Liễu Mai mở cửa, phát hiện chỉ có hai người bọn họ, bà ngẩn người, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Trên người Thẩm Tri Ý còn thoang thoảng mùi thịt nướng, cô sợ bị bà phát hiện nên đứng chếch phía sau.
“Sao vậy ạ?”
“Các con tự đi về?” Liễu Mai hỏi cô.
“Không phải, chú Tống đưa chúng con về.”
Liễu Mai đánh cô một cái không nhẹ không nặng: “Thẩm Tri Ý, mẹ thấy con học đến váng đầu rồi đúng không? Người ta đã đưa con đến dưới lầu rồi mà không mời lên nhà ngồi một chút.”
Thẩm Tri Ý xoa xoa cánh tay, đi vào đổi dép.
“Phía dưới có tai nạn xe cộ, bọn con phải xuống xe ở chỗ ngã rẽ phía trước, chú ấy không thể đưa chúng con đến dưới lầu của khu chung cư.”
Liễu Mai thò đầu ra khỏi cửa sổ phòng khách nhìn nhìn, quả nhiên thấy phía dưới có giăng dây trên đường, tiếp theo là tiếng còi xe cứu thương vang lên.
“Xem ra khá nghiêm trọng, tối rồi còn tạo nghiệt.”
“Đúng rồi...” Bà lại nói.
“Thời Việt, con hỏi bố mẹ con xem lúc nào rảnh rỗi thì đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm. Con ở nhà chúng ta lâu như vậy rồi mà vẫn chưa mời người ta ăn một bữa cơm, đúng là không phải phép.”
Thiếu niên đang đổi giày ở cửa nghe vậy có hơi kinh ngạc nhìn bà một cái.
“Sao dì lại...”
Liễu Mai đóng cửa sổ lại, ngăn cách tiếng còi xe cứu thương bên ngoài, bà đặt hoa quả mới rửa sạch xong lên trên bàn trà.
“Dì biết con muốn nói cái gì. Nhưng làm người phải biết nhìn về phía trước, lòng người chung quy cũng lớn lên từ da thịt, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”
“Đương nhiên, không phải là dì Liễu ghét bỏ con, cảm thấy con đến nhà chúng ta là sự trói buộc gì cả. Nếu như có thể, dì bằng lòng nuôi con cả đời.”
“Nhưng có một số việc chung quy vẫn không giống nhau, bọn họ là bố mẹ con, còn đau khổ tìm con nhiều năm rồi. Cáu kỉnh cũng được, muốn thái độ cũng được, mấy ngày nay cũng gần đủ rồi, nào có chuyện người một nhà không ở cùng nhau?”
“Dì đã nhìn con lớn lên từ nhỏ, mặc dù không gọi là rất hiểu về con nhưng đại khái cũng biết tính tình của con. Nếu như con đồng ý tới nhà bọn họ ăn cơm đã nói lên con cũng đồng ý ở cùng với bọn họ. Ông nội bà nội con đều không còn nữa, dì cũng tạm coi là một nửa người lớn trong nhà của con, muốn mời bọn họ tới nhà mình ăn một bữa cơm, cũng không quá đáng nhỉ?”
Đèn ở lối vào không mở, thiếu niên đứng ở trong bóng tối vẫn duy trì tư thế khom người đổi giày.
Cả người giống như đông cứng lại, hơn nửa phút mới có phản ứng. Anh để giày vừa thay ra lên kệ, cúi đầu, cất giọng hơi khàn.
“Để con hỏi bọn họ xem thế nào?”
*
Bởi vì tắc đường, lúc Tống Lẫm trở về đã hơn mười một giờ đêm.
Bình thường vào lúc này Lê Sân đã ngủ từ sớm rồi, nhưng hôm nay bà cực kỳ hưng phấn, đang mặc quần áo ở nhà hào hứng học cách làm bánh kem.
Máy tính bảng đặt trên bàn ăn, bên trong chính là video dạy học. Trong tay bà đang cầm cục bột, thấy Tống Lẫm đi vào, bà vẫy vẫy tay với ông.
“Anh mau tới đây, rõ ràng em đã học theo video nhưng sao lại thấy không đúng lắm nhỉ?”
Tống Lẫm đi vào xem xét: “Có thể là em cho hơi nhiều sữa, cho nên nhìn không đúng lắm.”
