Lục Nhạc Hàm ôm một bó hoa hồng to đứng ở dưới lầu ký túc xá nam ngóng trông chờ đợi, ánh mắt của những người đi ngang qua hoặc lớn mật hoặc len lén đều rơi vào trên người cậu, cậu cũng không để ý chút nào, chỉ nhìn chằm chằm vào những học sinh liên tục ra ra vào vào ký túc xá nam.
Ánh mắt sáng lên, chật vật ôm một bó hoa to nhảy nhót đi tới trước mặt một nam sinh, cười nói:
- Học trưởng, tặng cho ngươi.
Nam sinh trước mắt này cao hơn cậu gần một cái đầu, khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao gầy, mặc quần áo thể thao, ôm bóng rổ cười cười nói nói cùng người đi bên cạnh.
Ánh mắt nhìn tới cánh tay đang đặt trên vai học trưởng của nam sinh kia, nhăn mày lại, mạnh mẽ lườm hắn một cái.
Nam sinh giống như bị phỏng, ngượng ngùng thu tay về, nói:
- Thẩm Gia Ngôn, không phải ta đã nói ta không thích nam sinh rồi sao.
Lục Nhạc Hàm nhếch miệng, nhét hoa hồng vào trong lồng ngực Lạc An, nhíu mày nói:
- Học trưởng, ta không nói ngươi yêu thích nam sinh a, ngươi chỉ phải thích ta là đủ rồi.
Lạc An tránh né, không thể làm gì nói:
- Thẩm Gia Ngôn, ngươi không phải nam sinh sao?
Lục Nhạc Hàm cũng không tức giận, mặt mày cong cong:
- Ta là nam, nhưng ta đẹp a, còn đẹp hơn so với rất nhiều nữ sinh, lẽ nào học trưởng yêu thích các nàng?
Lạc An nói:
- Coi như ngươi đẹp hơn nữa cũng là nam sinh, Thẩm Gia Ngôn, sau này ngươi đừng tới tìm ta nữa có được hay không?
Lục Nhạc Hàm lắc đầu nghiêm túc nói:
- Không được.
Lạc An hoàn toàn không nói nên lời, muốn trực tiếp lướt qua cậu.
Lục Nhạc Hàm nhanh chóng bước sang phải một bước, trực tiếp chắn ở trước mặt Lạc An, nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của hắn hình như có hơi tức giận, vội vã mềm giọng nói:
- Học trưởng, ta đều đã mua rồi, ngươi không nhận thì rất đáng tiếc.
Mở to cặp mắt long lanh nhìn Lạc An, nhìn thấy Lạc An động dung thì nở một nụ cười thật to.
Lạc An nhìn khuôn mặt quá mức diễm lệ của cậu lộ ra một nụ cười quyến rũ, vội vã ở trong lòng tự nói với mình: Lạc An, ngươi không phải là đồng tính luyến ái, Lạc An, cố gắng chống đỡ, cho dù lớn lên đẹp hơn nữa hắn cũng là một nam sinh.
Nghiêm mặt nói:
- Tránh ra.
Lục Nhạc Hàm cười hì hì nói:
- Học trưởng không nhận, ta sẽ không tránh ra.
Lạc An đưa tay nhẹ nhàng đẩy cậu ra.
Bàn luận về khí lực, thân thể nhỏ nhắn kia của Lục Nhạc Hàm làm sao so được với Lạc An luôn chuyên cần rèn luyện, mỗi ngày đều chơi bóng rổ ba tiếng, lảo đảo hai lần cũng đã ở một bên.
Nhìn biểu tình bi thương trên mặt cậu, không nhẫn tâm nói:
- Thẩm Gia Ngôn, ta thật sự không thích ngươi.
Lục Nhạc Hàm có chút ủ rũ, thấp giọng hỏi:
- Tại sao?
Lạc An dừng một chút nói:
- Thẩm Gia Ngôn, ta với ngươi không giống nhau, ngươi có thể làm càn, thế nhưng sau này ta còn cần nuôi gia đình.
