Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 5



Bà chỉ sợ Tống Thời Việt ở với ông nội không được ăn đầy đủ chất dinh dưỡng nên thường xuyên tìm cớ gọi anh tới nhà ăn cơm, thịt cá vô cùng phong phú.

Thật ra không trách được Liễu Mai thích Tống Thời Việt. Tên này ở trước mặt người lớn rất biết giả bộ, thành tích tốt, lại còn lễ phép, tay chân nhanh nhẹn, ngay cả việc không nói nhiều cũng thành ưu điểm.

Nhà nào chẳng muốn có một đứa trẻ ưu tú giỏi giang mọi mặt như vậy chứ?

Xem đi, Thẩm Tri Ý còn chưa ăn xong cái kem, Tống Thời Việt đã bưng hết những món ăn Liễu Mai nấu xong ra ngoài.

Liễu Mai cầm đũa nhét vào trong tay Tống Thời Việt: “Mau ăn cơm, sao hôm nay về muộn như vậy?”

“Hôm nay con trực nhật cho nên về muộn một chút.” Tống Thời Việt cầm đũa giải thích.

Có điều anh không gắp thức ăn mà lại đưa đôi đũa cho Thẩm Tri Ý đang ngồi trên ghế sofa.

“Tới ăn cơm.”

Thẩm Tri Ý nhận lấy đôi đũa, lề mề đi tới bàn cơm.

Liễu Mai trừng mắt liếc nhìn cô: “Không cần quan tâm đến nó, đâu phải không có tay, ăn một bữa cơm mà còn cần người khác hầu hạ, chiều hư nó...”

Tống Thời Việt có chút buồn cười giúp Thẩm Tri Ý kéo cái ghế tới, hỏi Liễu Mai: “Chú Thẩm đâu dì? Không chờ chú ấy ạ?”

Liễu Mai nói: “Hôm nay cơ quan của ông ấy phải tăng ca, bữa tối sẽ ăn ở đơn vị, không cần phải để ý đến ông ấy.”

Nói cho cùng, bà vẫn thương con gái của mình, biết cô thích ăn cá nên đã chọn miếng cá non mềm nhất ở bụng mà gắp cho cô.

Bà sợ Tống Thời Việt nghĩ nhiều, lại vội gắp một cái đùi gà cho anh.

“Xe đạp của bị Tri Ý hỏng, đợi cuối tuần bảo bố nó dẫn nó đi mua chiếc mới, mấy ngày nay đành vất vả cho con rồi.”

Thiếu niên cúi đầu yên lặng cắn một cái đùi gà. Anh ăn rất nhã nhặn, chỉ cần nhìn anh ăn đồ ăn còn tưởng rằng anh là cậu ấm quen sống an nhàn sung sướng.

“Không vất vả đâu ạ, dù sao cũng tiện đường.”

Hơn nữa phần lớn thời gian đều là Thẩm Tri Ý ngồi xe đạp của anh đi học. Xe đạp của cô toàn bỏ không ở phía dưới khu chung cư, thời gian dài không đi, bị nước mưa làm rỉ sét cũng mặc kệ, cho nên mới vừa đi ra ngoài một lần đã hỏng luôn.

Có điều, đây chính là bí mật nhỏ giữa hai người.

“Sao có thể không vất vả được...” Liễu Mai không nhịn được lại gắp cho anh một cái đùi gà: “Con xem con gầy như thế, Thẩm Tri Ý lại mập như con heo con, chở nó đến trường chắc chắn là rất vất vả.”

Thẩm Tri Ý: "..."

Mẹ đúng là mẹ ruột của con.

Trước khi đi, Tống Thời Việt mặc áo khoác đồng phục học sinh, khoác cặp sách ngoan ngoãn chào tạm biệt với Liễu Mai.

“Cảm ơn dì Liễu, sắc trời không còn sớm, con về trước đây ạ.”

Liễu Mai cầm một túi ni lông vội vã lao ra khỏi nhà bếp, bà nhét túi ni lông vào trong tay Tống Thời Việt.

“Mang cái này về cho ông bà con ăn, vốn là muốn mời cả ông tới ăn cơm nhưng mà ông cụ rất cứng rắn, nói gì cũng không chịu qua.”

Tống Thời Việt mở cái túi ra, vừa nhìn đã thấy trong túi đầy trứng gà, phải đến mấy chục quả.