Lê Sân lại bỏ vào trong chậu một chút bột bánh ngọt.
“Sao còn chưa ngủ?” Tống Lẫm lau gò má không cẩn thận bị dính bột bánh ngọt của bà.
“Em còn chưa mệt.” Đôi mắt Lê Sân sáng lấp lánh.
“Tri Ý nói con bé thích ăn bánh ngọt nhỏ, em thử làm xem có làm được không. Nếu như thành công, đến lúc đó anh mang tới trường học cho con bé được không?”
Trời sinh Tống Lẫm đã khuyết thiếu tình cảm, nói trắng ra chính là ích kỷ, không thể đồng cảm với người khác.
Nhưng ông bằng lòng thử lý giải hành động của bà.
“Em định thông qua bánh ngọt để lấy thiện cảm của Tri Ý, sau đó để con bé nói tốt trước mặt Thời Việt sao?”
Trả lời ông chính là bị ném bột lên trên mặt, bột phấn tung bay trên khuôn mặt đẹp trai của ông, bay lả tả rơi vào đồ tây đắt đỏ.
Tống Lẫm cũng không tức giận, nhưng ông biết Lê Sân tức giận rồi.
“Xin lỗi A Sân.”
Ông không biết mình sai chỗ nào, nhưng xin lỗi ngay lập tức thì chắc chắn không sai.
“Anh nói xem anh sai ở đâu?” Lê Sân hỏi ông.
Tổng giám đốc bá đạo phủi bột mì trên vai, thành thật lắc đầu.
Lê Sân: “...”
Lê Sân cảm thấy Tống Lẫm không cứu được.
Bà làm mặt lạnh nói: “Em muốn làm bánh ngọt cho Tri Ý là vì em thích con bé, em cảm thấy con bé vui nên mới làm cho con bé chứ không phải muốn thông qua nó mà đạt được cái gì.”
“Tống Lẫm...”
Bà thử giúp ông hiểu rõ đạo lý của việc bà làm: “Không phải tất cả mọi người làm một chuyện nào đó nhất định phải đạt được cái gì? Cũng không phải đối xử tốt với người kia để yêu cầu người đó đáp trả cái gì? Giống như anh đối xử tốt với em, anh có yêu cầu em phải làm gì cho anh không?”
Tống Lẫm lắc đầu, sau đó lại có chút sốt sắng kéo cổ tay bà.
“Cho nên em yêu nó?”
Thấy ông ấy như vậy, Lê Sân có cảm giác trẻ nhỏ dễ dạy.
“Đúng, em thích con bé, cho nên mới đối xử tốt với con bé.”
Bà vừa nói xong, vẻ mặt của Tống Lẫm lập tức âm trầm đến đáng sợ.
Ông không tự chủ được mà gia tăng sức mạnh trên tay, lộ ra khuôn mặt cố chấp dưới vỏ bọc hiền lành.
"Lê Sân..."
Thân hình cao lớn của ông chậm rãi áp sát bà, như một con sư tử to lớn chuẩn bị xâm chiếm lãnh thổ. Biết rõ ràng kẻ địch là ai nhưng vì e dè sư tử cái bảo vệ nên chỉ có thể kìm nén cơn giận của mình.
Giọng nói sốt ruột mang theo vài phần phẫn nộ mà không làm gì được.
“Rõ ràng em đã nói đời này em chỉ thích một mình anh!”
Bẹt...
Lại một nắm bột mì rơi trên mặt ông.
Tống Lẫm buông cổ tay bà ra nghiêng đầu hắt hơi một cái, bột phấn màu trắng bay lả tả giữa hai người.
Mặt Lê Sân dưới bột phấn càng lúc càng lạnh.
Bà nói: “Tống Lẫm, buổi tối nay tâm trạng em đang vui vẻ, đừng ép em phải đánh anh.”
Tống Lẫm: "..."
Đúng lúc này điện thoại của Tống Thời Việt phá vỡ cục diện lúng túng này.
Sau khi cúp điện thoại, dựa vào mắt thường cũng có thể thấy Lê Sân vui vẻ hẳn lên: “Anh biết gì không? Vừa rồi Thời Việt gọi điện thoại cho em, bố mẹ Tri Ý muốn mời chúng ta tới nhà con bé ăn cơm.”
“Ồ...” Tống Lãm lại có chút vui vẻ nào mà là dáng vẻ lại rầu rĩ không vui.
