Khoan Thai Đến Chậm

Chương 39: Cô gái xấu xí kia là ai?



Làm mấy chuyện mất mặt như vậy có đánh chết San San cũng không làm được, nhưng mà đã nhịn nhiều ngày như vậy rồi, hiện giờ tâm trạng đang lên, San San không thể ép xuống được, lần này có thế nào cũng không nhịn nổi nữa, San San dứt khoát quăng hành lý qua một bên, đặt mông ngồi lên, cũng không quan tâm hành khách đang lui tới trong sân bay, ngồi co lại một góc.

Hai hàng nước mắt vừa rơi thì San San cảm thấy bóng tối đang bao trùm trên đỉnh đầu, cho dù cô gái có tính tình thế nào thì lúc tâm trạng đang lên cũng có thể biến thành cọp mẹ, “Đi…biến đi…” San San không nghĩ ngợi gì vung tay lên, không thèm ngẩng đầu lên nổi giận đùng đùng mở miệng, “Không có…ơ…chưa bao giờ nhìn thấy…thất…thất…” Khí thế vô cùng hùng hồn nha nhưng miệng thì không nói ra lời, lúc nói còn không ngừng nấc, kết quả nói chữ “thất” nửa ngày cũng không nói ra được chữ “tình”.

“San San…đứng dậy!” Giọng nói của người kia rất quen thuộc, giọng nói vốn cực kì dịu dàng nhưng vừa nghe thấy cô thở không ra hơi thì lại biến thành kích động, lập tức nửa ngồi nửa quỳ xuống một lấy cầm lấy tay cô xoa xoa, “Được rồi, sao lại khóc thương tâm như vậy.” Vừa nói vừa duỗi tay vuốt ve khuôn mặt cô, giúp cô lau đi hai hàng nước mắt, lại đụng phải bàn tay nhỏ bé lạnh băng của cô, cởi áo choàng của mình khoác lên người cô ngay lập tức, sau đó kéo hành lý, vỗ nhẹ lên vai cô rồi ôm lấy San San đi ra ngoài.

Hôm trước San San xem lén tin nhắn trên QQ của Hàn Cố Diễn, ban ngày đơn giản chỉ cần giận dỗi không liên lạc với anh nhưng đến tối thì không thể nào yên tâm ngủ được, chuyện đã xảy ra trước mắt làm cho đầu óc vốn đã loạn như tương hồ của cô càng thêm mê man, San San hoàn toàn ngẩn ngơ, để mặc cho anh đưa ra khỏi sân bay, đến khi kịp phản ứng thì cũng đã bị Hàn Cố Diễn đưa lên xe.

Cả người San San cứng ngắc ngồi trong xe, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái nhợt, cộng thêm hai ngày nay không ngủ ngon nên mắt lại càng thêm quầng thâm, hàng mi còn vương lại nước mắt, Hàn Cố Diễn thừa dịp đèn đỏ nghiêng đầu sang nhìn đã thấy dáng vẻ đáng thương của cô, không nhịn được nói thầm, “Không nên tin mấy lời nói vớ vẩn của Đường Tiểu Mập, anh thấy liều thuốc này tác dụng quá mạnh rồi.”

Giọng anh nói cực kì nhỏ, San San đang ngơ ngẩn nên chỉ nghe thấy tên Đường Tiểu Mập, nhưng mà hiện giờ cô làm gì có tâm trạng quan tâm những thứ khác, trừng hai mắt to tròn còn đang ươn ướt, ngẩn người sững sờ nhìn anh.

