Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 46: Vạn nhân mê 46



Thượng Đế nói, lựa chọn liền phải đối mặt với từ bỏ.

———

Tạ Tuyết Chu ôm không được bao lâu, liền nghe thấy âm thanh Vinh Vũ.

“Tạ Tuyết Chu, các ngươi quen nhau?”

Tạ Tuyết Chu hơi đẩy Tịch Đăng ra, sau đó duỗi tay nắm chặt tay lạnh như băng của Tịch Đăng.

“Tịch Đăng là cháu của cô họ ta, không nghĩ tới còn có thể gặp lại.” Cậu nở nụ cười với Vinh Vũ, “Ta hôm nay không tham gia huấn luyện, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tịch Đăng.”

Nói xong, Tạ Tuyết Chu lấy khẩu trang trong tay Tịch Đăng, đeo lại cho đối phương, sau đó nắm tay Tịch Đăng đi. Cao Tây bị cuộc nhận người thân đột ngột này làm cho kinh sợ, chờ người đi xa, mới buồn bực nắm tóc, “Thật vất vả lôi kéo được, không mấy phút liền bị người khác lừa về.”

Hắn quay đầu lại, vốn định hỏi Vinh Vũ và Lưu Nhất Nhiên có muốn đấu một hồi không, kết quả ngoài ý muốn phát hiện biểu tình Vinh Vũ không tốt chút nào.

Tạ Tuyết Chu vừa đi vừa hỏi Tịch Đăng, “Phòng ngươi ở đâu?”

Tịch Đăng liền mang Tạ Tuyết Chu tới một gian phòng nhỏ. Tạ Tuyết Chu vừa vào liền khóa trái cửa phòng lại, sau đó kéo tang thi vương các hạ ngồi xuống giường. Cậu trực tiếp kéo khẩu trang Tịch Đăng xuống, sau đó nhìn chằm chằm Tịch Đăng, Tịch Đăng cũng tùy ý cậu nhìn, Tạ Tuyết Chu đến nửa ngày mới nói: “Ngươi… Ta không nhận sai?”

Tịch Đăng gật đầu.

Tạ Tuyết Chu đột nhiên đưa tay ra bóp mặt Tịch Đăng, “Làm sao có thể, ngươi khoác da nhân loại lên sao?”

Tịch Đăng bị siết đến nhăn lại lông mày, thân thủ kéo tay Tạ Tuyết Chu xuống.

Tạ Tuyết Chu hiện tại kinh ngạc vô cùng, trực tiếp đứng lên, đi vòng quanh phòng, “Chẳng lẽ ngươi vốn là hình dạng này?” Cậu quay đầu lại nhìn Tịch Đăng, Tịch Đăng có chút khó chịu gật đầu.

Cái tên nhân loại này năng lực tiếp thu kém quá.

Tạ Tuyết Chu liền ngồi lại bên giường, đưa tay ra phóng tới dưới mũi Tịch Đăng, không có hô hấp.

Tạ Tuyết Chu sờ tay lên mặt Tịch Đăng, xúc cảm chỉ có hơi băng lãnh, còn lại không quá khác so với nhân loại.

Tịch Đăng khẽ nâng cằm, đôi mắt rũ xuống, nhìn Tạ Tuyết Chu.

Tạ Tuyết Chu đột nhiên phát hiện khuôn mặt trước mắt này rất dễ nhìn, gương mặt trái xoan điển hình, tỉ lệ ngũ quan hết sức hài hòa, mặt mày rõ nét, lông mi dài cong cong, thế nhưng mũi cao vút, quét sạch hết nét nữ khí, môi màu đỏ hồng như hoa tường vi.

Một gương mặt anh tuấn nhưng không kém phần xinh đẹp.

Tạ Tuyết Chu khẽ mỉm cười, thu tay về, đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngữ khí lo lắng, “Vết thương trên lưng do đạn gây ra thế nào rồi, đạn đã lấy ra sao?”

Tịch Đăng hơi nhíu mày, gật đầu, Tạ Tuyết Chu nói: “Ngươi cho ta nhìn một chút đi.” Thân thủ muốn vén áo Tịch Đăng lên, Tịch Đăng duỗi tay nắm lấy tay Tạ Tuyết Chu, nhăn mày.