Lê Sân mặc kệ ông, bà tràn đầy phần khởi nghiên cứu cách làm bánh ngọt.
“Thứ Tư chúng ta tới nhà thằng bé, còn mấy ngày nữa thôi, để em xem em có thể làm thành công hay không, đến lúc đó mang qua cho mọi người ăn.”
Tống Lẫm nhìn cái máy đánh trứng trong tay bà.
Đôi tay kia được ông che chở cẩn thận nhiều năm, bên trên vốn dĩ nên là sơn móng tay xinh đẹp, cũng nên là bàn tay không bao giờ dính nước.
Nhưng trong khoảng thời gian này vì làm cơm mà bà bỏ sơn móng tay đi. Bây giờ vì làm bánh ngọt, nhà mới lại không có găng tay dùng một lần, ngón tay nhỏ dài ngọc ngà dính nhơm nhớp bột bánh ngọt và trứng gà, không hề nhìn ra một chút dáng vẻ nào trước kia.
Rất xấu.
Tống Lẫm nhìn mà khổ sở.
Ông càng khổ sở hơn là những điều này đều không phải làm vì ông.
Tống Thời Việt thì ông còn hiểu được vì dù sao anh cũng là con trai bọn họ, lại còn là con trai nhọc nhằn khổ sở tìm kiếm mười mấy năm, chắc chắn phải đối xử tốt với anh.
Nhưng cô bé mới chỉ gặp qua có mấy lần thì ông không thể nào nghĩ ra được, dựa vào cái gì mà Lê Sân phải làm bánh ngọt cho nó!
Bọn họ ở cùng nhau bao lâu nay, bà đâu làm cho ông một cái bánh ngọt nào, bà mới gặp Thẩm Tri Ý có mấy lần đã muốn làm cho nó!
Dựa vào cái gì!
Ông hung tợn nhìn chằm chằm vào cái khuôn bánh ngọt, trong lòng nguyền rủa đừng thành công.
Sau hai mươi phút...
Lê Sân nhét miếng bánh ngọt được nướng chẳng ra hình dáng gì vào trong miệng Tống Lẫm, mắt cong cong nhìn ông.
“Thế nào?”
Bột trên mặt Tống Lẫm còn chưa lau, cứ như vậy dùng khuôn mặt đầy bột trắng vui vẻ ăn phần bánh ngọt thất bại.
“Ăn ngon, A Sân giỏi quá.”
Vứt đồ tây bị dính bột bánh ngọt lên trên ghế, ông vén áo sơ mi lên, đưa cánh tay rắn chắc qua, cầm lấy chiếc bát bà đang đánh lòng trắng trứng.
“Để anh giúp em.”
Cho dù như thế nào, cái đầu tiên mãi mãi là do ông ăn.
A Sân của ông vẫn yêu ông nhất.
*
Thứ Tư, trời nhiều mây, là ngày có kết quả thi chung.
Thẩm Tri Ý đã cố tình tra xét chòm sao vận thế, blogger đã nói, đường học tập tuần này của cô sẽ thuận lợi.
Cho nên cõi lòng cô đầy chờ mong mà khoác cặp sách vào trường học.
Sau đó cô nhận được “thành tích tốt” là 50 điểm môn Toán.
Thẩm Tri Ý nhìn hai con số đỏ chót trên bảng chấm thi, không thể tin được lật qua lật lại, dường như không thể tiếp nhận được kết quả này.
Tân Tiên lại gần cô, ghé đầu vào: “Cậu thi toán được bao nhiêu điểm?”
Trước vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cô, cô ấy nhìn bảng chấm thi, cũng nhìn thấy điểm trên đó.
Cô ấy cũng cúi đầu nhìn bảng chấm thi của mình, trên đó nổi bật con số“53”.
Quả nhiên người đứng thứ nhất và đứng thứ hai từ dưới lên không phải lừa người.
Buổi trưa, Thẩm Tri Ý chạy tới lớp bên cạnh tìm Khương Nhạn khóc lóc tìm an ủi.
Khương Nhạn ôm bả vai cô vỗ vỗ động viên, cô ấy vô tư rút ra bảng chấm thi trong hộc bàn của mình, đập lên bàn.
“Không phải là toán học sao? Cậu nhìn tớ mà xem, 12 điểm! Còn không bằng một nửa của cậu.”