“San San à…” Hàn Cố Diễn cũng đã không gặp cô một thời gian , làm sao có thể chống lại ánh mắt long lanh kia của San San, trong lúc nhất thời đầu nghĩ ra rất nhiều thứ tốt đẹp, lại nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc đáng thương của cô thì trong lòng lại càng mừng rỡ, trước đây đều là anh phải miên man suy nghĩ khó chịu trong lòng, bây giờ thấy cô như vậy lại có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, không biết trong tình yêu não người ta bị đần đi hay là San San đã hiểu được con người anh, nói tóm lại là anh cảm thấy mình như đã sống lại, trước đây luôn thấy đứng ngồi không yên, bây giờ nghĩ lại thấy có hơi buồn cười. Tuy chứng kiến San San như vậy Hàn Cố Diễn cảm thấy rất hưởng thụ nhưng dù sao cũng phải giải thích sự tình cho rõ ràng, nếu không cô không làm gì thì quan tòa khó chơi nhà cô cũng sẽ không bỏ qua cho anh. Vừa nghĩ tới việc ngớ ngẩn mình vừa làm, Hàn Cố Diễn cũng hơi mất tự nhiên, giọng nói bắt đầu có chút khó xử, sắc mặt cũng đỏ ửng lên, cả người cũng trở nên uốn uốn éo éo, “Thật ra cái tin nhắn kia…”

Hàn Cố Diễn vẫn chưa nói xong, San San nghe thấy thì mặt lại xụ xuống, lông mày cũng nhăn lại, mũi sụt sịt, mấy giọt nước mắt đang đọng trên mắt cũng sắp rơi xuống, Hàn Cố Diễn chưa từng thấy cô như vậy nên có hơi giật mình, vẻ khôn khéo bình tĩnh bình thường cũng không còn mà chân tay bắt đầu luống cuống, nửa ngày cũng không biết phải làm gì, ngay cả đèn xanh cũng không để ý tới, những chiếc xe xếp hàng đằng sau rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà liều mạng già nhấn còi, lúc này Hàn Cố Diễn mới phản ứng lại, nhấn chân ga chạy thật nhanh, tốc độ như chớp, một lúc sau đã đến nhà của anh.

Toàn thân San San cứng ngắc để mặc anh kéo mình vào thang máy, không nhịn được liếc nhìn trộm anh một cái, kết quả phát hiện Hàn Cố Diễn cũng đang nhìn cô, mặt còn mang theo một nụ cười, dáng vẻ thoạt nhìn cũng thấy tâm trạng đang khá tốt. Đây là lần đầu tiên San San đến nhà Hàn Cố Diễn, trong tình huống hiện giờ của hai người bọn họ, sử dụng một từ ngữ chuyên nghiệp thì phải là “ngả bài”. Nếu là tới để “ngả bài” thì làm gì San San còn công sức mà nghĩ tới thứ khác, vừa vào cửa, cô cũng không quan tâm Hàn Cố Diễn đứng bên cạnh, run rẩy mở hành lý ra, lấy vật trang trí bằng thủy tinh cầm trong tay.

Vật trang trí bằng thủy tinh là một cái bệ, trên đó còn có một chiếc đồng hồ báo thức nho nhỏ, bên cạnh còn có một quả bóng thủy tinh.

“Tặng cho anh sao? Là quà cho ngày lễ tình nhân à?” Hàn Cố Diễn ôm lấy eo San San, dán vào sau lưng cô, tay kia vươn ra phía trước khẽ gảy một cái, quả cầu thủy tinh quay một vòng, “Vòng quanh thời gian sao? Cũng khá có ý nghĩa, có thể đặt trong phòng làm việc của anh.” Môi của Hàn Cố Diễn dán lên tai cô, nỉ non nói, vừa nói vừa khẽ bất chợt cắn lên vành tai cô.

San San bị hơi nóng của anh làm cho rùng mình một cái, toàn thân tê tê dại dại, một thời gian không gặp, bây giờ hai người thân mật San San cũng thấy khó nhịn, đầu óc choáng váng. Sắc mặt bình thường trở lại, hơi thở cũng vững vàng hơn, San San xoay người lại, đối mặt với Hàn Cố Diễn.

