Khoan Thai Đến Chậm

Chương 36: Cậu họ buồn bực



Làm sao mà San San hiểu được đầu của Đường Tiểu Mập đã tiết ra “dopamine” (một chất kích thích khiến người ta thực hiện những hành động mạo hiểm) đã làm cho cậu ta high đến nỗi thần trí cũng mơ hồ. Cô bị Hàn Cố Diễn và một người hướng dẫn dắt vào một gian phòng Vip, ngồi cùng với Hàn Cố Diễn một lúc thì Đường Tiểu Mập bước vào, bây giờ cậu ta là người lớn nha, làm sao có thể lao nhao như trẻ con được, dù cho bụng đã trống rỗng réo rắt nhưng vẫn phải làm giá ra oai.

“Khụ ~ khụ khụ!” Ngoại hình của Đường Tiểu Mập thật ra cũng khá thư sinh, gen của nhà mẹ San San cũng không tệ, trời đã cho cậu ta ngoại hình của một thần tượng thì cũng không thể hy vọng xa vời cậu ta thuộc phái thực lực, cậu ta mạnh mẽ ho vài cái ( nhân vật quan trọng xuất hiện đều muốn già mồm cãi láo như vậy, trên TV cũng diễn thế – tác giả), San San cúi đầu gọi món ăn không để ý, ngược lại Hàn Cố Diễn nhìn thấy, nhưng mà lại đè bẹp khí thế đang nhô cao của cậu ta xuống, cũng không xem hành động này của cậu ta ra gì. Xem ra Hàn Cố Diễn không nhận thức được tầm quan trọng của Đường Tiểu Mập cậu, Tiểu Mập cảm thấy mình vẫn chưa đủ mạnh, “Khụ ~! Khụ khụ khụ! Khụ ~~!” Lúc này bất cứ giá nào cậu ta cũng phải dốc hết toàn lực mà diễn cái cảnh bị bệnh viêm phổi thời kì cuối.

Đường Tiểu Mập vật vã diễn xuất rốt cuộc cũng làm cho San San phải ngẩng đầu lên, “À, Tiểu Mập!” cô ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Đường Tiểu Mập mặt đỏ tía tai đứng trước mặt bọn họ, mắt to nhìn mắt nhỏ với cô.

Dựa theo kịch bản của Đường Tiểu Mập thì lời kịch của San San hẳn phải là – A, cậu họ bên ngoại. Sau đó Hàn Cố Diễn sẽ giật mình sửng sốt, tiếp sau đó Đường Tiểu Mập cậu có thể làm ra vẻ rồi chính thức ngồi xuống, sau đó có thể vừa ăn cơm vừa có thể thưởng thức dáng vẻ thẫn thờ hiếm thấy của Hàn đại soái, thật là tốt! Chỉ tiếc là cậu ta không phải đạo diễn, hơn nữa từ trước đến nay San San không gọi cậu ta là cậu họ trước mặt người ngoài, việc này cậu ta cũng đã dự liệu được, nhưng mà không sao cả, San San không nói thì cậu ta có thể nói nha. Bị người khác coi như trong suốt lâu như vậy, hiện giờ cậu ta phải hưởng thụ cảm giác được chú ý một lát, “Khụ ~!” Đường Tiểu Mập lại ho một cía, “Thật ra tôi là…”

“A ~! Thật là ngại quá, thật là ngại quá, là sơ xuất của chúng tôi.” Không đợi cho Đường Tiểu Mập nói ra câu nặng kí “Thật ra tôi là cậu họ bên ngoại của San San” thì bồi bàn đã chạy đến trước mặt Đường Tiểu Mập, vẻ mặt áy náy nói: “Mời đi theo tôi, chúng tôi đã chuẩn bị xong phần ăn công nghiệp dành cho lái xe rồi, đang để ở ngoài sảnh.”

“Cái gì ~! Tôi…khụ khụ khụ…” Tròng mắt của tên bồi bàn này dùng để làm đồ trang trí sao? Có thấy cậu ta đeo biển là lái xe trên người không? Đường Tiểu Mập vừa định giải thích thì kết quả quá kích động, không thể lấy hơi được, thiếu chút nữa đã sặc chết vì nước miếng của mình, lại ho một trận kịch liệt.