Thẩm Tri Ý mở mắt ra xem, quả thật là 12 điểm, bỗng nhiên cô cảm thấy mình được an ủi.
Quả nhiên, trong thế giới toán học, người bị thương vĩnh viễn không chỉ có một mình cô.
Vì an ủi tâm hồn tan nát của cô, giữa trưa bọn họ gọi thức ăn ngoài.
Thừa dịp Tống Thời Việt đi lấy thức ăn, Khương Nhạn bí mật xúi giục cô.
“Thẩm Tri Ý, có phải cậu ngốc không? Người đứng nhất cả khối ở bên cạnh cậu, cậu nhờ cậu ấy dạy cậu đi.”
Thẩm Tri Ý thở dài: “Tớ cũng muốn nhưng mỗi lần cậu ấy hỏi tớ một vấn đề, cậu ấy luôn nhìn tớ bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.”
“Hơn nữa toán học của khoa văn và khoa lý không giống nhau, cậu ấy muốn dạy tớ còn phải xem sách của tớ, quá phiền cho cậu ấy.”
Khương Nhạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tớ thấy cậu ấy ước gì cậu làm phiền cậu ấy thì có.”
Theo quan sát hai ngày gần đây của cô ấy, Tống Thời Việt đi học vùi đầu cả buổi không biết viết cái gì đó, trên sổ ghi chép chi chít chữ.
Có một lần lúc cô ấy lấy nước đi ngang qua anh, nhìn thấy trên bàn của anh có đặt vài quyển sách toán cho khoa văn từ lớp 10 đến lớp 12.
“Làm gì có chuyện đó.” Thẩm Tri Ý nhìn cô ấy với vẻ cạn lời: “Tống Thời Việt đâu phải đồ ngốc, còn thích người khác làm phiền mình.”
Khương Nhạn nghĩ thầm, có khi ở trong lòng người nào đó cậu không phải là người khác đâu.
Có điều, nghĩ tới cái chồng sách trên bàn Tống Thời Việt, Khương Nhạn im lặng đảo tròng mắt.
Thiếu niên tới rất nhanh, đi phía sau anh còn có Khúc Hằng đang sa sầm mặt.
Trải qua mấy ngày điều dưỡng, vết thương trên người anh ta đã gần như khỏi hẳn, chỉ có mặt nhìn hơi sưng.
Anh ta vừa vào đã vô thức nhìn về phía Khương Nhạn, nhưng Khương Nhạn xem anh ta chẳng khác nào không khí, hô lên với Tống Thời Việt.
“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, đói chết rồi...”
Rõ ràng là kết quả mình mong muốn nhưng chẳng biết vì sao trong lòng Khúc Hằng cực kỳ khó chịu.
Anh ta kéo bàn ầm ĩ, đáng tiếc chẳng có ai để ý tới anh ta.
Lúc Hứa Xán đi vào chính là cảnh tượng như vậy, cô ấy thấy vị trí của mình bị Thẩm Tri Ý ngồi cho nên ngồi vào phía trước Khương Nhạn.
Cô ấy quay đầu nhìn Khương Nhạn, dùng ánh mắt ý nói về Khúc Hằng.
Khương Nhạn mở hộp thức ăn ra, dùng khẩu hình miệng đáp lại cô ấy.
Tên ngốc.
Cô ấy hỏi Hứa Xán: “Có muốn ăn không?”
Hứa Xán đặt đồ ăn đóng gói trong tay lên bàn: “Không cần, tớ mua rồi.”
Động tác của Khương Nhạn bỗng nhiên dừng lại, dùng tay chọc chọc Thẩm Tri Ý và Hứa Xán, ra hiệu cho các cô nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Tri Ý ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bên ngoài, Bùi Túc mặc quần áo đồng phục ôm quả bóng rổ trong tay đi sau một nữ sinh, vừa nhìn đã thấy mục tiêu của bọn họ là căn phòng này, nữ sinh vẫn luôn cúi đầu, bị anh ta làm phiền đến mức không chịu được ngẩng đầu hét lên một câu.
Gương mặt đó, không phải Cố Phán thì là ai.
Thẩm Tri Ý nhìn Khúc Hằng, rồi lại nhìn Khương Nhạn bên cạnh, cuối cùng nhìn Tống Thời Việt ở đối diện.