Tịch Đăng đến nơi sau, liền vội vàng xuống xe, vốn nghĩ rằng sẽ đợi ở nhà Kha Tư Vọng rất lâu, nào biết Kha Tư Vọng cư nhiên đã đứng ở giao lộ chờ cậu.

Kha Tư Vọng mặc một áo sơ mi đơn giản, bên ngoài một áo khác xanh, dưới thân là quần bò, dưới chân là một đôi giày chơi bóng, y phục nhẹ nhàng khoan khoái cũng rất bình thường, đặc biệt là so với trang phục của Tịch Đăng do ông ba biến thái kia tỉ mỉ chọn ra.

Hoàn hảo Tịch Đăng lúc đi có mang theo mũ, cậu kéo vành mũ xuống thấp rồi đi về phía Kha Tư Vọng.

Kha Tư Vọng tự nhiên cũng nhìn thấy, thấy cậu đi tới, liền đưa trà sữa mới mua cho Tịch Đăng, “Tịch tiền bối, bên cạnh nhà em có chỗ bán trà sữa rất ngon, tiền bối uống thử xem.”

Tịch Đăng nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, liền hạ thấp giọng nói: “Nhà cậu ở đâu? Mang tôi đi.”

Kha Tư Vọng vội vàng dẫn đường, trên đường đi, phát hiện thanh niên tóc vàng mắt xanh thật sự đang uống trà sữa mình mua, không nhịn được lộ ra một nụ cười cực kỳ ngọt ngào.

Đáng tiếc Tịch Đăng đang cuối đầu uống không hề nhìn thấy.

Kha Tư Vọng không có nhiều tiền, phòng trọ đương nhiên không đủ tiện nghi, hơn nữa còn là tầng dưới cùng, bất quá tốt xấu cũng chỉ có một mình hắn ở.

Tịch Đăng sau khi đi vào cũng không lộ ra biểu tình đặc biệt gì, điều này làm cho Kha Tư Vọng vẫn luôn quan sát cậu thở phào nhẹ nhõm, hắn rất sợ Tịch Đăng lộ ra biểu tình chán ghét, dù sao hai người bọn họ hoàn toàn ở hai thế giới khác nhau.

Kha Tư Vọng dù ở một mình nhưng phòng lại rất sạch sẽ, Tịch Đăng tùy tiện chọn một cái ghế liền ngồi xuống, Kha Tư Vọng cầm chút hoa quả đi ra, đã rửa sạch, còn hỏi Tịch Đăng, “Tịch tiền bối, tiền bối muốn uống gì không?”

Tịch Đăng mới uống trà sữa xong, chẳng qua trong miệng thấy hơi ngấy, liền nói, “Nước là được rồi.”

Kha Tư Vọng liền từ phòng bếp bưng một ly nước đi ra, Tịch Đăng nhận lấy, uống một hớp to, liền đặt sang bên cạnh.

Kha Tư Vọng ngồi xuống bên cạnh cậu, thần sắc có chút bất an, “Tịch tiền bối tìm em có chuyện gì không?”

Tịch Đăng đi thẳng vào vấn đề, “Cậu ngày mai làm người mẫu của Chung Kỳ đúng không?”

Kha Tư Vọng ngẩn ra, mới chậm rãi gật đầu một cái, Tịch Đăng nhìn chằm chằm hắn, “Nếu như tôi nguyện ý đưa ra thù lao để cậu không chụp bộ ảnh này có được không?”

Có thể làm người mẫu của Chung Kỳ là hấp dẫn cực lớn, mà bên trong nguyên văn vai chính thụ cũng là nắm chắc cơ hội này mới một đêm nổi danh.

Kha Tư Vọng quả nhiên không trả lời.

Tịch Đăng cũng không ủ rũ, “Cậu có thể suy nghĩ thật kỹ, nếu như cậu đáp ứng tôi, tôi có thể cho cậu trực tiếp đóng vai nam chính.”

Kha Tư Vọng nhìn cậu cười cười, một nụ cười rất câu nệ.

Tịch Đăng đột nhiên trầm mặc lại, Kha Tư Vọng nhưng lại nói, “Nếu Tịch tiền bối không vội, ở chỗ em ăn bữa cơm đi.”

Tịch Đăng đồng ý.

Kha Tư Vọng liền quay người tiến vào nhà bếp, Tịch Đăng suy nghĩ muốn giúp một tay, hắn một tiếng cự tuyệt, “Tịch tiền bối ngồi đó chơi một hồi đi, em rất nhanh sẽ làm xong.” Kha Tư Vọng nơi này ngay cả TV cũng không có.

Kha Tư Vọng chỉ nấu một ít món ăn thường ngày, hắn còn cố ý cầm bát đũa mới ra, Tịch Đăng liếc mắt một cái nhìn liền rõ ràng.

Kha Tư Vọng nhìn Tịch Đăng cười, “Tiền bối mau thử xem.”

Hai người trầm mặc ăn cơm, Kha Tư Vọng đột nhiên nói: “Tịch tiền bối, em đáp ứng tiền bối, bất quá em không cần bồi thương vai nam chính gì cả.”

Tịch Đăng dừng lại, sau đó liền đặt bát đũa xuống, dùng khăn giấy lai miệng, mới nói, “Không phải bồi thường, là một chút tâm ý của tôi thôi.”

