Khoản Nợ Hôn Nhân

Chương 38



"Bây giờ tình trạng tài chánh của Thế Thành thật sự rất tệ." Ben đưa báo cáo được chuyên gia tính toán chỉnh lý cho Hạ Viễn Hàng. "12 khách sạn, thật ra thì tình hình kinh doanh coi như là tốt, nhưng kẻ quản lý không có đầu óc làm ăn với mắt nhìn cũng thôi đi, nhưng lại còn vội vàng tiến lên. Sáu năm trước, Phương gia vay vốn của ngân hàng 5 tỷ, dự định xây dựng khách sạn xa hoa cao cấp nhất, làm được một nửa thì vì mảnh đất kia có vấn đề, mắc trở ngại, nhưng tiền bạc quăng vào như thả trôi sông, những nguyên liệu kia cho đến bây giờ ở lại nơi đó." Thành một đống phế vật, ném không ra, nuốt không nổi.

Hạ Viễn Hàng nhanh chóng lật số liệu xem, những thứ Ben nói này thật ra lúc trước anh đã biết rõ. Tóm lại một câu, Phương gia bây giờ muốn tiền không có tiền, phải gánh một khoản nợ, nửa bước khó đi.

"Vốn là cổ phiếu Thế Thành đã rớt giá vô cùng thảm, nhưng gần đây vì tập đoàn AT thu mua trắng trợn, cổ phiếu cũng có điểm tăng lên, theo số liệu hôm nay thể hiện, AT đã mua được 15% cổ phần Thế Thành. Chẳng qua, 51% cổ phần của Thế Thành vẫn đang trong tay Phương Minh Gia. Về phần AT lần này quăng ra số tiền lớn vậy muốn thu mua Thế Thành, nguyên nhân chỉ có một." Ben nhún vai một cái, hình như cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đối với nguyên nhân kia. "Chỉ là bởi vì Diêu Thủy Tinh của Diêu thị nhìn trúng Thế Thành."

Ben lăn lộn ở Thương Hải nhiều năm như vậy, thật sự thấy thở dài đối với loại động cơ thương mại này. Rõ là không cần đoán chắc chắn cũng có thể biết được, tương lai của AT rất u ám, có những người quản lí quá bốc đồng, họ có thể đi xa?

Có điều, Diêu Thủy Tinh thật sự là một nhân vật hung ác! Cô ta làm việc vừa độc, vừa chuẩn, lại không chừa đường lui. Tổng giám đốc Ryan của AT mỗi lần thua đều thôi, nhưng thua quá khó coi, quá mất thể diện, hơn nữa có tin đồn là tổng giám đốc tự cao này còn từng trải qua điên cuồng theo đuổi Diêu Thủy Tinh nhưng bị cô từ chối. Nghe nói, mức độ tự chối cực kỳ sạch sẽ, khiến cho Ryan đó ngay cả xếp hàng cũng không được. Cho nên mấy năm nay AT liều mạng cắn Diêu Thị không thả, tất cả đề án đều muốn cướp đoạt hết mới cam tâm. Chẳng qua, trước sau đều chỉ có một kết quả. . . . . . Tên đàn ông đáng thương!

Giới thương mại có tin đồn, trong mạch của người thuộc Diêu gia, không chảy dịch máu mà là khối băng, xem ra là sự thật.

Cố gắng phận tích rõ ràng đơn giản toàn bộ mọi chuyện, Ben làm việc cho Hạ Viễn Hàng hơn năm năm, anh biết ông chủ của mình chưa bao giờ thích nói nhiều, nhưng chớ nhìn anh ấy trầm mặc, anh ấy vậy nhưng lại luôn luôn có thể nói trúng tim đen, một bước chỉ ra mấu chốt vấn đề, còn vô số bước còn lại, đương nhiên muốn do những người lĩnh tiền lương của mình hoàn thành.

Ben thật sự thích cũng rất khâm phục ông chủ của mình. Mặc dù trẻ tuổi nhưng thật sự vô cùng có năng lực! Đầu óc anh tỉnh táo, suy tính chu đáo, có trực giác vô cùng nhạy cảm đối với buôn bán và các con số, hơn nữa biết dùng người tốt, mỗi nhân viên đều là tinh anh khắp mọi mặt. Nghe nói, dĩ nhiên chỉ là『 nghe nói 』, ông chủ ngoài doanh thu công ty, thu nhập trên mặt cổ phiếu cũng là từ con số trăm triệu trở lên!

Cho nên, chớ nhìn bọn họ vẫn chỉ do không tới 20 thành viên cá nhân tạo thành, nhưng lời nhuận. . . . . . Uh`m, anh sờ lên cằm. Anh không biết tiền lương của các đồng ngiệp khác! Nhưng mà công việc một năm của anh đã đủ dư dả để anh đời này thoải mái thư thả nằm trên bờ cát Hawai, uống rượu ngon, ngắm cảnh đẹp, nhìn mỹ nhân rồi.

Có điều anh rất hài lòng với phần công việc này của mình, vẫn chưa có ý định sớm về hưu như vậy.

