Khoan Thai Đến Chậm

Chương 32: Nhớ thương thì phải nói rõ cho đối phương biết



Thời gian này San San bận học, Hàn Cố Diễn cũng bận nhiều việc. Chuyện thi cử cuối kì, lại còn gần đến cuối năm, việc của công ty cũng nhiều, tất nhiên hai người ít gặp nhau, ngược lại lại gọi điện thoại mỗi ngày, nấu cháo cả tiếng khiến cho ba người còn lại trong phòng quá kích động, trước giờ sao chưa hề nghe thấy Hàn đại soái ca là một tay buôn chuyện chứ, tháo xuống chiếc mũ “Người đàn ông độc thân hoàn kim” của Hàn Cố Diễn mới có thể mang đến cho mọi người càng nhiều ngạc nhiên hơn.

Kì lạ nhất chính là bạn học Vương Đại Hỉ không còn tới gào thét nữa, theo lý thuyết thì càng gần tới cuối kì hẳn là anh ta phải càng tới chứ, chắc đây là kì tích, chẳng những anh ta không tới mà điện thoại cũng không gọi, thư cũng không gửi, cả người cũng biến mất trước mặt San San, làm cho San San thở dài ngao ngán, cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

Liều mạng học hành mệt mỏi một tháng, cuối cùng kì thi cuối kì cũng trôi qua. Nghỉ học, San San vốn muốn ngồi xe lửa về nhà, mùa xuân năm ngoái, bởi vì kín hết chỗ nên Tiểu Mập không thể nào mua được vé về nhà khiến cho cậu ta phải nghẹn ngào, cảm giác này thật là khó chấp nhận, vì thế không thể giẫm lên vết xe đổ này được, Tiểu Mập quyết định về từ sớm, hai người luôn luôn kề vai sát cánh cho nên San San cũng đi cùng cậu ta. Có thể mua được vé sinh viên nhưng phải trễ hơn vài ngày, San San cảm thấy thế cũng tốt, Hàn Cố Diễn càng giơ hai tay tán thành, có thể ở thêm vài ngày nữa anh là người vui nhất, ước gì San San không về nhà cùng anh đón năm mới luôn.

Hoàn Tử về rồi kí túc xá chỉ còn lại một mình San San, trong nhất thời cảnh chen chúc thường ngày ở kí túc xá hiện ra, hình như cũng hơi nhớ nhớ. Cô ở một mình trong phòng kí túc xá cảm thấy nhàm chán, muốn gọi điện thoại cho Hàn Cố Diễn nhưng lại sợ anh đang bận, lần trước lúc cô gọi điện thoại cho anh thì đúng lúc đụng phải Hàn Cố Diễn đang họp, sau đó thật sự San San cũng không dám tìm anh nữa, chỉ chờ anh liên lạc với mình, dù sao thời gian của cô cũng nhiều, anh thì tương đối bận rộn, người đi làm với sinh viên cũng không giống nhau.

San San đang ngồi ngơ ngẩn trong kí túc xá nghĩ xem tối nay ăn gì thì nhận được điện thoại của Hàn Cố Diễn, hỏi cô có việc gì không, tối nay muốn đưa cô đi dự một bữa tiệc liên hoan, nói sẽ đến đón cô.

San San vừa nghe thấy có liên hoan thì tưởng tượng ngay, nghĩ thầm tám phần là Lâm Trạch Phạm cũng sẽ đi cùng, phải ăn diện một chút mới được. (hiện giờ cô nàng này hoàn toàn xem Lâm Trạch Phạm là tình địch rồi – tác giả)

Mái tóc mềm mại của San San vốn thường được buộc thành đuôi ngựa ở phía sau gáy, hiên giờ xõa ra, còn lấy dụng cụ làm quăn tóc của Nha Nha uốn cho đuôi tóc hơi cong lên một chút, cô gái nào cũng thích đẹp, cô cũng mua đồ trang điểm nhưng mà không thường dùng, bây giờ đem ra dùng, làn da của cô vốn đã trắng nõn nên cũng không bôi phấn lót lên, chỉ đánh một chút má hồng, vẽ lên mí mắt một màu nắng nhẹ nhàng, chải hàng lông mi, chỉ là cách ăn mặc có hơi đơn giản, vốn còn muốn thoa một ít son môi nhưng vừa mới mở son ra thì sắc mặt San San lại bóng bừng lên, khuôn mặt chậm rãi ửng hồng, nghĩ nghĩ một lát rồi đóng son lại.

