Ngày hôm sau, Tống Thời Việt làm theo như lời bà cụ nói, luộc trứng gà, nhưng anh không luộc hai quả mà chỉ luộc một quả.
Một quả trứng gà lẻ loi lăn lộn trong nồi nhìn rất đáng thương.
Anh đỡ bà cụ lên bắt đầu bón thuốc cho bà.
Tay thiếu niên rất lớn, nhưng thuốc gần như đầy ắp lòng bàn tay anh.
Bà cụ uống rất lâu mới uống hết một vốc thuốc kia.
Ở cửa cầu thang, Tống Thời Việt gặp được ông quay về sau khi dọn hàng. Có thể thấy được trên khuôn mặt già nua của ông là sự mệt mỏi, nhưng giữa hai lông mày là sự vui vẻ, xem ra chuyện làm ăn đêm qua cũng không tệ lắm.
“Đi học à?” Ông hỏi Tống Thời Việt.
“Vâng...” Tống Thời Việt nói: “Con đã đút cho bà uống thuốc rồi, bữa sáng ở trên bàn.”
“Đứa nhỏ này, cố gắng học tập là được rồi, còn lại để ông làm. Buổi tối về nhà con đừng âm thầm xiên thịt, chuyện như vậy ban ngày ông trở về làm là được.”
Ông lại lấy ra một nắm tiền lẻ trong túi mà đưa cho anh: “Hết tiền thì nói với ông, muốn ăn cái gì thì mua, tuần trước đứa nhỏ Tuế Tuế kia gặp ông còn nói với ông là cháu gầy.”
Tống Thời Việt có chút bất đắc dĩ nhận tiền: "Không gầy, ông đừng nghe cậu ấy nói bừa.”
“Nói bừa đâu mà nói bừa...” Ông nội nói: “Mập chút mới được, mập lên đáng yêu, con xem Tuế Tuế đấy, rất được người khác thích.”
...
Tống Thời Việt đến dưới lầu nhà Thẩm Tri Ý thì Thẩm Tri Ý đã đứng đợi rồi.
Thiếu nữ khoác cặp sách, một tay xách túi, một tay khác nhét bánh bao vào trong miệng. Cô không cao, cũng không gầy, vóc người nhỏ nhắn, bên dưới chiếc mái bằng là khuôn mặt nhỏ bé tròn vo, thịt mềm ở hai bên gò má phồng lên, theo động tác nhai nuốt của cô, nhìn qua giống con hamster đang nhét thức ăn.
Tống Thời Việt nhìn thấy cô từ xa, trong đầu nghĩ tới lời nói vừa rồi của ông nội, trong lòng khẽ cười một tiếng.
Đúng là rất làm cho người khác thích...
Anh dừng xe đạp trước mặt Thẩm Tri Ý, trên khuôn mặt lạnh lùng chẳng bao giờ có biểu cảm gì.
"Thẩm Tri Ý, đi thôi."
Thẩm Tri Ý luống cuống tay chân leo lên chỗ ngồi phía sau của anh, mông còn chưa ngồi vững, trong tay đã bị nhét vào một quả trứng gà nóng hôi hổi.
Cô nắm nắm lấy quả trứng gà: “Cái này là sao vậy?”
Tống Thời Việt nhận thấy cô ngồi vững rồi mới đạp bàn đạp chạy về phía trường học, giọng anh xen lẫn tiếng gió, nghe không rõ lắm: “Bà bảo tôi luộc cho cậu.”
Thẩm Tri Ý nhớ đến bà cụ đã nằm liệt giường từ khi cô còn bé, cô nắm chặt trứng gà trong tay, yên lặng nhận lấy phần ý tốt này.
Tống Thời Việt nói: “Bà còn bảo cậu đi ăn đồ nướng, khi nào đi được?”
Thẩm Tri Ý nhớ đến ông của Tống Thời Việt bán đồ nướng, nước mắt không biết phấn đấu suýt nữa không kìm được chảy xuống khóe miệng.
Cô ăn nhiều đồ nướng như vậy nhưng cảm thấy ngon nhất vẫn là ông của Tống Thời Việt nướng, chỉ là mỗi lần cô đến ông sống chết đều không nhận tiền của cô. Nghĩ tới hoàn cảnh của nhà anh, sau này cô không thể nào đến được nữa.
Có điều, lâu lâu đến một hai lần thì không vấn đề gì.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ: “Chủ nhật đi, không phải thứ Bảy cậu còn phải đi làm sao? Vừa hay Chủ nhật bố tôi đưa tôi đi mua xe đạp, buổi chiều có thể đi.”
Mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Lúc xuống xe, Thẩm Tri Ý ném túi trong tay về phía xe đạp của Tống Thời Việt, đeo cặp sách chạy nhanh như chó đuổi.
Tống Thời Việt nhìn bóng lưng lúc lắc chạy đi của cô, vừa chạy vừa không quên nhét bánh bao vào trong miệng.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn thấy cái túi bỏ vào phía sau xe đạp, túi hơi bé, từ bên ngoài lộ ra một đoạn góc áo phối màu trắng đen.