“Tiểu Mập, cậu không sao chứ.” San San muốn giải thích với bồi bàn nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ thở gấp không ra hơi của Đường Tiểu Mập thì lo lắng đặt sự chú ý lên người cậu, quên mất cả bồi bàn.

Đường Tiểu Mập cảm thấy phải giáo dục lại bồi bàn này, không thấy cậu ta đi vào cùng lượt ư, không thấy được vẻ trai tráng quý phái của cậu ư, không thấy được cằm của cậu hất lên rất cao sao? “Tôi…khụ… tôi là…là cậu họ bên ngoại của bọn họ nha…” Đường Tiểu Mập trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, thở hổn hển, yếu ớt nói ra câu nói vốn phải vận dụng khí tức lớn đến kinh thiên động địa.

“A ~!” Bồi bàn biết sai nên sửa, “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, là sai lầm của tôi, xin mời cậu họ bên ngoại, mời cậu họ bên ngoại ngồi bên này.” Vừa nói vừa kéo ghế xuống mời Đường Tiểu Mập ngồi vào.

“Hứ!” Đường Tiểu Mập nhìn bồi bàn, “Lần sau…khụ…chú ý một chút.”

“Nhất định nhất định.” bồi bàn gật đầu không ngớt, “Cảm ơn cậu họ bên ngoại đã chỉ dạy.”

“Ừ ừ, thôi thôi.” Rốt cuộc Đường Tiểu Mập cũng thôi không tức giận nữa, thỏa mãn khoát khoát tay với bồi bàn, “Không sao không sao”

Gọi món xong, lúc này Đường Tiểu Mập mới đặt sự chú ý lên bàn ăn, sau đó cậu ta lại ảo não – không xong rồi, vưa rồi lo chú ý đến bồi bàn đã quên mất quan sát thái độ của Hàn Cố Diễn. Ôi, hỏng rồi, Đường Tiểu Mập vô cùng buồn bực, lúc này nhìn thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Hàn Cố Diễn, bình tĩnh đến…, có lẽ vừa rồi anh ta không chú ý nghe? Đường Tiểu Mập cảm thấy tám phần là rơi vào khả năng này, bây giờ nói lại một lần nữa xem ra vẫn còn kịp. Vừa rồi cậu ta đã ho đến thiếu chút nữa là vỡ mạch máu, Đường Tiểu Mập quyết tâm không thèm quanh co dùng mấy mánh khóe kia nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Thật ra tôi là…”

“Cậu họ bên ngoại!” Hàn Cố Diễn cầm ấm trà lên rót cho Đường Tiểu Mập một chung trà, “Uống nước trước đi, cho thấm giọng rồi nói.”

“Ặc…” cậu họ bên ngoại? Cậu ta không có nghe lầm chứ? Đường Tiểu Mập xác định mình không nghe lầm, vừa rồi đúng là Hàn Cố Diễn đã gọi cậu ta là cậu họ bên ngoại, hướng đi của kịch bản thật ra cũng không lệch lắm nha, nhưng mà, nhưng mà sao lại làm cho người xem có cảm giác là lạ nhỉ?!

Vừa rồi hung hăng gào thét trong cổ họng như vậy, Tiểu Mập cũng cảm thấy khát, thuận tay nhận lấy ly trà Hàn Cố Diễn đưa cho.

“San San cũng hay nhắc tơi cậu với tôi.” Hàn Cố Diễn nhấp một ngụm trà, “Nói cô ấy có một người cậu họ cùng tuổi với mình, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm của hai người cũng khá tốt.”

Cô đề cập đến Tiểu Mập với thầy Hàn bao giờ chứ? Sao cô lại không nhớ rõ nhỉ? – San San không thể giải thích được chứng hay quên của mình nên cảm thấy rất kì lạ.

