*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi tan tiết, Bách Xương Ý đi ra khỏi phòng học dưới sự vây quanh của đám sinh viên hỏi bài, Đình Sương không tìm được cơ hội để trả lại bút máy.
Tống Hâm đi tới dãy bàn đầu tiên, hỏi: “Mày tới thư viện không Đình Sương?”
Đình Sương đáp: “Không đi đâu, tao quên mang balo theo rồi.”
Tống Hâm nói: “Mày sao thế? Đi học mà còn quên mang balo.”
Đình Sương: “Thì… ra ngoài vội quá nên quên thôi.”
“Vậy tao tới thư viện trước đây.” Tống Hâm nhớ tới một việc, nói tiếp: “Người anh em, hôm nay mày được đấy.”
Đình Sương hỏi: “Được cái gì?”
Tống Hâm liếc mắt về phía cửa một cái, xác nhận giáo sư đã đi thật rồi, mới nhỏ giọng nói: “Mày đúng là hết lòng vì nhân dân, cứng vãi nồi, dám oán trách cuộc thi khó nhằn ngay thẳng mặt giáo sư.”
Đình Sương thầm nghĩ, tao mà kể cho mày nghe vụ tao từng mắng giáo sư ngu ngốc ngay thẳng mặt ổng, hiện tại mày chả sợ chết khiếp luôn ấy chứ?
Không đúng.
Đình Sương thầm nghĩ lại, thế còn chưa đủ đô, nếu cậu mà kể cho Tống Hâm nghe vụ mình và Prof. Bai từng trải qua hai đêm xuân, có khi thật sự sẽ hù chết Tống Hâm luôn.
“Cứng bình thường.” Đình Sương thuận miệng đáp một câu.
Kỳ thực từ lúc Bách Xương Ý tuyên bố giảm độ khó của cuộc thi, mãi cho đến tận bây giờ, trong lòng cậu vẫn luôn có chút hoảng hốt. Cuộc thi này có độ khó cao là thật, chính mồm cậu nói ra cũng là thật, thế nhưng cậu không ngờ được Bách Xương Ý lại thật sự cân nhắc đến ý kiến đấy.
Hành động này giống như việc bảo trợ giảng photo giáo trình vậy, Bách Xương Ý vì cậu mà phá vỡ tiền lệ, đây căn bản không phải là dân chủ chiến thắng, đây là…
Được sủng —— khụ, stop.
Là vì tình riêng mà phá bỏ nguyên tắc.
Trước đấy cậu đã nói rõ với Bách Xương Ý, cậu không muốn phức tạp hóa mối quan hệ của bọn họ, thế nhưng hiện tại cậu luôn cảm thấy Bách Xương Ý vì cậu mà phá bỏ nguyên tắc của mình…
Không biết nên lấy thứ gì để đáp lại.
Cảm giác một cái mông không đủ để dùng.
Đằng sau lại bắt đầu đau lâm râm rồi đấy.
Sau khi học xong, Đình Sương ngồi xe buýt đến Freesia, đạp chiếc xe để quên trước cửa quán về. Sau khi về đến nhà, cậu chỉnh lý lại giáo trình và bài vở ngày hôm nay, sau đó miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, gác chân lên bàn học.
Bỗng nhiên liếc mắt thấy cái bút máy đặt ở trên bàn.
Thân bút xanh sọc đen, ngòi bút vàng pha trắng.
Cậu cầm cây bút lên, sau khi đánh giá nó một lúc thì buồn chán quá, đặt cây bút lên chỗ nhân trung rồi kẹp chặt giữa môi với mũi, tiếp đó cứ duy trì tư thế này mà lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Bách Xương Ý.
(trong tiếng Nhật thì ‘anata’ có nghĩa tương tự như ‘you’ trong tiếng Anh; đây là cách gọi thân mật mà người vợ gọi người chồng)
Frost:
Anata.Frost:
Ngày hôm nay có thời gian để hẹn hò không?Frost:
Em có việc muốn nói với anh.Đình Sương liếc mắt nhìn thời gian trên góc màn hình —— 12:17, như thế nghĩa là cậu và Bách Xương Ý đã xa nhau được 2 giờ 32 phút.