Chợt giật mình một phen. Nhớ đến mình báo cáo công việc đối diện với cấp trên đang ngồi trước mặt, vội vã kéo về suy nghĩ thất thần về, đang chuẩn bị tiếp nhận cái nhìn chằm chằm của ông chủ lạnh lùng, lại phát hiện, ngay cả ông chủ của anh, người được xưng điên cuồng vì công việc, Hạ Viễn Hàng, cũng tựa như có chừng một tia phân tâm.

"Ông chủ?" Thử dò xét gọi nhỏ, hoài nghi có phải mình sinh ra ảo giác hay không.

Đôi mắt sắc bén của Hạ Viễn Hàng lướt qua anh, ý bảo anh nói tiếp.

Lúc này Ben mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra vừa rồi là chính bản thân anh mất hồn đi quá xa, mắt cũng hỏng theo. Làm sao ông chủ có thể phân tâm chứ? Chỉ cần nói đến công việc, dù là liên tục ba ngày ba đêm không ngủ, anh ấy cũng sẽ không có khả năng có một giây đồng hồ là không chuyên chú.

Một giờ tiếp theo, đều là thành viên trong tổ nhỏ của anh chia ra phụ trách thu xếp. Báo cáo cặn kẽ mọi mặt về Thế Thành, thu thập thống nhất nộp cho người tổ trưởng như anh. Lúc sau anh báo cáo lên cho ông chủ đại nhân. Xem ra dự án lần này, ông chủ dự định giao cho anh làm rồi, mặc dù mới vừa kết thúc một dự án khác nhưng anh vẫn rất hài lòng đối với cuộc sống phong phú mà bận rộn trước mắt.

Bên tai là tiếng báo cáo rành mạch rõ ràng của cấp dưới, trước mắt là công việc có thể kích thích nhiệt huyết của anh, nhưng bây giờ đều hoàn toàn không thể lấy được chú ý của Hạ Viễn Hàng.

Diêu Thủy Tinh.

Ba chữ đó được in ra trên tờ giấy trắng tinh, cũng không dễ thấy trong tổng số chi chít chữ viết, nhưng vẫn thu hút ánh mắt của anh.

Ngón tay Hạ Viễn Hàng thon dài, từ từ vuốt ve ba chữ bóng loáng trên giấy kia, nào chỉ là in ở trên giấy? Thật ra thì đã sớm khắc vào trái tim và xương máu.

Anh có thể rất tỉnh táo, rất chuyên nghiệp phân tích tình trạng trước mắt của Thế Thành với cấp dưới, sớm đã có toàn bộ kế hoạch đâu ra đó đối với phương án giải quyết. Nhưng đối với với tình cảm của mình, vậy mà lại có một loại trống không không cách nào nắm bắt được.

Anh biết rõ là hận cô, hận hết cả mười năm, mỗi ngày mỗi giây, thù hận đều giống như kịch độc mãnh liệt ăn mòn tim của anh. Mỗi đêm chỉ có tưởng tượng thấy sau này gặp lại được cô, anh phải hành hạ cô như thế nào, vậy mới có thể cam lòng đi vào giấc ngủ. Nhưng vì sao sau khi gặp lại tất cả lại hỗn loạn thế này?

Bây giờ tựa như mỗi bước đều ở trong lòng bàn tay của anh, nhưng anh lại vẫn cảm thấy bất lực. Có lẽ là vì khoái cảm báo thù đó cũng không ngọt như trong tưởng tượng của anh. Có lẽ là vì Diêu Thủy Tinh, anh hận cô nhưng vẫn bị cô thu hút.

Lạnh lẽo, tức giận, mất khống chế, thậm chí, đáng tởm. Nhắm mắt lại, đều tràn đầy khuôn mặt của cô.

Sau khi thấy cô lần nữa, anh mới cảm thấy thì ra trái tim mình, vẫn còn sống, vẫn còn đập. Cũng mới phát hiện ra, thì ra là cô gái Diêu Thủy Tinh này trong anh mà nói, thật sự chính là không thể thay thế.

Ở nước Mĩ nhiều năm như vậy, anh đã từng nghĩ muốn buông tha quá khứ, thử bắt đầu tình cảm mới. Nhưng không có cách nào! Không phải đối phương không đủ ưu tú, không đủ thông minh, không đủ xinh đẹp, chỉ là bởi vì những cô gái kia đều không phải là Diêu Thủy Tinh.

Nụ cười ngọt hơn nữa cũng không sánh bằng một ánh mắt lạnh lẽo của cô. Giọng điệu mềm mại hơn nữa cũng không bằng tiếng『 Hạ Viễn Hàng 』tức giận trong quá khứ. Ôm chặt hơn nữa, tâm vẫn lạnh. Hôn mạnh mẽ hơn nữa, cơ thể vẫn chống cự. Một, hai, vô số, đơn thuần, ngọt ngào, kiều diễm, ngạo mạn. . . . . . Nhiều kiểu dung nhan hơn nữa cũng không sánh bằng cái tên trong lòng đó.

Điều này cũng làm cho anh càng hận cô hơn.

