“Chảy nhanh quá không tốt.” Phát hiện ra ý đồ của cô, Hàn Cố Diễn nhấc tay lên, liền đem tay cô đẩy ra, “Không bao nhiêu.”
“Nhưng mà…” San San còn muốn mở miệng.
Hàn Cố Diễn nhíu mày một cái, “Đã nói không còn bao lâu nữa mà.” Giọng anh khẽ cao lên, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn so với bình thường
một chút, San San thấy thế, rụt rụt cổ, cũng không dám nói thêm gì.
Hai người ngồi yên thật lâu.
San San nhịn nửa ngày, rốt cuộc xốc chăn lên, lấy tay chống lấy thân thể muốn xuống giường.
“Làm sao vậy?” Hàn Cố Diễn thấy cô làm động tác này, vội vã đứng dậy đỡ lấy, “Không thoải mái sao?”
Khuôn mặt San San ửng đỏ, lấy mũi chân
khều chiếc giày dưới giường lại, mò cả buổi mới mang được giày vào hai
chân, Hàn Cố Diễn cũng không biết cô muốn làm gì, vẫn vịn lấy cô, “Em…Em đi toilet.” San San xấu hổ mở miệng giải thích, cô vốn vẫn muốn nhịn một lát nữa,
đợi truyền dịch xong rồi đi, dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa, nhưng
mới vừa rồi uống không ít nước, hiện tại phần bụng dưới căng trướng khó
chịu, lại chịu không nổi nữa. Cô đi giày, cầm lấy giá truyền dịch muốn
chạy vào bên trong.
“Đợi chút.” Hàn Cố Diễn cầm lấy áo khoác của cô khoác lên người cô, “Đừng để cảm lạnh.” Thấy cô còn rất yếu, bộ dạng loạng chà loạng choạng, dứt khoát ôm lấy cô, cầm chiếc giá trên tay cô, “Tôi đi cùng em.”
San San giải quyết xong, cũng cảm thấy
cả người thoải mái hơn nhiều, cơn sốt cũng đã hạ, cả người nhẹ đi mấy
kí. Cô rửa tay, nhìn chính mình trong gương, kiểu tóc hoàn toàn không
còn, mái tóc hỗn loạn, không còn một chút hình tượng nào. Một tay cô còn dính cây kim, không còn tay để buộc tóc lại, dứt khoát tháo dây buộc
tóc ra, lấy tay vuốt vuốt vài cái, nhìn cũng chỉnh tề hơn một chút.
“Xong rồi?” Hàn Cố Diễn chờ ở trước cửa, vừa thấy cô bước ra, cầm lấy áo khoác vừa rồi khi vào toilet cởi ra một lần nữa phủ lên người cô.
“Thầy Hàn…”
“Được rồi, đừng cảm ơn, cả tối nay em đã cảm ơn rất nhiều lần rồi.” Hàn Cố Diễn trực tiếp cắt đứt lời cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc
cô buông xuống, che trước mặt cô, tóc tai bù xù, khiến cho anh không thể nhìn rõ mặt cô, chỉ có thể nghe thấy giọng nói có phần khó xử của cô, “Em không được khỏe, còn kiên trì đi học, tinh thần thật đàng khen nha.” Anh nói đùa muốn trêu ghẹo cô.
“Ha ha, đúng a!” San
San cảm thấy ngượng ngùng, đơn giản là không cảm thấy lời Hàn Cố Diễn
vừa nói với cô buồn cười, khi anh khen ngợi chính mình làm cô bỗng chột
dạ, cũng không biết nói gì thêm, chẳng lẽ nói cho anh biết cô vốn muốn
trốn nhưng kết quả lại trốn không thoát sao?
“Tiết học của ai mà liều mạng như vậy?” Hàn Cố Diễn hỏi.
“Vương Đường….cô Vương.” San San thành thành thật thật trả lời.
“Thầy Hàn, thầy cũng biết!” San San thấy anh nói vậy, quay đầu, nhìn Hàn Cố Diễn có chút kinh ngạc trực tiếp thốt ra.
“Có nghe nói qua.” Thấy San San trừng mắt tỏ vẻ rất cổ quái nhìn anh, Hàn Cố Diễn khẽ cười một
tiếng, thuận tay vén mấy sợi tóc trên mặt cô ra đằng sau, “Như thế nào, em cho rằng tôi cũng giống em, đã từng học lớp của cô ấy sao.”
San San bị hành động của anh là cho
hoảng sợ, anh có thể tự nhiên như vậy, làm giống như vậy, nhưng lại cô
cũng bình thường, mình cũng không nên phản ứng quá xấu hổ, nhưng vẫn cảm thấy thật ngượng ngùng, cúi đầu thật thấp, “Nghiên cứu sinh…hẳn là không cần học môn tự chọn a?” Cô nhớ rõ Hàn Cố Diễn chính lấy bằng thạc sĩ ở trường này, cô kì thật cũng không biết rõ rốt cuộc có cần phải học hay không.