Frost:
Em cảm giác lâu lắm rồi không gặp anh.Frost:
Lâu không gặp sẽ khiến cho tình cảm bị nhạt phai.Frost:
Là đàn ông thì phải chủ động một chút.Bút máy tỏa ra mùi hương ở cạnh lâu năm bên người Bách Xương Ý.
Có chút ghẹo người.
Đình Sương đợi một lúc, không đợi được tin nhắn trả lời của Bách Xương Ý, thế là tự sướng một tấm với bút máy, gửi đi.
Frost:
Frost:
Sếp Bách, bút máy của anh vẫn đang ở chỗ em này.Frost:
Anh cần nó nữa không?Frost:
Em dùng bút máy của anh làm xiếc nè.Frost:
Tính mạng của nó đang gặp nguy hiểm.Frost:
Anh mau tới cứu nó đi.Hơn một tiếng sau, sắp tới 2h chiều, Bách Xương Ý mới trả lời:
Ngày hôm nay không có thời gian.Chỉ nói đúng một câu, không hề giải thích rõ ràng.
Bách Xương Ý là tên rút dior vô tình! (dior = diao/chym)
Đình Sương oán thầm một câu xong, lại ngẫm cẩn thận tình hình tan học ngày hôm nay, trước giờ nếu có sinh viên hỏi bài, Bách Xương Ý đều ngồi trong phòng học giải đáp xong rồi mới đi, tốc độ không nhanh không chậm. Thế nhưng hôm nay anh lại vừa đi vừa trả lời sinh viên, điệu bộ trông có vẻ không có nhiều thời gian.
Chắc là có chuyện bận thật rồi.
Frost:
Vậy anh làm việc đi.Nhắn xong, Đình Sương chậm rãi xoay người, đứng lên đi làm cơm trưa cho mình.
Hơn 9h tối, cậu nhìn thấy trên DISTANCE hiển thị mình và Cycle hiện nay đang cách nhau 4.8km, lúc này mới nhắn tin hỏi:
Về rồi ạ?Bách Xương Ý gọi videocall qua đấy, vừa cởi cà vạt vừa nói: “Ừ em nói đi.”
Đình Sương nhìn chằm chằm cái tay đang tháo cà vạt của anh, hầu kết khẽ nhúc nhích: “… Nói cái gì?”
Bách Xương Ý: “Trưa nay em bảo có chuyện muốn nói với tôi mà.”
“Ờ há.” Đình Sương phản ứng lại, trưa nay cậu muốn tìm Bách Xương Ý để nói về chuyện ‘vì tình riêng mà phá bỏ nguyên tắc’, thế nhưng bây giờ mà nói qua điện thoại thì nghe có vẻ đường đột quá: “Thì là… ờmm, hay là chúng ta gặp mặt rồi hẵng nói?”
Bách Xương Ý từ bên kia màn hình nhìn cậu: “Hiện tại đang gặp mặt đây thôi.”
Đình Sương do dự một chút, nói: “Bây giờ em qua nhà anh được không? Em đạp xe tới đấy nhanh lắm.”
Kiên trì thế này, chắc là việc quan trọng lắm đây.
Bách Xương Ý liếc mắt nhìn thời gian, bảo: “Để tôi qua đấy.”
“Không không, thật ra…” Đình Sương vừa nghĩ tới chuyện anh bận bịu cả ngày trời, giờ còn phải lái xe qua đây, liền cảm thấy mình đã làm phiền anh quá: “Hay thôi quên đi vậy, ngày mai em có tiết, em sẽ nói cho anh sau vậy.”