“…tặng cho anh.” San San lùi về sau một bước, duy trì khoảng cách an toàn với anh. Đúng là tặng cho anh, chỉ là cách tặng thì không cố định, San San nheo mắt, hít một hơi thậ sâu, “Cô gái xấu xí cô đơn kia là ai?” San San dùng hết sức nắm lấy “vòng quay thời gian”, chuẩn bị nếu mà anh giải thích không rõ, cô muốn dùng cái này đánh cho anh thật đau. Theo như lời của mẹ cô nói thì là – hai ta cũng đã rất sâu sắc, nhưng mà anh coi thường em như vậy, vậy thì cũng không còn gì để nói nữa.

Hàn Cố Diễn thấy dáng vẻ nghiêm túc căng thẳng của cô còn nở nụ cười, nhéo nhéo má cô, rất không hài lòng với khoảng cách của hai người, duỗi cánh tay ra, ôm cô vào trong lồng ngực, hôn lên trán cô một cái, “Sao em lại sửa hết toàn bộ lời kịch vậy.”

“Lời kịch gì?” San San bị Hàn Cố Diễn ôm lấy thì có hơi ngẩn người không kịp phản ứng nhưng thái độ vẫn còn tức giận bất mãn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng, đôi mắt sáng, loại ánh sáng chói mắt, trên khuôn mặt còn tỏ ra hung dữ, thoạt nhìn có hơi giống cọp mẹ, Hàn Cố Diễn chưa từng thấy dáng vẻ oai phong như hổ như vậy của cô đã sớm không chịu được, cộng thâm hiện giờ đang ôm thân thể mềm mại thơn ngát kia lại càng không thể kìm chế nổi chôn đầu vào cổ của cô hít trộm hương thơm, “Còn giả vờ nữa à? Em chạy đến đây không phải dưới sự chỉ đạo của thái hậu sao? Sao lại không nhớ rõ thế?”

Đương nhiên mẹ của cô chỉ đạo rất nhiều, có đến vài chục điều, lúc ấy hồn vía San San đã bay mất, làm sao có tâm tình mà nhớ cái ấy chứ, với lại đấu trí hay so gan cũng không thích hợp với cô, San San tự biết võ mồm không bằng anh nên cũng không thèm vòng vo, cứ dứt khoát hỏi thẳng. Nhưng mà những điều này sao Hàn Cố Diễn lại biết được nhỉ?

“Vòng quay thời gian” bị San San nắm trong tay, ngăn cách giữa hai người, vật cản này thật sự rất khó chịu, Hàn Cố Diễn giật lấy tiện tay đặt lên bàn trà, “Tịch thu trước, miễn cho em giận điên lên lại lấy nó đập bể đầu anh, anh sợ đau lắm.” Vừa thấy dáng vẻ sững sờ của San San thì Hàn Cố Diễn biết ngay đầu óc San San lại không kịp hoạt động, dáng vẻ cọp mẹ hung dữ vừa rồi của cô bây giờ cũng không còn nữa, vẻ ngớ ngẩn của cô lập tức biến thành con cừu nhỏ, vừa nhìn đã thấy rất dịu dàng ngoan ngoãn, Hàn Cố Diễn thấy dáng vẻ đần độn của cô thì không nhịn được ôm cô càng chặt, đầu chôn tại hõm vai cô, rầu rĩ bật cười, “Đừng nghĩ nữa, cô gái xấu xí chính là cậu họ.”