Lục Nhạc Hàm giống như là nghe được lời tỏ tình, trong nháy mắt trưng lên khuôn mặt tươi cười, quay người vui vẻ nói với Lạc An:
- Học trưởng, nếu ta chứng minh ta không phải làm càn, ngươi sẽ đồng ý sao?
Lạc An cảm thấy đau đầu, tại sao đứa nhỏ này không nắm được trọng điểm, nhưng vẫn muốn Nhị thiếu gia Thẩm gia đại danh đỉnh đỉnh, tiếng lành đồn xa làm sao chứng mình rằng yêu hắn, nên nói:
- Ngươi muốn chứng minh như thế nào?
- Cái này cũng không cần học trưởng quan tâm.
Đáy mắt đều là ý cười, đôi mắt hơi nheo lại thừa dịp lúc Lạc An ngây người thì nhét hoa hồng vào trong ngực của hắn, lập tức nhảy ra, quay người chạy đi, mang theo âm thanh vui sướng tung bay trên không trung, truyền tới trong tai Lạc An:
- Học trưởng, ta nhất định sẽ theo đuổi được ngươi.
Nhìn bòng lưng của thiếu niên mặc quần áo như côn đồ, bước đi cũng không ngay ngắn, luôn nhún nhảy, cuối đầu nhìn bó hoa hồng lớn trong tay, nghe tiếng bàn luận ầm ĩ của người chung quanh, thở dài, suy nghĩ hồi lâu vẫn về ký túc xá trước, ôm một bó hoa to như thế cũng có chút khó khăn, cũng không biết cậu làm sao ôm được tới đây.
Lục Nhạc Hàm trực tiếp trở về phòng của mình ở phụ cận trường học, một cái nhà trọ loại nhỏ có ba phòng ngủ, hai phòng sinh hoạt chung, một phòng vệ sinh, một nhà bếp.
Thẩm gia làm kinh doanh, điều kiện gia đình rất tốt, cũng có danh tiếng ở A thị, Thẩm Gia Ngôn là đồng tính luyến ái, người nhà họ Thẩm cũng biết.
Có được tất có mất, không có bao nhiêu hài tử nhà có tiền mà được cha mẹ nuôi lớn bao bọc từ nhỏ, Thẩm Gia Ngôn cùng Đại thiếu gia Thẩm gia - Thẩm Gia Kỳ cách nhau gần 15 tuổi, lúc Thẩm Gia Ngôn còn chơi bùn* thì Thẩm Gia Kỳ đã cùng cha mẹ chạy khắp nơi ký hợp đồng.
*Chơi bùn: Ở đây nghĩa là lúc đó Thẩm Gia Ngôn vẫn còn bé tí. Như ở Việt Nam gọi là thời còn 'cởi chuồng tắm mưa ấy' -_-
Thẩm Gia Ngôn là được bảo mẫu chăm sóc lớn lên, từ nhỏ cái gì cũng thiếu chỉ có tiền là không thiếu, đợi đến lúc cha mẹ Thẩm ý thức được không thể nuôi con như vậy thì Thẩm Gia Ngôn cũng đã bộc lộ tính tình với gia đình.
Mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, cửa cũng đóng, nhưng Thẩm Gia Ngôn tự do quen rồi, xưa nay không có người nào sửa trị làm căng, cậu ta dùng cách trực tiếp nhất là tuyệt thực.
Yêu thích nam nhân hay nữ nhân đều được, ít nhất con mình còn sống, nếu lại tiếp tục phản đối chẳng phải là muốn nhặt xác cho nhi tử, dù sao Thẩm gia cũng có hai đứa con trai, cũng không cần cậu nối dõi tông đường, vậy thì cứ tùy cậu đi, chỉ là có một điều kiện, không cho phép quan hệ lung tung.
Thẩm Gia Ngôn lớn lên rất dễ nhìn, làn da vô cùng mịn màng, cặp mắt đào hoa dài nhỏ luôn mang theo một loại cảm giác câu nhân, ra tay hào phóng, rất nhiều người đều yêu thích cậu, cố tình Thẩm Gia Ngôn lại coi trọng Lạc An - học bá giáo thảo của trường.