“Ting, tôi không thích chuyện hôm nay cứ để ngày mai.” Nói được có vài câu, Bách Xương Ý đã mở cổng gara ô tô: “Tôi đang lái xe, chờ tôi 10 phút.” Dứt lời liền cúp videocall.
Đình Sương xỏ tông, chống người trèo lên bức tường thấp ngoài sân, ngồi trên đấy chờ Bách Xương Ý.
Từ xa xa, Bách Xương Ý ngồi trong xe ô tô đã thấy dưới cột đèn đường, có một Đình Sương đang ngồi vắt vẻo trên bờ tường.
Cậu trai trẻ đung đưa chân trong gió đêm, một chiếc dép bị rơi xuống cũng chẳng buồn để ý, chỉ mải vẫy vẫy tay với anh.
Giống như sợ nụ cười toe toét của mình chưa đủ khiến người ta chú ý.
Bách Xương Ý dừng xe rồi đi tới đó, nhặt chiếc dép rơi trên mặt đất lên, đưa cho cậu.
Đình Sương nhìn động tác cúi người của Bách Xương Ý, hô hấp nháy mắt như ngừng lại, hơi ngơ ngác nhận lấy chiếc dép kia, đi vào, nhảy từ trên bờ tường xuống.
“Chúng ta tản bộ nhé? Vừa đi vừa nói?” Đình Sương hỏi.
“Ừ.” Bách Xương Ý đáp một tiếng.
“Đi về phía bên kia khoảng 7-8 phút sẽ có một dòng sông, cạnh đó còn có thảm cỏ và rừng cây nữa, cây trong rừng vừa cao vừa thẳng, cảnh mặt trời mọc hay hoàng hôn đều rất đẹp.” Đình Sương nói: “Có điều em không đi qua lúc muộn thế bao giờ.”
Bách Xương Ý nói: “Ừ tôi biết, bên đó còn có CLB chèo thuyền.”
Đình Sương hỏi: “Ơ anh đã tới đó rồi à?”
Bách Xương Ý: “Ừ.”
Hai người từ đường cái rẽ vào một cây cầu, đi qua sông.
Bờ sông bên đây là một con đường nhỏ yên tĩnh dành cho người đi bộ và đi xe đạp. Trên đoạn đường này không có đèn đường, chỉ có ánh sáng hắt ra từ tủ kính trưng bày của CLB chèo thuyền. Bên kia sông là đường dành cho xe cơ giới, ánh đèn đường màu vàng cam đong đưa in bóng xuống mặt nước. Bầu trời xanh thẳm tỏa sáng như bảo thạch, như mặt lụa satin, đây chính là bầu trời đêm độc đáo của khu vực có vĩ độ cao vào thời điểm cuối xuân đầu hè.
Bên cạnh đám cỏ lau rũ trên mặt sông là hai ba con vịt đầu xanh đang bơi, trong rừng cây bụi cỏ, những chú sóc và nhím gai lùn thi nhau nhảy nhót.
Xung quanh không có ai, ngay cả nhà dân cũng không có, ngàn ánh đèn điện đều ở nơi phương xa phía bên kia bờ sông.
Bóng tối rung động lòng người, Đình Sương chẳng nỡ phá hoại bầu không khí của hiện tại.
“Đúng rồi, cái này…” Cậu lấy cây bút máy trong túi áo, đưa cho Bách Xương Ý: “Cảm ơn.”
Bách Xương Ý nhận lấy, thả vào trong túi áo, nói: “Không có gì.”
Đình Sương hỏi: “Cây bút này có phải anh dùng rất lâu rồi không?”
Bách Xương Ý đáp: “Ừ, mua từ hồi mới lên đại học.”
Đình Sương nói: “Phải đến mười mấy năm rồi ấy nhỉ, anh chung tình thật đấy.”
Chẳng biết những phương diện khác có giống thế không…
Bách Xương Ý cong khóe môi: “Đây là chuyện em muốn nói với tôi à?”
