Khoảng Cách Giữa Tôi Và Kết Cục Viên Mãn Dự Tính

Chương 2





2.
"Dao Dao, chuyện hôm nay không phải như em nghĩ đâu."
Xế chiều khi ăn cơm, Thẩm Độ phá vỡ sự im lặng trước.
"Cô ấy chỉ là một học sinh mà anh giúp đỡ, chỉ thế mà thôi."
Thẩm Độ ngước mắt nhìn tôi, trong ánh mắt tựa như mang theo khẩn cầu: "Không cần tức giận vì cô ấy, được không?"
"Gương mặt kia của cô ấy là sao?" Tôi hỏi, "Em rời đi 5 năm, lúc trở về nhìn thấy hai người thân mật khăng khít ngồi ăn gì đó, lại là những thực phẩm em luôn dặn anh không được ăn, anh nghĩ em không tức giận?"
Giọng điệu của tôi có hơi cứng rắn một chút, lúc này Thẩm Độ mới hiểu rõ không phải tôi giận dỗi làm loạn, trong nhất thời hắn hoảng sợ, thật lâu sau mới bò qua nắm lấy cổ tay tôi.
"Dao Dao, anh thừa nhận, giúp cô ấy vào đại học là bởi vì cô ấy có ngoại hình rất giống em, lúc trước không nói cho em vì sợ em nghĩ nhiều, nhưng thật sự anh và Lâm Thất Thất không có gì cả."
"Thẩm Độ, em hỏi anh, nếu hôm nay em không lên tiếng ngăn lại thì anh có ăn cái bánh trong tay cô ấy hay không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đôi mắt của hắn đen nhánh như mực, ai nhìn đều sẽ không tự chủ được mà bị hấp dẫn nhưng giờ phút này khi tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn chỉ cảm thấy muốn khóc.
Nhìn thấy tôi khóc nức nở, trên mặt Thẩm Độ rốt cuộc cũng lung lay, hắn đau lòng ôm tôi vào trong lồng ngực.
"Anh xin lỗi Dao Dao, anh thật sự sai rồi, em đừng khóc nữa được không..."
"Thẩm Độ, anh thật quá đáng, em vì ai mới đi Mỹ chứ, em vì ai mà phải học y, anh có biết không ngành y vô cùng khó học, kết quả em vừa về anh để em thấy cái gì! Xem anh và cô ta ăn bánh nướng trứng chảy sao..."

Hắn ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về, tôi giống như một con đập nước bị vỡ, nước mắt không ngừng tuôn trào, giống như đem những ấm ức trong suốt năm năm qua phát tiết ra ngoài.
Thẩm Độ vụng về muốn hôn tôi lại bị tôi đẩy ra, hắn đành phải dùng tay lau nước mắt của tôi đi.
Đây là sự dịu dàng chỉ thuộc về tôi chưa từng bày ra cho người khác.

Tôi không biết bản thân mình khóc trong bao lâu, khóc đến mức mơ màng đã bị Thẩm Độ ôm vào trong nhà tắm, bị hơi nước làm cho choáng váng sau đó thì bị đặt ở trên giường mềm mại.
"Dao Dao......"
Thẩm Độ chống thân mình cúi người xuống hôn tôi, tôi ngửi được mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người hắn làm cho ý loạn tình mê.
"Thẩm Độ..." Tôi đẩy ngực hắn ra "Có phải anh đang nghĩ đến chuyện đen tối đúng không?"
"..."
Ngay lập tức tai của hắn đỏ bừng, ngại đến mức không dám nhìn tôi.
Tôi yên tâm hơn.
Hắn vẫn là Thẩm Độ trước kia, một Thẩm Độ lạnh lùng ngốc nghếch, gặp tôi là xấu hổ.
Tôi ôm cổ hắn nhẹ nhàng hôn, hắn không hề bỏ qua mà hôn sâu.