Theo đuổi chia thành rất nhiều loại, phương thức theo đuổi của Thẩm Gia Ngôn chính là dùng tiền đập, ngày hôm nay tặng hoa, ngày mai lại tiếp tục tặng hoa, ký túc xá của Lạc An cũng có thể trực tiếp mở tiệm bán hoa rồi.
Nhưng giáo thảo đâu phải người cùng một đường với cậu, tốt tính lại học giỏi, quả thực chính là bạch mã vương tử, tình nhân trong mộng trong mắt đông đảo nữ sinh, tất nhiên là trực tiếp cự tuyệt.
Thẩm Gia Ngôn hơi dùng chút thủ đoạn làm cho giáo thảo xảy ra chuyện với mình, lần này nguyện ý cũng được mà không nguyện ý cũng không sao, giáo thảo cũng phải phụ trách, hai người cứ như vậy không nóng không lạnh mà nói chuyện yêu đương.
Chỉ là chưa xác định quan hệ được một tuần lễ, thế giới thay đổi, tận thế tới, tất cả thực vật động vật giống như được tiêm hoóc-môn mà có những thay đổi kỳ quái, ngay cả một vài nhân loại cũng bị nhiễm một loại bệnh độc nào đó mà biến thành tang thi.
Lúc đó người bình thường không ứng phó được tình huống như thế, cho nên rất nhiều người thức tỉnh dị năng để thích ứng với biến hóa của trái đất, Thẩm Gia Ngôn thức tỉnh dị năng là không gian dị năng, mà Lạc An là dị năng hệ tinh thần.
Khi tận thế vừa tới thì vừa vặn hai người đang ở cùng nhau, lúc rời đi thì tham gia một tiểu đội dị năng, từ từ Thẩm Gia Ngôn phát hiện tinh thần hệ dị năng trong tận thế hoàn toàn là tồn tại vô bổ, vì vậy muốn bỏ qua Lạc An, dựa vào sắc đẹp của chính mình thượng vị nhưng cuối cùng vẫn bị Lạc An hại chết, đây chính là cố sự của một đóa Bạch Liên Hoa bên trong tận thế.
- Tiểu Cửu, ngươi xác định nội dung vở kịch này là chính xác? Lạc An là nam chủ? Không phải xuyên qua? Không phải trọng sinh?
{ Nhạc Hàm, ngươi đã hỏi bao nhiêu lần a? Lần này nhất định là đúng. }
Âm thanh của 009 có chút oan ức, nhưng cái thế giới thứ nhất đúng là lỗi của nó, tuy rằng cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Nhạc Hàm sửa sang lại một chút ký ức trong đầu, phát hiện thời gian mình xuyên qua đúng lúc Thẩm Gia Ngôn chính thức tuyên bố bắt đầu theo đuổi Lạc An, cho nên liền xảy ra một màn phía trên.
Ngồi ở trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân cầm điện thoại gọi thức ăn bên ngoài, sau đó tự hỏi lần này cần phải làm sao để thu thập lũy thừa Bạch Liên hoa.
- Lần này cũng giống như thế giới vừa rồi, chỉ cần để những người khác cảm thấy ta rất đáng thương rất nhỏ yếu là được sao?
Lục Nhạc Hàm hỏi.
{ Cũng không hẳn là như vậy, Nhạc Hàm vẫn cần hoàn thành nội dung vở kịch. }
- Nhưng thế giới kia cũng chưa hoàn thành nội dung vở kịch, cuối cùng vẫn đầy lũy thừa đó thôi?
{.. Có lẽ là ngẫu nhiên đi, một lần thì có thể, thế nhưng lần thứ hai thì không nhất định. }
009 có chút không xác định mà nói.
* * *
Thôi, hỏi nó nó cũng không nói ra được nguyên nhân gì, còn không bằng vừa đi vừa nhìn, nội dung vở kịch phía trước không khó, trước hết cứ đi theo nội dung vở kịch đi.
Sau khi lấp đầy bụng, đột nhiên ý thức được sau khi tận thế đến thì vật tư là một vấn đề rất lớn, làm thế nào để ăn đủ no trong hoàn cảnh đó.
- Tiểu Cửu, dị năng không gian của Thẩm Gia Ngôn chính là bằng một cái phòng nhỏ sao?
