Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 80: Vạn nhân mê 80



Thời gian cũng dần dần trôi đi, đã gần tới tháng sáu, mà Tịch Đăng cũng bắt đầu cân nhắc vấn đề có hài tử.

Tịch Đăng dùng hết bữa tối, liền ở trong đại điện đi tới đi lui, Tịch Tổ Lâm cũng không nhịn được nhìn cậu vài lần, Tịch Đăng rốt cục cũng ngừng lại, “Ngươi mau gọi một cung nữ lại đây.”

Tịch Tổ Lâm trong mắt hơi kinh ngạc, nhưng vẫn vâng lời làm theo, cung nữ kia hiển nhiên có chút sốt sắng, Tịch Đăng nhìn Tịch Tổ Lâm, liền cho hắn đi ra ngoài.

Chờ đến khi trong điện chỉ còn mình và cung nữ kia, Tịch Đăng mới thanh thanh cổ họng nói: “Ngươi có bằng lòng sinh cho trẫm một hài tử không?”

Cung nữ kia nghe vậy, lập tức quỳ trên mặt đất.

“Nô tỳ…” Cung nữ kia ấp a ấp úng một phen, cuối cùng nói, “Nô tỳ nguyện ý vì hoàng thượng sinh ra long tử.”

Tịch Đăng hai má ửng đỏ, đi tới đỡ cung nữ kia dậy.

———

Mạnh Thu Ngư tối nay mới hết công việc, vừa đi tới cửa tẩm cung của Tịch Đăng, liền thấy Tịch Tổ Lâm một mặt cổ quái đứng ở cửa, cũng không phát hiện y đến.

Y không khỏi nhíu nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại ở bên ngoài?”

Tịch Tổ Lâm giống như bị Mạnh Thu Ngư hù tới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sau đó Tịch Tổ Lâm nhanh chóng cúi đầu chào Mạnh Thu Ngư một cái, mới nói: “Mạnh thống lĩnh, hoàng thượng hôm nay triệu kiến một cung nữ, bây giờ còn đang ở bên trong.”

Mạnh Thu Ngư hơi nhíu mày, không lên tiếng trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Sau khi đi vào, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, là âm thanh của Tịch Đăng, âm thanh rất thấp, Mạnh Thu Ngư không nghe rõ được.

Lúc Mạnh Thu Ngư đi vào tới bên trong, Tịch Đăng cũng phát hiện ra có người tiến vào, vừa ngẩng đầu nhìn thấy là Mạnh Thu Ngư, tay không khỏi run lên, mà đồ vật trong tay liền rơi vào trong chén trà.

Kỳ thực thứ rơi vào trong chén trà chỉ là một loại thuốc khiến cho người ta trực tiếp mang thai, bởi vì sinh tử đối với Tịch Đăng mà nói thật sự quá khó, cầu mong tác giả quân hồi lâu mới lấy được thuốc này, mà bên trong thuốc kia còn có tác dụng mê huyễn, sau khi ăn xong cũng sẽ không nhớ rõ sự tình phát sinh trong ba căn giờ trước đó.

Tịch Đăng gọi cung nữ tiến vào, vốn định chuẩn bị cho cung nữ uống cái này, đương nhiên không thể rõ ràng như vậy cho đối phương ăn, cậu cố ý giả thành một tên hoàng đế có đam mê kỳ quặc, đùa giỡn tiểu cung nữ, “Đêm nay chúng ta không chơi giống như bình thường, ngươi có chịu được không?”

Đáng thương tiểu cung nữ, mặt lập tức đỏ chót một mảnh, nhìn thấy Tịch Đăng từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc, nàng lập tức cúi đầu, nhanh chóng não bổ rất nhiều thứ, mặt lại càng đỏ hơn.

Tiểu cung nữ chính trực không chịu được mà e thẹn, Tịch Đăng đang chuẩn bị bỏ thuốc vào, Mạnh Thu Ngư lại không mời mà đến xông tới, còn tận mắt nhìn thấy hành động bỏ thuốc của Tịch Đăng.

