Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 42



Lúc Khương Nhạn trở lại, Thẩm Tri Ý và Tống Thời Việt đang ngồi chéo nhau với tư thế đầy quỷ dị.

Cô ấy đặt khay đồ ăn lên bàn, ngồi bên cạnh Thẩm Tri Ý, cúi đầu lặng lẽ hỏi cô: “Các cậu thật sự cãi nhau à?”

Thẩm Tri Ý vùi đầu ăn cơm không muốn phản ứng ai cả.

Khương Nhạn không kìm được tò mò hỏi: “Rốt cuộc các cậu xảy ra chuyện gì? Hoặc là nói rốt cuộc thiên tài của chúng ta đã làm gì khiến cho vẻ mặt của cậu giận dữ đến như vậy?”

Thẩm Tri Ý trả lời cô: “A! Cậu tò mò thế thì cậu đi hỏi cậu ấy đi.”

Khương Nhạn ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt cực kỳ lạnh nhạt của Tống Thời Việt.

Cô ấy run lên, cảm giác mình chán sống mới hỏi Tống Thời Việt vấn đề này.

“Đúng rồi...” Khương Nhạn cắn chiếc đũa bỗng nhiên nói: “Tớ dự định chuyển từ lớp văn sang lớp lý.”

Thẩm Tri Ý đưa tay sờ trán của cô ấy: “Không bị sốt mà, sao ban ngày đã bắt đầu nói sảng.”

Khương Nhạn: “...”

Khương Nhạn kéo tay cô xuống: “Tớ nói thật, hơn nữa bố tớ bảo tớ chuyển.”

“Không phải cậu điên rồi đấy chứ cô hai Khương! Cậu thi toán được mấy điểm? Cậu thi hóa học, vật lý được mấy điểm? Chỉ chút điểm như thế còn không lọt vào mắt tớ mà cậu còn muốn chuyển sang lớp lý?”

Khương Nhạn cúi đầu duỗi tay vén tóc rối lên, ngón tay cô ấy trắng nõn. Không biết từ khi nào móng tay lòe loẹt toàn sơn móng tay của cô ấy đã được tẩy sạch sẽ, ngay cả móng tay nuôi dài cũng được cắt tỉa lộ ra màu hồng phấn làm cả người cô ấy lộ ra hơi thở dịu dàng.

Cô ấy giải thích với Thẩm Tri Ý: “Cậu cũng biết tình hình của tớ rồi, học văn hay học lý cũng thế cả thôi, đại khái tốt nghiệp cấp ba xong sẽ bị bố tớ đưa ra nước ngoài du học, cho nên học văn hay học lý cũng không có gì khác nhau.”

Thẩm Tri Ý rất khó hiểu: “Nếu như không có gì khác biệt thì sao cậu nhất quyết phải chuyển?”

Khương Nhạn gác chân lên ghế, không có hình tượng mà vén tay áo lên.

“Là do bố tớ thôi, ông ấy nhất quyết phải chuyển tớ đến lớp của Tống Thời Việt, cố gắng ép khô giá trị lợi dụng của tớ ở trường học.”

“Nhưng mà...” Cô ấy thần bí dịch tới gần Thẩm Tri Ý: “Tớ tình nguyện đáp ứng ông ấy chuyển lớp thật ra là có một nguyên nhân quan trọng hơn.”

“Cậu còn nhớ Khúc Hằng không?”

Thẩm Tri Ý lập tức sốt ruột nhìn cô ấy: “Không phải là cậu còn thích cậu ta chứ?”

Vẻ mặt của Khương Nhạn lập tức một lời khó nói hết.

“Bây giờ tớ cực kỳ nghi ngờ người con trai này có vấn đề, cực kỳ có vấn đề!”

“Tớ, Khương Nhạn, có loại con trai nào mà chưa từng thấy? Tớ thừa nhận lúc trước nhìn thấy cậu ta ở tường vây của trường học, đúng là cậu ta có vài phần đẹp trai nhưng dưới bầu trời này người đẹp trai hơn cậu ta còn nhiều vô kể, tớ cần gì phải thắt cổ trên một cái cây khô?”

