Khoan Thai Đến Chậm

Chương 48: Công khai



Ngày hôm qua là đại thọ 60 của ba Hàn cho nên mở tiệc vô cùng náo nhiệt, nhà họ Hàn tổ chức 58 bàn trong nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, khách mời đều là bà con trong nhà, còn có vài người bạn làm ăn. Đây cũng là lần đầu tiên San San chính thức ra mắt mọi người trong nhà của Hàn Cố Diễn cho nên tuy nói không cần cô phải vất vả gì nhưng cô cũng phải theo từ lúc bắt đầu đến cuối cùng, sau khi bữa tiệc chấm dứt tiễn khách khứa về xong thì kí túc xá đã đóng cửa tắt đèn. Cho nên San San phải ở lại trong căn hộ của Hàn Cố Diễn, dù sao hôm sau vừa khéo hai người cũng lên lớp cùng nhau. Đến nhà Hàn Cố Diễn, sau khi San San tắm rửa xong thì cũng đã rất muộn nhưng Hàn Cố Diễn vẫn không cho cô nghỉ ngơi, còn phải quấn quýt lấy cô, kết quả hai người cũng uống một chút rượu, lăn qua lăn lại cũng không dưới hai lần, rồi lại kéo lại cắn đến khi xong việc thì cũng đã gần sáng.

Hậu quả của việc không biết tiết chế chính là cả hai người đều ngủ muộn, hai chiếc điện thoại làm đồng hồ báo thức cũng không thể đánh thức được hai người bọn họ. Đến khi San San mơ mơ màng màng mở mắt ra thì đồng hồ đã chỉ gần đến giờ, thật là khiến cho người ta buồn bực. Không có thời gian làm cho Hàn Cố Diễn tỉnh táo lại nên tinh thần không được tốt lắm, San San nhanh chóng rửa mặt rồi kéo Hàn Cố Diễn mang bộ mặt nặng nề cùng nhau đến trường. Bởi vì ngủ vô cùng không đủ giấc nên sáng nay xem ra Hàn Cố Diễn khó chịu lúc vừa thức dậy càng nhiều hơn so với bình thường. Cho nên các bạn học khối kinh tế đáng thương vẻ mặt tái nhợt như sáng sớm bị giội một châu nước rửa chân vào đã phải khó nhọc vượt qua một tiết của thầy Hàn. Về phần San San, cô chuồn êm từ cửa sau vào, thần không biết quỷ không hay ngồi dưới cùng, lúc này mọi người đều bị vẻ mặt đi đại tiện của Hàn Cố Diễn hấp dẫn cho nên cũng không có ai ở không mà quan tâm đến cô.

Ngồi trên ghế ngồi, San San thở dài một hơi, lấy sách giáo khoa từ trong túi ra sau đó che trước mặt, chuẩn bị úp mặt xuống bàn ngủ bù.

Về phần thầy Hàn, tóc tai tán loạn, mắt híp lại, thái độ vô cùng oán hận, “Các bạn sinh viên, chúng ta bắt đầu học thôi…”

Giọng điệu của anh không còn vững vàng ôn hòa như trước nữa mà nói ra từng chữ từng chữ giống như đang nghiến răng nghiến lợi, chúng bạn học nghe thấy thì hoảng loạn trong lòng, không hiểu tại sao thầy Hàn bình thường rất dễ gần hôm nay lại không thoải mái như vậy, khiến cho bọn họ cũng không dám lên tiếng, tất cả đều lẳng lặng an tọa, toàn bộ đều ra vẻ là một sinh viên tốt.

Giọng điệu của Hàn Cố Diễn lạnh như băng, nhưng lúc này San San lại nghe như một bài hát ru, ngáp một cái thật dài, San San nằm lên mặt bàn, hàng lông mi chớp chớp tạo thành một cái bóng mờ, bắt đầu tiến vào trạng thái ngủ, đến khi Hàn Cố Diễn nói “học” thì cô đã tiến vào trạng thái mê mang, hình như còn ngáy nhỏ.

