Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 75: Vạn nhân mê 75



Lúc Tịch Đăng bị Mạnh Thu Ngư ném vào trong bồn tắm, đầu óc cậu trong nháy mắt như trống rỗng, chờ đến khi cậu phản ứng lại, Mạnh Thu Ngư đã đứng bên cạnh bể, ánh mắt băng lãnh từ trên cao nhìn xuống.

Tịch Đăng không biết Mạnh Thu Ngư đã trà trộn vào hoàng cung như thế nào, ngay khi cậu vừa nhìn thấy Mạnh Thu Ngư, đối phương căn bản không cho cậu cơ hội nói chuyện, trực tiếp đánh cậu ngất xỉu. Kỳ thực cho dù là ai, nhìn thấy tiểu chủ nhân của mình nằm trên giường một nam nhân xa lạ, xiêm y còn không chỉnh tề, phỏng chừng tâm tình đều không tốt, càng đừng nói Mạnh Thu Ngư.

Nhưng mà chờ tới khi Tịch Đăng tỉnh lại, cậu đã ở trong phủ của mình, lại còn ở trong phòng Mạnh Thu Ngư. Mạnh Thu Ngư vẫn luôn ngồi bên cạnh Tịch Đăng, nhìn thấy người tỉnh liền trực tiếp nắm lấy cổ áo, một tay ném vào trong bể tắm.

“Ngươi cởi toàn bộ y phục trên người ra cho ta.”

Tâm tình Mạnh Thu Ngư lúc này đặc biệt không tốt, ngữ khí chênh lệch so với bình thường mấy lần.

Tịch Đăng nghe vậy liền lui về sau một bước, hình xăm trên lưng cậu không thể để Mạnh Thu Ngư nhìn thấy, bằng không tên biến thái này chắc chắn sẽ xé nát cậu.

“Ta có thể tự mình tắm rửa, Thu Ngư sư phụ ra ngoài trước đi.”

Mạnh Thu Ngư nghe thấy Tịch Đăng thoái thác, chỉ nói một câu, “Ngươi tự mình cởi, hay là ta giúp ngươi cởi?”

Tịch Đăng cứng đờ một hồi, mới lấy tay mở vạt áo ra, Mạnh Thu Ngư cũng không đứng đó nhìn, mà đi ra bàn trà cầm lấy bình rượu.

Chờ lúc y trở lại, Tịch Đăng mới cởi được một nửa, Mạnh Thu Ngư liếc mắt nhìn cậu, cũng không nói gì khi thấy động tác chậm chạp của Tịch Đăng, thế nhưng y đột nhiên xoay đầu lại, đích xác nhìn chằm chằm bên vai Tịch Đăng. Tịch Đăng đang nhìn Mạnh Thu Ngư, thấy ánh mắt y, lập tức liền thấy không ổn, không cởi y phục nữa mà khoác lại áo, quay người muốn chạy ra khỏi bể, nhưng động tác Mạnh Thu Ngư nhanh hơn, ném bình rượu đi, chân nhẹ điểm một cái đã đến phía bên kia, ôm lấy Tịch Đăng vừa mới đi lên, hai người đồng thời rơi vào bên trong bể.

Tịch Đăng hơi mở to mắt, tay lập tức đánh về phía Mạnh Thu Ngư, hai người ở trong nước đánh mấy hiệp, Mạnh Thu Ngư liền đứng thẳng người dậy, một tay nhấn đầu Tịch Đăng xuống nước, mãi đến tận khi đối phương ngừng giãy giụa mới kéo người lên. Tóc Tịch Đăng toàn bộ rơi ra, bị nước làm ướt dính sát khuôn mặt. Mạnh Thu Ngư cũng không để ý dáng vẻ chật vật của Tịch Đăng, đưa tay ra vén tóc Tịch Đăng ra sau, thấy rõ bộ dáng đối phương thở dốc, mới cười lạnh một tiếng, “Vô dụng.” Đồng thời tay trực tiếp xé y phục Tịch Đăng ra, sau đó xoay người cậu lại.



Mạnh Thu Ngư nhìn thấy sau lưng Tịch Đăng, ánh mắt lập tức chìm xuống.