Tạ Tuyết Chu hống nó, “Tịch Đăng, ngoan, sau đó ta nấu đồ ăn ngon cho ngươi.”

Tịch Đăng vừa nghe, liền buông lỏng tay ra, để tiện cho Tạ Tuyết Chu nhìn, còn cố ý bò lên giường nằm úp sấp.

Tạ Tuyết Chu đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí một cuốn áo Tịch Đăng lên. Cái lưng trắng nõn nhưng không kém phần khỏe mạnh xuất hiện trước mặt Tạ Tuyết Chu, đường nét xương lưng vô cùng ưu mỹ, xương vai hai bên như cánh bướm, giống như lập tức sẽ vươn cánh bay đi.

Tạ Tuyết Chu nhìn thấy vết thương kia đã khép lại không sai biệt lắm, mím chặt môi, thân thủ muốn sờ lên, thế nhưng còn chưa kịp chạm vào, liền phát hiện lưng Tịch Đăng hơi run rẩy.

Cậu nhìn lên biểu tình Tịch Đăng, phát hiện đối phương cư nhiên nhắm chặt hai mắt, thần sắc nhìn qua thậm chí có mấy phần yếu đuối.

Sợ đau?

Tạ Tuyết Chu lại nhìn về phía vết thương kia, một tang thi không giống thường như vậy có khả năng là sợ đau thật, nghĩ đến ngày đó Tịch Đăng bị đánh, nhìn biểu tình đám tang thi kia, cũng có thể thấy được manh mối, hơn nữa Tịch Đăng còn bị một tang thi khác ôm một hồi lâu.

Tạ Tuyết Chu không chạm vào vết thương kia, mà chạm vào những nơi khác, cậu vẫn rất kinh ngạc, tại sao bề ngoài một tang thi lại giống nhân loại như đúc?

Khi tay Tạ Tuyết Chu chạm tới lưng Tịch Đăng, không tự chủ được bị xúc cảm dưới tay hấp dẫn, chờ cậu phản ứng lại, cơ hồ ngoại trừ miệng vết thương không chạm, còn lại khắp nơi cậu đều đã chạm tới. Đường đường tang thi vương các hạ lúc này lại quần áo không chỉnh tề.

Tạ Tuyết Chu đỏ mặt, lập tức rụt tay về.

“Xin lỗi, ta không cố ý.” Là bởi vì sờ rất sướng, cảm giác vô cùng tốt, băng lạnh lại non mềm.

Tịch Đăng không phản ứng.

Tạ Tuyết Chu ló đầu nhìn, phát hiện đối phương thật giống như đang ngủ.

Tạ Tuyết Chu, “…”



Tạ Tuyết Chu đến gần, nhẹ nhàng hô tên Tịch Đăng.

Đối phương không mở mắt ra.

Cư nhiên bị vuốt ve đến mức ngủ gục.

Tạ Tuyết Chu phì cười một tiếng, lại sợ thức tỉnh đối phương lập tức ngậm miệng lại.

Tạ Tuyết Chu sửa sang quần áo tang thi vương xong, lại đắp chăn lên, mới ngồi bên cạnh Tịch Đăng, tay không tự chủ được sờ lên tóc của đối phương.

Tóc cũng rất mềm.

Tạ Tuyết Chu cúi người, nhìn gương mặt Tịch Đăng ngủ vô cùng thơm ngọt.

Ở trước mặt mình ngủ say như vậy, một điểm phòng bị đều không có, không sợ bị người khinh bạc sao?

Nghĩ đến đó, khóe miệng Tạ Tuyết Chu liền cong lên, hơi cúi đầu, khẽ hôn trộm một cái trên mặt tang thi vương đang say nồng trong giấy ngủ.

Một cái hôn vô cùng nhe, như chuồn chuồn lướt nước.

Tạ Tuyết Chu hôn xong, liền đứng dậy, từ bên ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

———

Tịch Đăng tỉnh lại, là bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Tịch Đăng tỉnh đầu tiên là tìm thân ảnh đầu bếp nhà mình, nhưng đáng tiếc trong phòng chỉ có mình nó.

