Khoản Nợ Hôn Nhân

Chương 23



Trở lại cái phòng bị cô hung hăng đập nát đó, bộ dạng tất cả đều giống như lúc cô rời đi, mảnh vụn đầy đất, không có lấy một món đồ hoàn chỉnh.

Cô nhìn cũng không nhìn một cái, đi thẳng vào phòng, lấy quần áo treo trong tủ ra, tìm lễ phục dạ tiệc để mặc.

"Diêu Thủy Tinh, em không có lời gì nói muốn nói với anh?" Anh vào theo, hận đến cắn răng nhìn bóng dáng thanh lệ này.

"Phải nói gì?" Quay lại đã nhìn thấy một màn kia, lòng của cô lại dâng lên cái loại điên cuồng đau đớn đó, kích động muốn hủy diệt tất cả. Cô không thể lại nếm thử nó một lần nữa, mất khống chế một lần đã đủ rồi.

"Trọn ba ngày không thấy, ngay cả một câu nói em cũng không có?" Anh không biết cô thật sự giận lại đáng ghét như vậy, nhìn khuôn mặt không có gì kia, hiện tại anh cũng có chút hận cô rồi.

"Chuyện của tôi, không mượn anh xen vào."

"Em làm cho anh như đứa ngốc đi khắp nơi tìm em, em lại còn nói anh không được xen vào." Anh cởi áo khoác ra, hung hăng nện trên mặt đất, "Em bảo anh mặc kệ được sao?" Bắt lấy cô, mạnh mẽ hôn. Anh muốn bóp chết cô, cứ như vậy một tay bóp chết trong ngực anh, khiến cô nơi nào cũng không đi được, không để cho cô hành hạ anh như vậy nữa. Nhưng anh không nỡ, đáng chết anh chính là không nỡ, không thể làm gì khác hơn là hôn cô, liều mạng hôn.

Diêu Thủy Tinh tựa như bị chọc giận, ra sức giãy giụa, cắn môi anh, đấm bờ vai anh, móng tay bấm thật sâu vào da tay của anh, nhưng anh không buông cô ra. Anh muốn hung ác hôn cô như thế, mang theo máu, mang theo tổn thương, thế nào cũng không muốn muốn thả cô ra.

Môi của bọn họ đều bị rách, mùi vị máu tươi hiện ra ở bờ môi lẫn nhau. Cô đã dùng hết sức của toàn thân điên cuồng chống cự anh. Cuối cùng, anh buông cô ra bọn họ cùng thở hồng hộc, giống như hai dã thú bị thương, nhìn chằm chằm đối phương.

"Hạ Viễn Hàng, đừng làm tôi hận anh."

Một câu nói hoàn toàn đả kích anh. Thì ra anh làm tất cả lại khiến cho cô hận. Bọn họ, rốt cuộc tại sao phải đi tới mức độ như hôm nay vậy?

Diêu Thủy Tinh thấy anh không nói một câu, cũng dứt khoát không tìm lễ phục nữa. Dù sao, chỉ cần có tiền nơi thì chỗ nào cũng có lễ phục. Cô đi tới trước bàn hóa trang, kéo ngăn kéo ra, lấy một cái hộp trang sức nhỏ xinh xắn.

Nhãn hiệu in trên cái hộp làm mắt anh đau nhói.

Đưa tay, cởi cái lắc bằng thủy tinh vẫn luôn đeo trên tay cô, "lạch cạch" một tiếng, cái lắc rơi xuống nằm trên mặt bàn, con ngươi của anh chợt co rụt lại.

Thích không?

Thích.

Vậy thì mang theo đi.

Em mãi mãi không lấy xuống, có được không?

Về sau có cái tốt hơn, cũng không lấy xuống sao?

Tốt hơn nữa, cũng không được với nó.

Chuỗi lắc tay kim cương lóng lánh danh quý sáng rực rỡ đeo lên cổ tay cô, làm nổi lên da thịt trong suốt như ngọc của cô. Thì ra thế giới của cô chính là như thế, trang sức đắt tiền, lễ phục lộng lẫy, vậy mà anh lại cho rằng cùng cô ăn một bát mì do anh nấu đã là hạnh phúc. Trên cái thế giới này có một từ, gọi là "không xứng", anh đã học được từ hiện thực, tới đây mới hiểu được mình ngu ngốc đến nhường nào.

Nhìn chuỗi màu tím kia, nó như chiếc bàn là lật ngược lên đâm vào trong lòng làm anh nóng. Đến lúc này anh cũng không chịu được nữa, xông tới, một tay nhấc chuỗi lắc tay thủy tinh trên bàn lên rồi mở cửa sổ dùng sức ném ra.