Kha Tư Vọng không tiếp tục đề tài này, “Tiền bối không ăn nữa sao, hay là ăn không ngon?”

Tịch Đăng lắc đầu, lại cầm bát đũa lên, ánh mắt Kha Tư Vọng quá mức sáng ngời, làm cho cậu không tiện cự tuyệt.

Đêm đó, Tịch Đăng ngủ lại chỗ Kha Tư Vọng, cậu hiện tại cũng không có nơi nào để đi, bị Kha Tư Vọng giữ lại, liền đồng ý.

Giường Kha Tư Vọng là giường đơn, hai nam nhân ngủ đương nhiên có chút chen lấn, Tịch Đăng nghiêng người nằm trên giường, Kha Tư Vọng bên cạnh đã ngủ say.

Tịch Đăng nhìn đối phương ngủ, nhẹ giọng nói tiếng xin lỗi.

Tịch Đăng đột nhiên cảm thấy khát, liền đưa tay qua với ly nước trên đầu giường, uống một hớp lớn, cậu hôm nay đã uống rất nhiều nước.

Uống hết nước, Tịch Đăng rốt cục mơ mơ màng màng ngủ.

Chờ hôm sau tỉnh lại, hoàn toàn không biết bây giờ là lúc nào, cậu mơ màng từ trên giường ngồi dậy, phát hiện bên cạnh đã không có người, liền nhìn về phía buồng tắm cũng với nhà bếp một chút, còn gọi: “Kha Tư Vọng?”

Không ai đáp lời, Tịch Đăng từ trên giường xuống dưới, cậu nhìn đồng hồ trên vách tường, tám giờ sáng.

Thế nhưng lại có một cảm giác quỷ dị quấn quanh lòng cậu.

Đột nhiên, cậu không thèm đoái hoài tới mang giày, chạy tới lục điện thoại của mình, cư nhiên hết pin, lần này, Tịch Đăng càng cảm thấy không đúng, tối hôm qua trước khi ngủ rõ ràng còn nhiều pin. Cậu vội vàng đánh răng rửa mặt, Kha Tư Vọng tối hôm qua đã giúp Tịch Đăng chuẩn bị bàn chải mới.

Tịch Đăng mang giày vào liền từ trong nhà Kha Tư Vọng rời đi, bên ngoài trời âm u, Tịch Đăng cũng nhìn không ra bây giờ là mấy giờ, nóng nảy đành phải chạy vào bên trong một cửa hàng, cậu không để ý quá nhiều, tùy tiện bắt được một nhân viên phục vụ, “Bây giờ là mấy giờ?”

Nhân viên phục vụ nhận ra cậu, khẩn trương đến mức nói không ra lời.

Tịch Đăng cố gắng bình phục lại tâm tình, tận lực ôn hòa nói, “Thật không tiện, mong cô cho tôi biết, bây giờ là mấy giờ?”

Nhân viên phục vụ vội vã hoàn hồn, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Bây giờ là một giờ chiều.” Sau đó ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn Tịch Đăng, “Tịch… Tịch Đăng, anh bây giờ muốn dùng món sao?”

Tịch Đăng nhưng lại lui về sau một bước, chết tiệt, Kha Tư Vọng lừa cậu.

Tịch Đăng nghe được câu nói của nhân viên phục vụ sau, ở trong đầu liền nghe được một thanh âm.

“Tâm nguyện của tôi đã không thực hiện được.”

Xin lỗi.

Tịch Đăng há miệng, lại không nói ra được gì.

“Tịch Đăng, không sao, không phải lỗi của cậu.”

Không, là lỗi của tôi, là tôi lúc ban đầu đã quyết định sai lầm.

Nhân viên phục vụ vốn định nói gì, liền phát hiện Tịch Đăng đã quay người đi ra ngoài.

Nếu như lúc này có người tỉ mỉ nhìn mặt cậu, sẽ phát hiện biểu tình Tịch Đăng rất kỳ quái, hoàn toàn không giống một người sống, ánh mắt vô thần.

Tịch Đăng cuối cùng đón xe đi tới căn nhà công ty thuê cho.

Không có ai ở đó.

Tịch Đăng lên lầu hai, về tới gian phòng của mình, đi thẳng tới buồng tắm, thả nước đầy bồn, sau đó quay người đi ra ngoài, đến khi tiến vào, trên tay còn cầm một con dao nhỏ.

Tịch Đăng chậm rãi nằm vào bồn tắm, sau đó mặt không thay đổi cầm dao cắt vỡ cổ tay.

———

“Tách, tí tách, tí tách…”

Máu uốn lượn trên sàn nhà, đỏ tươi diễm lệ vô cùng.

Trong bồn tắm thanh niên tóc vàng mắt xanh đã nhắm chặt mắt lại, đôi môi được ví như là thượng đế tạo ra không chút máu, tái nhợt như tuyết, đầu cũng vô lực dựa vào một bên.

Bên ngoài đột nhiên mưa to, tiếng mưa rơi tí tách, nước mưa từ cửa sổ mở to hắt vào, cũng sẽ không có ai tới đóng lại.

“Bởi vì tâm nguyện đã không thể thực hiện được, vậy nên kết cục của tôi cũng không thể nào sửa đổi.”

Xin lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.