“Hoàng đế thật tình thú.” Mạnh Thu Ngư vỗ tay mà cười, chậm rãi đi tới, ánh mắt chuyển tới trên người cung nữ kia, “Bất quá cung nữ này cũng không mấy xinh đẹp, mặt thì tròn, hơn nữa còn đỏ chót, vừa nhìn liền biết có bệnh, eo thì to, mông lại không thịt…”

Mạnh Thu Ngư vừa mới vài câu, trực tiếp làm cung nữ nhà người ta rơi nước mắt, thế nhưng vẫn phải hành lễ với Mạnh Thu Ngư.

Tịch Đăng vừa nhìn, liền biết tối nay tám phần mười là không được, thế nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ còn muốn thử một lần, cậu không để ý Mạnh Thu Ngư, mà bưng ly trà trước mặt lên, nỗ lực đưa cho cung nữ kia, “Ngươi mau uống cái này đi.”

Thuốc cũng đã hạ, nếu như không làm cho đối phương uống, đây không phải là thiệt thòi lớn rồi, tác giả quân sẽ không cho cho cậu thuốc này nữa đâu. Nhưng mà Mạnh Thu Ngư lại trực tiếp đoạt cốc trà trên tay Tịch Đăng, còn mắng cung nữ kia, “Còn chưa chịu cút ra ngoài sao.”

Cung nữ kia nước mắt cũng không dám chùi, hành lễ xong liền trực tiếp lui ra ngoài.

Tay Tịch Đăng ở trong không trung cứng lại, nhanh chóng đứng thẳng dậy, khẽ mỉm cười với Mạnh Thu Ngư, “Đêm đã khuya, trẫm muốn nghỉ ngơi, Mạnh thống lĩnh lui xuống trước đi.”

Mạnh Thu Ngư vòng qua bàn đi tới trước mặt Tịch Đăng, “Hạ quan thấy hoàng thượng tinh lực dồi dào, đã bắt đầu dâm loạn hậu cung, hạ quan cảm thấy mình cần phải đốc xúc hoàng thượng trở thành một minh quân.”

Tịch Đăng lui về sau một bước, “Cái gì dâm loạn hậu cung, toàn bộ thiên hạ đều là của trẫm, trẫm muốn sủng hạnh một tiểu cung nữ thì cũng chỉ là chuyện bình thường, trẫm một đêm ngự mấy nữ nhân cũng không có gì quá đáng.”

Mạnh Thu Ngư từng bước áp sát, “Phải không? Vua của một nước làm sao có thể đặt toàn bộ suy nghĩ lên trên giường, hạ quan nhất định phải tự thân dùng sức giúp hoàng thượng làm một đấng minh quân.”

Lúc Tịch Đăng bị Mạnh Thu Ngư đặt trên bức bình phong ép uống dược hạ trong ly rượu kia, đôi mắt đều đỏ.

Mạnh Thu Ngư cảm giác mình mình cần phải cho Tịch Đăng một bài học, cư nhiên lại học được trò hạ dược cho người khác.

Bất quá sau đêm hôm đó, triều đình trên dưới đều biết Mạnh thống lĩnh thất sủng.

Bởi vì Mạnh Thu Ngư bị giáng xuống trông coi cửa thành, trông coi cửa thành cũng không phải là chuyện quá khổ sở, thế nhưng vào mùa hè chói chang, phơi nắng dưới ánh nắng gay gắt cũng khó mà chịu được. Bất quá Mạnh Thu Ngư đứng dưới ánh nắng, tâm tình cũng không đến nỗi tệ lắm, khóe môi còn mang theo tươi cười, bởi vì đêm hôm đó quá mức kinh hỷ, lần đầu tiên y nhìn thấy một Tịch Đăng như vậy.

Oai phong lẫm liệt Mạnh thống lĩnh cười đến mức vô cùng dâm đãng, dẫn đến binh lính bên cạnh không nhịn được cách xa một chút.

Mạnh Thu Ngư canh cửa thành một tháng, rốt cục nhịn không được nũa, Tịch Đăng lại không có chút dấu hiệu tha thứ y, Mạnh Thu Ngư quyết định trực tiếp đi tìm Tịch Đăng.

