"Ăn ngon không?" Bà gắp một miếng cánh gà bỏ vào trong bát của Thẩm Tri Ý, thấp thỏm hỏi cô.
Thẩm Tri Ý cúi đầu cắn một miếng, hơi ngọt, lại hơi mặn, không thể nói là không ngon, cũng không tính là khó ăn. Nhưng cô vẫn cười gật đầu, trong miệng nhét đồ ăn khó mà nói được nên dựng ngón cái lên với Lê Sân.
Lê Sân lại nhìn Tống Lẫm và Tống Thời Việt vẫn đang lặng yên không lên tiếng.
Tống Lẫm múc một miếng cơm, thật lòng thật dạ khen ngợi: “Cho dù A Sân làm gì cũng đều ngon.”
Tống Thời Việt chỉ trầm lặng gật đầu.
Lê Sân thở phào một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm từ khi bước vào nhà bếp cũng được thả lỏng.
Trời sinh hệ thống vị giác của bà có vấn đề, không nhạy bén với hương vị của đồ ăn. Mỗi lần đều căn cứ theo lời của dì nấu ăn mà nêm gia vị, còn hương vị như thế nào thì đúng là bản thân bà không thể cảm nhận chuẩn được.
Bà gắp riêng hai miếng cánh gà vào trong bát của hai đứa bé: “Nếu như cảm thấy ngon thì ăn nhiều một chút, sau này dì sẽ làm cho các con ăn.”
Tống Lẫm thấy thế không nói lời nào, chỉ yên lặng đưa bát ra một chút, đôi mắt chăm chú mà nhìn bà.
Tay cầm chiếc đũa của Lê Sân thoáng dừng giữa không trung, chọn lựa rồi gắp ớt xanh vừa nhìn đã biết ăn không ngon cho ông.
Người đàn ông cũng không tức giận, thu bát lại, cong mày nở nụ cười.
Thẩm Tri Ý cầm bát nhìn bọn họ: “Tình cảm của chú dì nhất định rất tốt.”
Lê Sân đá mạnh Tống Lẫm một cái dưới bàn, dùng tay chỉnh lại sợi tóc có chút bung xõa bên tai, che đậy cái tai đang đỏ lên.
Cũng may dì trong phòng bếp đi ra giải cứu bà khỏi bối rối, dì đứng ở cửa, do dự mở miệng với Lê Sân.
“Bà chủ, không còn việc gì thì tôi về trước nhé.”
Lê Sân nhìn bà ấy một cái, gật gật đầu.
Thẩm Tri Ý cứ thế bưng bát nhìn dì giúp việc yên lặng đi ra khỏi biệt thự, tư tưởng nhiệt tình hiếu khách của Liễu Mai cũng ảnh hưởng tới cô, thấy dì đi rồi không nhịn được hỏi: “Không giữ dì ấy lại ăn một bữa cơm ạ?”
“Việc này...”
Lê Sân lập tức bị cô hỏi đến nghẹn lại. Trong thế giới của bọn họ, chủ là chủ, giúp việc là giúp việc, người giúp việc bình thường không ngồi trên cùng một bàn cơm với chủ nhà.
Thẩm Tri Ý cũng phản ứng lại mình hỏi vấn đề này cực kỳ thiểu năng, cô vội vã và mấy miếng cơm che giấu.
“Con chỉ tùy tiện hỏi một chút, hơn nữa lúc dì ấy ký hợp đồng lao động cũng không có viết bao ăn bao ở, vừa rồi con như vậy thật sự có chút bắt cóc đạo đức.”
Lê Sân bị lời giải thích của cô chọc cho phát cười.
“Dì nấu cơm là một người bạn ở trong nước của dì cho dì mượn để dùng. Dì là người phương bắc, dì ấy làm được những món ăn chính thống của phương bắc, cố ý đến để dì nếm thử mùi vị quê hương, qua một thời gian ngắn nữa chắc phải trả lại cho cô ấy.”
