Khoảng Cách Một Cửa Sổ

Chương 1



Edit: Zu

Tháng chín A thị vẫn oi bức.

Ngày hôm qua mới có một trận mưa to trút xuống, hôm nay trên đất không có dấu vết. Những đám mây to đang bầu bạn với hoàng hôn đặt ở đường chân trời, cùng với nhiệt độ không khí khô nóng làm cho người ta khó thở tạo thành một đường phong tỏa.

"Ngày mai bắt đầu chính thức đi học. Các em lên lớp 9, không còn là những đứa trẻ, cái gì nên làm cái gì không nên làm thầy không muốn nói nhiều nữa." Trên bục giảng là một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm một xấp giấy báo danh dày ở trên bàn sửa sang lại: "Tôi cũng xin các em một năm cuối cùng để cho tôi an an ổn ổn, muốn ồn ào thì chờ đi Nhất Trung rồi hãy nói!"

Bên dưới nhất thời vang lên một trận cười. Góc lớp có tiếng cười hì hì nói: "Thầy, thầy cũng đừng quá để mắt đến em. Nhất Trung, em thi không nổi đâu!"

"Quý Phỉ, hôm nay còn chưa có khai giảng, tôi tha cho em một mạng." Thẩm Tri cầm một viên phấn bị gãy chỉ chỉ hắn: "Ngày mai tan học đến văn phòng tìm tôi, bàn luận về chuyện tại sao em không thi nổi Nhất Trung."

Trong lớp lại là một trận cười, Thẩm Tri xong xuôi mà ôm giấy báo danh đi.

Quý Phỉ nâng má nhìn chủ nhiệm lớp lại một lần nữa bị hắn làm cho nổi cáu chạy đi, cặp mắt đào hoa cong cong, bên miệng còn tóm một tia ý cười.

Bạn nữ ngồi kế bên hắn đem mái tóc dài mềm mại vén ra sau tai, cúi đầu, cười dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại: "Này, cậu gấp làm gì, nói ba cậu quyên cho Nhất Trung một tòa dạy học không phải là được rồi sao."

Nam sinh nhất thời thu lại nụ cười, u ám mà nhìn chằm chằm bạn ngồi cùng bàn của hắn nói: "Phù Dao, cậu có phải là cho rằng tớ không đánh con gái?"

"Vậy cậu đến đánh đi." Cô gái nghiêng mặt qua, lộ ra một nụ cười ngại ngùng.

Quý Phỉ cười lạnh một tiếng: "Vì lợi ích của A Đồ, tớ không so đo với cậu, cậu ngược lại suốt ngày đẩy mũi lên mặt?

Phù Dao lộ ra một cái mỉm cười đầy ngọt ngào: "Đúng nha. Thấy cậu không vui trong lòng tớ thật cao hứng."

Khuôn mặt cô luôn vui vẻ, hay mặc quần dài, gia đình tốt tính cách tốt, nói chuyện còn vừa mềm mại vừa ngọt, được Thập Tam Trung công nhận là nữ thần kiêm hoa khôi trường. Mỗi một nam sinh cùng cô nói chuyện đều khoe cô cùng mật ong đường giống nhau, thư tình viết đầy rẫy.

Nhưng mà làm bạn cùng bàn với cô hai năm, Quý Phỉ vừa thấy cô bày ra nụ cười ngọt trên mặt nhịn không được tê cả da đầu.

"Bệnh thần kinh!" Không thể trêu vào còn không trốn nổi! Quý Phỉ mắng một câu, đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa gửi cho Phù Đồ tin nhắn.

"Người anh em, em gái mày điên rồi. Tao không chịu nổi cậu ấy, cả ngày quái gở, tao cảm thấy tao đã không thể khống chế được cánh tay kỳ lân của tao!"

"Nó lại làm gì?" Bên kia cư nhiên trả lời sau một giây, Quý Phỉ sửng sốt một chút. Hắn gửi tin nhắn cũng chỉ là phát tiết cảm xúc một chút, Phù Đồ có tiếng là loài người ba ngày không xem tin tức, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng vừa gửi đã trả lời.

Hắn lúc này sửng sốt, cơn tức cũng tiêu tan, trả lời: "Không có gì, chỉ là hay khịa nhà tao là nhà giàu mới nổi thôi. Đúng rồi, hôm nay báo danh sao mày không tới? Bạc Hà cũng không có tới."