“Dì Liễu giữ lại đi, sao con có thể nhận đồ của dì được? Hơn nữa, nhà con cũng có trứng gà.”

"Cầm lấy..." Liễu Mai nói: “Cũng không phải thứ gì đáng tiền, cái này là đơn vị của chú Thẩm phát, cũng không tốn tiền trong nhà.”

Tống Thời Việt không lay chuyển được Liễu Mai, cuối cùng vẫn cầm trứng gà đi.

Nhìn bóng dáng gầy gò của thiếu niên từ từ đi xuống cầu thang, Liễu Mai đóng cửa lại thở dài một hơi.

“Mẹ thở dài cái gì vậy?” Thẩm Tri Ý hỏi bà.

Liễu Mai xắn tay áo, đi vào nhà bếp rửa bát.

“Đứa nhỏ này thật làm cho người ta đau lòng.”

Là rất làm cho người ta đau lòng...

Thẩm Tri Ý ngồi trên sofa nghĩ.

Khi còn bé, nhà cô nghèo, ở một khu dân cư cách nơi này không xa, nơi đó an ninh rất kém, cá rồng lẫn lộn cái gì cũng có.

Tống Thời Việt chính là hàng xóm nhà cô.

Chuyện nhà anh, dân cư ở đó đều biết.

Anh là một cô nhi, bị bỏ rơi bên bờ sông thối hoắc vào một ngày đông, suýt chút nữa đã tắt thở. Là do ông anh đi nhặt rác nhìn thấy anh nên bế anh về.

Trong nhà ông có một bạn già nằm một chỗ trên giường không thể tự hoạt động được, cả đời này hai người không có con cái, lại nhặt được một đứa cháu trai như Tống Thời Việt, thương anh thì thương nhưng trong nhà lại quá nghèo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong trí nhớ của Thẩm Tri Ý, hồi còn bé Tống Thời Việt thường mặc áo rách quần manh. Từ nhỏ trông anh đã rất khôi ngô, hơn nữa ở chỗ đó loại người gì cũng có, dần dần, tính tình của anh càng ngày càng lạnh lùng.

Đến sau này, khi anh lớn lên một chút, có thể đi làm một vài công việc thời vụ, hơn nữa thành tích của anh lại tốt, năm nào cũng giành được học bổng, trường học còn miễn học phí cho anh, sinh hoạt của anh lúc này mới hơi tốt hơn một chút.

Khoảng thời gian trước, ông của anh mở một quán đồ nướng, chuyện làm ăn cũng tạm được, nhưng mỗi ngày bà anh đều phải uống thuốc, tóm lại mà nói, vẫn là những tháng ngày túng quẫn.

Ở trong tiểu thuyết, Tống Thời Việt chỉ là một ánh trăng sáng trong miệng nữ chính, miêu tả về anh chỉ có vài nét bút. Chỉ biết anh bỗng nhiên biến mất khỏi thế giới của nữ chính, còn cụ thể xảy ra chuyện gì thì không thể nào biết được.

Thẩm Tri Ý cũng thở dài một hơi, cảm thấy mình xuyên sách thật thất bại.

Cô đứng lên, chuẩn bị đi vào trong phòng thu dọn quần áo bẩn đi giặt, đồng thời còn lấy đồng phục học sinh mới kia lén lút bỏ lẫn vào trong quần áo bẩn, ném vào trong máy giặt.

*

Khi Tống Thời Việt về đến nhà đã hơn bảy giờ.

Trong căn phòng không lớn không nhỏ bừa bãi lộn xộn, thịt mua về chưa kịp xử lý vất trên bàn tản ra mùi tanh.

Anh mở đèn lên. Trong nhà vẫn dùng loại bóng đèn cũ kỹ, ánh sáng vàng tối tăm chiếu xuống cũng không làm cho căn phòng sáng sủa hơn bao nhiêu.

Trong góc tối truyền đến tiếng ho khan trầm thấp, sau đó là một giọng già nua truyền tới.

“Là Tiểu Việt à?”

Tống Thời Việt để túi trứng gà trong tay lên bàn, xoay người đi vào trong góc.

Trong một góc không đáng chú ý tới có bày một cái giường không lớn không nhỏ, một bà lão với mãi tóc hoa râm nằm trên đó. Bà cụ rất gầy, gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương, hốc mắt sâu, hai mắt vẩn đục, tóc trên đầu cũng thưa thớt không còn bao nhiêu.