Phụt! Thiếu chút nữa thì Đường Tiểu Mập đã phun toàn bộ nước trong miệng lên mặt Hàn Cố Diễn, bình thường ở trong trường học San San trốn cậu ta như trốn một con quỷ đòi nợ, có thể chủ động nhắc đến cậu ta sao? Còn nữa, khi còn bé tình cảm của hai người bọn họ tốt lúc nào? Ặc ~~! Nếu như quên đi những chuyện hư hỏng San San làm khi còn bé – như là thích dán kẹo cao su lên đầu cậu ta, làm cho cuối cùng cậu ta phải cạo đầu bóng lưỡng; luôn cưỡi lên người cậu ta bắt cậu ta làm ngựa bò; luôn lúc nào cậu ta đang tán mấy cô gái xinh đẹp mà giả vờ đáng thương đồng tình, chạy đến õng ẹo phá hỏng phong cảnh nói “Tiểu Mập, ai ăn hiếp cậu, tôi sẽ báo thù giúp cậu.” Cậu ta cảm thấy tình cảm của cậu ta và đứa cháu gái bên ngoại này thật sự rất tệ thì đúng hơn. Vừa nghĩ tới những kỉ niệm thê thảm lúc nhỏ thì lòng Tiểu Mập lại co rút đau đớn.

“Tiểu Mập, cậu sao vậy.” San San càng nhìn càng cảm thấy Tiểu Mập có vấn đề, “Sao hôm nay lại là lạ thế, có phải bị bệnh không?”

“Cháu đừng có mà xấu mồm.” Vừa nghĩ đến mấy chuyện quá khứ thì Đường Tiểu Mập lại không nhịn được mà buồn bực, nhớ lại thì xem ra tuổi thơ của San San thật là thú vị, đó là đương nhiên, người chịu ức hiếp đều là cậu ta mà.

Hàn Cố Diễn cũng thấy mặt của Đường Tiểu Mập nhíu lại, giống như uống thuốc độc, “Thế nào, cậu họ cảm thấy trà không ngon sao?”

Hiện giờ cậu ta nghe thấy Hàn Cố Diễn gọi mình là cậu họ thì toàn thân run sợ. Đường Tiểu Mập lén liếc nhìn Hàn Cố Diễn, “Ha ha, không có, rất ngon rất ngon.”

Nhà hàng này có cách thiết kế vô cùng sa hoa, tốc độ bưng thức ăn lên cũng cực nhanh, bọn họ đang nói chuyện thi bồi bàn đã bưng lên.

“Cậu họ bên ngoại, món ăn sở trường của nhà hàng này không tệ chút nào.” Hàn Cố Diễn vừa nói vừa giúp San San múc canh, sau đó lại lấ chén của Tiểu Mập múc cho cậu một chén, “Cậu họ à, cậu nếm thử đi.”

Đường Tiểu Mập bị Hàn Cố Diễn trái một tiếng cậu họ phải một tiếng cậu họ làm cho toàn thân nổi da gà, chiếu theo kịch bản của cậu ta thì sự thay đổi cảm xúc của diễn viên không phải như vậy nha? Cậu ta gần như buồn bực, gần như không nói gì, gần như gần như gần như…, tóm lại thì Hàn Cố Diễn không thể bình tĩnh tự nhiên như hiện tại mới đúng chứ.

Trong lúc này, nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó. Đường Tiểu Mập bưng chén lên, liều mạng nháy mắt với San San, sáng sớm San San đã thức dậy thu dọn đồ đạc, trước đó còn quét dọn cả phòng kí túc xá nên cả người đã đói đến mức ngực dán vào sau lưng, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn ăn, nào có tâm tình mà để ý đến Tiểu Mập chứ. Đường Tiểu Mập cũng không biết trong hồ lô của Hàn Cố Diễn chứa thứ gì, cũng chỉ có thể ăn cơm trươc, trời đất bao la, ăn no là quan trọng nhất.

San San buồn bực cúi đầu ăn, bụng không còn rỗng nữa mới ngẩng đầu lên nói, “Thầy Hàn, thầy cứ gọi cậu ấy là Tiểu Mập là được rồi ạ, cứ cậu họ này cậu họ nọ cũng không được tự nhiên lắm.” Nữ sinh ngoại tộc nha, vẫn chưa thành người nhà họ Hàn mà thoáng một cái cùi chỏ của cô đã hướng ra bên ngoài rồi, Đường Tiểu Mập vừa ăn cơm vừa dùng ánh mắt hung dữ BS (bullshit) nhìn San San ăn cây táo rào cây sung.

