Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 50



Thẩm Tri Ý hào hứng mở cơm hộp ra, tách đôi đũa rồi nhìn chằm chằm cửa với vẻ thích thú.

“Các chị em, vở kịch lúc ăn cơm đến rồi.”

Cố Phán và Bùi Túc đi tới hành lang trước cửa phòng học thì dừng lại, thiếu nữ cúi đầu, trong vẻ mặt lộ ra sự quật cường còn Bùi Túc là vẻ cứng rắn, ôm bóng rổ mạnh mẽ ấn cô ta vào vách tường hành lang.

Lẩu cay mang theo hơi nóng vừa thơm vừa cay, vừa ăn một miếng trên trán đã rịn mồ hôi. Thẩm Tri Ý bị cay đến hít hà một hơi, duỗi tay đẩy đẩy Khương Nhạn.

“Cậu làm gì thế, mau ăn đi.”

Khương Nhạn cắn đũa không màng ăn cơm: “Bọn họ đang nói cái gì? Sao không nghe thấy gì thế?”

Thẩm Tri Ý xem xét, bên ngoài Bùi Túc đang khom lưng xuống tới gần Cố Phán, quả bóng rổ vốn dĩ đang ôm trong tay không biết đã ném đi đâu, một bàn tay chống lên tường, một tay khác siết eo cô ta, khuôn mặt sa sầm không biết nói gì.

“Kịch bản này tớ biết...” Cô nuốt một miếng khoai tây xuống, thấp giọng mở miệng.

“Phán Phán, tại sao cậu không muốn ở bên tôi? Tôi, Bùi Túc, đầu óc tôi, trái tim tôi, toàn thân từ trên xuống dưới đều là của cậu, cậu chỉ cần ở bên tôi, cậu chính là người con gái hạnh phúc nhất trên đời!”

Cố Phán đột nhiên đẩy Bùi Túc ra, nâng khuôn mặt nhỏ lên, nước mắt đảo quanh viền mắt nhưng lại không chịu rơi xuống.

Khương Nhạn nói: “Đến đây rồi sao nữa?”

“Tớ biết! Tớ biết!”

Hứa Xán ngồi bên cạnh Thẩm Tri Ý giơ tay lên.

Cô ấy ho khan một cái, “A” mấy tiếng, rốt cuộc tìm được cái tông giọng mềm mại yếu ớt của Cố Phán.

“Bùi Túc, tôi chỉ là một bông hoa trắng vô tội, chỉ là một đóa hoa tầm thường trong vô vàn các loài hoa trắng, tôi không đáng để cho cậu thích.”

Bùi Túc lại nghiêng người tới gần cô ta, hai tay giữ chặt bả vai Cố Phán.

Thẩm Tri Ý đưa tay đè vai Hứa Xán lại: “Bé ơi, cậu không cần lạt mềm buộc chặt, trên đời này có hàng vạn đóa hoa, nhưng tôi chỉ yêu một đóa hoa là Cố Phán cậu mà thôi.”

“Bùi Túc...” Hứa Xán cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.

“Tôi không thể, tôi không thể. Cậu cũng biết, trong lòng tôi có người, đó là...”

Khúc Hằng lao tới, anh ta kéo Bùi Túc ra, giơ tay lên đấm một cái. Cố Phán gào lên thất thanh, lớn tiếng đến mức các cô ở trong phòng học cũng nghe thấy.

Thẩm Tri Ý vội nhét vào miệng mấy miếng thịt bò, duỗi tay chạm vào Hứa Xán bên cạnh.

“Mau mau mau... Đến lời kịch của cậu rồi.”

Hứa Xán lùa mấy miếng cơm vào miệng, thấp giọng thét chói tai.

“A a a! Các cậu đừng đánh nhau nữa! Các cậu đừng đánh nhau nữa!”

Bên ngoài hành lang dần dần tụ tập rất nhiều học sinh nhưng vì e ngại thân phận của hai cậu ấm nên cũng không dám tùy tiện tiến lên ngăn cản.

Có lẽ vì có hào quang nhân vật chính nên trông Khúc Hằng tốt hơn một chút, anh ta kéo cổ áo Bùi Túc, hung tợn áp sát Bùi Túc.

