Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 40



Vẫn là Tống Lẫm lái xe đưa Tống Thời Việt về.

Xe hơi màu đen ngừng ở dưới lầu khu chung cư cũ kỹ, Tống Thời Việt cầm cặp sách mở cửa định xuống xe, kết quả bị người đàn ông kéo lại.

“Nói chuyện với bố chút.”

Tống Lẫm tắt đèn xe, đèn đường tối tăm bên ngoài miễn cưỡng chiếu sáng một chút không gian trong xe.

Ông châm điếu thuốc hơi ngửa đầu hút một hơi, cánh tay thon dài gác lên cửa sổ xe, tàn thuốc đỏ hồng cháy lên rõ ràng tắt dần trong đêm tối.

“Thời chiến loạn tổ tiên của nhà họ Tống chuyển ra nước ngoài, sau đó vẫn luôn phát triển ở hải ngoại. Nước ngoài không thể so sánh được với trong nước, thủ đoạn để bò lên phía trước dơ bẩn hơn nhiều, cũng nhiều rối ren.”

“Lúc mẹ bố đi du học ở nước ngoài gặp được bố của bố, ông ấy dựa vào vẻ ngoài đẹp trai thành công nắm được trái tim của mẹ bố, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, sau đó mang thai bố.”

“Lúc này mẹ bố mới phát hiện ra người đàn ông bà dự định bên nhau cả đời lại là con sói đội lốt cừu. Không những ông ta đã có vợ mà còn nuôi rất nhiều tình nhân bên ngoài, mẹ của bố chỉ là con chim hoàng yến ông ta thích nhất mà thôi.”

“Mẹ bố được dạy dỗ đàng hoàng không chấp nhận được sự thật này, bà lén lút về nước muốn phá bố đi, kết quả phát hiện thời gian mang thai đã lâu, không phá được. Bà chỉ có thể sinh bố ra, nhưng bà không thể chịu đựng được đứa con của bà có chảy dòng máu dơ bẩn kia cho nên bà ấy vứt bỏ bố.”

“Mười mấy năm đầu đời, bố lớn lên ở cô nhi viện, ngày nào cũng đều ăn cơm thiu, mặt dày giả vờ ngoan ngoãn chờ người có lòng tốt nhận nuôi.”

Ông ấy gảy tàn thuốc một chút, khẽ cười tự giễu.

“Đương nhiên, bố không chờ được người có lòng lòng tốt mà là người của nhà họ Tống.”

“Con nghe nói qua về nuôi sâu độc chưa? Chính là ném tất cả sâu độc vào với nhau để chúng tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chọn ra một con vua sâu độc.”

“Bố chính là con vua sâu độc kia.”

“Nhưng bọn họ không ngờ vua sâu độc lại gặm cắn chủ nhân, cuối cùng tự mình vươn lên thành chủ nhân của nhà họ Tống.”

Ông hơi thở dài.

“Đương nhiên, bố nói những việc này với con không phải là vì tranh thủ sự đồng cảm của con.”

“Bố chỉ muốn nói cho con biết, đại khái là bố không có trái tim. Ở trong hoàn cảnh đó lâu rồi cũng biến thành loại máu lạnh ích kỷ giống như bọn họ.”

“A Sân là một ngoại lệ, cô ấy dạy bố biết thế nào là yêu, nhưng chỉ dạy bố phải yêu cô ấy như thế nào.”

Ông lẳng lặng nhìn kỹ phía trước, gió đêm thổi bay tàn thuốc trong tay ông, tàn thuốc màu đỏ rực cháy đến gần đầu ngón tay của ông chỉ co lại còn một chút.

Từ đầu đến cuối ông cũng không dám quay đầu liếc mắt nhìn thiếu niên một cái.

“A Sân rất yêu con, yêu đến mức đã từng có một lần bố muốn bóp chết con.”

“Cô ấy nói không sai, bố là quái vật, mẹ bố vứt bỏ bố, bố của bố cũng không coi bố là con người. Bố không hiểu được tình thân mà cô ấy nói, cũng không rõ ràng cái gì là ràng buộc máu mủ ruột già.”