Ánh mắt đó San San không nhận được nhưng mà có người lại nhận được, Hàn Cố Diễn vừa lo cho San San vừa nói với Đường Tiểu Mập, “Cậu họ nhìn qua rất quen mắt nha.”

“Ừm!” San San nuốt thức ăn xuống, “Tiểu Mập cũng là sinh viên khoa luật, hình như cũng từng học môn của anh rồi mà.”

“À ~!” Hàn Cố Diễn hiểu ra gật đầu, “Khó trách.”

Tiểu Mập bị câu nói chín khúc quẹo mười tám khúc ngoặc (ý là nói lòng vòng) làm cho toàn thân sởn da gà, hệ thống sưởi ấm trong phòng làm cho cậu ta cảm thấy còn lạnh hơn, lạnh thì thôi đi, lại còn bị đổ mồ hôi nữa, đổ mồ hôi thì thôi đi, lại còn cảm thấy chóng mặt, tóm lại, lúc này cả thể xác và tinh thần của Đường Tiểu Mập đều vô cùng mệt mỏi nha.

“Cậu họ, ăn nhiều một chút đi.” Hàn Cố Diễn còn khách sáo hơn nhiều so với lúc nãy còn ở trên xe, cười rạng rỡ, đến cả hoa cũng phải nở, nhưng Đường Tiểu Mập nhìn thấy thì lại càng hoảng sợ.

“Ha ha, San San.” Đường Tiểu Mập dự cảm thấy tình thế không ổn nên quyết định tự cứu mình, “Sinh viên của thầy Hàn nhiều như vậy, quên cũng là chuyện rất bình thường mà, nhưng mà nếu cháu sớm nói với cậu thầy ấy là bạn trai của cháu thì chúng tôi đã sớm quen biết nhau rồi.”

“Chuyện này…chuyện này…chuyện này sao mà dễ nói được chứ.” San San lại hơi lắp bắp, “Cậu…cậu cũng không được đi khắp nơi nói chuyện của tôi đó nha.” San San trừng mắt nhìn, Tiểu Mập là một tên tám chuyện siêu đẳng, vô cùng không đáng tin.

“Yên tâm đi, yên tâm đi, cậu có thể nói vơi ai chứ.” Tiểu Mập thề sắt son, “Nhưng mà cậu nói này, không phải ngay cả mẹ của cháu mà cháu cũng không nói đấy chứ, khụ… Tuy là chị ấy vẫn luôn phản đối cháu yêu đương trong trường học nhưng mà cháu cứ yên tâm, việc này cứ giao hết cho cậu, cậu sẽ nói chuyện với chị họ.” Đường Tiểu Mập sợ San San phản bác lại chuyện xấu của cậu ta nên vừa nói vừa liều mạng nháy mắt với San San.

Mẹ của cô vẫn luôn phản đối chuyện cô yêu đương trong trường học sao? San San chóng mặt, mẹ của cô mong cô yêu đương trong trường còn không hết, sao lại đi phản đối chứ? Hôm nay quả nhiên Tiểu Mập đã uống nhầm thuốc, nếu không sao mắt cứ không ngừng chớp thế? Ngay cả đầu óc cũng không dùng được nữa sao? Trạng thái này của cậu ta có phải đang bị mê sảng không? – San San vô cùng lo lắng cho tình trạng của cậu họ mình.

“Thầy Hàn, thầy yên tâm đi, mẹ của San San có thể không nghe lời ai nói nhưng mà lại rất nghe lời của em.” Đường Tiểu Mập cậy già lên mặt với Hàn Cố Diễn, “Nói thế nào thì em cũng là sinh viên của thầy Hàn mà.”

“Vậy thì đã làm phiền cậu rồi, cậu họ bên ngoại.” Hàn Cố Diễn cười vô cùng chân thành, “Ngày nghỉ nhiều việc như vậy, việc học hành trong trường cũng đủ làm cho cậu họ bận rộn, lại còn phải quan tâm chuyện của chúng tôi, tôi cảm ơn cậu trước vậy, cậu họ.”

Việc học hành trong trường có gì mà phải quan tâm? Đường Tiểu Mập nghe thấy Hàn Cố Diễn nói như vậy thì trong lòng lại chùn xuống cái “bộp”, không phải vừa rồi nói hơi quá đấy chứ, cậu ta quay đầu lại làm hòa với anh, “Thầy Hàn, khụ… Chuyện kia, gần đây các tiết học của thầy em rất chăm chú nghe giảng nha.”

