Tiếng đàn dương cầm tao nhã trong quán cà phê xa hoa vẫn còn đang du dương, người phục vụ giống như chưa từng nghe thấy bọn họ cãi vã, cực kỳ tao nhã đặt cà phê xuống trước mặt họ, đồng thời lịch sự hỏi xem họ có cần một cái phòng nhỏ hay không.
Lê Sân đoan trang ngồi tại chỗ hơi gật đầu với người phục vụ.
“Cảm ơn, không cần.”
Thẩm Tri Ý trợn mắt há mồm nhìn bà từ một người phụ nữ với vẻ mặt có chút điên cuồng nháy mắt biến thành một quý bà đoan trang tao nhã.
Tư thế ngồi của bà rất đoan chính, ngón tay thon dài khẽ chỉnh lại mái tóc có hơi lộn xộn, sau đó đẩy ly cà phê trước mặt Thẩm Tri Ý tới gần cô hơn một chút, trong giọng nói chứa đầy áy náy.
“Xin lỗi, dọa đến cháu rồi à? Bác sĩ nói có một vài thời điểm cảm xúc của dì sẽ cực kỳ không ổn định, thoạt nhìn giống người bệnh tinh thần thất thường, hi vọng vừa rồi không dọa đến cháu.”
“Đúng rồi, không biết cháu thích uống gì cho nên đã tự quyết định giúp cháu, chọn loại cà phê mấy cô bé tương đối thích, không hề đắng chút nào đâu, cháu nếm thử đi.”
Thẩm Tri Ý có hơi được chiều mà sợ, nhận lấy cái cốc, ngơ ngác nhìn chằm chằm người phụ nữ tao nhã trí thức trước mặt.
Bà và người vừa rồi điên cuồng đòi phải gặp con trai cho bằng được chính là cùng một người sao?
Thẩm Tri Ý sợ rồi đấy!
Lê Sân trách cứ nhìn thoáng qua Tống Lẫm, lại quay đầu nhìn Thẩm Tri Ý nói tiếp.
"Lúc dì phát bệnh thì chẳng quan tâm điều gì, hoàn toàn hành động theo suy nghĩ của bản thân, nhiều lúc cũng chẳng màng đến cảm xúc của những người xung quanh.”
“Dì bảo Tống Lẫm khi dì phát bệnh thì khống chế dì lại, đừng để cho dì ra ngoài dọa người khác. Nhưng lần nào ông ấy cũng không nghe theo, lần nào cũng dung túng cho dì, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.”
Tống Lẫm không lên tiếng.
Lần nào người vợ mà ông yêu thương cũng khóc lóc tha thiết trước mặt ông, làm sao ông sao có thể từ chối được yêu cầu của bà?
Thẩm Tri Ý đang yên đang lành không hiểu sao bị thồn cơm chó đầy họng: “...”
Nghĩ đến Tống Thời Việt, trong đôi mắt đẹp của Lê Sân toát lên vẻ u sầu, khóe mắt hơi ướt át.
“Nhiều lần Tống Lẫm khuyên dì về nước an dưỡng nhưng dì mãi không chịu về. Bởi vì con của dì vẫn còn ở nơi đó, không tìm được nó dì không thể nào cam lòng. Thật không ngờ tạo hóa trêu người, thằng bé lại ở trong nước.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nếu như... Nếu như dì có thể đừng cố chấp như vậy, về nước sớm một chút, có phải nó sẽ không cần phải chịu nhiều khổ cực như thế?”
Đáng tiếc, trên đời này cũng không có cái gọi là nếu như.
Lúc bà phát bệnh đều không quan tâm gì, nhưng bây giờ đã tỉnh táo, so với việc nhận lại Tống Thời Việt, trong lòng bà phần lớn là nỗi xót xa về anh.
Tư liệu Tống Lẫm điều tra được, bà cũng có xem, chỉ hai tờ giấy mỏng manh, bên trong lại chứa đầy mười mấy năm chua xót của thiếu niên.
Có lúc bà thậm chí đã nghĩ, con trai của bà sống trên đời gian nan như vậy rốt cuộc có phải là chuyện tốt hay không?
Nếu như anh chưa từng bán đi ngọc bội kia, nếu như bọn họ vẫn cứ ở nước ngoài không trở về...
Khoảng cách của bọn họ gần như hơn nửa vòng trái đất, có thể đến chết bà cũng không biết con trai của bà, đứa trẻ bà mong nhớ lâu như vậy vẫn đang ở một góc tối nào đó trên thế giới này, chịu đựng khổ sở như vậy.