Kết quả

“San San, sách của anh…”

Sấm rền đất bằng, giọng nói lạnh tanh trực tiếp đánh thức San San, tỉnh táo lại rất nhanh, San San đành phải nói lời tạm biệt với Chu Công, không rảnh so đo xem lời nói của bạn trai mình không ổn chỗ nào, vừa xem nhẹ những ánh mắt xung quanh, mặt vừa đỏ ửng nhọ giọng trả lời, “Em…em cũng không biết.”

“Trong túi của em không có sao?” Sáng sớm Hàn Cố Diễn cũng khá thiếu não, đầu óc vẫn còn mơ hồ dán trên giường lớn, cộng thêm chỉ số thông minh của anh bây giờ cũng không nạp đủ, hoặc là do ở lâu với San San đầu óc khá ngây thơ, câu nói kia không thông qua đại não đã vội vàng thẳng thắn nói ra, điểm chết người nhất chính là anh cũng không hề phát hiện ra câu nói kia tạo nên hiệu quả mập mờ thế nào, còn híp đôi mắt nửa tỉnh nửa mê mơ hồ đứng trên bục giảng, chờ bạn gái anh trả lời câu “Sách giáo khoa đang ở đâu”.

Một câu nói đi đôi với một hành động, sau khi San San nhận lệnh thì đại não vô cùng nghe lời lập tức truyền mệnh lệnh “tìm”, San San sờ soạng trong túi mới phát hiện không ổn, “Sách…sách của thầy…sao lại ở chỗ em được.” Lắp bắp muốn cố gắng cứu vãn cục diện sai lầm này, giọng nói yếu ớt lọt vào tai vô cùng giống với giấu đầu lòi đuôi.

Hàn Cố Diễn nghiêng người liếc mắt nhìn cô, anh không muốn giả vờ nha, anh ước gì có thể nhanh chóng công khai, cưỡng chế đuổi hết ong bướm xung quanh San San đi hết mới là con đường đứng đắn, nhưng mà lúc trước đã thỏa thuận như vậy nên anh cũng thuận theo, “Thầy không mang sách, em cho thầy mượn.”

“À, được ạ!”

Lại một mệnh lệnh một hành động, San San vô cùng ngoan ngoãn lấy sách giáo khoa của mình chạy vọt lên bục giảng đưa cho anh, gần đây tính tình của bạn trai mình cũng không tệ, nhưng cũng có lúc ngoại lệ, ngoại lệ này chính là nửa tiếng đến 45 phút sau khi anh thức dậy, ngàn vạn lần đừng động vào anh, trên cơ bản lúc ấy chính là đang gặp sát thần, gặp Phật giết Phật, không thể nói lý được, vô cùng không thèm nhận thân thích.

San San ngồi ở cuối lớp học, vả lại phòng học cũng không phải quá lớn, từ chỗ ngồi của cô đến bục giảng cũng không mất bao lâu. Nhưng mà thầy giáo cần thì cũng không cần phải bỏ gần lấy xa bảo bạn học ngồi cuối lớp đưa cho anh chứ, chuyện này thật là kì lạ, cho nên lúc San San mới từ chỗ ngồi chậm chạp đi lên bục giảng thì một bạn học ngồi bàn đầu tiên đã vô cùng gà mẹ đưa sách giáo khoa cho Hàn Cố Diễn, “Thầy Hàn, dùng của em đi ạ.”