Móng tay Diêu Thủy Tinh hung hăng đâm vào lòng bàn tay mình, loại đau nhói đó khiến cô có thể cô gắng giữ tỉnh táo. Bụng đau càng lúc càng rõ ràng, nhưng cô lựa chọn xem nhẹ. Cô không được yếu thế trước mặt anh, tuyệt đối không được!

Xoay người, đi ra ngoài, nơi này quá áp lực, cô sắp hít thở không nỗi rồi.

"Diêu Thủy Tinh."

Tay kéo cửa chính ra, dừng một chút.

"Tại sao, tại sao phải như vậy?"

Cô cười lạnh: "Bởi vì, chúng ta không thích hợp." Tính cách của bọn họ đều quá mạnh mẽ, mà cô cũng hoàn toàn không thích hợp để có gia đình, mãi cho đến hôm nay cô mới nhận thấy rõ một điểm này. "Từ khi mới bắt đầu, tức khắc đã sai lầm rồi."

Bọn họ không nên quen biết, không nên yêu nhau, càng không nên kết hôn, sai lầm rồi, sai lầm rồi, cái gì cũng sai lầm hết.

"Nhưng chúng ta đã kết hôn rồi."

". . . . . ."

"Đứa bé đâu? Chúng ta còn có một đứa bé."

"Có lẽ, đứa bé này cũng hoàn toàn không nên tồn tại." Đứa bé do hai người bọn họ sanh ra sẽ có tính tình như thế nào? Cuộc sống của đứa bé có phải sẽ thật sự rất khổ cực?

"Em nói gì?" Anh nắm bả vai của cô, lay người cô: "Nói lại lần nữa."

"Tôi nói, đứa bé cũng hoàn toàn không nên. . . . . ."

"Câm miệng! Câm miệng!" Anh lớn tiếng nói: "Đừng ép anh nữa, Diêu Thủy Tinh, nếu như anh mất khống chế thì không biết sẽ như thế nào." Giống như sợ mình sẽ thương tổn đến cô, anh chợt buông cô ra, mở cửa chính đi ra ngoài.

Lại một lần nữa, anh đi trước.

Hình như cô luôn luôn phải ép anh đi mới có thể cam tâm, nhưng lòng của cô có đừng đau thế này được không? Nếu như có thể không yêu thì trái lại thật sự chính là hạnh phúc. Người như cô vốn dĩ là không nên yêu, làm người khác tổn thương lại tự tổn thương chính mình.

Chỉ một chuyện như vậy cô đã hận không thể hủy diệt được toàn thế giới. Biết rõ, anh không có cảm giác gì đối với cô gái kia nhưng cô lại không chịu nổi khi anh nhìn cô gái khác một cái, chỉ là như vậy cô đã muốn nổi điên, cô muốn giết anh, thật sự giết chết anh, như vậy thì anh sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh cô. Yêu đến muốn chết, tình cảm như vậy thật sự quá đáng sợ. Cô phải để cho mình tỉnh táo một chút, lần đầu tiên trong đời yếu ớt mà chạy trốn đi như vậy, đi đến Đài Nam, muốn liều mạng vào công việc để quên đi trận cãi vả kia nhưng vẫn không được, dù vô tình gặp Lễ Nhĩ Trác cũng không thể khiến cô vui vẻ hơn chút nào.

Trong đầu trong lòng của cô đều là hình ảnh ngày đó anh và Tiền Vân Tâm nói chuyện, mỗi một lần nghĩ đến thì cô lại có kích động muốn giết người.

Thì ra là trong lòng cô là cố chấp là đả thương người như thế.

Thì ra bọn họ thật sự không thích hợp.

Bụng đau, càng ngày càng rõ ràng, từng chút từng chút, chất lỏng nóng rực hiện ra, cô cúi đầu nhìn thấy máu đỏ tươi chảy xuống.

"Làm ơn, không được." Hơi sức của cô giống như bị rút sạch, nghẹn ngào liều mạng ôm bụng của mình như muốn giữ lại cái gì đó: "Cục cưng, không nên tức giận, mẹ nói chỉ là nói lẫy, con không được đi, ngàn vạn lần không được." Điện thoại di động của cô, điện thoại di động ở đâu? A! Thấy rồi, ở đó, ở trong phòng.

Từng bước một dời người tới điện thoại để trên bàn nhưng đi chưa được mấy bước cô thể cô đã yếu ớt ngã xuống, máu, máu càng chảy càng nhiều, càng chảy càng nhanh, lần này, có phải thật sự không còn kịp nữa rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.