Trước khi Đình Sương tỉnh ngủ, Bách Xương Ý đã đọc hết quyển sách kia, cảm tưởng duy nhất là: “Bao giờ rảnh tự viết một quyển còn hay hơn tỷ lần.” —— Sếp Bách từng viết vô số tài liệu giảng dạy thầm nhủ.
Đình Sương ngủ thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại, phát hiện Bách Xương Ý đang đọc một quyển sách khác, thế là mắt nhắm mắt mở ưỡn người lên, nằm nhoài trên người Bách Xương Ý mà hôn môi: “Quyển vừa nãy anh đọc xong rồi hả?”
“Ừ.” Bách Xương Ý hôn đáp trả.
“Quyển sách kia nói gì vậy?” Đình Sương hỏi.
Nội tâm sếp Bách cực kỳ không nghiêm túc: nói về việc tuổi trung niên làm sao để trị mấy người bạn nhỏ như em.
Còn ngoài miệng lại hết sức nghiêm túc: “Nói về sự phát triển và sụp đổ của chế độ dân chủ trên khắp thế giới.”
“Ồ.” Đình Sương nói: “Anh đọc sách nhanh thật đấy, em cứ sờ đến sách là đọc chậm ơi là chậm…”
Bách Xương Ý: “Đọc sách thì không cần nhanh.”
“Em thấy tiếng Đức lẫn tiếng Anh của mình đều kém, đọc sách chuyên ngành thì vẫn được, nhưng muốn đọc mấy thứ khác lại trầy trật lắm…” Đình Sương ủ rũ than thở: “Em kém tắm thật sự luôn, sếp Bách ơi bao giờ em mới theo kịp anh được đây…”
Lời này rơi vào trong tai Bách Xương Ý chẳng khác nào làm nũng.
Giống như những lúc bị vắt khô hết sức lực thì nói “Sếp Bách ơi, ôm em” vậy.
Đình Sương hồi tưởng lại một chút: “Em có mua một bộ <Nietzsche Tuyển Tập> đang giảm giá ở trong hiệu sách, quyển nào cũng dày cộm luôn, em đã đọc thử <Der Wille zur Macht>, dịch sang tiếng Trung là gì nhỉ? Ý chí quyền lực à? Dù sao đọc cũng khó nhằn lắm, cơ bản là chẳng hiểu gì.”
Bách Xương Ý bảo: “Sách của Nietzsche đừng nói là em, ngay cả một nửa người dân Đức đọc cũng không hiểu được đâu.”
“Thế ạ.” Đình Sương hỏi: “Vậy em nên đọc sách gì?”
“Đi nào.” Bách Xương Ý vỗ vỗ hông cậu, bảo cậu đứng lên: “Ngày hôm nay có thời gian rảnh, chúng ta đến hiệu sách mua cho em vài cuốn đi.”
Đình Sương nằm bất động trên người Bách Xương Ý: “Nhưng hôm nay là chủ nhật mà.”
Đến chúa cũng chẳng làm việc vào chủ nhật, các cửa hàng đa phần đều không mở cửa.
Bách Xương Ý nói: “Nhà sách ở trạm xe lửa vẫn mở.”
“Đợi em chút xíu.” Có thể ra ngoài hẹn hò khiến Đình Sương hưng phấn lắm, nhảy xuống khỏi người Bách Xương Ý, đi tới vali tìm quần áo để thay.
“Cái này thế nào?” Cậu chỉ mặc độc cái quần lót bó màu đen, tay trái cầm sơ mi hồng nhạt, tay phải cầm hoodie xanh lam rộng rãi, lắc lư trước mặt Bách Xương Ý, hỏi: “Hay là cái này?”
Bách Xương Ý nhìn từ đũng quần lót của cậu, dọc theo đường mép lên đến chỗ hông, giọng nói trầm thấp: “Hôm nay em còn muốn ra ngoài nữa không đấy?”
Đình Sương vội vàng tròng hoodie vào người, tiếp đó nhanh chóng tìm một cái quần ngố dài tới gối để mặc: “Em xong rồi.”
Hai người xuống tầng, không ngồi xe mà đi bộ.
Mặt trời lặn phía cuối con đường, Đình Sương đi ở đằng trước, hết ngó đông tới ngó tây, chốc chốc lại quay đầu nhìn về sau. Cậu rất hiếm khi mặc quần ngố, hôm nay ngẫu nhiên mặc một lần, hai cẳng chân thon dài thẳng tắp dưới ánh mặt trời trông càng thêm mê người.
Thanh xuân, sống động và tươi trẻ.