Lúc này Khương Nhạn đã hoàn toàn bị đồng hóa, thấp giọng nói nhỏ như ác ma.

“Bùi Túc, người phụ nữ của tao mày cũng dám chạm vào, muốn chết à?”

Thẩm Tri Ý vỗ tay: “Quá đỉnh, khen thưởng cho cậu miếng khoai tây tớ thích nhất.”

Khương Nhạn: "..."

Thứ đồ này, cô ấy không thích ăn.

Rốt cuộc Cố Phán bật khóc, cô ta ôm đầu ngồi xổm trong đám người, khóc đến mức rất thương tâm. Cô ta vừa khóc, hai nam sinh đang tranh chấp lập tức dừng lại, luống cuống chân tay đi an ủi cô ta.

Hứa Xán gắp miếng thịt cuối cùng trong hộp cơm: “Tớ cược một miếng thịt kho tàu, cô ta chọn Bùi Túc.”

Khương Nhạn cực kỳ hào phòng đặt sữa chua của mình trên bàn: “Tớ chọn Khúc Hằng, hai người bọn họ nhìn khá hợp, quả thực chính là một đôi do trời đất tạo nên.”

Thẩm Tri Ý gẩy một viên thịt bò: “Vậy tớ cũng đánh cược Khúc Hằng.”

Dù sao anh ta cũng là nhân vật chính.

Ánh mắt ba người không hẹn mà cùng nhìn Tống Thời Việt ở đối diện.

Thiếu niên ung dung thong thả nuốt miếng cơm xuống: “Làm sao?”

Thẩm Tri Ý nói: “Chàng trai, lúc như thế này đừng quái gở như vậy, hòa hợp với tập thể một chút.”

Tống Thời Việt nói: “Cái gọi là hòa hợp với tập thể chính là tham dự vào cái trò chơi tẻ nhạt ấu trĩ của các cậu?”

Giọng của anh rất hờ hững, khi trên mặt không có biểu cảm gì thì cực kỳ lạnh lùng.

Hứa Xán bị khuôn mặt không cảm xúc của anh làm cho sợ, muốn đưa tay kéo Thẩm Tri Ý, nhắc nhở cô đừng lớn lối như vậy trước mặt thiên tài.

Thẩm Tri Ý còn lâu mới sợ anh, cô tự lấy mấy viên kẹo trong túi mà sáng nay Tống Thời Việt cho cô đặt lên bàn.

“Cái này là tiền đặt cược, cậu nhanh lên, nếu không thì sắp chọn xong rồi.”

Lúc này Tống Thời Việt mới liếc mắt ra nhìn về phía ngoài cửa.

“Nếu tôi là cô ta thì một là không chọn, hai là chọn cả hai.”

"Hả? Tại sao?"

Tống Thời Việt không giải thích tại sao, anh ăn hết miếng đồ ăn cuối cùng của mình, dọn sạch sẽ rác trên bàn ném vào trong thùng rác.

Cùng lúc đó, hai người vừa rồi còn đánh nhau rất kịch liệt ở bên ngoài theo Cố Phán đi vào phòng học.

Ánh mắt Cố Phán nhìn quét một vòng trong phòng học, cuối cùng rơi lên trên người Tống Thời Việt, nhưng dường như thiếu niên không cảm giác được gì, anh nghiêng người trước mặt Thẩm Tri Ý, cúi đầu nghịch điện thoại.

Bùi Túc và Khúc Hằng cùng đi phía sau lưng cô ta, người lên tiếng trước là Bùi Túc.

“Cố Phán, cậu nghe tôi giải thích, không phải tôi nghĩ như vậy...”

Khúc Hằng cũng vội vàng mở miệng: “Cố Phán, tôi cũng không có ý đó, chỉ là do cậu ta, tôi mới là người thích cậu nhất.”

“Đủ rồi!” Cố Phán thấp giọng nói.

“Tôi không quan tâm các cậu có ý gì, không liên quan đến tôi, tôi đã nói chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, không hề có loại suy nghĩ không nên có với các cậu, có thể đừng dây dưa với tôi nữa được không?”