“Nhưng vấn đề lại xuất hiện ở chỗ này. Lúc không gặp cậu ta, tớ cảm thấy loại con trai này rất ghê tởm, nhưng vừa nhìn thấy cậu ta, trái tim tớ lại nhảy bình bịch không ngừng, quả thực là vô cùng thích, ngay cả lúc cậu ta hút thuốc nói tục tớ cũng đều cảm thấy ngầu lòi.”

Tưởng tượng đến hình ảnh đó, Khương Nhạn không kìm được rùng mình: “Quá tà ma rồi. Có thứ còn quỷ quái hơn, không phải cậu ta thích con trà xanh Cố Phán kia sao, sau đó...”

Vẻ mặt của cô ấy như muốn nôn ra: “Tớ con mẹ nó vì cậu ta mà học theo Cố Phán!”

“Tớ cắt hết móng tay đã cẩn thận bảo dưỡng, ngay cả sơn móng tay cũng không sơn, tóc xoăn cũng duỗi thẳng, thậm chí còn không trang điểm, chỉ thiếu điều không dùng cái mặt giống Cố Phán thôi.”

“Quá khủng bố rồi Tri Ý...” Khương Nhạn không ăn cơm, ôm Thẩm Tri Ý khóc đến thương tâm.

“Cậu ta còn ở cùng lớp với tớ, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp. Nếu không phải bố bảo tớ chuyển lớp thì tớ sắp đi vào chùa tìm đại sư xem một chút đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cậu nói xem có phải tớ bị hạ cổ không?”

Thẩm Tri Ý ôm đầu cô ấy an ủi: “Cậu nói xem có thể có khả năng này không? Nếu thế giới của chúng ta là một cuốn tiểu thuyết, Cố Phán là nữ chính, sau đó Khúc Hằng là nam chính, cậu chính là nữ phụ ác độc luôn luôn đối nghịch với nữ chính.”

Đột nhiên Khương Nhạn rụt đầu ra khỏi lồng ngực cô: “Thẩm Tri Ý, cậu không biết an ủi thì đừng làm, đang giữa trưa nói đùa cái gì đen đủi vậy! Con trà xanh kia có thể làm nữ chính á? Tớ phải cười rớt cả răng hàm!”

Thẩm Tri Ý: “...”

Hừ! Lời nói thật còn không thích nghe.

Khương Nhạn vô cùng nghẹn lòng, ăn mấy miếng cơm lại không nhịn được nói: “Nếu thật sự giống như cậu nói, tớ là nữ phụ ác độc, vậy cậu là cái gì?”

“Tớ á?” Thẩm Tri Ý nuốt miếng sườn trong miệng xuống, hỏi cô ấy: “Cậu đọc tiểu thuyết không?”

“Thỉnh thoảng.”

“Trong tiểu thuyết, thông thường bên cạnh nữ phụ độc ác không phải đều có một tùy tùng nhỏ nghèo khó lại lắm mưu đi theo sao?”

Cô ưu thương thở dài: “Đại khái tớ chính là tùy tùng đó đấy.”

Khương Nhạn hứng thú: “Vậy thiên tài là cái gì? Chính là nam thứ quyết chí không thay đổi với cô ta nhưng lại không chiếm được trái tim nữ chính sao?”

Tống Thời Việt yên lặng nghe hai người nói chuyện tức khắc bày ra biểu cảm như nuốt phải ph*n.

“Cậu ấy á?” Thẩm Tri Ý hừ lạnh: “Người qua đường A tầm thường không có gì đặc biệt, không xứng có tên.”

Khương Nhạn: “...”

Nhìn ra rồi, mâu thuẫn đúng là hơi lớn.

Cô ấy quyết định đổi chủ đề: “Trước tiên không nói chuyện về hai kẻ xấu kia, tớ nói thầm cho mình cậu biết một bí mật đáng giá.”

Thẩm Tri Ý đặc biệt đưa tai tới gần.

Khương Nhạn thần bí khó lường thở dài: “Bầu trời thành phố A này, sắp đổi rồi.”