San San mặc một chiếc váy nhung màu đen, khoác bên ngoài chiếc áo khoác lần trước Hàn Cố Diễn đi công tác về mua cho cô, mang một đôi giày cao gót, mang theo túi xách nhỏ, ý chí chiến đấu sôi sục xuất phát.

Cô vốn đã cực kì xinh đẹp, lại tăng thêm hiệu quả của trang điểm nên lại càng mê hoặc gợi cảm. Hai người họ đã vài ngày không gặp nhau, Hàn Cố Diễn vốn đã nhớ cô, bây giờ vừa nhìn thấy cô đã nhịn không nổi nữa, lập tức không muốn đưa cô đi nữa, nhìn bạn gái của mình xinh đẹp như vậy, thật không thể làm cho người ta bớt lo được.

“Hoàn Tử đi rồi sao?” Hàn Cố Diễn rất hài lòng nhìn San San mặc áo anh mua cho, vừa lái xe vừa không khỏi thầm vui sướng.

“Ừm!” San San gật gật đầu, ba người trong phòng kí túc xá đi lúc nào Hàn Cố Diễn điều biết rõ, bởi vì đều do anh đưa đi, lúc Hoàn Tử về nhà anh lại không rảnh nhưng cũng phái lái xe trong công ty đưa cô ra nhà ga, mấy cô gái trong kí túc xá đều gọi Hàn Cố Diễn là Hàn đại soái thượng đạo, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ, “Hoàn Tử bảo em thay cậu ấy nói lời cảm ơn với anh, còn nữa…”

“Còn gì nữa?” Hàn Cố Diễn thấy cô ấp úng không nói thì mở miệng hỏi.

“Còn có, Hoàn Tử nói không những đưa đón kì nghỉ mà còn có khai giảng nữa.”

Hàn Cố Diễn nghe thấy thì cực kì vui mừng, “Còn phải nói nữa, bọn họ ở cùng phòng với em, anh vuốt mông ngựa còn không kịp nữa là, em nói cho họ biết sẽ phái Tiểu Trần đi đón bọn họ, có chuyện gì cứ điện thoại cho anh là được, cam đoan gọi là sẽ đến.”

“…Còn em?” San San vừa nghe thấy đã nghĩ tốt quá nha, mấy chị em trong kí túc xá cũng đã có xe đưa đón, không còn phải lo lắng nhiều nữa nên trực tiếp nói ra lời tiếp theo.

“Em cái gì?” Hàn Cố Diễn biết cô lại ngốc nữa nên mỉm cười với cô, “Không phải em đã có anh rồi sao.”

Buồn nôn quá, San San thề cô tuyệt đối không giả vờ khi nói ra những lời này, nhưng mà bây giờ có giải thích cũng vô dụng, ngồi dựa vào ghế, cô có hơi thẹn thùng, thật sự không dám nhìn Hàn Cố Diễn nữa.

“Dạo này bận chuyện gì? Sao lại không gọi điện cho anh?” Thừa dịp đèn đỏ, Hàn Cố Diễn vuốt ve khuôn mặt của cô, sờ vào rồi lại không muốn thả ra nữa, lúc rút tay lại còn thấy tương đối không hài lòng, sao đèn đỏ của thành phố này lại nhanh như vậy.

“Nói bậy, làm gì có.” Đương nhiên San San không có ý định nói ra hết những lời trong lòng mình.

“Còn nói không có nữa.” Giọng điệu Hàn Cố Diễn có vẻ trách móc, “Về nhà em nhìn lại nhật kí cuộc gọi xem, thời gian này em chẳng thèm chủ động gọi điện thoại cho anh gì cả, đều là anh gọi điện tìm em thôi.” Nét mặt của anh cũng tương đối giận dỗi, nửa đùa nửa thật nói, “Diệp San San, làm người không thể như vậy được nha, vào tay rồi thì không biết quý trọng nữa.”