Năm năm, ngày này chúng tôi đã đợi lâu lắm rồi.
Sau đó chúng tôi không hề nhắc tới chuyện Lâm Thất Thất, chúng tôi ở nhà cũ Thẩm gia năm năm trước, cùng nhau lên kế hoạch ở chung.
Đáng tiếc bình yên trải qua không được mấy ngày.
Tôi nhậm chức tại bệnh viện y học Bắc Giang không bao lâu thì đột nhiên bệnh cũ của Thẩm Độ tái phát, hô hấp khó khăn, tim đập quá nhanh, té xỉu ở bãi đậu xe của công ty.
Lúc hắn được đưa vào bệnh viện thì tôi đang tham gia một hội nghị học thuật, cãi cọ cùng một vị giáo sư lớn tuổi, cuộc tranh luận nóng như lửa lớn, đến khi hội nghị kết thúc đã là giữa trưa, sáng nay phòng cấp cứu tiếp nhận bệnh nhân tôi mới biết được.
Nhưng người đầu tiên tôi nhìn thấy không phải Thẩm Độ trên giường bệnh mà là Lâm Thất Thất ở cửa phòng lo lắng đến mức đi qua đi lại.
Nghe thấy tiếng động, cô ta vui sướng nhìn lại nhưng thấy người đến là tôi ánh mắt của cô ta ảm đạm đi vài phần.
Không thể không nói gương mặt này với tôi rất có lực sát thương, cảm giác tựa như bị chiếu bởi mặt kính mơ hồ.
Tuy nhiên giờ phút này chuyện tôi quan tâm không phải là cô ta.

Tôi lướt nhanh qua người Lâm Thất Thất trực tiếp đi vào phòng bệnh, hộ lý Tiểu Mai đang quan sát huyết áp của Thẩm Độ.
"Cô Trình..."
"Bệnh nhân sao rồi, từ lúc nhập viện đến giờ vẫn chưa khôi phục ý thức sao?" Tôi hỏi.

"Vẫn chưa, nhưng sau khi cung cấp oxy cho bệnh nhân thì huyết áp và độ bão hoà oxy trong máu đã trở về trạng thái bình thường."
Nhìn Thẩm độ trên giường bệnh, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, trong lòng tôi khó chịu cực kỳ.
"Hiện tại bệnh nhân đã ổn định, Tiểu Mai cô đi trước đi, nơi này có tôi chăm sóc là được." Tôi cười với cô ấy.
Tiểu Mai gật gật đầu, vẫn ở lại chần chờ nhìn tôi một cái.
"Có vấn đề gì sao?" Chẳng lẽ còn bệnh trạng khác chưa nói cho tôi?
"Cô Trịnh, tuy rằng tôi không nên xen vào việc của người khác nhưng cô gái ngoài cửa kia đứng ở đây đã lâu, cô ấy là em gái cô sao?"
Tôi theo bản năng nhìn về phía cửa, quả nhiên, Lâm Thất Thất còn đứng ở đó.

Rốt cuộc là ai không cho cô ta vào?
Tôi cười khổ lắc đầu, Tiểu Mai không nhiều lời nữa rời đi ngay tức khắc.
Thẩm Độ nằm trên giường bệnh, rõ ràng các chỉ số trên cơ thể đều đã ổn định nhưng hắn vẫn chưa tỉnh.
Tôi nhớ đêm mưa sáu năm trước, Thẩm Độ cũng như thế này không có dấu hiệu gì mà ngã xuống.
Khi đó tôi mới biết được đến loại bệnh tăng áp phổi này, bệnh này y học ở trong nước vẫn chưa có phương pháp điều trị tận gốc cho nên tôi mới hạ quyết tâm đi Mỹ nghiên cứu về IPAH.
"Không phải tôi đã nói cô đi đi sao, sao vẫn còn ở đây?"
"Anh Ô, anh có thể cho tôi vào gặp anh ấy không, tôi thực sự rất lo lắng..."
"Lo liếc gì, cô là cái gì của cậu ta mà có quyền lo lắng, đi mau, đừng có đứng ở đây như cái cột điện, tránh ra."
"Anh Ô..."
"Gào cái gì, nơi này là phòng bệnh, muốn gào đi ra ngoài."
Tôi nghe tiếng ồn liền đi ra thấy Lâm Thất Thất cầm hoa tươi và lẵng trái cây gây ồn ào cùng với một người đàn ông.
"Trịnh Điển Dao?"
Giọng nói khiếp sợ của người đàn ông thu hút sự chú ý của tôi, người này mày rậm mắt to, mái tóc vàng chói, quần áo gắn rất nhiều dây xích sắt cùng với áo khoác màu đen.

