Bỏ qua một bên rằng bởi vì ngoại hình
của San San và khi vừa mới vào học mà đã gây ra một cuộc náo động trong
trường, cô được xem như các cô sinh viên khóa trên cực kì không có tiếng tăm mà lại chỉ là hạng tép riu trong trường. Không có thành tích đặc
biệt tốt, không có tài năng gì đặc biệt xuất chúng, cũng không phải là
con cháu nhà quan chức, cô chính là một sinh viên bình thường nhất. Cho
nên trong khoảng thời gian đại học của cô mà nói, cho tới bây giờ nếu
được hỏi cô có cái gì công tích vĩ đại gì để có thể cùng người vui buồn
lẫn lộn, thì phải nói là —— không có.
Nếu như nhất định phải tìm ra một chuyện để nói thì cũng chính là cô rất cần cù nha. Chớ xem thường tính cần cù, siêng năng của cô, đặt ở vị trí là sinh viên năm thứ hai, năm thứ ba,
đây chính là đức tính cực kì đáng quý. Thật ra cũng không phải San San
đặc biệt coi trọng cái này mà là cô thật sự cũng không có việc gì cần
trốn học. Kết quả cái này giữ vững đã hơn một năm khiến cô rất hài lòng
ghi lại, nay rốt cuộc đã bị phá vỡ, San San trực tiếp sử dụng hai tiết
đầu của buổi học để ngủ no say.
Phòng ở ký túc xá vang lên vài tiếng gõ tiếng cửa, muốn nhìn cô hay là nhìn cái người với bộ dạng ngủ như lợn
chết đang co quắp trên giường thì miễn đi. Dù sao phòng ký túc xá của cô cũng có khóa, bọn họ sẽ là tự gõ chán rồi đi.
San San ngủ đến thất điên bát đảo nhưng
vẫn bị một hồi tiếng đập cửa đánh thức. San San dụi dụi mắt nhỏ, mơ mơ
màng màng mà mở cửa.
“San San, có người tìm!” Người
đứng ngoài cửa là người San San không biết, nhưng gương mặt lại rất
quen, hình như là em sinh viên sau cô một năm. Người mới tới bụm lấy cái miệng đang há ra, cười quá mức sáng lạn, San San còn tưởng mình vừa từ
trên giường đứng dậy hình tượng không đẹp lắm, khó coi làm cho người bật cười, có chút ngượng ngùng kéo kéo tóc, ngây ngốc hỏi, “Ai thế?”
“Đi xuống chẳng phải sẽ biết sao!” Cô bé đàn em thần thần bí bí nói, lại chớp chớp mắt với San San, “Nhất định phải xuống dưới nha!”
Không biết vậy là thế nào, lại nhìn biểu cảm của cô bè đàn em không khỏi làm cho San San một hồi hoảng hốt, đầu
óc lại bắt đầu loạn lên, nhìn bóng lưng của đàn em rời đi, San San nắm
chặt lại nắm tay, chẳng lẽ là anh ta?
San San lập tức biến thân thành người
nhanh sánh ngang tốc độ ánh sáng, dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa
mặt chải đầu, tranh thủ thời gian thay quần áo, kết quả ngay cả giày
cũng không mang, cứ thế đi dép lê, chân thấp chân cao xông pha xuống
lầu.
Sau đó, do quá mức chờ mong nhưng kết quả chính là – khiến San San bị kinh hãi!
Do tăng tốc quá nhanh, San San không có
cách nào dừng bước ở phía xa, chỉ có thể tiếp tục một đường hướng thẳng
đến cái người mặc bộ đồ trắng kia, những cái răng cửa vĩ đại phản xạ ở
dưới ánh mặt trời vĩ đại mà lóe lên một luồng sáng trắnh, khiến cho San
San loáng một cái bị choáng váng đầu óc.
Vẫn còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật
tốt, anh chàng đồ trắng kia cầm trong tay phong thư màu hồng phấn kiên
quyết nhét vào trong tay cô, thân người gập xuống, thái độ thành kính,
trong miệng nói lẩm bẩm.
“Em là ánh sáng của cuộc đời anh, em là làn gió của anh, em là tia chớp của anh! Sự xuất hiện của em, quét qua con đường đời tăm tối đã qua của anh, chiếu sáng hành trình anh đi tới tương lai!”