Cô ta khó chịu che mặt: “Tôi chỉ là một nữ sinh bình thường, tôi không có nhiều tiền, nhiều thời gian để phung phí như các cậu, tôi chỉ muốn yên lặng học xong cấp ba, thi đại học cho tốt, thực hiện ước mơ của bố tôi.”

"Cố Phán..."

Hai nam sinh nhìn cô ta như vậy, trong lòng lập tức đau như dao cắt.

Bùi Túc đỏ cả viền mắt lên, anh ta muốn đưa tay đỡ Cố Phán nhưng bàn tay đưa đến không trung lại kìm nén mà thu về.

Giọng nói của anh ta khàn khàn: “Cố Phán, tôi không có ý định muốn ép cậu, nếu như cậu muốn làm bạn thì chúng ta cứ làm bạn, tôi chấp nhận chờ cậu.”

“Có thật không?” Thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất giương mắt nhìn anh ta, khuôn mặt nhỏ khóc đến nước mắt như mưa khiến người ta không nhịn được mà đồng ý với cô ta tất cả mọi thứ.

“Đương nhiên.” Bùi Túc nói: “Nếu như hiện tại cậu chỉ muốn học tập cho tốt, vậy tôi sẽ chờ cậu thi lên đại học.”

Cố Phán lập tức nín khóc mỉm cười: “Bùi Túc, cảm ơn cậu đã hiểu cho tôi.”

Khúc Hằng kéo Bùi Túc ra, đỏ cả viền mắt hỏi cô ta: “Vậy tôi thì sao?”

Cố Phán cúi đầu im lặng không nói.

Khúc Hằng giống như chấp nhận mà vò tóc: “Được rồi, cậu ta chấp nhận chờ vậy thì tôi cũng thế, tôi không tin đến lúc đó còn có thể bại bởi cậu ta!”

Cố Phán đứng lên khỏi mặt đất, mỗi bên một tay duỗi ra giữ chặt hai nam sinh, có ý định san sẻ tình cảm.

Cô ta há miệng, định nói lời nói đã ấp ủ rất lâu trong đầu, phía sau bỗng dưng vang liên tiếng tách tách cực kỳ chói tai.

Cô ta quay đầu nhìn lại, ở bàn thứ hai từ dưới đếm lên, trước mặt ba nữ sinh chất một đống vỏ dưa, Thẩm Tri Ý cầm hạt dưa nhìn vào ánh mắt Cố Phán.

Lách tách...

Lại là âm thanh đó.

Thẩm Tri Ý vứt vỏ hạt dưa lên trên bàn, cười lịch sự với cô ta.

“Cô nói thì cứ nói đi, không cần để ý đến chúng tôi, coi chúng tôi như người vô hình là được.”

Nói xong lại vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm cô ta, vẻ mặt đó giống y chang như đang xem phim thần tượng máu chó lúc tám giờ tối.

Lời nói Cố Phán ấp ủ hồi lâu cứ thế bị kẹt ở cổ họng, cô ta lại liếc mắt nhìn về phía Tống Thời Việt.

Thiếu niên cúi đầu làm bài tập, anh không liên quan tới tất cả ồn ào hỗn loạn xung quanh.

Cô ta buông tay, có chút lúng túng ho khan một tiếng, nói với Bùi Túc: “Đồ của tôi ở đâu? Cầm xong đồ tôi sẽ đi luôn, không quấy rầy mấy cậu.”

Khương Nhạn cực kỳ nhiệt tình: “Không quấy rầy, không quấy rầy, bạn học Cố Phán muốn nói cái gì cứ nói đi, cứ coi như là phòng học của mình, không cần khách sáo.”

Nếu không phải cô ấy đã ăn xong thì nhìn kỹ thuật diễn đặc sắc tuyệt vời này của ba người, cô ấy có thể ăn thêm một bát cơm nữa.

Vẻ mặt Cố Phán thoáng cứng đờ, bởi vì cô ta không nhìn thấy sự đố kỵ và thù hận quen thuộc trong mắt Khương Nhạn, ngược lại ánh mắt của cô ấy bây giờ không khác gì nhìn một vai hề đang nhảy nhót.