Ngón tay thon dài của thiếu niên kéo cái góc áo phối màu trắng đen kia, một cái áo khoác đồng phục học sinh mới tinh xuất hiện trước mắt anh, trên đó còn tỏa ra mùi nước giặt quần áo thơm ngát.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cùng một mùi thơm trên người Thẩm Tri Ý.
Tống Thời Việt ngừng xe đạp trước cổng trường học, trên đỉnh đầu là cây long nhãn tươi tốt, ánh nắng buổi sáng xuyên qua tàng cây lấm tấm, chiếu lên trên mặt anh.
Thiếu niên khẽ cúi đầu, tóc mái hơi dài che khuất đi lông mày hẹp dài. Anh cầm trong tay bộ đồng phục học sinh mới tinh, đứng tại chỗ hồi lâu cũng không có bất cứ động tác gì.
Ngày hôm nay anh đến muộn hơn bình thường hai phút, chân vừa bước vào phòng học, tiếng chuông lập tức vang lên.
Cố Phán ngồi tại chỗ, sau khi nhìn thấy anh đi vào mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta đứng dậy để thiếu niên đi vào, lo lắng hỏi anh.
"Trên đường gặp phải chuyện gì sao? Tôi thấy cậu suýt nữa đến muộn.”
Tống Thời Việt cầm theo cặp sách nghiêng người vào vị trí của mình, anh vung cặp sách về phía ghế sau, trong giọng nói lộ ra vài phần vui vẻ khó phát hiện ra.
"Không có chuyện gì."
Nữ sinh ngồi phía trước Tống Thời Việt quay đầu lại giải thích với Cố Phán: “Cậu không cần lo lắng, thiên tài luôn luôn như vậy, có thể không đến sớm thì sẽ không đến sớm.”
Tống Thời Việt ngồi xuống, ngoại trừ Thẩm Tri Ý, với người khác thì anh luôn luôn không nói quá nhiều.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua tấm kính trong suốt, chiếu từ bên ngoài vào mang theo ấm áp. Những cuốn sách tiếng Anh để trên bàn, xung quanh là tiếng đọc nhịp nhàng diễn cảm của các học sinh.
Tống Thời Việt nhìn từ đơn trên sách tiếng Anh rồi đờ ra.
Nhìn rồi nhìn, tay của anh lại đặt vào cái túi trong ngăn bàn. Vải đồng phục học sinh mới tinh hơi cứng, sờ vào tay có chút cộm, lại cọ đến mức khiến trái tim của anh cũng không nhịn được mà mềm mại hơn.
Buổi trưa, Tống Thời Việt đi tới căng tin.
Cố Phán thấy bóng dáng anh đi ra ngoài, không nhịn được đứng lên gọi anh lại, do dự nói: “À... Tống Thời Việt, tôi có thể cùng đi tới căng tin với cậu được không? Tôi không quá quen với các bạn trong lớp...”
Thiếu niên thoáng sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu với cô ta: “Xin lỗi.”
Cố Phán ngớ ra tại chỗ, dường như hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói như vậy. Nhìn bóng dáng anh đi ra ngoài, cô ta cắn môi, cảm giác khó chịu và xấu hổ cùng bùng lên.
Nữ sinh ngồi phía trước Tống Thời Việt an ủi cô ta: “Với ai cậu ấy cũng vậy, không phải nhằm vào cậu đâu...”
Không phải...
Gương mặt Cố Phán trắng bệch, cô ta nghĩ.
Không phải anh đối xử với ai cũng đều như vậy.
Nữ sinh chậm rãi nói thêm: “Ngoại trừ Thẩm Tri Ý ở lớp 11-13.”
Thẩm Tri Ý...
Ánh mắt Cố Phán tối sầm lại, lần đầu tiên hoàn toàn nhớ kỹ cái tên này.
Tuy rằng từ nhỏ điều kiện gia đình của cô ta đã không tốt nhưng cô ta sinh ra đã xinh đẹp, hơn nữa tính tình lại mềm mỏng, đôi mắt nhút nhát lẫn e ngại nhìn người khác, cho dù là người có tâm địa cứng rắn đi chăng nữa cũng đều dịu dàng hơn ba phần, đi tới đâu cũng đều được dỗ dành.
Nhưng vũ khí lợi hại được dùng từ nhỏ này của cô ta đến chỗ Tống Thời Việt bỗng nhiên không có tác dụng, ánh mắt của thiếu niên nhìn cô ta không khác biệt gì với những bạn học xung quanh.
Làm cho lần đầu tiên trong đời Cố Phán có một loại cảm giác thất bại.
Nữ sinh kia thấy một mình cô ta đứng đó có hơi đáng thương nên hỏi cô ta có muốn đi cùng cô ấy đi tới căng tin không.
Cố Phán đồng ý.
Cô ta và nữ sinh kia cùng sóng vai đi trên đường. Cố Phán bình tĩnh hỏi cô ấy: “Cậu nói Tống Thời Việt đối xử với Thẩm Tri Ý khác biệt, thế hai người họ là loại quan hệ kia à?”