Anh ta không đi diễn kịch thì thật sự là mai một nhân tài, San San mặt đầy hắc tuyến nhìn người trước mắt. May
mắn vừa rồi không có trang điểm, nếu không, hiện tại nhất định cô tự
mình sẽ đào một cái hố mà đem mặt mình vùi vào đó! San San không dám
nhìn cậu ta, rủ cái đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đôi dép lê như muốn
xuyên thẳng đâm thủng qua nó, cực độ không nói gì.
“A ~! Mong em tiếp nhận anh giống như ngọn lửa nhiệt tình của anh!” Người kia thấy San San không phản ứng chút nào nên lấy hết dũng khí, tiếp tục khích lệ.
Chúa ơi, làm ơn đem cái tên trời đánh
này đi đi mà ~! San San trong lòng buồn bực hò hét. Hiện tại là thời
gian lên lớp, trước ký túc xá, người mặc dù không nhiều lắm, nhưng tốp
năm tốp ba đi qua cũng đủ làm San San không chịu nổi rồi.
San San ngẩng đầu lên, nhìn thấy xung
quanh có vài đôi mắt tò mò, con tim bé nhỏ của cô lại đập “thịch thịch”. Mẫu đơn GG(Ca Ca) thấy cô mang một bộ dạng sững sờ ngơ ngác, cho rằng
xuống tay còn chưa đủ mạnh nên lại mạnh mẽ bước về phía trước một bước, làm San San kinh hãi mà liên tiếp lui về phía sau, kết quả là dép lê
không không chịu phối hợp, cô thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bộ dạng chân trần cực kì buồn cười đứng ở trước mặt mẫu đơn GG(Ca Ca).
Ặc!!!
Máu dồn lên não San San, tiến tới một
bước, vội vàng đi dép lê vào, sau đó lại vội vàng lui ra sau, bảo trì
khoảng cách an toàn, lúc này mới hắng giọng một cái, “Vị bạn học này!”
“Không ~! Xin em đừng gọi anh như vậy, nếu như em đồng ý, em cứ gọi anh là Loại nha!”
“Loại? Lệ? Mệt mỏi?”Đầu San San lệch sang một bên, anh ta không phải gọi là Vương Đại Hỉ sao?
Chiếu theo Logic của anh ta, phải gọi anh ta là hạnh phúc mới đúng nhỉ?
Vị bạn học kia mừng rỡ -Mẫu đơn GG(Ca
Ca) tựa hồ nhận ra nghi ngờ của cô, lấy tay vuốt tóc một cái, bày ra tư
thế POSE phi thường mất hồn.
“Chẳng lẽ em không cảm thấy được anh rất giống nhân vật Hoa Trạch Loại trong phim ‘Sao băng’ hay sao?”
Ặc ~!!
Đã lâu không xem phim truyền hình, nhưng đánh chết San San sẽ không thể không nhớ để mà so sánh giữa Hoa Trạch
Loại cùng vị trước mặt này có gì tương đồng. Tuy nhiên, dù là người
thành thực, nhưng có đôi khi cũng cần một vài lời nói dối thiện ý, San
San lau lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, vô cùng chột dạ mà nhẹ gật đầu, “Cũng giống, ha ha!”
“Thư của anh em đã nhận được rồi chứ?” Người bạn học tên là Vương Đại Hỉ này tự mình cảm thấy hết sức hài
lòng, ném cho San San một cái nheo mắt gợi cảm, tỏ vẻ như ‘Em đã hiểu
lòng anh rồi chứ!’, trán San San lại thêm một tầng mồ hôi lạnh, “Ách! Nhận được rồi!”
“Vậy mà em cũng không hồi âm!” Vương Đại Hỉ nói với giọng điệu hơi hờn dỗi làm cho San San lập tức bị
một cơn buồn nôn đánh úp, thật là không có cách nào hồi âm lại nha, thư
đều bị ném đi rồi nha, cô nào có địa chỉ. Chẳng qua là vấn đề trọng tâm
không phải là cái này, San San bình tĩnh lại, quyết định hãy mau chóng
giải quyết việc này, “Vị bạn học này…”
“Loại ~!” Vương Đại Hỉ có lòng tốt uốn nắn.
“Được rồi, bạn Loại này!” Dây thần kinh trên gáy San San lại càng nổi rõ lên, “Mình cảm thấy được chúng ta rất không thích hợp! Cho nên, hay là mời bạn trở về đi, chúng ta cũng đừng có lãng phí thời gian quý báu và vô giá của nhau, cám ơn.”