“Không phải.” Đình Sương không biết nên mở miệng thế nào: “Những điều anh đã nói trong buổi học hôm này… ờmm…”
Lời này như kiểu sáng nay đi học không hiểu bài, hết giờ muốn tìm giáo sư để trao đổi vậy, Bách Xương Ý liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cười nhẹ bảo: “Hôm nay tôi không tăng ca, sắp 10h đến nơi rồi, đừng coi tôi là giáo sư nữa, hiểu chưa?”
Đình Sương cũng nhếch khóe môi lên, nói: “Em không coi anh là giáo sư, vào lúc này mà coi anh như giáo sư thì thiệt thòi quá… qua bên này.”
Nói xong, cậu kéo Bách Xương Ý đến ngồi trên một ngọn đồi nhỏ bị cỏ cây bao phủ, còn bản thân thì ngồi lên đùi anh, hôn môi.
Trước giờ Đình Sương không có tật xấu thích ngồi trên đùi người khác, nhưng từ sau khi gặp được Bách Xương Ý lại chẳng hiểu bị làm sao, chắc do đùi của Bách Xương Ý êm quá cho nên cậu đặc biệt khoái ngồi lên đấy, hai tay ôm lấy gáy người ta, hai chân quấn lấy eo người ta, cực kỳ thích ý.
Dùng tư thế thoải mái mà hôn nhau xong, Đình Sương tựa vào một bên gáy Bách Xương Ý mà thở hổn hển, nói: “Anh nghĩ… ờmm, nghĩ thế nào về em…”
Vừa mới hỏi xong, cậu lập tức đổi giọng: “Không phải em muốn hỏi về chuyện kia…”
“Muốn gì cứ nói thẳng.” Bàn tay của Bách Xương Ý luồn vào bên trong quần áo cậu, xoa xoa sống lưng của Đình Sương, di chuyển xuống từng khớp từng khớp.
“Em…” Đình Sương bị sờ đến run rẩy: “Ừm… em muốn hỏi… anh bảo trợ giảng photo giáo trình cho cả lớp… là vì em đúng không?”
Bách Xương Ý dừng tay lại, đáp: “… Ừ.”
Đình Sương: “Nhưng mà ——”
Bách Xương Ý nói: “Để công bằng.”
Đình Sương nói: “Em biết anh là để công bằng, thế nhưng ——”
Cậu luôn cảm thấy việc này không thật sự công bằng.
Mà chỉ là làm cho cậu cảm thấy nó công bằng thì đúng hơn.
“Em…” Đình Sương nhìn đôi mắt của anh: “Nếu như em nói em không thích anh vì em mà làm mấy việc thế này, có phải ngang ngược lắm không? Hoặc là quá mức già mồm?” Cậu nói xong, sợ Bách Xương Ý không vui, bèn giải thích: “Em thật sự rất… rất thích anh…”
Bách Xương Ý nói: “Ừ.”
“Vậy anh…” Nhịp tim của Đình Sương càng đập càng kịch liệt, cũng chẳng biết do đêm trở rét hay do cậu sốt sắng quá, mà tay chân càng ngày càng lạnh lẽo, cơ bụng và bắp thịt cũng dần dần căng thẳng theo: “… Có phải cũng hơi thinh thích em không? Cái em nói đến là thật lòng ấy, chứ không phải vì em để anh chơi một học kỳ, anh bèn giảm bớt độ khó của cuộc thi, làm cho em đạt được 1.0…”
(thang điểm ở Đức: 1.0 = xuất sắc, 2.0 = tốt, 3.0 = khá, 4.0 = trung bình, 5.0 = tạch)
“Rốt cuộc em nghĩ tôi là người thế nào?” Bách Xương Ý vỗ mông cậu một cái: “Đứng dậy.”
Đình Sương vội vàng trèo xuống khỏi đùi Bách Xương Ý, đứng ở một bên.
Bách Xương Ý cũng đứng lên, cúi xuống nhìn Đình Sương: “Giảm bớt độ khó là vì suy tính đến nhiều phương diện. Hơn nữa việc giảm bớt độ khó của kỳ thi lần này không hề liên quan đến em.”