Bách Xương Ý đi đằng sau, tầm mắt vẫn luôn dõi theo Đình Sương, thi thoảng lại mở miệng nhắc nhở một câu, tránh để đứa nhỏ đi không chịu nhìn đường đụng phải thứ gì đấy.
Đi một đoạn xa, đã không còn nhìn thấy khách sạn nữa, Đình Sương mới xoay người, vươn tay về phía Bách Xương Ý: “Sếp Bách ơi.”
Hai người bèn nắm tay nhau, nghe thấy tiếng chuông vang lên từ phía sau bức tường gạch đỏ của giáo đường —— chạng vạng 6h chiều.
Vào thời khắc này, mùa hè đã chính thức bắt đầu.
Chủ nhật mà trạm xe lửa vẫn náo nhiệt như cũ.
Quán cà phê, cửa hàng hoa, nhà sách, hiệu thuốc, tiệm bán đồ lưu niệm… người đến người đi tấp nập.
Hai người bước vào nhà sách, Bách Xương Ý chọn cho Đình Sương hai cuốn tiểu thuyết, một quyển sách tranh về khám phá mặt trăng, một quyển sách tranh về địa lý nước Đức.
“Ui sếp Bách anh coi nè ——” Đình Sương chú ý tới bên cạnh giá sách để quyển địa lý kia, có một chồng bản đồ Châu Âu dạng lập thể siêu lớn, ở rìa mép còn gắn rất nhiều lá cờ nhỏ.
Cậu cầm một lá cờ cắm vào vị trí Hannover: “Chúng ta đang ở đây.”
Về sau mỗi khi cùng nhau đặt chân đến thành phố nào, bọn họ lại cắm một lá cờ giống chuyến đi Hannover lần này thì tuyệt biết mấy.
Về sau mỗi khi cùng nhau đặt chân đến thành phố nào…
Về sau…
Đột nhiên Đình Sương kinh ngạc nhận ra, cậu đã nghĩ đến chuyện về sau rồi.
Muốn cùng người này đi khắp mọi ngóc ngách trên thế gian.
“Chúng ta mua một tấm bản đồ lập thể kiểu này đi?” Đình Sương đề nghị: “Mỗi lần nhìn thấy bản đồ, sẽ có thể nhớ rằng chúng ta đã cùng đi những đâu.”
“Ừ.” Bách Xương Ý lựa chồng bản đồ thế giới ở bên cạnh chồng bản đồ Châu Âu, rút ra một tấm rồi bảo Đình Sương ôm lấy: “Cái này.”
Bách Xương Ý cầm bốn cuốn sách, Đình Sương ôm tập bản đồ to đùng cùng một hộp cờ nhỏ, tính tiền xong thì ra khỏi nhà sách.
“Buổi tối muốn ăn gì?” Bách Xương Ý hỏi.
“Ừm…” Đình Sương đang suy tư, bỗng nhiên bị tủ trưng bày của cửa hàng kính râm bên cạnh thu hút, “Chúng ta vào xem kính mắt đi.”
Mặt trời mùa hè chói chang, xác thực là cần mua kính chống nắng…
Hơn nữa, nếu có thể mua kính đôi với sếp Bách thì càng tốt hơn…
Sau khi vào cửa hàng, Đình Sương liếc mắt đã chọn được một chiếc kính râm màu xanh nhạt viền vàng —— chiếc kính này trông minh nhã ám tao, có thể nói là được tạo ra để dành riêng cho Bách Xương Ý.
(minh nhã ám tao: trông bề ngoài thì trang nhã lịch sự, thực chất lại dâm ngầm)
Nội tâm của Đình Sương rục rà rục rịch: “Sếp Bách ơi, anh xem thử cái này đi.”
Đeo lên nhất định là rất gợi cảm.
Bách Xương Ý liếc mắt nhìn chiếc kính râm kia, nói: “Không có độ, không đeo được.”
Đình Sương nói: “Mắt anh bao nhiêu độ thế?”
Thấy Bách Xương Ý không trả lời, Đình Sương nói tiếp: “Không có độ thì kệ không có độ chứ sao, anh đeo thử cho em ngắm đi, em muốn ngắm mà.”
Bách Xương Ý bèn tháo kính xuống rồi để trên mặt tủ trưng bày, đeo chiếc kính râm kia vào.
Đình Sương nhân cơ hội chôm cái kính của Bách Xương Ý, đeo vào nhìn thử, cảm giác mọi thứ trước mắt đều mờ mờ ảo ảo: “Trời ạ, sếp Bách ơi anh đeo kính lão đấy à?”