Thẩm Tri Ý ngẩng đầu: “Thời tiết này không phải khá tốt sao?”

Khương Nhạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ cô một cái: “Cậu học ngữ văn đúng là uổng công, cậu có hiểu phép ẩn dụ không?”

Không hiểu thì không hiểu, đánh cô làm gì!

“Tớ nghe bố tớ nói, một phú hào trước đây vẫn luôn phát triển ở nước ngoài bỗng nhiên về nước, hơn nữa dường như dự định phát triển trong nước.”

Thẩm Tri Ý lườm một cái: “Vậy thì có liên quan gì đến tớ?”

Khương Nhạn nói: “Có người nói phú hào kia rất đẹp trai.”

Đầu Thẩm Tri Ý đang né xa bỗng nhiên lại gần: “Đẹp cỡ nào? Tớ không tin, trừ khi cậu cho tớ nhìn ảnh một chút.”

"Khụ!" Thiếu niên ngồi đối diện bỗng nhiên không nhẹ không nặng khụ một tiếng.

“Có điều đã có vợ.”

Thẩm Tri Ý rụt đầu lại.

“Nhưng hình như tinh thần của vợ ông ấy có chút vấn đề, có người nhìn thấy vợ ông ấy đi bệnh viện, không những đi bệnh viện mà còn đến gặp bác sĩ tâm lý đấy.”

Cô ấy thở dài: “Bố tớ cho người đi tìm hiểu tin tức nói bọn họ sinh được con trai bị người ta bắt cóc, vẫn đang tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua...”

“Khụ!!” Thẩm Tri Ý lại ho khan một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời Khương Nhạn.

“Tớ không thấy hứng thú với mấy chuyện linh tinh này. Cậu xem đi, mấy giờ rồi còn chưa ăn xong, mau ăn đi, ăn xong tớ còn phải về ngủ trưa nữa!”

Khương Nhạn: “...”

Khương Nhạn hung ác nói: “Đáng đời cậu chỉ là tuỳ tùng của nữ phụ ác độc!”

Thẩm Tri Ý lập tức làm cái mặt mèo.

Lúc ăn cơm xong trở về đi ngang qua lớp bên cạnh, Thẩm Tri Ý vẫn bị cảnh tượng bên trong làm cho khiếp sợ.

Hút thuốc thì hút thuốc, đánh bài thì đánh bài, chơi game thì chơi game, mức độ hỗn loạn khiến cô nhìn thấy mà than thở.

Cô nhìn Tống Thời Việt bên cạnh: “Lớp các cậu như vậy mà trường học thật sự mặc kệ sao?”

Cảm giác nội quy trước mặt lớp này chỉ như tờ giấy vụn, điều thần kỳ là dù quá đáng như vậy nhưng cũng không thấy giáo viên ngăn cản bọn họ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tống Thời Việt lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm. Sau này để tôi đi tìm cậu, cậu cũng đừng đến chỗ này tìm tôi.”

Không biết anh móc đâu ra cây kẹo que nhét vào trong tay thiếu nữ, cong cong môi, mặt mày tươi tắn: “Tuế Tuế của chúng ta rộng lượng nhất, ăn kẹo que xin đừng tức giận nữa có được không?”

Thẩm Tri Ý nhận kẹo que, dưới sự mê hoặc của sắc đẹp mà nhận lời xin lỗi của anh.

Cô trở lại lớp học nhìn thấy Tân Tiên đang ngồi tại chỗ thì mắt sáng rực lên.

Các bạn học đều đang ngủ trưa, cô hạ rất thấp giọng nói xuống:

“Đội trưởng tin tức, tớ muốn hỏi cậu một chuyện?”

Tân Tiên đặt cái gương nhỏ xuống: “Yên tâm, điều gì tớ biết thì nhất định sẽ nói hết không giấu giếm gì.”

“Tớ muốn hỏi thăm cậu một chút về lớp bên cạnh?” . Chí𝓃h‎ chủ,‎ 𝐫ủ‎ bạ𝓃‎ đọc‎ ch𝓾𝓃g‎ —‎ 𝐓𝐑Ù‎ 𝑀𝐓𝐑𝑼YỆN.v𝓃‎ —

“Lớp bên cạnh á? Sao vậy?”