“Cậu họ à, cậu nói đi đâu vậy.” Hàn Cố Diễn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Cho dù có không chăm chú nghe giảng thì tôi cũng sẽ không làm khó cậu họ đâu, ha ha.” Hàn Cố Diễn cười siêu cấp sáng lạn, đôi mắt cũng cong cong, thoạt nhìn vô cùng hiền lành, “Cậu họ đừng quá lo lắng, có tôi đây ở bên cạnh, nhất định sẽ không có vấn đề gì, yên tâm đi.”

Đương nhiên sẽ không có vấn đề gì rồi! Đường Tiểu Mập nhịn không được nói thầm, môn học cậu ta liều mạng học nhất chính là môn của Hàn Cố Diễn, không chỉ nói đến việc đạt tiêu chuẩn, vận may mà tốt một chút nói không chừng đạt điểm A cũng không thành vấn đề. Tuy là vậy nhưng thầy Hàn đã nói thế thì đương nhiên cậu ta cũng phải theo cột mà trượt xuống, “Ha ha, vậy thì cảm ơn thầy Hàn, thật sự là làm phiền thầy rồi.”

“Khách sáo quá, cậu là cậu họ của San San, hẳn là nên như vậy.”

Tiểu Mập nghe thấy anh luôn miệng gọi “cậu họ” thì trong lòng càng mờ mịt, nhưng mà cũng không dám công khai làm khó anh, hẳn là cũng sẽ không có vấn đề gì nhỉ.

Đợi chút – cái gì mà chuyện học hành của cậu ta hẳn là sẽ không có vấn đề gì chứ? Nói anh sẽ không làm khó cậu ta, hay là nói môn học khác của cậu ta sẽ không có vấn đề gì nhỉ? Môn học của người khác dạy sao? Oa chết tiệt, đây mới là vấn đề nghiêm trọng nha! “À thầy Hàn, những môn khác của em…những môn khác…” Đường Tiểu Mập thử thăm dò.

“Sao cơ?” Hàn Cố Diễn hơi nghiêng đầu qua, “Cậu họ có thắc mắc gì về những môn học khác sao? À, đến lúc đó tôi sẽ hỏi giúp cậu vậy.” Đang lúc Đường Tiểu Mập chuẩn bị an tâm một chút thì anh lại nói thêm một câu, “Nhưng mà cậu họ à, cậu cũng biết đấy, bình thường thời gian ở trong trường của tôi rất ít, cũng không thân với những thầy cô khác, cho nên…”

Cho nên thế nào? Đường Tiểu Mập vô cùng muốn biết, nhưng mà Hàn Cố Diễn lại không để ý tới cậu ta, “San San, sao lại cầm đũa bất động thế hả, ăn thêm một ít nữa đi.” Hai người bọn họ ngọt ngào ân ái, vô cùng vô lễ vứt cái tên cậu họ trẻ con Đường Tiểu Mập sang một bên.

“Cậu họ, cậu cũng ăn nhiều một chút đi!” Hàn Cố Diễn đẩy mấy món ăn đến trước mặt cậu ta, “Không hợp khẩu vị sao?”

Anh trai à…tôi không phải cậu họ của anh, anh mới là cậu họ của tôi đấy! Anh là cậu họ nội của tôi đấy! – Đường Tiểu Mập nhận biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, “Thầy Hàn không cần phải khách sáo như vậy đâu,… chuyện kia… Người trẻ tuổi cứ gọi tên là được, San San cũng vẫn gọi em là Tiểu Mập, thầy cứ gọi em là Tiểu Mập là được, nghe mãi cũng quen rồi, em thích nghe người khác gọi em là Tiểu Mập hơn.”

“Được rồi cậu họ…” Hàn Cố Diễn mang nụ cười nham hiểm nhìn Đường Tiểu Mập, “Vậy được rồi, Tiểu Mập.”

Quả nhiên là bị bệnh rồi, rõ ràng cậu ta ghét nhất người khác gọi mình là Tiểu Mập mà! – San San không hề nói gì nhìn bạn học Đường Tiểu Mập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.