Bởi vì thân phận Ngự lâm quân thống lĩnh, y đối với hoàng cung không thể quen thuộc hơn nữa, con đường thị vệ tuần tra cũng với thay ca đều là y quy định, y vô cùng thuận lợi mò tới tẩm cung Tịch Đăng, phát hiện ra Tịch Đăng cư nhiên không để cho Tịch Tổ Lâm ở một bên hầu hạ, mà lại một mình ngồi trên giường nhỏ, bộ dáng sầu não uất ức, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm bụng của mình.

Mạnh Thu Ngư từ ngoài cửa sổ nhảy vào, lén lút đi tới bên cạnh Tịch Đăng, sau đó liền ôm lấy Tịch Đăng.

Tịch Đăng sợ hết hồn, chợt ngửi thấy mùi vị trên người đối phương, liền biết được cái tên đêm khuya xông vào tẩm cung của mình là ai.

“Mạnh Thu Ngư.” Tịch Đăng lập tức giận tái mặt, âm thanh trầm trầm, “Ngươi lại còn dám đến.”

Mạnh Thu Ngư hơi nhíu mày, “Vi phu thấy tiểu nương tử tức giận một tháng còn chưa hết, sợ tiểu nương tử tự hại thân thể mình, mới cố ý đến đây chịu đòn nhận tội.”

“Vi phu”, “Tiểu nương tử”, “Thân thể” này ba từ lập tức kích thích Tịch Đăng, Tịch Đăng quay người liền đẩy đối phương ra, sau đó một quyền liền đánh tới. Mạnh Thu Ngư thoải mái hóa giải thế tiến công của Tịch Đăng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đối phương, liền bồi Tịch Đăng đánh tiếp mấy hiệp, mới ôm người vào trong ngực.

Mạnh Thu Ngư trói hai tay Tịch Đăng lại sau lưng, hai cái chân dài kẹp chặt chân đối phương, những nụ hôn nhỏ vụn liền rơi xuống, “Có cần phải tức giận như vậy không?”

Tịch Đăng tức đến nổ phổi, cư nhiên dùng đầu đập mạnh vào đầu Mạnh Thu Ngư, “Ngươi cút cho ta!”

Mạnh Thu Ngư rốt cục cũng phát hiện phản ứng của Tịch Đăng có chút kỳ quái, “Sao vậy?” Y im lặng mà nhìn Tịch Đăng, “Em là có chuyện gì gạt ta sao?”

Tịch Đăng nhanh chóng trả lời, “Không có.”

Mạnh Thu Ngư cười khẽ, “Em cái dạng này mà nói không có, thiên hạ phỏng chừng chỉ có kẻ ngu mới tin.”

Tịch Đăng xoay đầu sang bên cạnh, không lên tiếng, không cần Mạnh Thu Ngư nhắc nhở, cậu cũng biết mình phản ứng không đúng, phải dùng hai từ mất khống chế mới có thể hình dung, thôi vậy, Tịch Đăng khẽ cắn răng, không phải chỉ là sinh hài tử sao, cậu quay đầu trở về, thẳng thắn nhìn chằm chằm Mạnh Thu Ngư, “Ta mang thai.”







Mạnh Thu Ngư cười ha ha, ngực chập trùng rất lớn, y nở nụ cười hồi lâu mới ngừng lại, “Em lấy cớ này không sai, bởi vì mang thai cho nên tâm tình không tốt.” Y cực lực kìm chế khóe môi.

Tịch Đăng bắt đầu ra sức giằng co, Mạnh Thu Ngư liền buông lỏng đối phương ra, còn trêu tức mà nhìn bụng Tịch Đăng, “Cẩn thận long tử trong bụng.”

Tịch Đăng nhìn một hồi mới sửa sang lại quần áo, liền quay người đi, Mạnh Thu Ngư mặt mang ý cười đi theo.

Việc này phảng phất cứ như vậy trôi qua, Mạnh Thu Ngư ngày thứ hai liền được điều trở về.

———

“Bạch tướng quân.”

Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu làm cho Bạch Nhạc dừng bước, chờ đến khi thấy được ai đang gọi mình, biểu tình trên mặt cứng đờ, ánh mắt hắn lóe lên mấy phần né tránh.

“Lâm công công.” Bạch Nhạc miễn cưỡng nở nụ cười.

Mỗi lần nhìn thấy Tịch Tổ Lâm, hắn đều tương đối lúng túng, thế nhưng hắn ủng hộ Tịch Đăng, cho nên đối với hoàng thái tôn quá khứ này, hắn chỉ có thể tận lực không thấy. Bạch Nhạc hôm nay đến vì muốn tới ngự thư phòng gặp Tịch Đăng, thương thảo quốc sự, bởi vì Chu tướng quân đánh thắng trận, muốn quay lại hoàng triều.

Tịch Tổ Lâm tự nhiên nhìn thấy biểu tình trên mặt Bạch Nhạc, hắn cười cười, rõ ràng chỉ mặc một bộ y phục thái giám màu xanh sẫm, cả người nhìn qua lại như trong khắc nghiệt sản sinh thiên tài, chi lan ngọc thụ.

“Bạch tướng quân tới gặp hoàng thượng sao?” Tịch Tổ Lâm đến gần, “Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng.”

“Làm phiền Lâm công công.” Bạch Nhạc nói xong liền chuẩn bị đi, đột nhiên bị Tịch Tổ Lâm kéo lại ống tay áo, “Bạch tướng quân, trên mặt ngài có chút bẩn.” Tịch Tổ Lâm nói xong, định lấy tay chạm vào mặt Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc dù sao cũng là người tập võ, đầu giương lên, xoay người lại, liền tránh được Tịch Tổ Lâm.

Tịch Tổ Lâm thu tay lại, biểu tình vẫn bình thường, nhưng ánh mắt lại mang mấy phần u oán nhìn Bạch Nhạc, “Bạch tướng quân quả nhiên ghét bỏ nô tài tay bẩn.”

Bạch Nhạc nhìn Tịch Tổ Lâm, lại đột nhiên nghĩ đến một người khác, hồi đó thiếu niên kia tựa hồ cũng như thế này, bất quá thiếu niên kia càng giống như vừa đấm vừa xoa, đem mình đùa cợt xoay quanh, nhớ đến lúc đó, hắn phảng phất trong mũi liền tràn ngập hương vị nhàn nhạt trên người đối phương.

Bạch Nhạc mặt đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn quên mất Tịch Tổ Lâm bên cạnh, nhanh chóng bước đi.

Tịch Tổ Lâm quay đầu lại nhìn, cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo chút khinh bỉ.

Tịch Đăng đang phê chữa tấu chương, thấy Bạch Nhạc vội vã tiến vào, mà một gương mặt trắng giờ lại ửng hồng, làm cho Tịch Đăng không khỏi nhíu mày.

“Hạ quan tham kiến hoàng thượng.” Bạch Nhạc quỳ xuống.

Tịch Đăng đầy hứng thú mà theo dõi hắn, “Bạch ái khanh mau đứng dậy, nói với trẫm một chút, Đại tướng quân của trẫm hôm nay sao lại giống như cô nương mới về nhà chồng vậy?”

Bạch Nhạc từ trên mặt đất đứng lên, nghe được lời Tịch Đăng, càng ngày càng thẹn, còn chưa kịp nói gì, Tịch Tổ Lâm đã bưng trà cùng với một ít điểm tâm vào.

Tịch Đăng quét mắt nhìn Tịch Tổ Lâm một vòng, đến khi đối phương tới gần, cậu mới ngửi được mùi hương hoa trên người đối phương. Hoa kia chỉ có ở ngự hoa viên, mà Tịch Tổ lâm đi tới ngự phòng, trên đường cũng không đi qua ngự hoa viên.

Tịch Tổ Lâm dâng trà cùng với điểm tâm xong liền lui xuống ngay, ánh mắt cũng không nhìn loạn.

Tịch Đăng dời mắt vào trên người Bạch Nhạc, vai chính công đã hành động rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.