Thẩm Tri Ý nói: “Cậu xem bọn họ không nể nang ai như thế, trường học cũng để yên sao?”

“Haiz!” Tân Tiên nói: “Cậu biết lớp bên cạnh là những người như thế nào không?”

“Trường của chúng ta lớn như vậy, cậu cho rằng dựa vào chính phủ đầu tư là đủ rồi hả?”

Cô ấy đưa tay chỉ về phía cửa sổ: “Cậu xem lớp học ngăn nắp xinh đẹp, thư viện khí thế, cây cối xanh tươi... Những thứ này đều là do người lớn trong nhà đám cậu ấm cô chiêu lớp bên cạnh quyên tiền đó, có tiền chính là ông lớn, chỉ cần bọn họ không làm gì quá đáng ảnh hưởng tới người khác thì trường học đều mắt nhắm mắt mở.”

“Vì để tiện quản lý, trường học đều đưa nhóm cậu ấm cô chiêu này gộp vào một lớp. Dù sao sau khi bọn họ học xong cấp ba thì đều ra nước ngoài, có học hay không cũng vậy...”

Thẩm Tri Ý há hốc mồm, không ngờ tới là như vậy.

"Không phải, vậy sao Tống Thời Việt bị phân tới lớp đó?”

Tân Tiên nói: “Đó là vì lần trước trong kì kiểm tra chia lớp thiên tài không tới. Tình hình của cậu ấy trước đó lại như vậy, trường học đều cho rằng cậu ấy muốn bỏ học. Hơn nữa, tiêu chuẩn của mỗi lớp đều cố định, sau kì kiểm tra chia lớp, trên căn bản đều chốt người của mỗi lớp rồi, cậu ấy lại trở về thì chỉ có thể vào lớp cuối cùng thôi.”

“Có điều...” Cô ấy hơi nghi ngờ nói thêm: “Dựa vào thành tích của thiên tài, thực ra chỉ cần nói với giáo viên trong trường một chút thì hẳn là có thể chuyển lớp khác.”

“Cậu ấm cô chiêu lớp bên cạnh đều không phải là người dễ chọc, như vậy nếu không cẩn thận đắc tội với bọn họ, có thể chịu được không?”

Trong lòng Thẩm Tri Ý càng nghe cô ấy nói càng trầm xuống, đột nhiên cô đứng lên khỏi vị trí.

“Không được, tớ phải đến nói cho cậu ấy.”

Cô hấp tấp đi ra khỏi phòng học, sau đó lén lút núp ở cửa, bó tay bó chân thò ra nửa cái đầu nhìn về phía lớp bên cạnh.

Điều bất ngờ là vị trí của thiếu niên trống không, chẳng thấy bóng dáng ai.

Gió từ cửa sổ thổi tới làm cho sách ở trên bàn bị thổi vang lên tiếng loạt soạt.

Cô đang định rụt đầu lại thì trước mắt bỗng nhiên bị một mảng trắng đen bao trùm.

Vừa ngẩng đầu đã đối diện với khuôn mặt huênh hoang của Bùi Túc.

Chỗ khuỷu tay anh ta ôm bóng rổ, nhếch miệng nở nụ cười khó hiểu.

"Tìm ai?"

Thẩm Tri Ý lùi về sau mấy bước, lắp bắp nói: “Tống… Tống Thời Việt.”

Bùi Túc có hơi bất ngờ nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, cảm giác nữ sinh trước mặt có hơi quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Anh ta cong tay quăng qua quăng lại quả bóng rổ trong tay: “Gửi thư tình hả? Tôi khuyên cậu đừng tốn công vô ích, cậu ta không nhận đâu.”

Anh ta cười nhạo không hề nể nang: “Suốt ngày trưng ra cái mặt người chết, thân thể thì gầy gò đến mức một cơn gió cũng thổi ngã được, cũng không biết mấy người thích cậu ta chỗ nào?”

Thẩm Tri Ý: "..."

Cái gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.