“Thầy Hàn…”

Hàn Cố Diễn phát hiện ra lúc San San quá căng thẳng sẽ không tự chủ mà gọi anh là thầy Hàn, thái độ trở nên nghiêm nghị, “Em không được nói dối, hôm nay mà không giải thích rõ ràng thì anh và em sẽ không yên đâu.” Hàn Cố Diễn khá nghiêm túc, thay đổi lộ trình, không đi liên hoan nữa mà đi tới chỗ cũ của bọn họ, một công viên nhỏ. Hàn Cố Diễn dừng xe lại xong thì tháo dây an toàn ra, dịch đầu San San qua để cho hai người đối mặt với nhau, San San bị ánh mắt nghênh ngang của anh làm cho ngượng ngùng, đôi mắt cũng chớp chớp, Hàn Cố Diễn thấy thế cũng cảm thấy vui thích trong lòng nhưng phải giải quyết chuyện chính trước, vả lại thật sự cũng có chút uất ức, Hàn Cố Diễn anh thật sự càng ngày càng khó chiều, bây giờ rõ ràng giống như một đứa trẻ đòi thứ gì đó mà không được, “Nói mau, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

“Em bận lắm sao.” Lúc anh nói thì hơi thở phun lên mặt cô, làm cho San San có hơi mất tập trung, anh vừa hỏi thì cô đã thành thật khai báo.

“Em có bận rộn gì đâu.” Hàn Cố Diễn nhịn không được nhéo má cô, “Tổng thống Mĩ Clinton cũng rất bận mà người ta còn có thời gian đi ngoại tình, anh cũng bận rộn nhưng cũng không làm chuyện như Clinton, bạn gái của anh sắp giữ không được nữa thì còn làm nên chuyện gì đây.”

San San nghe thấy anh lại bắt đầu nói linh tinh, nếu như anh mà nói thì chính mình cũng không phải đối thủ của anh, kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì, thôi thì cứ dứt khoát nói thẳng ra, dù sao cũng chỉ suy nghĩ cho anh, không có gì không thể nói, “Cuối năm mà, anh bị trói vào nhiều việc của công ty như vậy, em sợ làm phiền anh mà, lúc đàn ông làm việc không phải ghét nhất bị quấy rầy sao.”

Giọng nói của San San hơi cao một chút, mang theo một chút ý làm nũng, Hàn Cố Diễn thấy cô không muốn dính lấy làm phiền mình, cảm giác hơi lo được lo mất trong lòng nhiều ngày nay cũng giảm xuống, thì ra cô gái nhỏ này thật sự đang sợ làm phiền đến anh, hại mấy ngày nay anh cứ suy nghĩ xem mình có chỗ nào không tốt, tại sao đột nhiên người kia lại xa lánh mình.

“Em nghe ai nói vậy thế hả?” Hàn Cố Diễn bị giọng điệu hờn dỗi của San San khiến cho không thể cầm lòng được, vuốt ve cô, “Lại là ba người cùng phòng kí túc xá sao?” Kinh nghiệm yêu đương thực tế của San San ít đến thương cảm, nhưng mà coi như cô cũng khiêm tốn hiếu học, không hiểu là hỏi ngay, kết quả càng hỏi càng loạn, càng học càng rối, trực giác của Hàn Cố Diễn cho biết chính là do ba cô gái kia dạy hư.

“Không phải!” San San phủ nhận, có chút đắc ý nhìn Hàn Cố Diễn, “Tự mình tổng kết.”

“Còn tự mình tổng kết nữa đấy.” Hàn Cố Diễn ghẹo cô, “Hay là em viết tiểu thuyết luôn đi?” Rồi dừng lại một chút, “Anh hỏi em, khi làm việc gì em không thích bị người khác quấy rầy nhất?”