“Đến tận ngày bố nhìn thấy con ngồi trên sân thượng, dường như bố bỗng nhiên hiểu được ràng buộc mà cô ấy nói là gì.”

“Giữa bố mẹ và con cái có một sợi dây gắn kết, bình thường không thấy cũng không sờ được nhưng đến khi bố suýt chút nữa làm đứt sợi dây đó, bố mới biết được rốt cuộc là đau đến mức nào.”

“Bố không cầu mong con tha thứ, sai tức là sai. Con hận bố thế nào cũng không sao nhưng A Sân vô tội, cô ấy thật sự yêu con.”

Ông xoay người lấy ra một cái hộp ở ghế sau đưa cho thiếu niên.

“Đây là A Sân bảo bố đưa cho con.”

Tống Thời Việt nhận lấy, phát hiện là một hộp giày, bên trong có một đôi giày mới tinh.

Anh nhìn chằm chằm đôi giày kia hồi lâu cũng không nói chuyện, lâu đến mức Tống Lẫm không nhịn được mở miệng.

“Nếu con cảm thấy không thích hoặc có gánh nặng thì có thể không cần, cô ấy chỉ muốn đối xử với con tốt một chút nhưng lại không biết làm như thế nào.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cảm ơn.”

Cuối cùng Tống Thời Việt vẫn nhận lấy đôi giày kia, anh quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, mở miệng hỏi ông.

“Nếu... bà ấy lại bỗng nhiên phát bệnh giống như lần trước rồi tới tìm tôi, chú sẽ ngăn cản bà ấy chứ?”

Tống Lẫm muốn lấy điếu thuốc trong hộp bỗng nhiên khựng lại, vài giây sau mới như không có việc gì rút điếu thuốc ra, ánh lửa chiếu sáng sườn mặt của ông, dáng vẻ hiện ra có mấy phần tuyệt tình lạnh nhạt giống như thiếu niên.

“Bố sẽ cố gắng.”

Ông trả lời anh.

Không phải là ngăn cản mà là cố gắng ngăn cản.

Tống Thời Việt không nói gì, ôm hộp giày cầm cặp sách xuống xe.

Tống Lẫm cứ thế nhìn bóng lưng của anh biến mất ở hành lang của khu chung cư.

Tiếng côn trùng xung quanh kêu vang hết đợt này đến đợt khác, đèn đường trên đỉnh đầu ông có chút cũ kỹ, ánh sáng yếu ớt chợt lóe lên, mặt ông cũng lúc sáng lúc tối theo sự nhấp nháy của ánh đèn, giống như một pho tượng cứng ngắc.

Đến tận khi điếu thuốc trong tay ông cháy đến hết, tàn thuốc lại một lần làm bỏng rát lòng bàn tay ông, ông mới như lấy lại tinh thần từ trong giấc mộng.

Điếu thuốc lá bị dụi tắt rồi vứt đi tạo thành một đường cong trong không trung, nhẹ nhàng rơi vào thùng rác, giây tiếp theo, chiếc xe hơi màu đen có bề ngoài không ăn nhập gì với khu chung cư chậm rãi rời đi.

Lúc Tống Thời Việt về đến nhà, Thẩm Tri Ý vẫn còn đang xem TV. Thấy anh về, cô giống như con cá chép lộn mình từ trên sofa, đứng dậy vọt tới bên cạnh anh.

“Cậu thế nào? Không có việc gì chứ?”

Tống Thời Việt đặt hộp giày trong lồng ngực lên cái kệ giày bừa bộn, cúi đầu thay giày.

“Tôi có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.”

Giày của anh bị ướt lâu như vậy, chân bị ngâm đến trắng bệch.

Thiếu niên không hề quan tâm mà đi dép lê vào, cầm đôi giày vào trong phòng vệ sinh định giặt sạch nó.

Thẩm Tri Ý ôm khoai tây chiên tung tăng đi theo phía sau anh: “Cậu mau kể cho tôi một chút, xảy ra chuyện gì? Tôi tò mò chết mất.”