Đình Sương nghĩ mãi một lúc, cũng không nghĩ thông: “Tại sao lại không liên quan gì đến em?”
Bách Xương Ý nhắc nhở: “Ting, em phải học lại.” =)))))))))
Phải học lại.
Học lại.
HỌC! LẠI!
Đình Sương nhận ra, do cậu cứ đi học tiết của Bách Xương Ý suốt, cho nên đã hoàn toàn quên mất chuyện sang năm phải học lại môn này.
Bách cầm thú tuyệt đối là cố tình trêu chọc cậu!
Đình Sương thở phì phò nói: “Thế việc photo giáo trình thì sao? Chẳng lẽ anh không phải vì tình riêng mà phá bỏ nguyên tắc à?”
Bách Xương Ý nói: “Có sinh viên phản ánh với tôi rằng việc ghi chép gặp khó khăn, vì thế tôi mới bảo trợ giảng photo giáo trình cho sinh viên, có vấn đề gì sao?”
Đình Sương nói: “Vậy nếu người phản ánh không phải là em, mà là một người khác thì anh cũng làm như thế hả?”
Bách Xương Ý nhìn Đình Sương một lúc, không hề trả lời, xoay người đi về.
Đình Sương bám theo sau, không ngừng truy hỏi Bách Xương Ý: “Nếu không phải là em, anh cũng làm như thế hả?”
Bách Xương Ý cảm thấy đau đầu.
Sao nhãi con này lắm chuyện thế nhỉ?
Hôm nay quyết định giảm bớt độ khó của cuộc thi, bởi vì suy tính đến nhiều phương diện… đấy chỉ là viện cớ mà thôi.
Thực chất là tại nhìn dáng vẻ đỏ mặt trả lời câu hỏi của nhãi con này, cho nên đầu óc bị mê muội.
Cũng may sau khi hết tiết, giáo sư Bách nhớ ra vụ Đình Sương phải học lại, chưa đến mức mê muội triệt để.
Ngày hôm nay, Bách Xương Ý vì mấy phút mê muội kia mà phải tăng ca ở trường đến tận tối, chỉ vì nghiên cứu xem làm sao để giảm độ khó của cuộc thi xuống mức thích hợp, nhưng tiền đề là vẫn giữ nguyên được mức độ câu hỏi.
Nhưng đến tối, anh lại hối hận cực điểm.
Anh đã bao giờ phải trải qua loại chuyện hoang đường này đâu?
Chỉ trong vòng một ngày, đại giáo sư Bách anh minh thần võ đã té khỏi thần đàn, ngã nhào vào đám phàm nhân bên dưới.
Giáo sư Bách cực kỳ không muốn thừa nhận sự thật này.
Thế nhưng hiện tại, Đình Sương vẫn cứ ở sau đuôi anh, không ngừng nhắc nhở: anh bị sắc đẹp của em làm cho lu mờ đầu óc, nên mới gây ra chuyện trái pháp luật đúng không?
Bách Xương Ý dừng bước, nói với Đình Sương: “Em yên lặng hai phút cho tôi.”
Đình Sương ngậm mỏ, yên lặng đi bên cạnh Bách Xương Ý một đoạn, rồi nhỏ giọng nói: “Em chỉ là không muốn phức tạp hóa mối quan hệ ——”
Bách Xương Ý ngắt lời cậu: “Bất công có mỗi thế mà cũng không được hay sao?”
“… Hả?” Đình Sương ngẩn ra.
Bách Xương Ý có chút thô bạo mà nắm cằm của cậu, ép cậu nhìn mình: “Em có yêu cầu quá cao với tôi rồi. Yêu thương em và đối xử công bằng, em muốn cái nào, tự chọn đi.”
CHÚ THÍCH
[1] Vịt đầu xanh [2] Sóc [3] Nhím gai lùn