“Cũng được, nhưng mà giáo sư
không thích sinh viên đăng kí những môn không giúp ích cho môn chuyên
ngành, cho nên cũng chỉ đăng kí vài môn có liên quan đến pháp luật.” Hàn Cố Diễn giải thích cho cô, “Chính mình có hứng thú thì đi dự thính là được.”
“Thầy Hàn đã từng dự thính môn nào rồi?” San San nghe anh nói vậy liền thấy hứng thú.
“Không có, tôi lười, trường học không yêu cầu, tôi cũng không chủ động đi học.”
Hàn Cố Diễn trả lời vô cùng thản nhiên,
San San lăn lộn cùng anh cả đêm, đột nhiên phát hiện kì thật thầy giáo
này có đôi khi cũng không phải rất khó gần.
Truyền dịch xong, Hàn Cố Diễn đưa San
San trở về kí túc xá cũng đã gần mười hai giờ, kí túc xá nữ có gác cổng, mười một giờ thì cổng chính của kí túc xá đóng cửa, đành phải gọi dì
trông nom kí túc xá ra mở cửa, bà dì kia cũng rất mất hứng, cầm chìa
khóa trên tay nhưng không mở cửa, miệng cứ dùng sức lải nhải người trẻ
tuổi bây giờ yêu đương thật điên cuồng, làm sao lại không hiểu phải tuân thủ giờ giấc, sinh viên hiện tại đều là như vậy bla bla giảng giải một
đống. Tính tình Hàn Cố Diễn ngược lại rất tốt, không buồn không phiền,
cũng không nói gì, cười tủm tỉm nghe bà dì kia nói, San San giải thích
nửa ngày, còn mang giấy khám bệnh ta lúc này mới chịu mở cửa. Cảm ơn Hàn Cố Diễn xong, San San trở về kí túc xá, mấy cô bạn già tra khảo quyết
liệt, quay cô như một cái máy, không người nào liên lạc được, cộng thêm
chuyện San San trước giờ chưa từng không về ngủ, ba tên bệnh nhân kia
đều nôn nóng, sợ cô xảy ra chuyện gì. San San không biết phải nói thế
nào, cũng không dám nói Hàn Cố Diễn đưa cô đi khám bệnh, cảm thấy nếu
nói như vậy sẽ lại khơi gợi máu buôn chuyện của ba người kia, chỉ tùy
tiện nói vài câu cho có, mấy người kia đều hỏi không được gì nên tự giác đi ngủ.
***
dashing through the snow
on a one-horse open sleigh
over the fields we go
laughing all the way
bells on bob-tail ring
… …
… …
(Dịch lời: Băng qua tuyết trắng
Trên chiếc xe ngựa kéo
Chúng ta qua những cánh đồng
Cười vui suốt dọc đường
Rung chiếc chuông quả lắc)
Mọi người hòa cùng tiếng nhạc rộn ràng
trên quảng trường, từng nhóm người tụ tập trong sân ca hát, cười cười,
náo náo, mà trên quảng trường hoạt động mới tên “Hạnh phúc bay tận trời xanh” vừa được đưa vào ngày lễ Giáng Sinh, làm cho những cặp tình nhân kết hợp ăn ý, tạo nên quan cảnh một đêm ấm áp sáng chói.
Người hơi lớn tuổi sẽ đem hôm này trở
thành ngày gia đình tự họp cùng nhau vui chơi giải trí, người trẻ tuổi
xem hôm nay là ngày lễ tình nhân, các em bé thì vui vẻ không thôi vì
nhận được nhiều quà, các thương gia thì nhân cơ hội này tổ chức nhiều
hoạt động. Một ngày lễ dành cho tôn giáo lại trở thành một ngày chẳng ra sao, không giống một ngày lễ tí nào, cũng chỉ có người Trung Quốc mới
làm được, nhưng mà vốn là vậy mà, ngày lễ chính là để tận hưởng niềm
vui, chỉ cần vui vẻ, về phẩn ý nghĩa của ngày lễ kia thì không rõ cũng
không sao.
Trên quảng trường có một ông già Noel mang theo một cái túi vải đứng ở một góc sân rộng phát những món quà nhỏ.
“Ông già Noel ơi!” Một bé trai xinh xắn mở quà tại chỗ, phát hiện bên trong là một que kẹo đường hình con trâu thì không vui, “Cháu không thích cái này a!” Cậu bé nói chuyện để lộ ra hàm răng trên không còn cái răng nào, trách
không được không thể ăn kẹo đường, trẻ con bây giờ cũng có tự trọng nha.