Ánh mắt cô sắc bén phát hiện hộp giày anh đặt trên kệ để giày, lại nhìn đôi giày ướt trong tay anh một chút, toét miệng nở nụ cười.

Cô vừa cười, chẳng biết vì sao Tống Thời Việt lại thấy hơi ngại mà thoáng bối rối.

Anh đẩy thiếu nữ một cái, muốn đẩy cô ra khỏi phòng vệ sinh: “Cậu cười bỉ ổi như vậy làm gì? Đi ra ngoài, cản trở tôi làm việc.”

“Bỉ ổi chỗ nào?” Thẩm Tri Ý sờ khuôn mặt nhỏ bé như hoa như ngọc của mình: “Sao có thể dùng từ bỉ ổi để hình dung về chị gái xinh đẹp được?”

Thiếu niên không mặn không nhạt nói: “Cậu mà cũng là chị gái xinh đẹp.”

Thẩm Tri Ý: "..."

Cảm thấy cô không phải chị gái xinh đẹp?

Tống Thời Việt vén tay áo lên, mở vòi sen, nghiêng đầu nhìn cô một cái cuối cùng vẫn không nhịn được nở nụ cười.

“Thẩm Tri Ý.”

Anh gọi cô.

“Cậu có tức giận không?”

Thẩm Tri Ý cắn miếng khoai tây chiên, lườm anh một cái: “Cậu đã mắng tôi bỉ ổi rồi, tôi không thể tức giận sao?”

"Không phải cái này..."

Anh dừng một chút, nói tiếp: “Tôi đi gặp bọn họ, lại còn ăn cơm với họ.”

Ánh mắt của anh mờ mịt đảo qua tay cô.

Ở chỗ đó, băng gạc đã bị tháo ra, làn da trên mu bàn tay cô còn hơi đo đỏ, bọng nước trên đó đã xẹp xuống để lại mấy dấu vết nhợt nhạt.

Thẩm Tri Ý giấu tay ra sau lưng, cười với anh.

“Tôi không tức giận.”

“Dì ấy chỉ phát bệnh thôi.”

Cô cúi thấp đầu lại không nhịn được móc khoai tây chiên trong túi đóng gói ra, vị dưa leo nhẹ nhàng thanh mát hòa tan suy nghĩ của cô.

“Bọn họ là người thân của cậu, có muốn ở cùng với bọn họ hay không là sự lựa chọn của cậu, cậu không nên vì tôi mà ảnh hưởng tới sự lựa chọn của mình.”

Cô nở nụ cười: “Đương nhiên, tôi nói như vậy không phải vì tôi có sự rộng lượng tới mức nào mà bị người khác hất nước nóng lên người còn cực kỳ thánh mẫu mà tha thứ cho bà ấy. Chỉ có điều, dì Lê thật sự là một người rất tốt. Làm người ấy mà, không thể cứ nắm chặt lấy một sai lầm của người mẹ hiền mà không thể tha thứ, đúng không nào?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô dựa vào cạnh cửa, nhìn đôi giày trên tay thiếu niên.

“Khi còn bé, lúc trên TV phát mấy tin tức tìm kiếm con cái tôi đều dừng lại xem thử.”

“Tôi nhìn những người bố mẹ cầm những xấp giấy thông báo đi khắp hang cùng ngõ hẻm để hỏi thăm, sau khi hỏi xong tinh thần đều sụp đổ.”

“Một thành viên trong gia đình biến mất, mãi mãi không phải chỉ có một người suy sụp. Khi đó tôi còn tự cho là đúng, đứng trước mặt bọn họ ngăn cản, muốn bọn họ cho cậu có thời gian thích ứng nhưng chính tôi cũng quên mất bọn họ cũng đã tìm cậu mười mấy năm.”

Thẩm Tri Ý rộng lượng thở dài, đi về phía trước vỗ vỗ sau lưng thiếu niên.