Trước kia Lục Nhạc Hàm cũng chưa từng đọc tiểu thuyết, cho nên hoàn toàn không có khái niệm đối với tận thế, xuyên qua mấy ngày 009 vẫn luôn luôn download tiểu thuyết tận thế cho cậu đọc, cũng coi như là biết một ít.
{ Đúng vậy, nhưng sau khi Nhạc Hàm hoàn thành nhiệm vụ thế giới trước ta đã đổi cho người một ít phần thưởng. }
- Phần thưởng gì?
Lục Nhạc Hàm có chút ngạc nhiên.
{ Ta thăng cấp dị năng của Nhạc Hàm nha, thăng cấp thành không gian linh tuyền, là loại có thể chứa đựng vật còn sống, còn có để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt hơn, ta đã tăng thêm vầng sáng Bạch Liên Hoa lên trên người của Nhạc Hàm. }
Trong tiểu thuyết cũng có linh tuyền tồn tại, cho nên Lục Nhạc Hàm cũng không có dị nghị gì, chỉ là vầng sáng Bạch Liên hoa là cái quỷ gì?
{ Nhạc Hàm, kỳ thực ta cũng không biết, chỉ là tiền bối nói cái này có trợ giúp rất lớn để hoàn thành nhiệm vụ, ta liền trực tiếp đổi. }
Lục Nhạc Hàm:
* * * Lần sau có muốn chọn thưởng thì nói cho ta một tiếng, cũng cho ta lựa chọn một chút.
{ Ngươi tức giận sao? }
009 có chút ủ rũ.
- Không có, chỉ là hiếu kỳ mà thôi, cái vầng sáng này.. Ạch, tuy rằng ta không biết nó là cái gì, nhưng chắc sẽ rất hữu dụng đi.
Lục Nhạc Hàm vội vàng an ủi, cái hệ thống này không chỉ là một tiểu mơ hồ, hơn nữa còn là tâm linh thủy tinh a.
{ Ừ, tiền bối cũng nói như thế. }
009 trong nháy mắt phục sinh tại chỗ.
Tiền bối nhà ai, để nó đứng ra nói với ta có được hay không?
Trở về phòng mở tủ ra, bên trong đều là áo khoác jacket, quần jean bó sát người, một bộ quần áo bình thường cũng không có.
Lục Nhạc Hàm không hề liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp cầm một bộ quần áo thể thao vừa mua ở trên mạng mấy ngày trước ra, cầm chìa khóa đi ra cửa.
Linh tuyền có thể tự cấp tự túc, thế nhưng muốn trồng rau thì vẫn cần hạt giống.
Lục Nhạc Hàm cho dù là tại thế giới của chính mình hay là tại thế giới thứ nhất đều không có tiến vào các trung tâm mua sắm, nhìn hàng hóa bày ở khắp nơi nhất thời cảm thấy khó khăn, cau mày nhìn một cửa hàng, hạt giống nào dễ sống hơn a?
{ Nhạc Hàm, bên trong linh tuyền chỉ cần đem hạt giống chôn vào đất là có thể sống, hầu như không cần chăm sóc. }
- Là vậy sao, vậy thì dễ làm rồi, mỗi hạt giống đều mua một ít là được.
Lông mày của Lục Nhạc Hàm giãn ra, lộ ra một khuôn mặt tươi cười thoải mái.
Người đi ngang qua nhìn có chút phát ngốc, thậm chí có người liếc nhìn, cầm theo giỏ thức ăn trực tiếp đụng phải cửa hàng phía trước, cũng không có ai phát ra tiếng cười, bởi vì lực chú ý của tất cả mọi người đều đang tập trung vào khuôn mặt tươi cười của Lục Nhạc Hàm.
Khuôn mặt này của Thẩm Gia Ngôn quả thật là có đủ tư cách mị nhan hoặc chủ, Lục Nhạc Hàm cũng không cảm thấy kỳ quái, thậm chí có thể nói đã có chút quen rồi, mấy ngày nay ở trường học cũng gần như là như thế này, chỉ là bọn họ đều biết tính nết của Thẩm Gia Ngôn, không dám to gan như vậy mà thôi