“Vậy được rồi.” Ông già Noel bán ngồi xổm người xuống, lấy ra từ trong túi tiền của mình một cái còi nho nhỏ: “Ông và cháu đổi nhau, được không?”
“Ông già như vậy cũng thích ăn kẹo đường sao?” Cậu bé trai do dự một chút.
“Ừ!” Ông già Noel nhẹ gật đầu, cầm chiếc còi trong tay đưa cho cậu bé trai.
“Vậy được rồi!” Cậu bé
trai đem que kẹo đường của mình đổi cho ông già Noel. Không đợi ông già
Noel cầm lấy, cậu bé trai đột nhiên vươn tay ra, nhanh chóng kéo chòm
râu quanh miệng ông già Noel xuống, “Oa ô ~!” Ông già
Noel đau nhức kêu lên một tiếng, miếng băng keo dùng để dán bộ râu giả
bị dùng sức kéo chỉ còn một nửa dính lại bên miệng, một trận gió thổi
qua bay phất phơ trông rất buồn cười.
“…Ông không phải là ông già Noel…” cậu bé trai nhìn qua ông già Noel, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng không thể chấp nhận.
Ông già Noel đau nhức nhe răng trợn mắt, nhưng tâm hồn non nớt của cậu bé kia càng cần được an ủi hơn, “Ông là….thay mặt cho ông già Noel nha…” Dán lại bộ râu một lần nữa, nhưng bởi vì bị giật ra, đột dính không
còn mạnh, ông già Noel không thể không dùng tay vịn bộ râu lại, “Ông ấy hôm nay có việc, cho nên ông liền thay thế ông ấy a, đây chính là bí mật, cháu sẽ không nói ra chứ, đúng không?”
“Ngoan.” Ông già Noel vui vẻ sờ lên đầu cậu bạn nhỏ, lại lấy từ trong túi vải một món quà nhỏ: “Cái này cho cháu!”
“A ~ a ~!” Một cô bé đứng bên cạnh nhận quà bỗng nhiên thét lớn lên, sau đó lôi kéo cậu bé trai định chạy đi, “Cậu nhìn xem cậu nhìn xem, bên kia có một ông già Noel mới đến, chúng ta qua đó xem đi!”
Cậu bé trai ngây ngẩn cả người, “A! Lại thêm một người a!” Cậu bé nhìn ông già Noel trước mắt mới bị cậu kéo râu ra, vô cùng hoang mang, “Không phải chỉ có một sao? Người kia là ai a?”
Khụ ~! Ông già Noel đưa tay, trong tay
còn cầm món quà nhỏ, đứng ở đó rất xấu hổ, không biết phải giải thích
tình huống này với cậu bạn nhỏ kia thế nào.
“Đấy ~! Hết thảy đều là giả nha!” Cô bé nhìn thấy cậu bé trai đứng bất động, vừa kéo cậu đi vừa nói, “Nào có ai là ông già Noel, đều là do người lớn bày ra để gạt chúng ta thôi.” Cô bé nhìn thấy một đám những đứa trẻ đều chạy về phía ông già Noel kia, gấp muốn chết, “Đi mau a, cậu xem, quà của ông ấy thật lớn nha, chúng ta nhanh qua bên kia, bằng không sẽ bị người ta cướp sạch đó.”
Cậu bé trai nhìn nhìn ông già Noel phía trước: “Không cần đâu, tớ sẽ ở lại chỗ này.”
“Cái đứa ngu ngốc này!” Cô bé thấy cậu bé nhất định không chịu nghe theo nên đạp mạnh chân, “Mặc kệ cậu!” Tự mình bỏ chạy về phía ông già Noel kia, không hề để ý đến cậu bé nữa.
Aizz ~! Trẻ em bây giờ càng ngày càng
không dễ gạt, thoáng cái toàn bộ những đứa trẻ bên cạnh ông già Noel đều không thấy đâu nữa, chỉ còn lại cậu bé vừa rồi kéo râu của cô.
Sửa sang lại túi vải, dù sao trong túi cũng không còn bao nhiêu quà, cô cũng có thể kết thúc công việc, “Cậu bé, người nhà của cháu đâu?” Khi ông già Noel không dùng tay giữ bộ râu nữa, bộ râu liền rơi xuống, dính ở khóe miệng.
“Bị lạc!” Cậu bé chẳng hề để ý nói, “Vừa rồi nhiều người quá, bị tách ra.”
A ~! Như vậy cũng được sao? Ông già Noel sửng sốt một lúc, trong quảng trường lúc này nhiều người cực kì, trong
nhất thời biết đi đâu để tìm người nhà của bé đây a, “Vậy bé gái vừa rồi đâu, cháu không đi tìm cô bé sao?”
“Không biết nha!”