“Hả?” Vương Đại Hỉ nhìn San San chằm chặp, “Em cảm thấy chúng ta cái gì không thích hợp!”
“Chúng ta cái gì cũng không thích hợp!” San San rất nhanh tiếp lời.
“Em cảm thấy anh có cái gì không tốt, anh sẽ sửa!” Thái độ Vương Đại Hỉ lúc này rất kiên quyết.
Anh cảm thấy tôi có cái gì tốt, tôi sẽ
sửa mà ~! San San nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng không có khả năng đem những
lời nói đả thương người đó nói ra miệng.
“Chẳng lẽ, anh không phải gu thẩm mỹ của em?” Giọng của Vương Đại Hỉ hơi buồn bực, nhưng vẫn có cảm giác tràn đầy tự hào về sụ ưu việt của mình, “Anh biết rõ hình tượng của mình, em ở bên anh, vô hình chung sẽ có áp lực rất lớn, nhưng em không cần phải lo lắng, chỉ cần yêu nhau, dù là có khó khăn gì chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt!”
Ặc! Căn bản anh cũng không phải là gu
thẩm mĩ của mọi người! San San không ngừng độc thoại trong lòng. Trước
mắt vị này căn bản không thể nào nói đạo lý được, vì cái gì mà mọi người cảm thấy khi cô vào trường X rất khó tin, rõ ràng trước mắt vị này mới
khó có thể tin tưởng nhất, rốt cuộc cậu ta làm như thế nào mà có thể vào được trương đại học X nổi tiếng này thế!
San San nhịn xuống việc kích động muốn cầm dép lê nhét vào trong miệng anh ta, trên mặt vẫn là duy trì nụ cười lịch sự, “Ha ha, tôi không thích bạn!”
“Chẳng lẽ em không thể cho anh một cơ hội sao?” Vương Đại Hỉ hít sâu một hơi, bắt đầu rít gào, “Em không biết rằng bỏ qua anh tương đương với việc bỏ qua phong cảnh xinh đẹp nhất, rạng ngời nhất trong cuộc đời sao?”{*lau mồ hôi* Anh này tự kỉ cuồng + yêu bản thân quá mức thuộc vào hang đỉnh
cao nhất của XH nha! Mình dịch mà chóng hết cả mặt!! ^.^”|}
Lúc này để tránh bị chết chìm trong bể
nước miếng mà cậu ta văng ra, vì ngăn ngừa không bị nước miếng của cậu
ta ảnh hưởng đến, San San lại lui về phía sau vài bước, nhẹ nhàng hạ
thấp giọng, tùy tiện tìm cái cớ, “Cám ơn bạn, nhưng mình đã yêu mến một người khác cho nên căn bản là không có khả năng tiếp nhận bạn!”
“Là ai?” Vương Đại Hỉ ngửa mặt lên trời thở dài, “Em yêu mến ai? Có phải là cái tên Hàn Cố Diễn kia không? A!! Anh muốn quyết đấu cùng hắn, vì cô gái mình yêu mến, anh đây không sợ gì cả!”
Vương Đại Hỉ không đề cập tới Hàn Cố
Diễn thì thôi chứ nhắc tới là mặt San San lại bắt đầu đỏ bừng, tâm lại
bắt đầu đập mạnh, cậu ta vừa thấy bộ dạng này của San San, tự cho rằng
cô là bị chính mình làm cho cảm động, lại BLABLABLA tự khuyến khích bản
thân lại tiếp tục thao thao bất tuyệt .
San San theo dõi miệng cậu ta hết mở ra
đóng lại, đại não trống rỗng, cũng không biết cậu ta nói bao lâu, qua
thật lâu sau San San mới hồi phục lại tinh thần, kìm chế mà nhét thư vào tay cậu ta, “Thật ngại quá, mình không thích bạn!” rồi tranh thủ thời gian mà chạy về hướng ký túc xá.
“Anh nhất định sẽ không buông tha em, anh sẽ tranh thủ, em cứ chờ xem hành động của anh đi!”
Diệp San San nghe bạn học Vương Đại Hỉ nói lời thề son sắt, thân thể mềm nhũn, thiếu tí là ngã xuống bậc thang!