“Đúng rồi, hình như con trai của bạn dì cũng học cùng trường với các con đấy.”
“Ồ?” Thẩm Tri Ý nói: “Trùng hợp thế.”
“Đúng rồi, thế giới này đúng là nhỏ. Có cơ hội thì sẽ giới thiệu các con quen nhau, sau này ở trường học còn giúp đỡ lẫn nhau, đứa bé kia tên gì nhỉ? Khúc... Khúc...”
“Khúc Hằng.” Tống Thời Việt bổ sung.
“A! Đúng rồi!” Lê Sân nói: “Các con biết thằng bé à?”
Cũng không hẳn đâu...
Thẩm Tri Ý cười khan một tiếng.
Buổi sáng bọn họ còn bắt tay nhau đánh anh ta một trận đấy.
“Thằng nhóc đó thế nào?” Lê Sân hỏi.
Thẩm Tri Ý im lặng không nói lời nào.
Từ khi bắt đầu Tống Thời Việt không nói gì, lúc này bỗng nhiên mở miệng.
“Chẳng ra làm sao.”
Lê Sân ngẩn người.
Tống Lẫm gác đũa xuống, rút khăn giấy ra tao nhã lau miệng.
“Vậy sau này đừng quan tâm đ ến nó nữa.”
Ông lại lạnh nhạt nói thêm: “Quan trọng nhất là bản thân thấy thoải mái, không cần thiết vì người không liên quan mà miễn cưỡng bản thân mình.”
“Ông ấy nói đúng...” Lê Sân hồi phục tinh thần lại, múc bát canh đưa cho thiếu niên bên cạnh: “Nếu con cảm thấy người khác không ra làm sao thì không nên chơi với người đó là được.”
Bà cụp mắt xuống, lại bắt đầu múc bát canh thứ hai, ngón tay trắng nõn cầm bát sứ trắng, nhất thời không biết rốt cuộc là cái nào trắng hơn.
Xem ra lát nữa bà phải trả dì kia lại thôi.
Dù sao đối phương biết bà tìm được con trai hơn nữa sau khi biết con trai bà cũng học ở trường THPT số 1 mới cực kỳ ân cần đưa dì đó tới, trong lời nói luôn có ý muốn cho mấy đứa trẻ biết nhau, có mục đích gì thì không cần nói cũng biết.
Sở dĩ bà nhận cái tình nghĩa này là vì Tống Thời Việt không muốn nhận bọn họ, bà sợ anh bị bắt nạt ở trường cho nên nghĩ tìm cho anh một người bạn cũng không có vấn đề gì.
Bây giờ nhìn lại...
Bà đưa canh tới trước mặt Thẩm Tri Ý, giọng nói vẫn dịu dàng như thế.
“Tri Ý, uống chút canh cho ấm bụng.”
Chắc là không quan trọng nữa.
*
Sau khi cơm nước xong, Tống Lẫm lái xe đưa bọn họ trở về. Kết quả không ngờ lại bị chặn xe khi còn cách khu chung cư của bọn họ không xa.
Trước mặt bọn họ là một tai nạn xe cộ liên hoàn, chắc là không qua được trong chốc lát.
Thẩm Tri Ý và Tống Thời Việt bước xuống từ trên xe, thong thả đi bộ về.
Buổi tối tháng Mười, gió đêm vẫn mang theo chút khô nóng của mùa hè, mùi hương đồ nướng ven đường cứ thế tự chui vào mũi Thẩm Tri Ý.
Cô nâng cái bụng ăn đến tròn vo, khóe miệng chảy xuống nước miếng không biết cố gắng.
Tống Thời Việt ở bên cạnh nhìn mà muốn cười: “Thẩm Tri Ý, cậu nhìn cái bụng cậu đi, lồi thành cái gì rồi?”
Thẩm Tri Ý hóp cái bụng vào: “Tôi cảm thấy vẫn còn được, có thể chứa thêm một cái đùi gà.”