“Tớ cũng không biết...” Nữ sinh nhìn đội hình đứng xếp hàng trong căng tin càng ngày càng dài, lại nhìn Cố Phán đi chậm rì rì, trong lòng hơi sốt ruột nhưng không tiện giục cô ta.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Dù sao Tống Thời Việt và Thẩm Tri Ý rất thân, phần lớn lúc đến trường và lúc tan học hai người đều đi cùng nhau, nghe bạn học khác nói hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã biết nhau.”
“Nhưng điều kiện gia đình của Tống Thời Việt không được tốt, ngoại trừ lúc đi học thì bình thường còn phải đi làm thêm, từ sáng đến tối đều rất bận rộn, đâu có thời gian yêu đương.”
Cô ấy đưa tay kéo Cố Phán: “Chúng ta đi nhanh một chút, trễ nữa thì mấy món ăn trong căng tin đều bị cướp hết mất...”
Cố Phán bị cô ấy lôi kéo chen trong đám người, kiểu tóc vì chạy nhanh mà rối tung lộn xộn, thoạt nhìn hình thượng không hề tao nhã chút nào.
Đáy lòng cô ta có chút oán giận nữ sinh thô lỗ nhưng lại ngại hình tượng do mình tự dựng lên nên không dám biểu hiện ra.
Đáy lòng nữ sinh cũng có chút oán giận cô ta, vì chờ cô ta mà cô ấy không thể ăn cơm cùng với bạn của mình.
Học sinh cấp ba là độ tuổi như hổ như sói, chỉ đi trễ một chút, đến lượt bọn họ là chỉ còn cơm thừa canh cặn. Kết quả Cố Phán không những đi chậm mà còn luôn hỏi cô ấy về chuyện của Tống Thời Việt.
Cũng may khi bọn họ đến vẫn còn chút đồ ăn, nữ sinh gọi xong món ăn mà mình muốn ăn, lại nhìn thấy Cố Phán cầm khay đứng tại chỗ nhìn xung quanh.
Rất nhanh cô ta đã khóa chặt mục tiêu của mình.
Cô ta đưa tay kéo nữ sinh: “Chúng ta đến chỗ đó ngồi đi.”
Nữ sinh nhìn theo ánh mắt của cô ta, thấy bóng dáng của Tống Thời Việt.
Nữ sinh không muốn đi cho lắm, dù sao cô ấy cũng không quen Tống Thời Việt, cứ thế sang đó ngồi cũng xấu hổ.
Nhưng Cố Phán căn bản không cho cô ấy có cơ hội từ chối, trực tiếp kéo cô ấy đi về phía bên cạnh Tống Thời Việt.
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại yếu đuối, giống nụ hoa tháng ba nở đón gió xuân, xinh xắn đáng yêu.
“Tống Thời Việt, ở căn tin đông quá, không có chỗ trống, chúng tôi có thể ngồi ở đây không?”
Chưa đợi Tống Thời Việt trả lời, cô ta đã kéo nữ sinh kia ngồi xuống bên cạnh Tống Thời Việt.
Nữ sinh cười khan với Tống Thời Việt, nói: “Thiên tài, sao không thấy Thẩm Tri Ý vậy?”
Tống Thời Việt yên lặng ngồi lùi về phía cửa sổ: “Cậu ấy đi ăn ở quán bên ngoài trường rồi.”
“Ôi...” Cố Phán kinh ngạc nói: “Cậu ấy đi quán ăn bên ngoài ăn cơm trưa mà để một mình cậu ở căng tin sao?”
Tống Thời Việt cắn một miếng khoai tây không lên tiếng.
Nhưng nữ sinh bên cạnh cô ta không nhịn được mà nói: “Người ta có tiền, muốn ăn ở đâu thì ăn ở đó chứ.”
Hơn nữa, quán ăn bên ngoài trường học cũng không đắt hơn so với căng tin là bao, các cô cũng thường đi ra bên ngoài ăn.
“Nhưng mà...” Cố Phán nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia đau lòng: “Cậu ấy có tiền thì không sai, nhưng cậu ấy có tiền thì có thể mặc kệ tâm trạng của cậu sao?”
Nữ sinh: “...”
Tống Thời Việt lạnh nhạt nói: “Cậu ấy muốn làm gì thì làm đó, không cần suy nghĩ đến tâm trạng của tôi.”
Cố Phán há miệng còn định nói điều gì nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng đang đi vào từ cửa căng tin. Cô ta ngồi dịch về phía Tống Thời Việt, lấy khay đồ ăn của mình đẩy về phía trước mặt anh.
“À... Dì ở căng tin lấy cho tôi hơi nhiều xương sườn, tôi ăn không hết, có thể làm phiền cậu ăn bớt giúp tôi được không?”
Tay cầm đũa của Tống Thời Việt khựng lại ở giữa không trung, nhấc mí mắt lên liếc Cố Phán một cái.
"Xin lỗi, tôi không ăn đồ của người khác."
"Nhưng mà cậu..."
Cố Phán muốn nói rõ ràng là cậu ăn đồ mà Thẩm Tri Ý cho cậu, nhưng lời còn chưa nói ra thì bỗng nhiên dừng lại.