Cách ăn mặc khoa trương kiểu này...!hơn nữa gương mặt kia...
"Ô...!Ô Tuần?"
"Ái chà, cậu còn nhớ! Năm năm không gặp tôi còn tưởng cậu đã quên ấy chứ! Chừng nào thì cậu về nước hẳn? Trùng hợp hôm nay tôi gặp phải Thẩm Độ ngất xỉu ở bãi đậu xe nên đưa tới, đúng rồi, cậu ta thế nào? Tỉnh chưa?"
Ô Tuần bô bô cái miệng hỏi liên tiếp một loạt vấn đề suýt nữa đưa tôi trở lại thời cấp ba, tôi bất đắc dĩ cười, kêu hắn đi vào phòng.
"Cậu vào xem anh ấy trước đi..." Tôi nói.

"Cô Trịnh, cô cho tôi vào với, tôi chỉ nhìn anh Thẩm một lần thôi, chỉ nhìn một lần...!tôi thực sự rất lo cho anh ấy..."
Ô Tuần không kịp lên tiếng, Lâm Thất Thất đã nắm lấy tôi, hai mắt rưng rưng đau khổ năn nỉ, làm cho cả hành lang người bệnh rồi hộ lý sôi nổi đứng lại vây xem.
Lâm Thất Thất có ngoại hình xinh đẹp (không phải tôi tự luyến), tuy rằng chúng tôi giống nhau nhưng trên người cô ta có dáng vẻ nhu nhược đáng thương mà tôi không có, cô ta cứ như vậy chảy nước mắt, nhìn qua giống như tôi bất cận nhân tình khinh bạc cô ta vậy.
"Chậc, cô gái này sao lại như vậy? Cô chả phải người nhà của cậu ta, cũng không phải bạn bè, dựa vào cái gì mà cho cô vào thăm hòi? Lại nói cô là sinh viên đúng không, Thẩm Độ tiêu tiền giúp cô vào đại học mà cô lấy cậu ta ra làm cớ để trốn học à? Đi mau đi, chốc lát nữa trời tối bảo vệ khóa cổng cô không về kia túc xá được đâu!"
Ô Tuần miệng lưỡi nhanh nhảu hoạt bát, làm tôi cứ tưởng hắn học đại học chuyên nghiệp ra.
Khuôn mặt của Lâm Thất Thất đỏ bừng, cố nén nước mắt với những lời nhục nhã của đối phương.
Ổ Tuần đắc ý nhướng mày lên nhìn tôi.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
"Dao...!Dao..."
Giọng nói suy yếu của Thẩm Độ vang lên trong phòng bệnh, tôi lập tức quay lại phòng.

Quả nhiên Thẩm Độ đã tỉnh, hắn mê mang đánh giá xung quanh, đến khi nhìn thấy tôi mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
"Anh lại phát bệnh?" Hắn cười khổ.
Tim tôi đột nhiên co rút đau đớn từng trận, cố gắng nhắm mắt để hắn không biết tôi đang rơi lệ.
"Không có việc gì, sẽ tốt thôi." Tôi an ủi hắn, cũng là đang an ủi chính mình.
"Được rồi, người đã tỉnh, cô yên tâm đi, nhanh đi thôi nhìn cũng đã nhìn rồi."
Giọng nói đứt quãng của Ô Tuần vang lên, sau đó tôi nghe thấy tiếng Lâm Thất Thất khụt khịt rời đi.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?" Thẩm Độ hỏi.
"Là Ô Tuần, cậu ấy đưa anh tới bệnh viện." Tôi dùng một chút, "Còn có Lâm Thất Thất."
Thẩm Độ không nói gì nữa nhưng trong mắt hắn chợt loé lên cảm xúc khác lạ làm tôi đau đớn.
Xem ra việc này còn lâu mới kết thúc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.