Cậu họ? San San để mặc anh ôm phía sau, thật lâu sau đầu óc mới thông suốt chuyện gì đang xảy ra, kết quả càng hiểu thì sắc mặt lại càng cổ quái. Hàn Cố Diễn đợi một lát mới phát hiện ra cô không có động tĩnh gì, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn thì thấy San San đang bĩu môi, tỏ ra cực kì uất ức, dáng vẻ như rất thù hằn khổ đau, giống như những lời anh vừa nói không chỉ không thể an ủi được cô mà ngược lại càng khiến cho cô thêm khổ sở, “Thật sự là cậu họ…là Tiểu Mập…” Thủ đoạn lừa gạt này thật là quá không quang minh lỗi lạc, lúc mới bắt đầu Hàn Cố Diễn còn hơi nói lắp, về sau thấy San San vẫn không nói gì thì cũng hơi cuống lên, bắt đầu thấy ngứa da, “Chuyện này…em cũng không thể trách anh được, chỉ tại mỗi ngày không biết em bận rộn cài gì mà không thèm đếm xỉa tới anh. A, em không để ý tới anh cũng không thể cho anh tìm người khác tâm sự được à. Anh tìm Đường Tiểu Mập tâm sự, chính cậu ta đã làm cho sự tình trở nên như vậy đấy, vậy nên chuyện này không liên quan gì đến anh cả, em có muốn trách cũng không thể trách anh được, oan có đầu nợ có chủ, việc này phải ghi tạc lên đầu cậu ta.” Hàn Cố Diễn vô cùng không có nghĩa khí cho nên dù có là cậu họ cũng phải lấy ra làm vật hy sinh, anh nói một hồi thì không còn chút tội lỗi nào, toàn bộ trách nhiệm đều đổ hết lên người Tiểu Mập.

San San bắt đầu an tâm, cả người như trút được gánh nặng nên nhẹ nhõm không ít, nhưng mà cứ nghĩ đến lại thấy tức, cũng không biết Đường Tiểu Mập đã đầu quân vào doanh trại của địch lúc nào, hai người này lại còn thông đồng lừa gạt cô. San San tức giận mặt đỏ bừng, còn thở dốc, mắt trừng thật to, thoạt nhìn giống như lúc nào cũng có thể xông vào cắn anh một ngụm, “Vậy hai người cứ không gặp không về đi, không phải cậu ấy muốn hôn anh sao, tranh thủ thời gian mua vé mà bay đến đấy là anh có thể cảm nhận được đôi môi đỏ tươi nhiệt tình của cậu ta đấy.” Chó gấp còn nhảy khỏi tường, tính tình hiền lành như Diệp San san cũng có lúc tức giận, hiện giờ đang bị kích thích nên võ mồm cũng tiến bộ hơn.

Câu nói này khiến cho thiếu chút nữa anh đã không phản bác lại được, “Cái gì, cậu ta còn hơn cả anh nữa à?” Hàn Cố Diễn giống như vừa bị sét đánh, “Sao hai người lại vui vẻ sửa hết lời kịch vậy hả, sao không diễn theo kịch bản, xong rồi, người đàn ông của em bị người khác đùa giỡn, em phải làm chủ cho anh chứ, trời đất chứng giám nha, anh toàn tâm toàn ý với em, nhưng mà em vừa về nhà đã quẳng anh đi không thèm quan tâm, vừa gặp mặt đã muốn đập bể đầu anh, em nói xem sao anh lại thua trên tay một cô gái không tim không phổi như em chứ?”

Anh giành lại thế thượng phong, San San bị anh nói vậy nên cũng hơi ngượng ngùng, sắc mặt bắt đầu dịu đi, biến thành khuôn mặt nhăn nhó, “Em…em…” Đứng một chỗ ấp a ấp úng “em” nửa ngày cũng không thể nói ra vế sau.

“Được rồi, đừng tức giận nữa, quan tòa nhà em thật là khó chơi, em lại không chịu để cho anh đến thăm em nên anh đây chỉ có thể mò mẫm mà tự chữa bệnh thôi, anh cũng rất khó chịu mà, đơn giản chỉ cần không liên lạc với em vài ngày anh đã không nỡ rồi, sao có thể lừa dối em được chứ? Anh rất nhớ em mà, còn nữa…” Hàn Cố Diễn thấy cô không còn tức giận nữa, mặt bắt đầu bị anh làm cho ửng hồng, đôi môi phấn hồng gần ngay trước mắt, vì vậy ôm cô càng chặt hơn, hai người đã dính chặt với nhau, giọng nói cũng càng mềm mại hơn, “Còn nữa… cái anh muốn chính là được nếm thử đôi môi đỏ tươi thật sự…” Anh càng lúc càng áp sát lại, mấy chữ cuối cùng trực tiếp được ngậm trong miệng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.