Rõ ràng đã chia tay nhưng không giải thoát được cũng chỉ có một mình anh. Anh vùng vẫy trong thế giới không có cô, yêu hận khó bỏ. Còn cô đã sớm ung dung tự tại nơi khác, công thành danh toại. Không có cách nào để tiếp tục yêu nữa vậy thì không thể làm gì khác hơn là hận.

Cho nên lúc Thế Thành đề xuất lời mời với anh, khi anh nhìn thấy tên tuổi Diêu Thủy Tinh xuất hiện trong báo cáo, anh như bị điên muốn trở lại Đài Loan, muốn lại nhìn thấy cô.

Tất cả nhân viên đều vô cùng kinh ngạc khi anh đồng ý đề án nhỏ như vậy, nhưng bọn họ không biết, tất cả tiền bạc trên đời chung vào một chỗ cũng không sánh bằng. . . . . . với cô, trả thù Diêu Thủy Tinh mới quan trọng.

Có lẽ, chỉ cần thật sự thương tổn đến cô, anh mới có thể không đau chứ?

tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cắt đứt tiếng Ben. Anh vô cùng chắc chắn ông chủ sẽ không nhận điện thoại. Bởi vì thời điểm Hạ Viễn Hàng làm việc, trước sau đều không thích bị quấy rầy. Có điều trước kia không phải ông chủ đều sẽ trực tiếp tắt máy sao? Tại sao. . . . . .

Hạ Viễn Hàng nhận điện thoại cực kỳ nhanh chóng, khiến Ben thiếu chút nữa kinh ngạc đến rơi cả tròng mắt.

"Là tôi."

"Ừ."

"Chuyện tối hôm nay, hủy bỏ."

"Nguyên nhân."

"Chuyện không liên quan đến anh."

Gọn gàng cắt đứt liến kết âm thanh truyền đến, chứng tỏ cuộc điện thoại này kết thúc.

Chuyện không liên quan đến anh? Hận nhất, hận nhất cô dùng giọng điệu lạnh lùng nói ra những lời như vậy.

Hạ Viễn Hàng cắn răng, quăng điện thoại di động bằng một cái rơi xuống trên mặt đất, chiếc máy đắt giá lập tức vỡ vụn thành mảnh. Dù Ben là một người đàn ông 36 tuổi thuần thục, gặp qua đủ loại vẻ mặt cũng bị nóng nảy của Hạ Viễn Hàng vào giờ khắc này làm cho kinh sợ. Anh biết ông chủ không phải là một người tính tình dễ chịu, nhưng anh thật sự không biết thì ra Hạ Viễn Hàng lúc phát tiết tính khí lại đáng sợ như vậy!

Bình thường anh đều là trầm mặc mà lạnh lùng, ai làm anh mất hứng, anh sẽ từ từ từng bước, từng bước có kế hoạch, một phát đưa địch vào chỗ chết. Cảm xúc phản ứng trực tiếp như vậy vẫn là Hạ Viễn Hàng anh biết hơn năm năm kia sao?

Nhưng một giây kế tiếp, Hạ Viễn Hàng ngẩng đầu lên, nét mặt trên khuôn mặt anh tuấn đã trở lại là dáng vẻ quen thuộc của mình.

"Anh ra ngoài trước đi." Thu dọn sạch sẽ cảm xúc phức tạp trong đôi mắt, hoàn toàn bình tĩnh. "Lập tức căn theo điều tôi mới nói mà làm."

"Vâng"

Anh nhanh chóng thu dọn hết tài liệu, chuẩn bị ra về. Hôm nay thấy khuôn mặt ông chủ, anh thật sự cần phải có thời gian tiêu hóa.

"Gọi Pe¬ter đi vào."

"Vâng."

Trời trên cao phù hộ Pe¬ter!

Đầu óc Pe¬ter mơ hồ đi vào phòng làm việc của ông chủ thì vẫn còn đang suy nghĩ Ben một ít mặt đồng tình cộng thêm than thở chụp vai là chuyện gì xảy ra.

"Đi điều tra." Hai chữ đơn giản, lập tức kéo suy nghĩ bay xa của Pe¬ter trở lại.

Ngẩng đầu nghi ngờ, nhìn về phía ông chủ của mình, có phần không được rõ ràng,

"Đi điều tra tất cả việc phải làm tối nay của Diêu Thủy Tinh, từng cái, từng cái, tất cả đều điều tra cho tôi.Mmười phút sau, tôi muốn biết kết quả."

Anh muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì đáng giá để cô phải hủy bỏ. . . . . . hẹn hò của họ.

Gì?

Pe¬ter sững sờ, lịch trình của tổng giám đốc Diêu Thị tối nay cùng với công việc hiện tại của bọn họ có quan hệ gì sao? Tại sao ông chủ lại có hứng thú bảo anh đi điều tra cái này? Còn nữa, tại sao rõ ràng lời nói của ông chủ rất bình tĩnh nhưng anh lại có cảm giác mỗi một chữ đều là dùng roi quất ra ngoài?

"Anh còn có chín phút ba mươi giây."

A a a, thật là đáng sợ!

Pe¬ter kinh sợ lập tức muốn tông cửa xông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.