Rút khăn giấy trên bàn hết tờ này đến tờ khác, Thẩm Tri Ý vụng về an ủi bà: “Không sao rồi, đều đã qua. Bây giờ hai người tìm được cậu ấy, ngày tháng sau này của cậu ấy đều là ngày lành.”
Nhưng sao có thể dễ dàng qua đi như vậy được?
Vết thương trên người khỏi được, vậy trong lòng thì sao?
Đạo lý này Thẩm Tri Ý hiểu, Lê Sân cũng hiểu nhưng bà vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, duỗi tay nắm chặt lấy tay Thẩm Tri Ý.
“Cháu là đứa trẻ tốt bụng, nếu như không có cháu, có thể hôm nay dì sẽ làm cho mối quan hệ với thằng bé trở nên hỏng bét.”
Tay của bà và tay của Liễu Mai hoàn toàn khác nhau. Liễu Mai thường xuyên làm việc, dù cho bình thường có chú trọng chăm sóc nhưng trên tay vẫn có một lớp chai mỏng.
Lê Sân thì không giống vậy, bà chính là tiểu thư quyền quý dùng vàng bạc đắp thành. Bàn tay kia mềm mại như không có xương, vừa mềm lại mịn, còn non mềm hơn cả đậu hũ non.
Hiếm khi thấy khuôn mặt Thẩm Tri Ý dày như tường thành cũng có chút ửng hồng.
Cái tay bị nắm tê dại, giống như không phải tay của mình, cô nhìn khuôn mặt giống Tống Thời Việt tới năm, sáu phần, nói nắng một cách trúc trắc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cháu... Cháu cũng không làm gì, chỉ... chỉ thấy cậu ấy đáng thương nên chăm sóc cậu ấy một chút thôi.”
Cái dáng vẻ lắp bắp này của cô thành công chọc cười Lê Sân.
Đôi mắt bà vẫn còn ngấn lệ, đuôi mắt lấp lánh, chóp mũi phiếm hồng, mặt mày tinh xảo giống như phù dung nở rộ trong nước.
Bà vừa cười, trong đầu Thẩm Tri Ý như có pháo hoa bỗng nhiên nổ tung, trong khoảnh khắc, trời đất đều phai màu.
Ngón tay Lê Sân man mát chạm lên gò má cô: “Cháu sao vậy? Sao mặt bỗng nhiên đỏ lên thế? Là dì vừa dọa đến cháu sao?”
*
Lúc Thẩm Tri Ý trở về trời đã sắp tối.
Trong tay cô cầm theo một bình giữ nhiệt, lỗ mũi nhét hai cục giấy vệ sinh khá kỳ quái, bước vào phòng bệnh với vẻ mặt hoảng hốt.
Trong phòng bệnh ngoại trừ Tống Thời Việt còn có mấy bệnh nhân khác, lúc này đang là giờ cơm tối, trong phòng bệnh ồn ào nhốn nháo.
Giường bên cạnh Tống Thời Việt có một ông cụ, có rất nhiều người thân vây quanh, có người thậm chí còn dẫn trẻ con theo, hai đứa nhỏ bị người lớn đặt ngồi trên giường Tống Thời Việt.
Trên tay thiếu niên vẫn còn gắn ống truyền dịch, giường bệnh vốn đã chật hẹp bị chia một nửa cho hai người bạn nhỏ ngồi. Sắc mặt của anh nhìn cực kỳ thối, nhưng lại không tiện nói gì, chỉ có thể cúi đầu hậm hực chơi điện thoại.
Thẩm Tri Ý cầm bình giữ nhiệt, bỗng cảm thấy hơi chột dạ.
Cô sờ sờ mũi, rút giấy vệ sinh trong lỗ mũi ra, bên trong đã không còn chảy máu nữa.
Cô đặt bình giữ nhiệt lên trên ngăn tủ, không nói hai lời lập tức ôm hai đứa nhóc nghịch ngợm trên giường bệnh xuống.
Hai đứa nhóc nghịch ngợm đột nhiên bị cô ôm xuống, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức đưa tay kéo người lớn trong nhà mình.
Người lớn quay đầu lại trừng cô: “Cô bé làm gì vậy? Cái giường bệnh lớn như vậy, để trẻ con ngồi một chút thì làm sao?”
Thế này mà là ngồi một chút, Thẩm Tri Ý ở cửa nhìn thấy hai đứa trẻ nghịch ngợm sắp bò lên trên người Tống Thời Việt làm mưa làm gió.
Cô nghiêm mặt, há miệng nói: “Được rồi, vậy cô ngồi đi, cậu ấy bị gãy chân nên mới phải nằm viện, nếu như ngồi lên có chuyện xấu gì xảy ra, đến lúc đó cô đừng có nói cháu lừa cô.”