Phía sau lưng Tịch Đăng có một hình xăm lớn, là hình vẽ Kim long, mà con rồng kia đang ngửa đầu thét dài, cuốn quanh một nhân ngư không thấy rõ mặt.

Con kim long kia rất sống động, vô cùng sống động, mà nhân ngư thì toàn thân trần trụi, mái tóc màu đen quấn quanh trên thân kim long, một con rồng và một nhân ngư, bầu không khí vô cùng ám muội, rõ ràng hai thứ không liên quan gì tới nhau, rồi lại vô cùng hài hòa, một móng vuốt của kim long còn nhẹ nhàng đặt lên trên đuôi cá, mà nhân ngư kia cũng lấy một tay nhẹ nhàng khoác lên đầu kim long.

Con kim long kia cơ hồ bao trùm toàn bộ lưng, đuôi rồng kéo dài đến xương đuôi (xương cụt), làm cho cả hình xăm thoạt nhìn tình sắc vạn phần.

Mạnh Thu Ngư nhẹ nhàng sờ lên lưng Tịch Đăng, “Bởi vì cái này nên mới không dám cho ta nhìn thấy?” Âm thanh băng lãnh mang theo mấy phần u ám, “Ngươi đã nhìn thấy hình vẽ trên lưng ngươi chưa?”

Tịch Đăng sắc mặt trắng bệch lắc đầu, cậu nghiêng người qua nhìn Mạnh Thu Ngư, “Trên lưng ta là cái gì?”

Mạnh Thu Ngư còn đang nhìn chằm chằm lưng Tịch Đăng, nghe cậu nói, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay đặt lên cổ Tịch Đăng, “Ngươi quả thực là điều sỉ nhục của cha ngươi. Ngươi bị Tịch Tổ Lâm đưa vào trong cung, còn bị ủi lên nô ấn, ta có nên khen ngươi thông minh không? Biết bản thân vô dụng, cho nên tự dâng mình giường cháu trai?” Tay của y dần dần dùng sức.

Tịch Đăng không chút sợ hãi nhìn Mạnh Thu Ngư, “Vậy thì sao? Mắc mớ gì đến ngươi?”

Mạnh Thu Ngư nghe được câu này, ánh mắt ngày càng tăm tối, nhưng vẫn buông lỏng tay ra, “E rằng ta nên đổi một phương pháp khác, để ngươi ấn tượng sâu sắc với hành vi ngu xuẩn này.”

Y siết chặt người Tịch Đăng lại, há mồm cắn lên bả vai cậu.

Tịch Đăng rên lên một tiếng, sau đó cắn chặt môi, không để phát ra âm thanh nào nữa.

Mạnh Thu Ngư cắn rất mạnh, máu lập tức chảy ra, mà tay của y đồng thời mò về phía nửa người dưới của Tịch Đăng.

Y bắt đầu vì người trong lồng ngực mà dệt lên một giấc mộng, có điều bên trong giấc mộng kia ngoại trừ bản năng khoái cảm, cũng chỉ còn sót lại mùi máu tanh và đau đớn.

Sắc mặt Tịch Đăng hiện lên màu đỏ ửng không bình thường, ánh mắt từ từ mê ly, nhưng mà Mạnh Thu Ngư rất ác liệt, làm cho Tịch Đăng dễ dàng lên tới đỉnh, nhưng thủy chung không cho cậu bắn ra.

Tịch Đăng cuối cùng không chịu được nữa, nức nở xin tha, “Ta sai rồi, Mạnh Thu Ngư, ta sai rồi, ta sẽ không dám nữa.”

Mạnh Thu Ngư mở miệng, vai Tịch Đăng vai đã máu me đầm đìa, y lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm miệng vết thương một cái, cuốn từng giọt máu vào trong miệng, mà động tác trên tay cũng nhanh hơn, dứt khoát cho Tịch Đăng một kết thúc hoàn mỹ.

“Nếu còn phạm phải sai lầm như thế này, trừng phạt sẽ không còn đơn giản như vậy.”