Choáng ~! Không biết mà lại tỏ ra thân
thiết như vậy! Diệp San San đối với năng lực giao tiếp của các cô cậu
bạn nhỏ bây giờ đầu rạp xuống đất mà bội phục, “Số điện thoại của ba mẹ cháu là bao nhiêu?”
“Ông muốn làm gì?” Cậu bé trai phòng bị nhìn cô một cái.
Trẻ con bây giờ cũng thật là quá thông
minh, cô có khả năng sao a, vẻ mặt ông già Noel cùng quần áo trên người
cô vô cùng không hòa hợp, “Đương nhiên là gọi điện cho bọn họ a.”
“À!” Cậu bé trai cầm chiếc còi đặt trên miệng thổi, “toét toét toét!”, “Ông quen bọn họ sao?”
“Không quen” Ông già Noel tháo chiếc mũ trên đầu làm cho cô nóng muốn chết xuống, “Ông muốn gọi cho bọn họ đến đưa cháu về nha!”
“Nhưng vẫn chưa muốn trở về mà!” Cậu bé trai bất mãn không thèm để ý nói, “Thời gian còn sớm, cháu vẫn chơi chưa đã, cháu không muốn về sớm như vậy.” Vừa nói vừa chỉ chiếc mũ trên tay ông già Noel, “Ông đột mũ lên đi a, ông già Noel, đội mũ lên đi!”
Sớm biết thế thì đóng giả làm thiên sứ
còn hơn! Tiền thật là khó kiếm a! Cậu bạn nhỏ này thật khó chiều a!
Trách không được ông già Noel mỗi năm chỉ làm việc một ngày, bởi vì thật sự rất vất vả nha! San San đột nhiên thấy rất thấu hiểu!
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, rất nhiều
thương gia trong ngày này đều tìm người sắm vai ông già Noel, phát quà
cho các bạn nhỏ. Người làm ăn hiện tại cũng ngày càng tinh ranh, mặc dù
chỉ là một món quà nhỏ miễn phí, chỉ gói món quà nhỏ trong giấy màu, lại dán quảng cáo tuyên truyền trên quảng trường, các bạn nhỏ nhận quà,
người lớn bên cạnh có cơi hội xem tờ quảng cáo, cũng là một cách tuyên
truyền rất có hiệu quả.
Giống như một kẻ điên cuồng đi làm thuê, Hoàn Tử cùng kí túc xá với San San sớm đã xác định con đường phát tài
buổi tối hôm nay là phải đi phát quà cho mọi người trong quảng trường.
Cũng không có vấn đề gì lớn, kết quả thật tốt đến chết là Hoàn Tử lại
vừa vặn ở trong hội sinh viên, buổi tối hội sinh viên cũng có hoạt động, bất đắc dĩ đành phải “mình van cậu San San tới cứu mình”, bởi vì hai người khác đều bận hẹn hò, ngược lại chỉ có San San là người rảnh rỗi nhất.
Hoàn Tử ném cho San San hai lực chọn, một là giả làm thiên sứ, hai chính là làm ông già Noel.
San San nhìn cậu bạn nhỏ trước mắt, bất
đắc dĩ đành phải đội mũ lên một lần nữa, toàn thân mặc bộ đồ dày cộm
này, cô thật sư rất nóng. Sớm biết như vậy thì đã giả làm thiên sứ, lúc
ấy cô còn ghét ngoại hình của thiên sứ, nhất là phải gắn vào một cái
cánh chim, kết quả hiện tại tự mình chuốc lấy cái khổ.
“Nếu như cháu không trở về, người nhà của cháu sẽ rất sốt ruột nha!” San San lấy từ trong túi vải một món quà nhỏ duy nhất còn sót lại bỏ vào trong túi của cậu bé, “Hiện tại bên ngoài người xấu rất nhiều nha!”
“Ông già Noel không phải là người xấu a!”
San San nhịn không được thở dài, vén lên chòm râu thổi phất phơ bên miệng, lại chuốc lấy phiền phức lên thân rồi.
Vì San San mãnh liệt yêu cầu, cậu bé
trai cuối cùng đồng ý để cô tháo chòm râu xuống, bây giờ nhìn lại cuối
cùng cũng không còn buồn cười nữa. Cô thật sự muốn tháo bộ quần áo màu
đỏ vướng víu trên người xuống, nhưng lại không thể chịu được ánh mắt của cậu bạn nhỏ này, trong mắt của trẻ em, ông già Noel phải không sợ nóng, bất cứ lúc nào chỉ cần ông già Noel với chòm râu bạc xuất hiện, ông
vĩnh viễn mặc bộ quần áo dày cộm này. Ai mà không có tuổi thơ a, San
San đành phải vì sự ngây thơ chất phác tốt đẹp kia mà chịu đựng bằng mọi giá.