Hàn Cố Diễn càng sáp lại gần, cách nhau quá gần, San San nhìn vào đôi mắt anh cảm thấy hơi mất tự nhiên nên đặt tầm mắt vào đôi môi của anh, nhìn khóe miệng anh khẽ mấp máy, trên mặt anh hơi có mùi đàn hương hòa cùng mùi nước cạo râu thơm ngát làm cho San San bối rối, nói chuyện cũng ấp úng, “Lúc đánh…đánh Boss.”

“Đánh Boss quan trọng hay là anh quan trọng?” Lúc nói câu này Hàn Cố Diễn nhịn không được mắng thầm mình trong lòng, tự thấy mình thật sự quá kém cỏi, Vương Đại Hỉ thì không nói, bây giờ lại còn đi so đo với cả một trò chơi.

“…”

“Em thật sự đang phải suy nghĩ sao?” Hàn Cố Diễn chờ đợi vài giây, rõ ràng thấy San San không trả lời, nhịn không được dùng ngón tay búng lên trán cô, “Em có chút lương tâm nào không vậy, chuyện này cũng phải suy nghĩ sao?”

Việc này đương nhiên không cần suy nghĩ rồi, chỉ là San San đang nghĩ sao Hàn Cố Diễn lại hỏi vấn đề này – đánh Boss quan trọng hay anh quan trọng? Chuyện này căn bản không thể tạo thành một câu hỏi được, nhưng mà thấy mặt bạn trai bắt đầu đen lại, San San nhanh chóng trả lời, “Đương nhiên là anh quan trọng.”

“…không cần bàn cãi.” Hàn Cố Diễn nhịn không được nhéo cô, “Cho nên anh mới nói họp hành cũng không quan trọng bằng em được.” Đầu óc anh bắt đầu lóe lên, thoáng cái nghĩ đến lần trước lúc San San gọi điện đến cho anh thì mình đang họp, khi đó bởi vì có quá nhiều việc nên lúc nhận được điện thoại nên Hàn Cố Diễn không nhìn số mà đã nhận điện, giọng điệu cũng khá không thoải mái, sau lần đó thì San San không chủ động gọi điện thoại cho anh nữa, anh vốn cũng tức giận, muốn tìm dịp nào đó mắng cô, không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại nghĩ theo một hướng khác, thật đúng là cẩn thận quá mức rồi.

“Nhưng mà đàn ông đương nhiên cũng muốn kiếm tiền.” Hàn Cố Diễn vuốt tóc cô, “Cũng giống như trong lúc em đánh Boss vậy, mặc kệ có thế nào, nhận được điện thoại của em, được gặp em đều cảm thấy vui cả. Đương nhiên có chuyện gì anh sẽ nói thẳng cho em biết, nói với em anh quá bận, không rảnh gặp em, nhưng em cũng không thể bẻ thẳng thành cong mà không liên lạc với anh chứ.”

“Có nghe thấy không?” Có người đang buồn bực nằm trong lồng ngực của anh, thật lâu sau vẫn không nói gì, Hàn Cố Diễn nhịn không được hỏi một câu.

“Nghe thấy rồi” Diệp San San ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng nhìn anh, “Thật ra em cũng rất nhớ anh nha.”

“Có thật không?” Hàn Cố Diễn đã giải quyết xong vấn đề này, tính háo sắc lại nổi lên, dán lên môi San San, không nặng không nhẹ cắn lên đôi môi hồng nộn của cô một cái, “Nhớ cái này? Nhớ cái này nữa?”

“Thầy Hàn…”

“Anh nói này, chúng ta thương lượng một chút đi, lúc làm mấy việc này có thể thay đổi cách xưng hô hay không, gọi như vậy làm cho anh cảm thấy mình đang tàn phá mầm non của đất nước ấy.”

“Chuyện…” San San muốn hỏi “Chuyện gì?” nhưng vừa mở miệng ra thì không hỏi được nữa, miệng đã bị anh chặn, lấp, bịt lại rồi, tất nhiên cũng hiểu được Hàn Cố Diễn nói đến việc gì.





May mà không son môi nha – Diệp San San vừa bị hôn đến bảy choáng váng tám chóng mặt vừa đắc ý vì mình thật thông minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.