"Cậu ấy bị bệnh." Phù Đồ trả lời ngắn gọn.

Quý Phỉ bỗng nhiên tỉnh ngộ, hèn chi hôm nay trả lời tin nhắn nhanh quá, chắc là ở bệnh viện bồi giường buồn chán nên chơi điện thoại đây.

"Không có việc gì lớn chứ?" Hắn vội vàng gọi điện qua hỏi.

"Không có việc gì, bệnh cũ." Phù Đồ nhận điện thoại, vừa qua khỏi kì vỡ giọng nên giọng nói có chút khàn: "Mày không cần tới đây, tụi tao về giờ. Được, tao nhớ rồi, cảm ơn."

Anh cúp điện thoại quay lại phòng bệnh, Bạc Tảo ngồi ở bên giường mang giày.

Cậu vừa mới làm xong kiểm tra theo thường lệ, sắc mặt nhìn không tốt lắm, chỏm tóc hơi xoăn cũng mệt mỏi mà rủ xuống bên tai, âm thanh lại ỉu xìu: "Ai vậy?"

"A Phỉ." Phù Đồ đi qua, thuận tay đem nút áo cởi ra của cậu cài lại. "Nó nói là mai phải nộp bài tập, kêu tụi mình đừng quên."

Bạc Tảo có chút nản mà "À" một tiếng, kéo tay Phù Đồ xuống để đứng vững, còn chưa kịp buông ra, đã bị bác sĩ Lý đẩy cửa vào thấy được.

"Úi chà, bao lớn rồi mà thấy bác sĩ còn nắm tay." Ông lão này là bác sĩ chăm sóc của Bạc Tảo, theo cậu từ lúc sinh ra tới bây giờ, biết cậu 15 năm, bởi vậy nói chuyện không một chút khách khí.

Bạc Tảo xấu hổ mà buông tay ra: "Ông, làm phiền ông rồi. Chúng cháu đang định đi đây."

"Ừ." Bác sĩ Lý vẫy một chồng giấy trong tay: "Mấy hạng mục kiểm tra thường lệ cũng không có vấn đề gì, mặt khác hai ngày sau tới lấy kết quả là xong."

Phù Đồ đưa tay nhận lấy lật qua lật lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn B-scan.

"Há, thằng nhóc này cháu xem hiểu không?" Bác sĩ Lý nhịn không được cười.

"Xem không hiểu." Phù Đồ thành thật mà lắc đầu.

Bạc Tảo cuống cuồng mà đi qua giật lấy tờ khai, đỏ mặt ở trên cánh tay anh đánh một cái: "Xem không hiểu thì xem làm gì, đi thôi đi thôi."

Hai đứa bé trai cùng bác sĩ Lý tạm biệt, cãi nhau ầm ĩ mà đi xa.

"Này hai thằng bé đó bộ dạng thật đẹp." Y tá đi vào thu dọn đồ vật này nọ, cười nói một câu: "Tình cảm tốt như vậy, là anh em sao. Chính là tại sao hai đứa con trai cùng nhau đến kiểm tra sức khỏe, người lớn trong nhà của cậu nhóc đâu?"

Bác sĩ Lý thở dài: "Đây không phải là người lớn bận à. Bận! Bận đó."

Ra cửa bệnh viện, tài xế đã chờ ở cửa.

Bạc Tảo lên xe liền bắt đầu ăn vặt, ka chi ka chi, giống như chuột hamster. Phù Đồ ngồi bên cạnh cậu, nghe trực tiếp nhíu mày, nhắc nhở nói: "Đừng có đem bột phấn gì đó rơi trên người tớ đó."

Bạc Tảo dựa vào vai anh, hoàn toàn không đem lời nói của anh để vào mắt, vừa gặm bánh quy vừa nói chuyện với tài xế trước mặt: "Chú Trần, mẹ cháu tối nay có về không?"

"Ách, hình như không nghe Bạc tổng nói phải quay về." Tài xế do dự nói: "Nếu không, chú gọi điện hỏi một chút."

"Đừng hỏi." Bạc Tảo cầm bánh quy vứt đi: "Yêu thương có quay về hay không."

"Ây cha," Tài xế vội vàng hòa giải: "Bạc tổng nhất định là bận quá."