Tịch Đăng từ trên giường bò dậy, vô cùng phiền muộn, cư nhiên lại ngủ, hơn nữa tỉnh lại, ngay cả cái bóng đầu bếp nhà mình cũng không thấy.

Mà tiếng gõ cửa bên ngoài còn đang vang lên.

Tịch Đăng xuống giường, khó chịu đi mở cửa.

Nó thề, không quản ngoài cửa là tên nào, nó đều muốn giáo huấn một chút.

Nhưng cửa vừa mở ra, nén giận tang thi vương các hạ lập tức như được ánh nắng chiếu sáng.

Ngoài cửa là Tạ Tuyết Chu.

Tạ Tuyết Chu còn bưng một cái tô, dùng nắp chặt chẽ che kín, thế nhưng Tịch Đăng vẫn có thể ngửi thấy mùi vị giống như câu hồn kia.

Tạ Tuyết Chu cười vô cùng ôn nhu, “Ngủ giờ mới tỉnh?” Cậu hơi đẩy Tịch Đăng một chút, “Ngươi không định ngây ngốc đứng ở cửa thế này mãi đi?”

Tịch Đăng vội vã tránh ra, để Tạ Tuyết Chu đi vào.

Tạ Tuyết Chu đi vào rồi lại kéo tay Tịch Đăng, dắt con tang thi vương nào đó đến trước bàn ngồi xuống.

“Ta ngày hôm nay nấu cá sốt chua ngọt, ngươi thử xem đi.”

Thời đại này, cá vô cùng hiếm.

Đợi Tịch Đăng vui vẻ ăn xong, Tạ Tuyết Chu mới hỏi Tịch Đăng, “Đám tiểu đệ của ngươi đồng ý cho ngươi đến đây?”

Tịch Đăng lắc đầu.

Tạ Tuyết Chu cũng khiển trách nhìn Tịch Đăng, “Ngươi thấy mệnh mình cứng lắm sao? Nếu như thân phận ngươi bị phát hiện, những người kia không thể không xé xác ngươi ra.”

Tịch Đăng bĩu môi.

Tạ Tuyết Chu lúc này gặp lại lá gan lớn hơn rất nhiều, còn không khách khí gõ đầu Tịch Đăng một cái, “Đừng nghĩ rằng mình rất lợi hại, ngươi biết bọn họ gần đây nghiên cứu ra loại thuốc nào không? Một loại thuốc mới, có thể khiến cho năng lực hành động của tang thi tạm thời biến mất, lần trước Vinh Vũ nhìn thấy nhóm của ngươi, trở về liền lập tức tổ chức nghiên cứu phát minh thuốc mới.”

Tạ Tuyết Chu nghĩ đến lần trước Vinh Vũ vậy mà lại trực tiếp lôi mình lên xe, bất quá, Vinh Vũ chỉ hỏi cậu vì sao lại ở cùng với tang thi, cậu không trả lời được, Vinh Vũ cư nhiên cũng không nhắc lại chuyện này, đồng thời còn đem cậu mang đến căn cứ.

Tịch Đăng nghe vậy, không quan tâm chút nào vung vung tay, chẳng có gì to tát.

Tạ Tuyết Chu bị tức đến nở nụ cười, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, hỏi Tịch Đăng: “Ngươi đến đây làm gì?”

Tịch Đăng không nói được, chỉ cười với Tạ Tuyết Chu, sau đó chỉ vào cậu.

Tâm tình Tạ Tuyết Chu nhất thời trở nên phức tạp, với hành động của Tịch Đăng không biết phải nói gì.

Tịch Đăng nhìn cậu một hồi, chủ động kéo tay cậu lại.

Tạ Tuyết Chu kinh ngạc, sau đó đối diện với đôi mắt Tịch Đăng, đôi mắt kia biểu đạt cảm xúc hết sức rõ ràng.

Tạ Tuyết Chu giật giật môi, “Ta bây giờ còn chưa đi được.”

Tịch Đăng lập tức liền trợn tròn mắt.