Tống Thời Việt ngồi xổm xuống trước mặt bà cụ: “Là con, bà ăn cơm chưa?”

Bà cụ phản ứng rất chậm, anh nói xong hồi lâu mới phản ứng lại được.

“Ăn... Ăn... Ông ấy cho bà ăn cơm nước xong mới ra quán.”

“Tiểu Việt ăn chưa?” Bà hỏi Tống Thời Việt.

“Ăn rồi ạ...” Tống Thời Việt trả lời bà cụ: “Ăn ở nhà dì Liễu, dì ấy còn cho con mấy quả trứng gà.”

Bà cụ nhìn anh, run rẩy duỗi bàn tay gầy khô từ trong chăn ra nắm lấy Tống Thời Việt. Bà há miệng thở dốc, chậm chạp nói: “Cả nhà dì Liễu con đều là người tốt, là người tốt... Tri Ý cũng là cô gái tốt, là cô gái tốt...”

Nói xong bà càng bắt đầu không kìm được mà thở hổn hển, cả người bắt đầu run rẩy, đôi mắt không ngừng được bắt đầu trợn trắng.

Tống Thời Việt nắm tay bà, đợi đến khi bà bình phục lại. Anh vén chăn lên, ga trải giường ướt một mảng lớn, trong quần áo của bà cụ truyền đến một mùi thối không tả được.

Anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh mang một chậu nước ấm ra, thuần thục bắt đầu thu dọn đống bừa bãi của bà cụ, lau sạch sẽ cả người, thay quần áo, đổi vỏ chăn và ga trải giường sạch sẽ.

Bà cụ trên giường chậm rãi ngủ thiếp đi.

Anh làm xong tất cả mới bắt đầu xử lý đống thịt trên bàn.

Thịt mới vừa mua còn rất tươi nên không bỏ vào trong tủ lạnh.

Anh thuần thục mang thịt đi rửa sạch sẽ, cắt thành những miếng lớn nhỏ vừa ăn, chuyển cái ghế ngồi ra trước bàn bắt đầu xiên thịt.

Trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, chỉ có thiếu niên loay hoay cái xiên bằng trúc đôi khi phát ra tiếng động rất nhỏ. Anh cúi thấp đầu, thành thạo làm công việc trên tay, miếng thịt đỏ lật qua lật lại trên ngón tay thon dài của anh, bỗng có cảm giác mấy phần cảnh đẹp ý vui.

Bà cụ ngủ trên giường đã tỉnh từ lúc nào, bà không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể nghiêng cổ ngồi nhìn thiếu niên ngồi trước bàn.

Áo khoác đồng phục học sinh của thiếu niên có hơi ngắn, tay anh duỗi về phía trước làm cho một đoạn cổ tay lộ ra, áo khoác đồng phục học sinh rộng rãi làm tôn lên bóng dáng của anh càng ngày càng gầy gò, lưng hơi cong xuống, xương bả vai gồ lên tạo thành độ cong làm người ta phải xót xa.

Nhìn một chút, cặp mắt đục ngầu của bà cụ chậm rãi chảy ra một dòng nước mắt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Biết rõ đứa nhỏ này đến nhà bọn họ chính là phải chịu tội, lúc trước bà nên dứt khoát đừng lo cho đứa nhỏ này.

Tống Thời Việt sống được hơn mười năm, cũng cùng bọn họ chịu khổ hơn mười năm. Bà sống như vậy hơn nửa đời người đều cảm thấy khổ, huống hồ là một đứa bé.

Đối với những người nghèo khổ, có đôi khi có thể sống sót chưa chắc đã là một chuyện may mắn.

Tống Thời Việt làm xong thịt trên bàn, lại gọt một chậu khoai tây lớn rồi mới dừng lại.

Bây giờ đã là mười một giờ đêm, anh cầm túi trứng gà Liễu Mai đưa cho đi vào nhà bếp, lúc đi ra trong tay bưng một bát canh trứng gà.

Bà cụ nằm trên giường được Tống Thời Việt đỡ dậy, hôm nay tinh thần của bà cũng không tệ lắm, lúc ăn cơm còn có thể nói chuyện với anh.

“Tiểu Việt, trứng gà là lấy ở chỗ dì Liễu con sao?”

Tống Thời Việt ngồi ở mép giường, cảm giác nhiệt độ của bát canh trứng gà không còn nóng nữa thì mới đưa tới bên miệng bà cụ.