Bạc Tảo không để ý tới hắn, lấy ra một bình đồ uống uống. Phía trước vừa vặn là chỗ ngoặt, xe nghiêng một cái, đồ uống thuận thế liền đổ vào trên tay Phù Đồ.

"Ối." Bạc Tảo rút khăn tay tùy tiện lau, có ý đồ làm bộ như là không có chuyện gì phát sinh. Ai ngờ Phù Đồ sầm mặt lại, trầm mặc nói: "Tớ vừa rồi nói như thế nào hả?"

Bạc Tảo đuối lý lại cao giọng: "Cậu mặc tay ngắn, lại không đổ trên quần áo! Này không phải lau, dữ như vậy để làm gì."

Phù Đồ từ phía sau lưng xách cổ áo cậu đem cậu qua cửa xe bên kia. Hai người bọn họ tuy là bằng tuổi, Phù Đồ lại dậy thì sớm, giống như cao hơn Bạc Tảo một cái đầu, sức lực lớn đến kinh người cũng bởi vì học một chút võ thuật, xách cậu cùng với xách cái túi dường như rất dễ dàng.

"Cách xa tớ một chút." Phù Đồ lại nhắc nhở.

"Hừ." Bạc Tảo xoay mặt qua chỗ khác, đến lúc xuống xe cũng không nói chuyện với Phù Đồ.

Tài xế đã quen hai người họ cãi nhau, chỉ cười ha hả rồi đi đậu xe.

Bạc gia cùng với Phù gia ở chung một cái tiểu khu, là hàng xóm mười mấy năm. Hai căn biệt thự nhỏ bốn tầng lầu sát bên cạnh, Bạc Tảo ở lầu hai, cửa sổ phòng ngủ của cậu cùng với cửa sổ phòng Phù Đồ đối diện nhau, lúc không kéo rèm cửa sổ phía trước, có thể đem cả phòng nhìn hết rõ ràng.

Bạc Tảo nằm nhoài lên cửa sổ nhẹ nhàng nhìn một hồi, phòng đối diện vẫn tối đen. Phù Đồ không kéo rèm, cũng không quay về phòng ngủ, chắc là đi ăn cơm chiều rồi. Cậu có chút mệt mỏi mà về trên giường nằm.

"Thiếu gia à," Dì Triệu gõ cửa: "Nên ăn cơm. Phu nhân gọi điện lại, ngài nghe một chút nhé."

Bạc Tảo sắc mặt khó coi mà xuống lầu nghe điện thoại.

Giọng người phụ nữ bên trong điện thoại hiện ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn: "Tảo, mẹ hôm nay thật sự không thể phân thân. A Đồ mang con đi kiểm tra? Kết quả như thế nào?"

"Hai ngày sau mới có kết quả."

"Được, hôm nay vất vả cho A Đồ. Cuối tuần này mời dì con ăn một nhà ăn bữa cơm."

Mắt thấy bà phải cúp điện thoại, Bạc Tảo vội vàng nói: "Mẹ!"

"Còn có chuyện gì?"

"Con........." Bạc Tảo ngón tay móc vào đệm sô pha: "Lần sau kiểm tra, mẹ có thể theo giúp con hay không?"

"Tảo," Người phụ nữ có chút không kiên nhẫn, nén tính khí nói: "Con không phải con nít. Mẹ nếu có thời gian, nhất định sẽ đi cùng con, có đúng hay không?"

Bạc Tảo mũi đau xót, nhỏ giọng nói: "Nhưng con không muốn làm phiền Phù Đồ."

"Này thì phiền cái gì," Người phụ nữ sửng sốt một chút, khuyên nhủ: "Mẹ cùng với dì Trần con là cảm tình nhiều năm. Dì Trần con cũng là từ nhỏ nhìn con đến lớn, con cùng A Đồ không phải là chơi rất tốt sao?"

"Con........." Bạc Tảo thiếu chút nữa đem đệm sô pha cào nát, cắn môi nhỏ giọng nói: "Con sợ cậu ấy biết."

"Tảo, mẹ có phải chưa nói qua với con đúng không? Khi đó mẹ và dì Trần con sinh con cùng một bệnh viện, cô ấy........."

Bạc Tảo ngây ngẩn cả người, bên kia đầu điện thoại Bạc Vân còn đang nói gì đó, cậu toàn bộ không nghe rõ. Cậu ném điện thoại, điên cuồng mà hét ầm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.