Bỗng nhiên Khương Nhạn tỉnh ngộ: “Cô sợ tôi cướp Khúc Hằng của cô đúng không? Cô yên tâm đi, tôi đã nói với Khúc Hằng rồi, sau này tôi và cậu ta không hề có chút liên quan nào, sau này cậu ta chỉ thuộc về một mình bảo bối cô thôi, có vui không?”

Sự vui vẻ của Cố Phán không khơi dậy nổi, cô ta cảm giác dường như có thứ gì đó đang chầm chậm thoát khỏi khống chế của cô ta.

Cô ta khư khư nắm chặt tay lại, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi và Khúc Hằng chỉ là bạn bè bình thường, không phải loại quan hệ mà các cậu nghĩ.”

“Ồ...” Khương Nhạn bày ra vẻ mặt cực kỳ giật mình: “Hóa ra các cô chỉ là bạn bè bình thường, tôi thấy trong trường học đều đồn các cô là tình nhân, còn tưởng là hai người đã ở bên nhau từ lâu rồi.”

Cố Phán không lên tiếng nhưng Khúc Hằng lại không nhịn được tiến lên một bước che chở trước mặt cô ta.

“Cô...”

“Ôi!” Khương Nhạn tao nhã che miệng: “Xem cái miệng tôi này, lại nói mấy lời không nên nói.”

“Tôi đã quên, bạn học Cố Phán vẫn còn chưa đồng ý cậu theo đuổi đấy. Cô ta chỉ nhận hết những thứ đồ mà cậu đưa thôi, bạn học Cố Phán khác với chúng ta, ở trong thế giới của cậu ta, bạn bè bình thường tặng đồ là hết sức bình thường.”

Cô ấy khổ sở tựa vào trên người Thẩm Tri Ý: “Tri Ý à, cậu sẽ tặng cho tớ thỏi son mới nhất và cái túi tớ thích nhất chứ?”

Thẩm Tri Ý yêu thương xoa đầu cô ấy: “Nếu như tớ tặng cho cậu, cậu sẽ đáp trả tớ cái gì?”

Khương Nhạn: “Tớ sẽ trả cho cậu một câu cảm ơn.”

Thẩm Tri Ý: “Quá cảm động, cậu yên tâm, vì lời cảm ơn của cậu, tớ tán gia bại sản cũng phải mua được thỏi son môi và túi hàng hiệu mà cậu muốn để tặng cho cậu.”

Khương Nhạn hỏi cô: “Chúng ta như vậy vẫn là bạn bè bình thường sao?”

Thẩm Tri Ý: “Nhỏ ngốc này, chúng ta chỉ có thể là bạn bè bình thường thôi, bởi vì chỉ có bạn bè bình thường mới có thể tặng quà như vậy.”

Cố Phán: "..."

Khúc Hằng: "..."

Không biết tại sao, cứ có cảm giác đang bị nói móc.

Bùi Túc: "..."

Không biết tại sao, nhưng rất muốn cười, sắp không nhịn được.

"Khụ!!!"

Hứa Xán chợt phát ra một tiếng ho khan vang cả trời đất.

Khuôn mặt tinh xảo của Cố Phán chớp mắt trở nên vặn vẹo, ác ý bên trong gần như sắp không giấu được nữa mà thoát ra ngoài, hiện lên trên lớp da mặt nhìn như hiền lành nhu mì kia.

Ánh mắt u ám lạnh lẽo của cô ta đảo qua người Thẩm Tri Ý và Khương Nhạn đang cười đến nghiêng ngả, đầu ngón tay đâm vào thịt mềm trong lòng bàn tay.

Mỗi một lần...

Mỗi một lần đều là bọn họ.

Ngay khi ác ý của cô ta sắp tràn ra ngoài, một ánh mắt lạnh băng bỗng nhiên dừng trên người cô ta.

Bóng người kiên cường của thiếu niên lặng lẽ che trước mặt Thẩm Tri Ý, ngăn cản tầm mắt của Cố Phán.

Anh cứ thế nhìn cô ta, lạnh lẽo không hề có một chút nhiệt độ nào. Dưới ánh mắt như vậy, những suy nghĩ âm u dơ bẩn của cô ta nhất thời không chỗ che thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.