“Vâng, là do đơn vị của chú Thẩm phát, miễn phí cho nên dì ấy đưa con.”

“Sao có thể không biết ngại như vậy...” Bà cụ nói: “Đến cuối tuần con dẫn Tuế Tuế đi tới chỗ ông con ăn đồ nướng nhé.”

Tuế Tuế là tên ở nhà của Thẩm Tri Ý.

Thiếu niên không lên tiếng, coi như ngầm đồng ý.

Bà lại nói tiếp: “Trứng gà này cũng đừng chỉ cho bà ăn, sáng mai con luộc hai quả làm bữa sáng, cũng mang cho Tuế Tuế một quả. Bà nằm trên giường suốt ngày để các con phải hầu hạ, ăn ngon như vậy làm gì, không phải là chà đạp đồ ăn sao?”

Tống Thời Việt nhìn cả người gầy trơ xương của bà, yên lặng đút hết canh trứng gà vào trong miệng bà, không lên tiếng.

Sau khi ăn xong, không biết bà cụ móc đâu ra một túi tiền, bà đưa tiền cho Tống Thời Việt, nói linh tinh.

“Tiền này là bà tích cóp cho một mình con, ông con cũng không biết bà tích góp được một ít tiền này, không nhiều lắm, phải để lại cho cháu trai ngoan của bà sau này cưới vợ.”

“Tuế Tuế là cô gái tốt, trông rất đáng yêu, tấm lòng lại lương thiện, lần trước đến nhà chúng ta còn lén lút đưa tiền tiêu vặt của con bé cho bà dùng đấy.”

“Ông bà vô dụng, lúc còn trẻ đã nghèo rồi, khi già gặp được con cũng không thể cho con một hoàn cảnh sinh hoạt đầy đủ được.”

“Vốn dĩ là ông con định đưa con đến cô nhi viện nhưng con lại khóc, ông con cứ buông tay là con lại khóc. Một đứa bé lớn như vậy khóc đến mức tím tái mặt mày, cũng không biết bây giờ con lớn lên rồi có hối hận hay không, dù sao ở cô nhi viện còn có người hảo tâm giúp đỡ, đi theo ông bà không được gì cả.”

“Là bà vô dụng, thân thể này của bà mới bốn mươi đã nằm liệt, biết bao nhiêu năm qua, ban đầu là liên lụy đến ông của con, bây giờ lại liên lụy đến con...”

Toàn thân từ trên xuống dưới của bà chỉ có tay miễn cưỡng có thể cử động, run lẩy bẩy nhét túi ni lông màu trắng vào trong lòng thiếu niên.

“Sống nhiều năm như vậy bà nội cũng chỉ tích cóp được chút tiền thế này, không nhiều đâu, dẫn Tuế Tuế đi ăn một bữa ngon...”

Nói xong bà ho mấy tiếng trầm thấp, ánh mắt chậm rãi trở nên tan rã, mới một thoáng đã nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Tống Thời Việt cầm túi ni lông nhìn thoáng qua, bên trong có gần một ngàn. Anh không thể nào tưởng tượng được bà cụ ngày nào cũng nằm trên giường làm sao dành dụm được số tiền kia.

Anh sắp xếp lại tiền rồi cất vào trong túi, yên lặng đặt dưới gối của bà cụ.

Đứng dậy giúp bà cụ thay một cái bỉm khô rồi anh mới chuẩn bị đi ngủ.

Căn nhà bọn họ thuê rất nhỏ, chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng bếp, WC là mỗi tầng lầu dùng chung một cái.

Hai ông bà rất thương Tống Thời Việt, bọn họ dành căn phòng ngủ duy nhất cho anh, hai ông bà già thì lại chen chúc ở một góc tối trong phòng khách.

Lúc ngủ Tống Thời Việt không đóng cửa, anh nằm nghiêng trên giường, vừa mở mắt có thể nhìn thấy bà cụ đang nằm trong phòng khách.

Lúc ngủ bà cụ sẽ vô thức phát ra một vài âm thanh kỳ lạ, có lúc thân thể còn không khống chế được co rút lại, đêm hôm khuya khoắt có hơi dọa người.

Nhưng Tống Thời Việt quen rồi.

Anh luôn có thể tỉnh lại lúc bà cụ bị run rẩy, sau đó vươn mình lên thăm dò tình hình của bà, nhìn xem có phải bà lại không khống chế được hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.