Trong mắt y mang theo thương tiếc, hôn trán Tịch Đăng một cái, “Ngoan, mau ngủ một giấc thật ngon.”

———

Hai năm sau.

Tịch Đăng một thân y phục cưỡi ngựa, từ bao đựng tên rút ra một mũi tên, nha hoàn sau lưng lập tức đi lên trước, dùng miếng vải đen che mắt Tịch Đăng lại. Tịch Đăng nở nụ cười, liền đặt mũi tên lên dây cung, ngưng thần lắng nghe âm thanh xung quanh, đột nhiên, y chợt nghiêng đầu, đồng thời mũi tên trong tay cũng bắn ra ngoài.

Nha hoàn bên cạnh lập tức dâng lên mũi tên thứ hai, Tịch Đăng cầm lấy, không chút tạm dừng bắn ra, sau đó là mũi tên thứ ba, thứ tư, mãi đến tận mũi thứ bảy, cậu mới tháo miếng vải đen trên mắt xuống.

Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay, “Tài bắn cung của thế tử có tiến bộ.”

Cách đó khoảng chừng năm mươi bước, có bảy nha hoàn gương mặt xinh đẹp, trên đầu các nàng đều có một cái khay, lớn nhất là táo tây, nhỏ nhất là một bông hoa, mà cung tên Tịch Đăng bắn ra đều chắc chắn nhắm trúng vật phẩm, thậm chí còn không vật nào rơi xuống.

Tịch Đăng đưa cung tên cho nha hoàn sau, liền xoay người, nhìn về phía Mạnh Thu Ngư.

Mạnh Thu Ngư trong hai năm qua không hề có chút thay đổi, nếu phải chỉ ra cái gì khác trước, thì đó là gương mặt y càng ngày càng thêm tà khí.

Trong mắt Tịch Đăng hơi dẫn theo đắc ý, đi tới trước mặt Mạnh Thu Ngư, ngữ khí vui vẻ, “Thu Ngư sư phụ, ngươi nói nếu như ta có thể che mắt lại bắn trúng đích, liền để ta ra ngoài chơi một hồi.”

Mạnh Thu Ngư nở nụ cười, Tịch Đăng hai năm qua cao hơn rất nhiều, trước kia chỉ tới ngang ngực y, hiện tại chỉ thấp hơn tầm mắt y một chút.

“Ngươi muốn đi chơi chỗ nào?”

Tịch Đăng khẽ nghiêng đầu, có chút khổ não, “Ta vẫn chưa nghĩ kỹ, trước tiên cứ đi ra ngoài trước đã.” Cậu chớp mắt nhìn Mạnh Thu Ngư một cái, “Thu Ngư sư phụ, ngoại trừ cái này, ta có thể xin thưởng thêm cái khác sao?”

Mạnh Thu Ngư hơi rũ mắt nói, “Muốn cái gì?”

Tịch Đăng nở nụ cười, nụ cười cư nhiên mang theo mấy phần tà khí, cậu đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Mạnh Thu Ngư, âm thanh thả nhẹ, “Ta hi vọng Thu Ngư sư phụ đừng mang những nam hài kia đến phòng ta nữa, ta không thích.”

Mạnh Thu Ngư không nhúc nhích, “Thế tử không phải thích nam sao?”

“Nhưng là ta không thích loại kia, ta thích nam nhân cường đại, có thể làm cho ta cam tâm tình nguyện thần phục, tỷ như…” Tịch Đăng ghé sát vào bên tai Mạnh Thu Ngư, “Tỷ như sư phụ.” Cuối cùng, cậu còn lè lưỡi liếm lỗ tai Mạnh Thu Ngư một cái.

Mạnh Thu Ngư hơi nghiêng đầu, tránh được động tác của Tịch Đăng.

Tịch Đăng lập tức cười to, rời khỏi người Mạnh Thu Ngư, “Ngươi nếu không chịu lấy thân mình dâng cho ta, thì cũng đừng tùy tiện tặng người cho bản Thế tử nữa.” Tịch Đăng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh xuống, quay người rời đi.

Mạnh Thu Ngư lấy tay vuốt ve lỗ tai của mình, suy nghĩ gì đó mà nở nụ cười.