“Cho nên là, làm người cần phải nhìn về phía trước. Lúc nên nắm giữ cuộc sống mới thì đừng do dự, cậu càng do dự thì ngày lành lại ít đi một ngày.”

Trong tay Tống Thời Việt cầm bàn chải, dòng nước xối xuống mu bàn tay anh, giày lại nằm ở đáy bồn không chẳng ai quan tâm.

Đôi mắt anh nhìn về tấm gương ở phía trước nhưng khóe mắt lại nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ đứng đằng sau anh.

Thấy anh không nói lời nào, Thẩm Tri Ý không nhịn được lại vỗ lên lưng anh.

“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe thấy không?”

Trả lời cô chính là tiếng của Liễu Mai buồn rười rượi: “Con đang nói chuyện với ai đấy?”

Thẩm Tri Ý bị giật mình, khoai tây chiên trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

Cô vừa quay đầu lại, Liễu Mai cầm túi trong tay, dựa vào cạnh cửa mà cô vừa mới dựa vào.

“Mẹ vừa mới đi ra ngoài mua đồ một lát, Thẩm Tri Ý, lá gan của con lớn quá nhỉ, dám lén lút đánh người?”

Thẩm Tri Ý: "..."

Cô giải thích: “Vừa rồi là con khích lệ cậu ấy. Khích lệ! Mẹ có hiểu cái gì gọi là khích lệ không?”

Liễu Mai lườm một cái: “Mẹ không hiểu, mẹ chỉ nghe thấy tiếng con vỗ lên lưng người ta bùm bụp thôi.”

Trên người Tống Thời Việt chỉ có chút thịt như vậy thôi, còn lại đều là xương, cô hơi dùng sức một chút có thể không vang lên tiếng bùm bụp được sao?

Thẩm Tri Ý có nỗi khổ không nói nên lời, hơn nữa cảm thấy Tống Thời Việt cố tình. Nếu không thì vì sao mỗi lần cô bắt nạt anh đều bị Liễu Mai chuẩn xác nhìn thấy?

Cô có chút tức giận cắn miếng khoai tây chiên, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên.

Thân hình cao ráo của thiếu niên đứng trước bồn rửa mặt, ánh đèn trắng xanh từ đỉnh đầu anh hắt xuống làm cho khuôn mặt gầy ốm của anh như bao phủ một tầng ánh sáng như ngọc.

Lông mi anh rất dài, vừa dài vừa dày, nhưng lại không có vẻ nữ tính, ngược lại làm cho đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm. Có thể bởi vì gien mang theo chút huyết thống người nước ngoài cho nên sống mũi anh cao thẳng, đường viền khuôn mặt rất sắc nét.

Mái tóc mới cắt đã dài ra một chút, bị mưa xối xuống làm tóc mái rũ xuống giữa mày, Thẩm Tri Ý đứng tại chỗ, đối diện với ánh mắt của anh.

Không biết đã đóng vòi nước từ lúc nào, đôi tay thon dài của anh chống lên bồn rửa mặt, hơi nghiêng sườn mặt, khóe miệng ngày thường lạnh nhạt lúc này lại hơi cong về phía trước, đáy mắt sâu thẳm chứa đầy sao trời nhỏ bé.

Đó là một độ cong sung sướng.

Liễu Mai mở cửa sổ phòng khách ra, tản hết hơi ẩm của trận mưa ra ngoài.

Dưới lầu khu chung cư có cây trúc đào, một trận mưa qua đi, vị bơ nhàn nhạt hòa lẫn với mùi tanh của bùn đất, phả thẳng vào trong lỗ mũi của Thẩm Tri Ý.

Cô đã ăn hết khoai tây chiên, vỏ túi bị cô vò trong tay vang lên tiếng sột soạt.

Cô xị mặt đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Thiếu nữ ưu thương đứng bên cạnh cửa sổ, sờ cái tai đỏ lên của mình, chẹp miệng một cái.

Vị ngọt của bơ là ngọt nhưng lại có độc.

Nhìn một chút thôi mà trái tim đã nóng đến hoảng loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.