“Được rồi...” Cô đưa tay kéo tay Tống Thời Việt: “Tôi biết tôi mập rồi, tôi tự ngẫm lại, tôi không ăn nữa.”
Thực ra hôm nay đúng là cô ăn hơi căng, có lòng lại không đủ lực.
Kết quả cô đi được mấy bước lại phát hiện thiếu niên dừng lại.
“Sao không đi nữa?”
“Cho heo ăn.” Tống Thời Việt nói.
Anh chỉ vào một cái đùi gà, nói với ông chủ: “Nướng cho cháu một cái này.”
Đường phố lúc chín giờ tối, người đi lại ở ven đường vẫn rất nhiều, đèn đường bị cành lá cao lớn che mất, chỉ có thể xuyên qua lá cây chiếu xuống một chút ánh sáng mông lung.
Thẩm Tri Ý cầm trong tay một cái đùi gà, tóc đuôi ngựa buộc cao cao bị bước đi của cô làm cho lắc qua lắc lại, cô vui vẻ thích thú cắn một cái, sau đó đưa cho Tống Thời Việt.
“Cậu muốn ăn một miếng không?”
Chắc là do gió đêm thật sự nhẹ nhàng hoặc cũng có thể là nụ cười nơi đáy mắt của thiếu nữ thực sự mê hoặc lòng người, ma xui quỷ khiến thế nào Tống Thời Việt thuận theo cô cắn một miếng đùi gà.
“Toàn là mùi gia vị, khó ăn.”
Anh bình luận.
Thẩm Tri Ý không thể nhịn được nữa: “Khó ăn mà cậu còn cắn một miếng to!”
Gió cuốn sợi tóc của thiếu niên bay lên, sau đó dừng lại ở đuôi lông mày.
“Cậu đừng có quên là ai mua đùi gà.”
Gió tháng Mười nóng chết mất, dịu dàng cái rắm!
“Thẩm Tri Ý, tôi thấy trong mắt cậu chỉ có ăn thôi!”
“Tống Thời Việt, cậu quá hẹp hòi!”
Thiếu niên nghiêm mặt không nói một câu.
Thẩm Tri Ý nghiêng đầu nhìn anh.
Đèn đường tối tăm, sườn mặt thiếu niên mơ hồ không rõ nhưng đường viền mặt của anh thì không cần ánh đèn cô cũng có thể nhớ rõ.
"Tống Thời Việt..."
"Hả?"
Thẩm Tri Ý có hơi do dự.
"Cậu nói xem, nếu như cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, cậu cảm thấy cậu có thể thay đổi hướng đi của nhân vật trong tiểu thuyết không?”
“Đầu tiên, tôi không xuyên vào tiểu thuyết.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi là một thành viên ưu tú của đoàn thanh niên cộng sản.”
Thẩm Tri Ý: “...”
Nhưng mà cậu có thể đấy.
Cô không nhịn được đạp anh một cái: “Tôi nói là nếu như, cậu có hiểu cái gì gọi là nếu như không?”
Tống Thời Việt phủi phủi bụi bẩn trên quần, bất đắc dĩ nhìn cô một cái.
“Được rồi, nếu như thế thì để xem hướng đi thay đổi thành cái gì?”
Thẩm Tri Ý cắn miếng đùi gà, cân nhắc nói: “Ví dụ ở trong tiểu thuyết người kia hẳn là phải đi một nơi nào đó nhưng cậu không muốn để cho người đó đi.”
“Thẩm Tri Ý...”
Tống Thời Việt: “Cho dù có phải là xuyên sách hay không, cậu muốn thay đổi cái gì thì phải làm, do dự mãi đến cuối cùng có thể không thay đổi được gì.”
Anh xoa đầu cô: “Trong đầu đừng suốt ngày nghĩ mấy thứ linh tinh kia, rảnh rỗi thì không bằng ngẫm lại xem làm thế nào để nâng cao thành tích học toán của cậu đi.”