Màn đêm buông xuống, Tịch Đăng mới vừa vào gian phòng, liền cảm giác được bên trong phòng có một người khác, cậu đứng tại cửa một hồi, mới trực tiếp đi vào bên trong, màn giường toàn bộ rũ xuống, làm cho cậu hơi nhíu mày lại, những người lúc trước được đưa tới cũng không có gan to như vậy, dám trực tiếp lên giường của cậu mà chờ.

Tịch Đăng đi tới bên giường, gương mặt mang theo ý cười, nhẹ nhàng vén màn giường lên, “Hôm nay là mỹ nhân nào?”

Vừa mới nói xong, Tịch Đăng liền dừng lại, ánh mắt lập tức trở nên kinh ngạc, “Tại sao lại là ngươi?”

Mạnh Thu Ngư một thân áo đơn, cổ áo mở ra, lộ ra làn da trắng, tóc y không buộc lên toàn bộ xõa xuống dưới, chân hơi cong lại ngồi tựa trên đầu giường Tịch Đăng, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tịch Đăng cũng không chút biến hóa, chậm rãi nói: “Bởi vì Thế tử cần nam nhân cường đại như ta, cho nên ta liền tự mình hầu hạ.” Y khẽ mỉm cười, nhìn qua vô cùng thoải mái, “Không biết thế tử có thỏa mãn hay không?”

Tịch Đăng đầu tiên là trầm mặc, sau đó phảng phất như không cam lòng yếu thế, vài giây liền cởi áo ngoài mình ra, “Sao lại không hài lòng, ta rất là thỏa mãn.” Y trực tiếp lên giường, “Bất quá, ta đêm nay không có hứng thú làm chuyện đó, cho nên Thu Ngư sư phụ không có lệnh của ta cũng không được phạm thượng.”

Mạnh Thu Ngư nhíu mày, gật đầu một cái.

Tịch Đăng nhếch khóe môi, ánh mắt lóe lên giảo hoạt, nhanh chóng cởi toàn bộ y phục ra, thậm chí có mấy phần đùa giỡn mà để lộ hạ thân cho Mạnh Thu Ngư thấy, sau đó nhoài người nằm sấp trên giường.

Tầm mắt Mạnh Thu Ngư tự nhiên đặt lên trên lưng Tịch Đăng, y đã mời rất nhiều người đến xem hình xăm kia, nhưng không người nào có thể bảo đảm xóa đi hình xăm mà không để lại vết tích gì, Mạnh Thu Ngư liền tức giận giết chết hết bọn họ, cuối cùng vẫn là Tịch Đăng cường liệt chống cự không cho ai xem hình vẽ trên lưng mình nữa, chuyện mới coi như chấm dứt.

Chỉ cần người tinh tường nhìn thấy, liền có thể biết kim long kia đại diện cho ai.

Hiện nay, có thể sử dụng quần áo thêu kim long, chỉ có hoàng thái tôn Tịch Tổ Lâm.

Hai năm trước, Tịch Đăng bị mang tới hoàng cung, Mạnh Thu Ngư cũng hỏi cậu sao lại tiến vào trong cung được, còn có ở trong cung định làm gì. Khi biết Vĩnh Yên vương gia đang bị nhốt trong cung, Mạnh Thu Ngư đã từng tự mình đi một chuyến, nhưng là vừa mới mò được cửa cung, liền bị người phát hiện, chỉ có thể rời đi.

Làn da trên lưng Tịch Đăng trắng loáng, thân thể thon dài dẻo dai của thiếu niên, sạch sẽ mà lộ ra vẻ xinh đẹp, đường nét tinh tế, cùng với sức có giãn trên da thịt, có thể hấp dẫn ánh mắt bất kỳ ai, mà hình xăm xinh đẹp xa hoa kia, lại khiến cho người khác muốn khinh nhờn.

Mạnh Thu Ngư đặt tay lên trên làn da bóng loáng kia, Tịch Đăng vừa định quay đầu, vai liền bị nhấn giữ lại.

“Thế tử đã lâu rồi không thư giải đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.