“Hả?” Hàn Cố Diễn gãi gãi đầu, làm cho mái tóc vốn đã không được gọn gàng lại trở nên mất trật tự, dáng vẻ gợi tình này của anh khiến cho chúng nữ sinh bên dưới bị kích động, tiếng hít thở vang lên, tiếng nuốt nước miếng vang lên, còn có tiếng bàn tán nho nhỏ, tóm lại hình tượng chán chường không giống lúc trước của Hàn Cố Diễn chẳng những không đả kích bọn họ mà càng làm cho bọn họ cảm thấy thầy Hàn đẹp trai, hình tượng không ôn hòa vững vàng như ngày xưa, loại cảm giác này càng tăng thêm một chút gợi cảm, lại còn có một chút sắc thái không đứng đắn, thoạt nhìn rất xấu xa, khá du côn nhưng lại hấp dẫn vô cùng.

Hàn Cố Diễn vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, mặt lạnh lùng đứng trên bục giảng, cũng không đưa tay nhận lấy sách giáo khoa, chỉ vân vê cằm, cũng coi như đã nể tình giải thích, “Sách của em không được.”

Ặc – đều là sách giáo khoa như nhau cả mà, vì sao lại không được chứ? Bạn học vô tội ngồi bên dưới hơi mất tự nhiên lùi về chỗ của mình, sau đó cười cười xấu hổ rồi ngoái lại nhìn xem cuốn sách kia của San San rốt cuộc có huyền cơ gì.

Không có huyền cơ gì nha, chỉ có điều có ghi chú một chút mà thôi. Đừng tưởng rằng anh thầy đẹp trai giảng bài thì không cần soạn bài nha, thật ra các thầy giáo đều giống nhau, trừ khi là rất có kinh nghiệm, nếu không trong sách giáo khoa đều có một số chú thích thêm vào, còn ghi một số điềm quan trọng. Môn Pháp luật đại cương này Hàn Cố Diễn dạy lần đầu cho nên cũng phải mất công soạn giáo án hơn so với những môn anh dạy ở khoa luật, đã nhận lương thì phải làm cho tốt chức trách của mình.

San San là bạn gái của anh nên đương nhiên cũng được hưởng thụ một chút đãi ngộ, Hàn Cố Diễn thường xuyên ghi những điểm quan trọng lên sách của mình xong rồi trau chuốt sách giáo khoa cho San San một chút, hy vọng có thể khiến cho cô thấy thoải mái một chút với môn luật buồn tẻ này.

San San đi đến trước mặt Hàn Cố Diễn, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một cái, giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu, vội vàng ném sách về phía bục giảng rồi mặt mũi ủ rũ xám xịt chạy về chỗ ngồi, trên đường đi, những ánh mắt của các bạn học chỉ kém phần đâm vào lỗ thủng trên lưng và ngực cô.

Nhất định là thầy Hàn cố ý! – Tuy rất hiểu tính tình vào buổi sáng của bạn trai nhưng trong lòng San San vẫn không nhịn được nói thầm, nhất định là anh chướng mắt vì nhìn thấy mình ngủ gục, cảm thấy hai người đều không ngủ đủ giấc, cô có thể ngủ còn anh lại phải dạy học, sau đó lại cảm thấy không công bằng cho nên mới hại cô như vậy.

Tiết học kết thúc, Hàn Cố Diễn có hơi không tập trung vào bài giảng, chúng học sinh cũng hoàn toàn không để ý gì đến sách vở, về phần San San cũng không ngủ được nữa, cả buổi đều mang tâm trạng hẹp hòi oán thầm bạn trai của mình, tóm lại mọi người đều làm việc không có hiệu quả.

Chuông tan học vang lên, Hàn Cố Diễn vừa nói “Tạm biệt” xong thì San San chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mặt chỉ có người với người, chung quanh bọn họ đã tạo thành một bức tường người, trong giờ học không dám xông lên hỏi tội thầy giáo cho nên bây giờ đều là bạn học cả nên cũng dễ nói chuyện hơn, bọn họ đi thẳng vào trọng điểm…

“San San, cậu đừng nói với bọn mình cậu đang quen với thầy Hàn đó nha?”

“Không phải thầy Hàn đang quen với Vương Hiểu Lộ gì đó sao?”