Thẩm Tri Ý bị xoa đầu cũng không tức giận, chỉ chậm rì rì đi theo phía sau anh.
Kể từ sau khi biết mình xuyên sách, cô luôn có một loại cảm giác tự do đối với thế giới này.
Giống như được củng cố bởi một vài tư duy trong tiểu thuyết, chuyện nghịch thiên sửa mệnh, sáng tạo ra kỳ tích là chuyện của nhân vật chính, tồn tại của vai phụ chỉ là góp thêm một viên gạch nhỏ cho hào quang cuộc đời của nhân vật chính.
Nữ chính ánh trăng sáng, nghe rất cao lớn. Ngay cả nhân vật mà nữ chính cầu mà không được cũng là nhân vật không tầm thường, đâu phải là thứ người khác dám mơ ước. Huồng hồ cô lại là một bia đỡ đạn mờ nhạt.
Để làm lãng tử quay đầu, để làm sát thủ máu lạnh mềm lòng, để người kiên nghị phải khóc than...
Những điều này đều là kỹ năng của nữ chính trong tiểu thuyết.
Vai phụ thì sao? Vai phụ ngay cả tên cũng không có.
Trong những đêm mất ngủ, cô đã không kiềm chế được mà tự hỏi bản thân, mình là ai?
Một bia đỡ đạn trong tiểu thuyết? Hay là một người xuyên sách mờ nhạt?
Dù cho trên người có trải qua chuyện xuyên sách thoạt nhìn rất đao to búa lớn nhưng đối với cô cũng chẳng có tác dụng gì.
Từ khi cô biết cô xuyên sách, cô phát hiện ký ức đời trước trong đầu của cô trở nên càng ngày càng mơ hồ, kể cả những thứ cô đã trải qua, đều liên tục nhạt dần đi trong não của cô...
Dường như...
Cuộc sống trong cuốn sách này mới thật sự là bản thân Thẩm Tri Ý cô.
Đời trước cô là cô nhi, ở một thị trấn nghèo khó, vùng núi lạc hậu, ngay cả tài nguyên giáo dục cũng ít đến đáng thương.
Cô biết đầu óc của cô không tốt lắm, cho nên liều mạng muốn ra khỏi núi lớn.
Vất vả lắm mới đi được đến bước cuối, kết quả lại xuyên sách.
Nói không oán giận là nói dối nhưng vì việc này, cô có được tình yêu mà đời trước mình không có được.
Là Liễu Mai và Thẩm Ngọc Sơn nói cho cô biết hóa ra có những đứa nhỏ từ bé đã ở ngoài núi lớn, hóa ra trường học có giáo viên nước ngoài, bọn họ có những quyển sách mới tinh, có những quyển vở sạch sẽ, có phòng học sáng sủa rộng rãi...
Xét cho cùng, bọn họ cũng giống nhau.
Dù cho bên ngoài cô có giả vờ thế nào đi nữa thì trong xương cốt nói chung vẫn là hèn yếu.
Nhưng bây giờ...
Cô lấy dũng khí kéo góc áo của thiếu niên.
Tống Thời Việt nói không sai, do dự thì chẳng thay đổi được gì cả.
"Tống Thời Việt..."
Lần này, cô cũng muốn làm nhân vật chính một lần.
Không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết, là nhân vật chính của bản thân cô, cô cũng muốn vì bản thân mà nghịch thiên sửa mệnh một lần.
“Nếu như bố mẹ cậu bảo cậu đi với bọn họ, có thể đừng đi được không?”
Cô cứ như thế nhìn anh, dường như không nhận được kết quả mong muốn sẽ không bỏ qua.
Tống Thời Việt cũng nhìn cô.
Anh không hỏi vì sao cô lại hỏi như vậy, chỉ duỗi tay nắm lấy tay cô.