***
Bạn học Vương Đại Hỉ nếu nói là có một
ưu điểm cực lớn thì đó là có lòng kiên nhẫn phi thường, chưa thấy quan
tài chưa rơi lệ, không đến Hoàng Hà trái tim không chết, đương nhiên,
cũng có thể nói là mặt dạn mày dày.
Vương Đại Hỉ nói muốn thể hiện cho San San xem, chắc chắn nói được thì làm được.
Cũng không biết cậu ta lấy đâu ra số
điện thoại của San San, San San cũng đã chặn điện thoại của cậu ta, cậu
ta ta lại đổi số khác rồi lại gọi tới. Sau mỗi lần San San thấy số điện
thoại lạ là trong lòng lại hoảng hốt. Sợ nhất chính là lại sợ bị tên
Vương Đại Hỉ oanh tạc cho kiệt sức, nhưng cô lại nhịn không được mà bắt
máy, hy vọng khi bắt máy thì đằng sau ống nghe có thể nghe được một
giọng nói khác, song lại nhiều lần thất vọng.
Có đôi khi San San cảm giác mình thật sự rất hèn nhát, cô rất muốn nghe giọng nói của Hàn Cố Diễn nhưng lại cũng không dám gọi điện thoại cho anh. Dù cho hai người có hôn nhau, nhưng
San San nhớ rõ là chính mình chủ động hôn trước, cô nhớ lại một lần rồi
lại một lần, mỗi lần nghĩ đến, San San có một loại cảm giác khóc không
ra nước mắt.
Diễn đàn trường ở trên mạng đều bàn tán
về lời đồn đại của quan hệ giữa Vương Đại Hỉ cùng cô, lại cái gì mà gắn
bó chặt chẽ với nhau, đồng thời đem toàn bộ chuyện xấu giữa cô cùng Hàn
Cố Diễn dìm xuống dưới. Mấy ngày nay San San bị những việc này mà làm
cho thất điên bát đảo, cả người đều ngờ nghệch.
Bởi vì San San làm là cán bộ lớp nên còn bỏ thêm MS Hàn Cố Diễn vào, nhưng cô là rất ít dùng cái này trao đổi,
bình thường đều là dùng QQ. Sau đó mấy ngày nay, cô bắt đầu có thái độ
khác thường, luôn nằm sấp trước máy tính, không ngừng kiểm tra MS từ
trên xuống dưới, hòm thư cũng không ngừng kiểm tra liên tục, lại luôn lo lắng điện thoại hết pin hoặc không có tiền, rò đến cái điện thoại cũng
không có gì, còn thường xuyên xem xét xem đường dây điện thoại ký túc xá có hay không có tín hiệu. San San bắt đầu nhớ đến thời trước chỉ có một công cụ truyền tin, bất kể thế nào, khi đó cô ít nhất chỉ bị tổn thương một lần, mà không cần giống như như bây giờ, tra xét điện thoại bàn,
điện thoại di động, hòm thư, MS, kết quả cuối cùng chính là làm cho mình thất vọng đến bốn lần thôi.
Dường như cô đang đấu tranh tư tưởng,
đầu óc không ngừng trái nói phải cãi, ở bên trái tình cảm nói cho cô
biết, gọi đi gọi đi, gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe cũng được, còn hơn ở đây làm đà điểu, bên phải thì lý trí lần lượt chối bỏ, đừng gọi đừng
gọi, người ta không chủ động liên lạc, càng nói rõ không có tình cảm gì, dại gì mà tự làm mình mất mặt, nếu không thể tiếp nhận hiện thực vậy cứ xem như bị quỷ hôn là được rồi.
Trước mắt mặc dù từ giờ đến cuối kỳ còn
có một khoảng thời gian nhưng giờ học môn tự chọn gần đây đều chấm dứt
sớm. Như môn “Quảng cáo thương mại” đã bắt đầu bố trí bài tập thi cuối
kỳ, môn này không bắt buộc thi, chỉ cần nghiên cứu ở trường rồi tự mình
hoàn thành một cái quảng cáo là có thể qua. Mà môn này của Hàn Cố Diễn,
đã tính toán khéo léo trọng tâm là để làm cho bọn họ tự mình thực hành
trong học tập, đến gần cuộc thi thì thông báo cho sinh viên thời gian cụ thể, từ đó chương trình học coi như là đã xong.