“San San, cậu ở bên cạnh thầy Hàn, vậy Vương Đại Hỉ phải làm sao đây?”

“Vương Đại Hỉ bị đá rồi nha…”

“San San…”

“Thầy Hàn…”

Trong lúc nhất thời, San San chỉ cảm thấy lỗ tai mình vang lên âm thanh ong ong.

Lại nữa rồi! Chẳng qua cô chỉ yêu đương thôi mà, có cần phải quan trọng hóa như vậy không? – Trong lòng nói thầm, San San gục trên bàn, “Chuyện này… thầy Hàn đúng là bạn trai của mình.” Nói xong lại sợ sệt nhìn chúng nữ sinh, chắc hẳn đã làm cho nhiều người tức giận rồi, “Còn nữa…mình… mình không có quen với Vương Đại Hỉ mà.”

Cũng không biết chúng bạn học nghĩ gì nữa, tin đồn chính là bắt đầu từ đây, nếu người trong cuộc có chết cũng không thừa nhận thì người ta lại càng hứng thú đào bới ra, nhưng nếu người trong cuộc thoải mái thừa nhận thì ngược lại bọn họ không chịu tin, cảm thấy hẳn là có huyền cơ bì trong đó, không thể nào trở thành sự thật như vậy được.

“Ha ha ha, San San, cậu thật là biết nói dối!”

“Ha ha, cậu thật là biết nói đùa.”

“Không phải cậu muốn nói thầy Hàn theo đuổi cậu đấy chứ?”

… …

… …

Cô cũng không rõ lắm rốt cuộc là ai theo đuổi ai, dù sao cứ đần độn, u mê mà quen nhau, nhưng mà nữ sinh cũng phải có khí chất một chút chứ, dù sao căn cứ vào binh pháp của mẹ San San, mặc kệ sự thật có thế nào thì đáp án từ phía chính phủ chỉ có một, đó phải là – đương nhiên là thầy Hàn theo đuổi cô rồi.

Nói thì đúng là vậy nha nhưng mà vẫn lo không đủ, San San hơi gật đầu, “Thôi… cứ xem như là vậy đi…”

Cô không nói thì hơn, vừa nói ra thì chúng bạn học lại mỉa mai, nói thẳng là không tin lời cô, còn lắc đầu, xoa xoa khuôn mặt San San, “Mình nói này hot girl, không phải cậu cuồng nhiệt đến mức xuất hiện ảo giác đấy chứ?”

Thật là đả thương người khác, San San khẽ cau mày, có làm gì thì mọi người cũng không tin lời cô nói, thật là tổn thương lòng tự trọng, “Chuyện này…” Vừa mới mở miệng ra định nói thì…

“San San…” Người đàn ông đứng trên bục giảng đã có hơi mất kiên nhẫn, giọng nói hơi cao hơn lúc giảng bài một chút, giọng điệu mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng lại khá đường mật, loại giọng điệu này căn bản chỉ dùng để nói với người thân, “Em còn chưa đi sao? Anh buồn ngủ muốn chết…”

“À à… tới ngay đây…” Trời đất bao la Hàn đại thiếu gia ngủ không đủ là lớn nhất, hiện giờ San San cũng không thèm đếm xỉa tới chúng bạn học đang ngây người như phổng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy tới, “Nhưng mà… Em còn một tiết thể dục nữa.”

“Em xem trạng thái của em thế này còn có thể học thể dục sao…” Hàn Cố Diễn vuốt vuốt tóc cô, “Em không sợ cải biên “Chạy ngắn” thành “Nhảy xà” sao.”

“Không…không có nha…” Giọng nói của hai người càng lúc càng xa, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói kháng nghị nho nhỏ của San San.

… …

… …

Trong lúc nhất thời, phòng học yên tĩnh không một tiếng động, chúng bạn học anh nhìn tôi, tôi nhìn anh…

Thế giới này thật sự là quá điên cuồng!

Thầy Hàn thật sự quen với San San!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.