Tạ Tuyết Chu đưa tay sờ tóc Tịch Đăng, giống như vuốt lông, “Tịch Đăng, ta muốn nhanh chóng trưởng thành.” Không muốn cứ luôn trốn phía sau ngươi.

Tịch Đăng nhăn mày, hiển nhiên không vui.

Tạ Tuyết Chu liền vội vàng nói: “Ta đáp ứng ngươi, qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ đi theo ngươi.”

Đối với cậu mà nói, quyết định đi cùng một tang thi, cả ngày lăn lộn trong đám tang thi là một chuyện rất khó, hơn nữa chuyện này, một khi lựa chọn, liền không còn đường lui, sau này bất luận phát sinh cái gì, cậu đều sẽ đứng bên phía Tịch Đăng.

Tịch Đăng kéo tay Tạ Tuyết Chu xuống, quay người sang chỗ khác.

Tạ Tuyết Chu nhìn thấy đứa nhỏ tang thi vương này tức giận nghiêng về một bên liền nở nụ cười, “Ngoan, ta bảo đảm sẽ không quá lâu.”

Kỳ thực cậu còn muốn nghiên cứu ra một loại thuốc, có thể tiêu diệt bệnh độc tang thi, khiến tang thi biến trở về người bình thường.

———

Tịch Đăng cứ như vậy lưu lại, Tạ Tuyết Chu căn dặn Tịch Đăng tốt nhất đừng ra ngoài nhiều, cậu mỗi ngày đều sẽ mang thức ăn lại đây. Mà hôm nay, Tạ Tuyết Chu lại thở dài, nói với Tịch Đăng: “Ngày mai ta phải đi làm nhiệm vụ, khoảng thời gian này chi tiêu đều dựa vào tinh hạch lúc trước Vinh Vũ cho ta, hắn đã giúp ta nhiều như vậy, ta thật không muốn lại thiếu nợ.” Cậu nói xong, nhẹ nhàng búng lên trán Tịch Đăng, “Ngày mai có thể sẽ không về, ngươi nếu đói bụng… Cũng cố gắng đừng ra ngoài nhiều.”

Mấy ngày nay Cao Tây có ghé qua, bất quá đều bị Tịch Đăng chặn ngoài cửa.

Tịch Đăng nghe Tạ Tuyết Chu nói, ngay lập tức lấy túi mình ra, cuối cùng chỉ móc ra được bốn khỏa tinh hạch, tội nghiệp mà đặt lên bàn.

Tịch Đăng nhìn tinh hạch trên bàn, buồn bực. Nó không nghĩ tới mình thân là tang thi vương oai phong lẫm liệt, bây giờ thành một tên tang thi ăn bám tiểu bạch kiểm.

Tạ Tuyết Chu tựa hồ phát hiện tâm tình Tịch Đăng không tốt, liền vội vàng nói: “Không sao, ta ngày mai hoàn thành nhiệm vụ, tìm được lương thực, bên trên sẽ thưởng cho lương thực và tinh hạch.”

Tịch Đăng nhìn Tạ Tuyết Chu một chút, âm thầm quyết định.

Chờ Tạ Tuyết Chu rời đi, tiếng gõ cửa lại vang lên, Tịch Đăng chờ không kịp mở cửa.

Cao Tây vốn cho là lần này lại là vô vọng đi về, hắn nghĩ lần này Tịch Đăng mà không chịu mở cửa nữa hắn liền trực tiếp phá.

Cao Tây nở nụ cười vô lại, “Như thế nào, nghĩ thông suốt?”

Tịch Đăng gật đầu.

Cao Tây tự cho là tiêu sái mà vuốt tóc mái, “Ôi, lúc trước đối ca xa cách, bây giờ…” Hắn còn chưa dứt lời liền dừng lại, bởi vì Tịch Đăng đưa ra nắm đấm.

Cao Tây lập tức nói chính sự, “Đội chúng ta ngày mai sẽ đi làm nhiệm vụ, ngươi muốn tham gia, sáng mai tám giờ gặp nhau ở cửa căn cứ được chứ?”

Tịch Đăng nghe xong, liền đóng cửa.

“Ha, cái tên này.” Cao Tây trừng cánh cửa một cái, hùng hùng hổ hổ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.