Bởi vì cuối tuần này Hàn Cố Diễn không
có cho bọn họ đi học, Diệp San San vốn khó có được một thứ bảy có rảnh
rỗi ở trong túc xá, nay lại thoáng cái không biết làm gì, cả người bắt
đầu cảm thấy trống trải. Ba người kia theo lẽ thường thì rảnh ra là lại
một hai chạy đi yêu đương, vứt lại cô một người một mình ở ký túc xá.
Trước đây thời điểm rảnh rỗi thì thường lên mạng đánh BOSS, gần đây thì
đánh BOSS cũng có tinh thần gì hết, cộng thêm là toàn đánh thua nên càng cảm thấy rất là nhàm chán.
Vô tình nhận ra rằng cô cũng không liên
lạc với Hàn Cố Diễn một tuần rồi. Trước đây không nghĩ đến thời điểm
này, chung quy bất luận đang làm gì đều có thể gặp được anh ta ở một ngã rẽ nào đó, hiện tại thật tình nghĩ đến thì anh ta dường như bốc hơi
khỏi nhân gian.
Diệp San San nhìn vào gương mặt tiều tụy của mình trong tấm gương, âm thầm thề, ngày mai nha, đến ngày mai, nếu
như anh ta không có liên lạc với mình, cô sẽ tung tiền xu để quyết định, nếu là mặt hình thì đầu rơi máu chảy cũng phải chủ động gọi cho anh ta, nếu tung ra mặt chữ thì sẽ đem xóa đi số điện thoại của anh ta, miễn
cho mỗi ngày nhìn điện thoại mà buồn phiền .
“Diệp San San, có người tìm!” Người nói lời này, bộ dáng có chút đờ ra đến ngây ngốc.
Biết trước San San sợ nhất là nghe được
mấy chữ này, cho nên thời điểm vừa nghe có người gõ cửa gọi cô nói những lời đó, liền không nhịn được mà nhíu chặt lông mày lại, Vương Đại Hỉ
bây giờ lại muốn tấn công cô đây mà.
Không xuống lại không được. San San xem
như đã lĩnh hội được công phu quấn lấy người khác của người này, cậu ta
với mười tám chiêu cùng lên trận thì chính mình thật sự không phải là
đối thủ của cậu ta, hiện tại không tranh thủ thời gian xuống dưới mà
đuổi anh chàng này đi thì không thể tưởng tượng ra cậu ta sẽ làm ra cái
trò gì nữa.
San San nghĩ tới những điều này, bực bội trong lòng bỗng vọt lên não, chân dậm một cái, cũng không thèm để ý xem trên người mình mặc cái gì, vội vàng mặc áo khoác ngoài, gấp rút chạy
xuống lầu.
Dù cho có là người hiền lành, bị dây dưa như vậy cũng sẽ tức giận, huống chi gần đây tâm tình San San vốn không
được tốt lắm. Mấy ngày hôm trước quá khách khí với Vương Đại Hỉ, đã nói
hết những lời nhẹ nhàng mà cậu ta vẫn quấn quít lấy không tha nên hiện
tại xem ra phải đổi lại phương pháp mới, San San xông xuống lầu, cùng
lúc trong đầu tiếp tục tính toán đợi tí nữa mình nên nói như thế nào thì rõ ràng.
San San ba bước nhanh hai bước chậm
xuống dưới lầu ký túc xá, sau một lúc thở phì phò cũng đẩy kính mắt lên
mà bắt đầu tìm bóng người mất hồn đó. Bạn học Vương Đại Hỉ này luôn
thích có phong cách đặc biệt quỷ dị, mặc kệ khi nào, ở nơi nào, cách ăn
mặc luôn làm người khác chú ý, thật ra muốn tìm cậu ta cũng không khó,
chỉ cần để ý theo ánh mắt các sinh viên tập trung vào đâu mà nhìn thì
tám chín phần chắc chắn rằng cậu ta đang ở đó.
San San nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện vóng người của Vương Đại Hỉ. Cảm thấy thật quá kỳ
quái, xa xa một chiếc xe thể thao màu đỏ sang trọng nhấn hai tiếng còi
về phía cô.
Diệp San San nhịn không được nhìn chằm
chằm, chẳng lẽ tên này đi đến công ti tổ chức hôn nhân mà mượn một chiếc xe sang trọng nhất như vậy sao? Buông lỏng đôi dép cún con bằng bông,
hai tay San San nắm chặt ở trong áo khoác ngoài, hít hít cái mũi, không
cam tâm tình nguyện mà đi tới.